Edit & beta: Yan
Ngày xuất viện, Trọng Dương Hạ đến đón họ, vừa lên xe, Trần Diệp đã lải nhải dặn Trọng Dương Hạ chú ý sức khỏe, cũng phải quan tâm đến Lâm Vũ Sinh.
Trọng Dương Hạ miễn cưỡng đáp lời, nói lại: “Bà hãy chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình trước đã, những chuyện khác đừng bận tâm.”
Trần Diệp trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm với Lâm Vũ Sinh: “Thằng nhóc thối tha này, chỉ có cháu mới chịu đựng được nó thôi!”
Lâm Vũ Sinh vỗ nhẹ tay Trần Diệp để an ủi, cười toe toét: “Bà đừng chấp nhặt với cậu ấy.”
Khoảnh khắc này thật bình yên, người nhà và người yêu đều ở bên cạnh, hôm nay trời nắng đẹp, sưởi ấm lòng người.
Sau khi đưa Trần Diệp về nhà, Trọng Dương Hạ nói lát nữa còn có việc, chuẩn bị đưa Lâm Vũ Sinh về rồi đi giải quyết.
Trong lúc đó, điện thoại của hắn liên tục phát ra âm báo tin nhắn Wechat, Trọng Dương Hạ cầm lên tùy tiện liếc mắt nhìn rồi không trả lời.
Thị lực của Lâm Vũ Sinh rất tốt, chỉ liếc mắt một cái, cậu đã thấy rõ là Ôn Văn gửi tin nhắn Wechat cho Trọng Dương Hạ, hỏi hắn khi nào thì đến.
Phía trên mấy dòng tin nhắn thúc giục, còn có một đoạn dài, chỉ là trong khoảng một hai giây, Lâm Vũ Sinh không nhìn rõ nội dung cụ thể.
Ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu trong xe, Lâm Vũ Sinh cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt vô cảm của Trọng Dương Hạ, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Đưa Lâm Vũ Sinh đến nhà, Trọng Dương Hạ nhanh chóng lái xe rời đi. Nhưng Lâm Vũ Sinh không vội lên lầu, mà nhìn theo hướng hắn rời đi đứng đó một lúc lâu.
Đêm đó, Trọng Dương Hạ quả nhiên trở về rất muộn. Và lần đầu tiên khi Trọng Dương Hạ chạm vào áo ngủ của mình, Lâm Vũ Sinh đã từ chối, cậu đưa tay giữ chặt quần áo, giả vờ mơ màng nói: “Hôm nay tôi mệt lắm.”
Thật ra cậu không nói dối, mấy ngày nay cậu chạy đi chạy lại trong bệnh viện thật sự không được nghỉ ngơi đầy đủ. Trọng Dương Hạ cũng không miễn cưỡng, xoa đầu cậu, xem điện thoại một lát rồi ngủ.
Sau khi Trọng Dương Hạ ngủ, Lâm Vũ Sinh từ từ ngồi dậy, trong bóng tối quay đầu nhìn hắn, không có ánh sáng, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đường nét.
Đêm rất yên tĩnh, vì vậy hơi thở gấp gáp của Lâm Vũ Sinh trở nên đặc biệt rõ ràng, bản thân cậu cũng biết mình căng thẳng, nhưng vẫn không kiềm chế được đưa tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt mặt Trọng Dương Hạ.
Nếu lúc này có ánh sáng, có thể nhìn rõ những hạt bụi mịn như bột rơi từ đầu ngón tay cậu.
Lặng lẽ đợi 3 – 5 phút, tiếng hít thở đều đều của Trọng Dương Hạ gần như không nghe thấy, Lâm Vũ Sinh bò dậy, vòng đến phía bên kia giường lấy điện thoại của Trọng Dương Hạ, cẩn thận cầm lên mở khóa bằng vân tay, sau đó nhanh chóng mở Wechat.
Không cần tìm, cái tên Ôn Văn ở trên cùng của khung hội thoại vô cùng nổi bật, chỉ mới một tiếng trước, đối phương còn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.
