Edit & beta: Yan
Khi bắt đầu năm thứ ba mọi thứ không còn suôn sẻ nữa, những vấn đề tích tụ từ trước đó vẫn chưa được giải quyết, Trọng Dương Hạ nhanh chóng lao vào công việc bận rộn.
Lâm Vũ Sinh chỉ có thể chờ đợi và âm thầm an ủi.
Nhiệt độ dần trở nên ấm áp, vạn vật cũng hồi phục vào thời điểm này, dường như có điều gì đó khác đang quay trở lại.
Trọng Dương Hạ thường xuyên phải đi xã giao khuya, uống rượu đến say mèm, dạ dày của hắn từ khi làm thay thêm một công việc đã bị đau âm ỉ do thức khuya và ăn uống không điều độ, bây giờ lại càng trở nên tệ hơn. Nếu không phải Lâm Vũ Sinh thường xuyên bỏ thuốc đông y bổ dưỡng dạ dày vào nước và đồ ăn, có lẽ còn đau nặng hơn rồi.
“Trọng Dương Hạ” Lâm Vũ Sinh xoa lưng cho Trọng Dương Hạ, giọng nói hòa lẫn với tiếng nước, nghe nhẹ nhàng và dịu dàng: “Nếu vất vả quá thì đừng làm nữa.”
Trọng Dương Hạ mở mắt, không biết đang nghĩ gì, rồi nói: “Tại sao phải bỏ dở nửa chừng?”
“Nhưng mà tôi lo cho sức khỏe của cậu.” Lâm Vũ Sinh thở dài, cố gắng khuyên hắn: “Chúng ta có nhiều tiền lắm rồi, không cần phải cố gắng như vậy nữa đâu.”
Lâm Vũ Sinh là một người biết đủ, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống, hai người ở bên nhau là đủ rồi, đời người ngắn ngủi, tiền thì có thể kiếm lúc nào cũng được.
Nhưng cậu không phải là Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ cũng không thể nghe cậu.
“Cậu đừng lo nhiều, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ ngủ thì ngủ.” Trọng Dương Hạ nói xong liền đứng dậy xả nước, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Lâm Vũ Sinh thở dài một tiếng, chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu là phải kê thêm một vài loại thuốc Đông y bồi bổ dạ dày có dược tính mạnh hơn cho Trọng Dương Hạ uống.
Cậu nhớ rằng trong cuốn sách cổ bí mật của gia đình có ghi lại một phương thuốc rất tốt, chỉ là nguyên liệu phức tạp.
May mắn là cậu làm việc tại một cửa hàng thuốc Đông y, việc thu thập cũng không khó khăn, chỉ là còn phải đi thu thập những giọt mưa đọng lại trên đầu lá sau cơn mưa và một giọt máu lấy từ cổ tay người làm chất dẫn.
Việc lấy máu người thì Lâm Vũ Sinh không cảm thấy khó khăn, cậu tự lấy kim chích một cái là có ngay, chỉ là gần đây ở thành phố Z mưa thường rơi vào đêm khuya, có khi Lâm Vũ Sinh ngủ quên nên không lấy được.
Sau một thời gian dài chờ đợi cuối cùng cũng đến một ngày dự báo thời tiết báo có mưa vào ban đêm, hơn nữa Trọng Dương Hạ tối nay còn có hẹn, Lâm Vũ Sinh quyết định vừa đợi hắn, vừa chờ cơn mưa rồi xuống lầu tìm cây hứng nước.
Gần mười hai giờ, bắt đầu mưa phùn, Lâm Vũ Sinh lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ Trọng Dương Hạ không biết tối nay mấy giờ mới về đến nhà.
Hy vọng hắn đừng dính mưa dù chỉ một giọt.
Cơn mưa này rất ngắn, nửa tiếng đồng hồ đã tạnh, Lâm Vũ Sinh cầm một cái cốc dùng một lần chạy xuống lầu, tìm một cây hoa quế thấp một chút để hứng nước.
Cậu cẩn thận nâng cốc, vươn tay với cành cây, thỉnh thoảng vài giọt nước mưa từ trên cây rơi xuống, rơi vào sau lưng khiến cậu lạnh toát cả người. Đằng xa, ánh đèn xe nhấp nháy, có xe đi vào khu dân cư.
Lâm Vũ Sinh không mấy để ý, vị trí của cậu là ở một góc khuất, không có đường nào đi qua đây. Một lát sau, chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại ở một chỗ trống không xa, sau đó cửa sau xe mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh bước xuống. Anh ta trông rất trẻ, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp lộng lẫy, lông mày như vẽ, môi đỏ răng trắng.
Cậu ta hơi ra vẻ, khi xuống xe thì động tác nhẹ nhàng, vểnh ngón út đóng cửa, nhưng vì đẹp trai nên những động tác nhỏ này không khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Lâm Vũ Sinh cũng chỉ vô tình liếc nhìn một cái, liền không nhịn được mà cứ lén lút đánh giá đối phương, trong lòng thầm đoán anh ta không phải là người của khu dân cư này, không thì đã gặp rồi Lâm Vũ Sinh không thể nào không có chút ấn tượng về anh ta.
Ngay sau đó, Lâm Vũ Sinh thấy đối phương nhanh chóng vòng ra phía cửa xe bên kia, cửa sau lại mở ra, lần này bước xuống là một người đàn ông cao ráo mặc vest đen lịch lãm, đẹp trai.
Trong khoảnh khắc đó Lâm Vũ Sinh nín thở – đó là Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ vừa xuống xe, chàng trai trẻ liền bước tới định đưa tay đỡ hắn, nhưng bị Trọng Dương Hạ khéo léo gạt đi.
Sau đó, Lâm Vũ Sinh nghe thấy giọng nói đặc biệt rõ ràng của Trọng Dương Hạ trong đêm tối.
“Cảm ơn, cậu về đi, Ôn Văn.”
“Để em đưa anh lên lầu nhé.” Giọng của Ôn Văn rất ngọt ngào, ngoan ngoãn ngước nhìn Trọng Dương Hạ chớp mắt: “Anh say rồi.”
“Không cần.” Trọng Dương Hạ đóng cửa lại, quay người đi, không chút lưu luyến: “Tôi đi trước đây.”
Trọng Dương Hạ quay người rời đi, còn Ôn Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng ấy.
“Mình thích anh ấy quáaaa!”
Đợi đến khi bóng lưng của Trọng Dương Hạ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Văn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho bạn, kích động không thôi: [Trời ơi, mày không biết anh ấy ngầu đến mức nào đâu, đúng là gu của tao!]
Rất nhanh, điện thoại của Ôn Văn vang lên, anh ta ấn nghe, vừa mở cửa xe bước vào, những lời cuối cùng cũng tan vào không khí: “‘Tao không quan tâm nhiều như thế, tao nhất định phải có được anh ấy!'”
Chiếc xe hơi màu đen lại chậm rãi rời đi như lúc đến, còn Lâm Vũ Sinh thì bóp chặt chiếc cốc dùng một lần đến biến dạng, ngây người đứng đờ tại chỗ.
Không phải là chưa từng nghĩ sẽ có người thích Trọng Dương Hạ, chỉ là sau khi tận mắt chứng kiến, sự chấn động trong lòng Lâm Vũ Sinh không thể diễn tả bằng lời, hơn nữa… Ôn Văn thật sự rất đẹp trai.
Giống như Tỉnh Cẩm vậy.
Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ hỏi về chuyện tình cảm trước đây của Trọng Dương Hạ, một là vì cảm thấy đó đã là chuyện quá khứ, hai là cũng không muốn tự gây rắc rối cho mình.
Nhưng bây giờ trong lòng cậu đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ: Trọng Dương Hạ có phải luôn thích kiểu người như vậy không?
Mảnh đất trong lòng dường như lại một lần nữa bị nhiệt độ cao thiêu đốt, bắt đầu khô cằn nứt nẻ.
Vừa lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi rơi những giọt nước trên cành cây, rơi trúng làm Lâm Vũ Sinh thấy đau, cậu hoàn hồn lại, vuốt thẳng chiếc cốc dùng một lần, lòng nặng trĩu tiếp tục hứng nước.