Tim Lâm Vũ Sinh đập dữ dội, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Mặc dù biết rõ Trọng Dương Hạ sẽ không tỉnh lại, nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát được mà run tay, ngay cả hô hấp cũng cố gắng thả thật nhẹ.
Cậu nhanh chóng ấn vào giao diện trò chuyện, chậm rãi vuốt lên trên, ánh đèn trắng của điện thoại chiếu lên mặt cậu, trông tái nhợt âm u.
[Anh thật sự rất giỏi, em ngưỡng mộ anh lắm!]
[Anh về nhà chưa? Ngủ chưa? Em thấy tối nay mình uống hơi nhiều, không ngủ được, có thể gọi điện cho anh không?]
[Anh lạnh lùng thật đó, dù gì cũng phải hợp tác chứ ~”]
[Bạn của em giới thiệu có một nhà hàng khá ngon, tuần sau mời anh đi ăn nhé?”]
[Chào buổi sáng, cứ nghĩ đến việc lát nữa có thể gặp anh là em rất vui!”]
[Đừng có mà không để ý đến người ta nha ~”]
Vô số những tin nhắn kiểu như vậy, Ôn Văn không nói trực tiếp thích, nhưng đã ám chỉ rất rõ ràng. Trọng Dương Hạ hầu như không trả lời những tin nhắn tán gẫu, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài chữ khi liên quan đến công việc.
Lâm Vũ Sinh lật đến đoạn hai người vừa mới thêm WeChat, quả nhiên là khoảng thời gian trước đây rất lâu Lâm Vũ Sinh ngửi thấy mùi dâu tây và hoa nhài trên quần áo của Trọng Dương Hạ.
Kể từ lúc đó, Ôn Văn cứ vài ba bữa lại gửi đến những tin nhắn mang tính ám chỉ, liên tục cho đến tận bây giờ. Hô hấp của Lâm Vũ Sinh trở nên gấp gáp và hỗn loạn, ngực phập phồng dữ dội, mắt nhìn chằm chằm vào những đoạn tin nhắn đó, ánh mắt dường như mất tiêu điểm.
Cậu cảm thấy bối rối, không phải một hai lần, không phải trong một thời gian ngắn, mà là mối liên hệ kéo dài hàng tháng trời. Cho dù Trọng Dương Hạ không đáp lại tình cảm của đối phương, nhưng cũng chưa bao giờ từ chối thẳng thừng.
Vậy, ý nghĩa của việc này là gì? Tại sao lại lựa chọn làm như vậy, hay là… Lâm Vũ Sinh không nhịn được mà thoáng qua một ý nghĩ đen tối: Có phải họ đã xảy ra chuyện gì sau lưng cậu rồi không?
Đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, giúp Trọng Dương Hạ chỉnh lại chăn, Lâm Vũ Sinh đứng dậy một mình ra ban công hóng gió. Tên và hình dáng của Ôn Văn cứ vang vọng trong đầu cậu, cậu lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm cái tên này.
Quả nhiên là thiếu gia của một gia đình giàu có, có rất nhiều tin đồn về Ôn Văn, có người khen ngợi thành tích học tập xuất sắc của anh ta, hiện đang theo học một trong những trường đại học hàng đầu ở thành phố Z, tiền đồ vô cùng tươi sáng, đương nhiên cũng có người để ý đến đời tư.
Ôn Văn có lịch sử tình ái phong phú, và đối tượng đều là nam giới, có cả tiểu sinh lưu lượng (diễn viên trẻ nổi tiếng) đang nổi đình đám, cũng có cả những nhiếp ảnh gia nổi tiếng đầy cá tính… Theo những bức ảnh được chụp, tuýp người mà Ôn Văn thích không cố định, có lẽ anh ta theo đuổi theo cảm xúc nhiều hơn.
Và tin tức mới nhất nói rằng, gần đây Ôn Văn bị nghi ngờ hẹn hò với Trọng Dương Hạ, con trai của ông trùm ngoại thương trước đây của thành phố Z và có kèm theo ảnh.