Khi về đến nhà, Trọng Dương Hạ đang ngồi trên ghế sofa. Thấy cậu bước vào, liền hỏi ngay: “Đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mang theo.”
“À, tôi ra phía sau tòa nhà lấy nước.” Lâm Vũ Sinh cố ý nói sai địa điểm lấy nước, sau đó kể lại chuyện mình làm thuốc cho hắn. Ngay sau đó, cậu lấy một cây kim châm vào cổ tay mình.
Trọng Dương Hạ nhanh chóng đứng dậy giữ tay anh lại và hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”
“Không sao, không đau, lấy một chút máu để làm thuốc dẫn.”
“Cậu ngốc vừa thôi? Thuốc như vậy không làm cũng được, tôi không sao.”
Tâm trạng rối bời của Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng dịu đi một chút khi nhìn thấy Trọng Dương Hạ cau mày. Cậu nặn một giọt máu vào cốc, lấy bông ấn vào vết kim rồi xoa xoa: “Không sao đâu, một giọt máu có thể làm ra rất nhiều viên thuốc, ít nhất cũng đủ cho cậu cả tháng đấy, lần sau tôi sẽ chọc tay cậu.”
Lúc này Trọng Dương Hạ mới hơi giãn mày, từ phía sau ôm Lâm Vũ Sinh vào lòng, lấy bông mà Lâm Vũ Sinh đang ấn ra, thấy vết kim không còn chảy máu và gần như không nhìn thấy nữa, mới lười biếng nói: “Cùng nhau đi tắm nhé.”
“Được thôi.” Lâm Vũ Sinh vỗ vỗ tay Trọng Dương Hạ, từ trong lòng hắn bước ra, giơ giơ cái cốc lên cười nói: “Tôi mang đi cất trước đây, cậu vào trước đi, tôi đến ngay.”
Trọng Dương Hạ gật đầu, vừa đi vừa cởi áo khoác vest rồi tiện tay ném lên sofa.
Đợi Trọng Dương Hạ vào phòng tắm, khóe miệng Lâm Vũ Sinh từ từ hạ xuống, cậu đặt cốc nước xuống rồi đi ra nhặt áo khoác của Trọng Dương Hạ lên, cúi đầu nhìn một lúc rồi vùi đầu ngửi ngửi.
Ngoài mùi nước hoa của Trọng Dương Hạ, quả nhiên còn lẫn cả mùi dâu tây nhài quen thuộc.
Đây là mùi nước hoa của Ôn Văn, cuối cùng trong lòng Lâm Vũ Sinh cũng xác định được
Thì ra từ rất lâu trước đây, Trọng Dương Hạ và Ôn Văn đã có giao tiếp rồi.
Lâm Vũ Sinh vẻ mặt phức tạp ném áo khoác của Trọng Dương Hạ vào giỏ đựng quần áo bẩn, sau đó đi đến cửa phòng tắm, còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị đẩy ra, Trọng Dương Hạ một tay kéo cậu vào.
“Làm gì mà lâu vậy.” Trọng Dương Hạ động tay c** q**n áo của Lâm Vũ Sinh, không hài lòng nói: “Lề mề.”
Lâm Vũ Sinh vừa phối hợp, vừa tranh thủ ôm lấy hắn, đợi nước nóng xối xuống, Lâm Vũ Sinh không nhịn được quay đầu hỏi: “Trọng Dương Hạ, cậu có thích tôi không?”
Hai người quen nhau đã là năm thứ ba, Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ hỏi như vậy, mặc dù bọn họ đã sống chung lâu như vậy, cậu vẫn không dám hỏi ra miệng.
Vì sợ câu trả lời không phải là điều mình muốn, cũng sợ rằng cuộc sống yêu đương, sống chung mà mình tưởng tượng, trong mắt Trọng Dương Hạ, vẫn chỉ là mối quan hệ bạn tình bình thường.
Dường như không ngờ rằng Lâm Vũ Sinh lại đột nhiên hỏi một câu hỏi như vậy vào thời điểm này, động tác tay của Trọng Dương Hạ khựng lại một chút, sau đó hắn cúi đầu nhìn vào đáy mắt Lâm Vũ Sinh, hỏi ngược lại: “Cậu thấy thế nào?”
“Tôi thấy……” Lâm Vũ Sinh nghĩ một lúc, không chắc chắn nói: “Chắc là, có một chút nhỉ?”
Trọng Dương Hạ không trả lời ngay, Lâm Vũ Sinh có chút căng thẳng và lo lắng hỏi dồn: “Có một chút đúng không?”
Không có ý tốt mà ấn vào mông nhỏ của Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ nhếch mép, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu: “Tôi sẽ không. Tôi không ch.ịch người mà tôi ghét.”
Trên thế giới này sẽ không có ai có thể nghe thấy Trọng Dương Hạ nói lời yêu thương một lần nào.
Lâm Vũ Sinh ngoan ngoãn cúi xuống, trong lòng đảo ngược lời nói của Trọng Dương Hạ, rút ra kết luận rằng Trọng Dương Hạ thực sự thích mình.
Có lẽ như vậy là đủ rồi, Lâm Vũ Sinh thầm nghĩ.
Sự xuất hiện của Ôn Văn đã trở thành nút thắt trong lòng Lâm Vũ Sinh, tuy không thoải mái lắm, nhưng Trọng Dương Hạ rốt cuộc đã không vượt giới hạn, chuyện này Lâm Vũ Sinh quyết định tạm thời gác lại.
Vì cậu có chuyện cấp bách hơn là Trần Diệp lại bị bệnh.
Thời gian trước, Trần Diệp cứ sốt đi sốt lại mấy lần phải nhập viện, Lâm Vũ Sinh thấy sắc mặt của bà không tốt, đưa bà đi khám tổng quát, nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Bây giờ Trọng Dương Hạ mỗi ngày đều bận như vậy, Trần Diệp cũng không muốn Lâm Vũ Sinh nói cho hắn biết về những cơn bệnh nhỏ này.
“Người già rồi, sức đề kháng kém rồi.” Trần Diệp nằm trên giường bệnh, Lâm Vũ Sinh ngồi một bên gọt táo theo chỉ dẫn của bà.
“Đâu có,” Lâm Vũ Sinh nói, “Kỹ thuật của cháu không tốt, gọt ra hình đầu chó không được chuẩn lắm, bà bây giờ vẫn còn khoẻ lắm!”
“Ha ha!” Trần Diệp cười sảng khoái, cầm quả táo cắn một miếng, có chút hoài niệm nhìn ra xa xăm: “Quả táo gọt hình con chó này là do chồng ta dạy ta làm đấy, Dương Hạ hồi nhỏ thích nhất ăn táo tôi gọt, nó cảm thấy rất kỳ diệu cũng rất ngon miệng.”
Đó là một khoảng thời gian tươi đẹp, chồng vẫn còn, con trai con dâu ở ngoài tự gây dựng sự nghiệp, Trọng Dương Hạ tuy ít nói nhưng cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Chỉ tiếc không được mấy năm, một gia đình cứ như vậy mà tan rã.
“Nói đến thì ta lo lắng nhất chính là Dương Hạ, bố mẹ nó không ra gì, tôi sợ nó cũng đi vào con đường đó.”
Trần Diệp nhìn Lâm Vũ Sinh cười đầy cảm kích, rất vui mừng: “Đối với ta, dù tình thân vẫn còn, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm xa cách nên không đủ thân thiết. May mà có Vũ Sinh cháu xuất hiện, có cháu quan tâm đến nó, ta yên tâm rồi.”
“Trong lòng cậu ấy, bà vẫn rất quan trọng.” Lâm Vũ Sinh nhìn lọ thuốc, giúp Trần Diệp chỉnh lại gối dựa sau lưng: “Chỉ là bà cũng biết tính cậu ấy rồi, sẽ không nói những lời tình cảm đâu.”
“Đúng vậy, cũng không biết giống ai nữa.” Trần Diệp lắc đầu: “Cháu vất vả rồi, bao dung nó như vậy.”