Đều là những hình ảnh gần đây về lúc hai người ở bên nhau, có ảnh cùng nhau ăn cơm, có ảnh nửa đêm từ quán bar đi ra, có ảnh cùng nhau lên xe rời đi……
Chỉ nhìn vào những bức ảnh, cả hai không có hành động thân mật nào, chỉ là tần suất chụp ảnh rất cao, không tránh khỏi việc khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Bên dưới những bức ảnh có rất nhiều bình luận, phần lớn là chửi bới Trọng Dương Hạ, một số ít thì khen ngợi nhan sắc của Trọng Dương Hạ, cũng có một bộ phận người bàn tán nói rằng Trọng Dương Hạ không hài lòng với vị thế hiện tại ở Hưng Thịnh, muốn trèo lên nhà họ Ôn. Để nhờ vào thế lực của nhà họ Ôn, làm lại cậu ấm ăn chơi vô lo vô nghĩ như trước đây.
Lâm Vũ Sinh tắt điện thoại, cậu không tin vào những suy đoán của những người này, Trọng Dương Hạ tuyệt đối không phải là người như vậy, nếu thật sự có những ý nghĩ đó, Trọng Dương Hạ căn bản sẽ không đến Hưng Thịnh làm việc, ban đầu cũng sẽ không cày game thuê.
Cậu lắc lắc đầu, cố gắng quên đi những bức ảnh vừa nhìn thấy, Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình cần phải sắp xếp lại suy nghĩ.
Mối quan hệ giữa cậu và Trọng Dương Hạ bây giờ không dễ dàng có được, cậu không muốn có bất kỳ sai sót nào.
Ngay cả khi không phải là Ôn Văn, cũng sẽ có những người khác tiếp cận Trọng Dương Hạ, có lẽ là hiện tại cũng có, chỉ có điều Lâm Vũ Sinh chỉ phát hiện ra Ôn Văn mà thôi. Nếu Trọng Dương Hạ đối với tất cả mọi người đều có thái độ mặc định như vậy, không đáp lại, không từ chối…
Trong lòng Lâm Vũ Sinh dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, vậy cậu là gì?
Mối quan hệ của họ bây giờ là gì?
Không có chủ đề chung thì có thể tìm, khoảng cách quá lớn cũng có thể vượt qua, quá bận cũng có thể chờ đợi. Chỉ cần hai trái tim ở cùng nhau, Lâm Vũ Sinh cảm thấy không có gì là không thể.
Chỉ là cậu phải đau buồn thừa nhận rằng tình trạng hiện tại của cậu cũng không ổn lắm, những cảm xúc như ghen tị, hoảng sợ, nghi ngờ bao vây lấy cậu.
Kể từ khi Trọng Dương Hạ bắt đầu đi làm, thời gian hai người ở bên nhau đã giảm đi đáng kể, khó khăn lắm mới có thời gian, làm xong cũng mệt lử, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trước đây cậu luôn nghĩ đến việc tìm thời gian, đợi đến lần sau thì sẽ có cơ hội.
Lần sau sẽ nói chuyện với hắn về điều này, lần sau đi ăn với hắn, đợi hắn không bận thì cùng hắn đến đó, lần sau sẽ tâm sự với hắn, lần sau, lần sau…
Thực tế là những “lần sau” có khả năng thực hiện được rất ít, Lâm Vũ Sinh trước đây không quá lo lắng, vì cậu luôn cảm thấy họ còn rất nhiều thời gian để lãng phí, không cần phải vội vàng như vậy, có thể từ từ.
Nhưng bây giờ cậu phải đối mặt với thực tế, cuộc sống của hai người không chỉ đơn giản là hai người sống cùng nhau, trong những khoảng thời gian mà họ không quan tâm nhau, sẽ có người tìm cách chen chân vào.
Lâm Vũ Sinh không cho phép, tuyệt đối không.
Cậu có thể khoan dung những cơn giận bất thường của Trọng Dương Hạ, nhưng duy nhất chuyện này là không thể làm ngơ được nữa.
Tiếp tục để mặc như vậy sớm muộn gì cũng có chuyện, cậu nhất định phải biết thái độ và suy nghĩ của Trọng Dương Hạ
Mặc dù đã vào mùa xuân, nhưng gió đêm vẫn có chút se lạnh, Lâm Vũ Sinh hóng gió cả đêm cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.
Sáng sớm hôm sau, Trọng Dương Hạ mở mắt ra, bên cạnh đã không có ai.
Giống như mọi khi, rửa mặt xong đi ra ngoài, quả nhiên thấy Lâm Vũ Sinh đã ngồi vào bàn ăn, trên bàn có bữa sáng nghi ngút khói.
“Dậy sớm vậy.” Trọng Dương Hạ kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Vũ Sinh ừ một tiếng, đợi hai người ăn gần xong, mới lên tiếng: “Tối qua tôi đã xem điện thoại của cậu.”
Trọng Dương Hạ nắm chặt đũa, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vũ Sinh, lông mày lập tức nhíu chặt, môi mím chặt thành một đường thẳng, khóe miệng hơi hạ xuống.
Trọng Dương Hạ khi không cười luôn tỏ ra lạnh lùng, huống chi với biểu cảm này, như thể sắp lật cả bàn.
Nhưng Lâm Vũ Sinh vẫn đối diện với ánh mắt của hắn, tiếp tục nói: “Có một đêm trước đây, tôi thấy cậu ta đưa cậu về, còn nghe cậu ta nói với người khác là thích cậu, muốn có được cậu.”
“Cậu ta tên là Ôn Văn, đúng không? Tối qua tôi đã xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, hai người đã kết bạn từ rất sớm, mặc dù cũng có nói chuyện công việc, nhưng nhiều hơn là cậu ta gửi cho bạn những tin nhắn hỏi thăm có yas tán tỉnh.”
Lâm Vũ Sinh nhìn thẳng vào mắt Trọng Dương Hạ một cách không khiêm tốn và không kiêu ngạo, ánh mắt kiên định và bình thản: “Cậu nghĩ sao? Trọng Dương Hạ.”
Khi Lâm Vũ Sinh, người luôn được coi là ngoan ngoãn trước mặt Trọng Dương Hạ, nói những lời này, giọng điệu có thể nói là nhẹ nhàng và bình tĩnh, dường như chỉ là một số chuyện vặt chưa rõ cần Trọng Dương Hạ giải thích.
Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào cậu, từ từ đặt đũa xuống, lùi lại, đan hai tay vào nhau, im lặng một lúc rồi nói: “Cậu có ý gì, hỏi tội sao?”
“Không phải.” Lâm Vũ Sinh xua tay giải thích: “Cậu ta thể hiện rõ ràng như vậy, cậu nên biết ý của cậu ta với cậu, nhưng tôi không thấy cậu từ chối.”
“Vậy thì sao?” Trọng Dương Hạ hỏi lại: “Tôi đã đồng ý với cậu ta rồi à? Tôi đã ngủ với cậu ta chưa? Còn chuyện cậu thức khuya lén lút kiểm tra điện thoại của tôi là gì?”
“Nếu tôi không xem, tôi sẽ không biết gì cả, cứ bị cậu giấu đi như vậy sao?”
“Có vấn đề gì à?” Trọng Dương Hạ xòe tay ra: “Chẳng lẽ ngay cả những chuyện vặt vãnh này cũng phải báo cáo với cậu à?”
“Đây chỉ là chuyện vặt thôi sao?” Lâm Vũ Sinh mở to mắt trong giây lát: “Có người đang cố gắng phá hoại mối quan hệ của chúng ta! Điều này có quan trọng với cậu không?”
Trọng Dương Hạ lập tức nói: “Cậu ta đã thành công chưa? Ngược lại là cậu , Lâm Vũ Sinh, tôi không ngờ cậu lại dám lén xem điện thoại của tôi, không tin tôi à?”
“Nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, thì bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, với cậu ta hoặc bất kỳ ai khác, tôi đều có thể.”
Những lời này như đánh vào mặt khiến Lâm Vũ Sinh nghẹn họng nửa ngày, miệng hơi mở ra không nói nên lời.
Giữa họ chưa từng có lúc nào căng thẳng như vậy, trong suốt thời gian dài sống chung, ngay cả cãi vã, giận dỗi cũng rất ít khi xảy ra.
Vì vậy vào lúc này Lâm Vũ Sinh đột nhiên nghe thấy những lời như vậy, cảm thấy không thể tin được và vô cùng kinh ngạc.
Cậu vô thức lắc đầu, muốn phủ nhận sự thật trước mắt, nhưng lại phát hiện ra mình không thể thốt nên lời.
“Nhưng mà, chúng ta đang ở……”
Sau một hồi lâu, Lâm Vũ Sinh mới nhỏ giọng nói một cách thiếu tự tin: “Chúng ta ở bên nhau, không phải sao?”
“Ở bên nhau không nên trân trọng lẫn nhau sao? Không nên chủ động phân rõ giới hạn với người khác sao? Không nên từ chối những người khác có ý với mình sao? Không nên sao? Không được sao?”
Trọng Dương Hạ lạnh lùng chống cằm, sau đó ngồi thẳng người, rút một điếu thuốc ra châm.
“Tôi biết cậu ta có ý đồ gì, cậu ta không nói, tôi lười vạch trần. Tôi cần có được lợi ích từ chỗ cậu ta, hà tất phải tự tìm rắc rối cho mình làm gì!”
Đây coi như là lời giải thích của Trọng Dương Hạ, nhưng Lâm Vũ Sinh nghe xong lại không hề thấy nhẹ nhõm, vẻ mặt thờ ơ và lời nói của Trọng Dương Hạ đâm vào mắt và tim cậu.
“Cậu cảm thấy như vậy không có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì?” Trọng Dương Hạ không cảm thấy có vấn đề gì: “Thứ nhất, tôi không có bất kỳ quan hệ bất chính nào với cậu ta, cậu ta nghĩ gì làm gì là chuyện của cậu ta, không liên quan đến tôi. Thứ hai, tôi chỉ muốn có được những gì tôi cần, những thứ khác tôi không quan tâm.”
“Ngay cả khi cậu cần hợp tác với nhà họ Ôn, thì cậu cũng có thể để người của cậu ta làm việc với người của cậu mà, có phải không?” Lâm Vũ Sinh nói: “Luôn có cách để tránh mặt, hai người hoàn toàn không cần thiết phải gặp gỡ và liên lạc thường xuyên như vậy, vốn dĩ cậu cũng chưa từng từ chối thẳng thừng, đây chẳng phải là đang cho cậu ta hy vọng sao?”
“Tôi đã nói rồi, cậu ta làm gì không liên quan đến tôi.” Trọng Dương Hạ lặp lại lần nữa: “Muốn có lợi ích, luôn phải trả giá bằng thứ gì đó, cậu ta muốn gặp thì cứ gặp, làm bộ làm tịch cũng không có gì đáng trách.”
“Vậy còn tôi thì sao!” Lâm Vũ Sinh đột nhiên kích động, cậu lớn giọng chất vấn: “Vậy tôi sẽ nghĩ như thế nào? Tôi sẽ không buồn sao?! Cậu cũng không quan tâm sao?”
“Vậy nên,” Trọng Dương Hạ bình tĩnh nói: “Không lén xem điện thoại của tôi, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?”
Hóa ra tất cả đều là lỗi của cậu, Lâm Vũ Sinh cắn môi đến mức in sâu dấu răng, tái nhợt không chút máu, vô số cảm xúc nghẹn ứ trong lòng, dần trào lên vị đắng chát.
Trớ trêu thay Trọng Dương Hạ chẳng hề nhận ra điều gì, hắn dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nhìn xuống Lâm Vũ Sinh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mang theo vài phần nặng nề.
“Để mà nói thì trên thương trường, xã giao là điều không thể tránh khỏi.” Trọng Dương Hạ nói: “Nếu như cậu cảm thấy không thể chấp nhận được……”
Trọng Dương Hạ không nói hết câu, dừng lại một lát, xoay người cầm áo khoác rồi rời khỏi bàn ăn.
Còn Lâm Vũ Sinh thì ngơ ngác ngồi đó, tự mình bổ sung những lời mà Trọng Dương Hạ chưa nói hết.
“Nếu như cậu không thể chấp nhận được, thì có thể rời đi.”