Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 41

Edit & beta: Yan

 

Đây là một cuộc trò chuyện không vui vẻ.

Lâm Vũ Sinh cho rằng Trọng Dương Hạ làm không đúng, Trọng Dương Hạ lại cảm thấy Lâm Vũ Sinh chẳng tin tưởng mình, hết chuyện lại kiếm chuyện, không ai thuyết phục được ai.

Đến tối hai người chạm mặt nhau, nhưng không ai chủ động nhắc lại chủ đề này nữa.

Lâm Vũ Sinh không biết phải bắt chuyện thế nào, còn Trọng Dương Hạ thì có lẽ là lười để ý.

Mọi chuyện bên ngoài có vẻ như đã lắng xuống, nhưng sự bất an của Lâm Vũ Sinh ngày càng tăng, thậm chí đến mức sinh nghi ngờ vớ vẩn.

Có thời gian rảnh rỗi cậu xem mấy video, cậu luôn nhìn thấy những câu chuyện chia tay đau lòng, chỗ bình luận có rất nhiều người có trải nghiệm thực tế kể về tình yêu nghiêm túc của họ, nhưng sau đó bị phản bội bởi một cách tàn nhẫn, cuối cùng chia tay.

Cậu không thể không đặt mình vào những trường hợp đó, tạo ra một số tưởng tượng kỳ lạ.

Lâm Vũ Sinh mỗi ngày đều lén lút ngửi quần áo mà Trọng Dương Hạ thay ra, nửa đêm vẫn sẽ lặng lẽ dậy xem điện thoại của hắn.

Ngay cả khi Trọng Dương Hạ trả lời tin nhắn của cấp dưới một cách bình thường, Lâm Vũ Sinh cũng sẽ cố gắng tìm cách ngồi ở xa, giả vờ chơi điện thoại di động, thực tế là dùng điện thoại di động để mở máy ảnh, phóng to, để xem trộm Trọng Dương Hạ đang làm gì.

Giống như một quả bóng bay trong suốt, nó liên tục được bơm, mặc dù không thể nhìn rõ, nhưng sớm hay muộn nó cũng sẽ đạt đến giới hạn của nó.

Cuối cùng, trái bóng đó cũng nổ tung.

Vào đêm hôm trước, Lâm Vũ Sinh nhìn thấy Ôn Văn trên điện thoại di động của Trọng Dương Hạ nói rằng cậu ta bị bệnh, và hợp đồng cần ký vào ngày hôm sau yêu cầu Trọng Dương Hạ đến khách sạn nơi cậu ta ở để thảo luận.

Lần này gần như là một dấu hiệu rõ ràng, bất cứ người bình thường nào đều có thể hiểu ý của Ôn Văn.

Và Trọng Dương Hạ đã đồng ý.

Lâm Vũ Sinh run rẩy nắm chặt điện thoại di động, cậu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Ôn Văn một cách tàn nhẫn, không kìm được và gửi tin nhắn cho đối phương.

[Tôi là người yêu của anh ấy, đừng gửi tin nhắn kỳ lạ vào nửa đêm cho anh ấy nữa.]

Sau nửa phút, đối phương trả lời.

[Anh là đối tượng mà anh ấy không thể đưa ra ngoài phải không? Xin lỗi, tôi không thể làm được ~ Trọng Dương Hạ không nói với anh sao? Ngày mai chúng tôi sẽ gặp nhau trong khách sạn, tôi hy vọng anh biết điều một chút, đừng cãi nhau với anh ấy nhé!]

Hóa ra đối phương biết Trọng Dương Hạ có người yêu, nhưng vẫn muốn tiếp tục v* v*n, thật là vô liêm sỉ.

Lâm Vũ Sinh đã xóa bản ghi trò chuyện và một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong lòng cậu, cậu nhất định sẽ cho kẻ thứ ba ngạo mạn này biết tay.

Vì vậy vào buổi tối ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh đi theo Trọng Dương Hạ lén lút đến khách sạn đó.

Cậu ngồi trong xe, không ngừng dùng ngón tay gõ vào vô lăng, đặt ra một giới hạn thời gian trong đầu.

Một tiếng, đàm phán hợp đồng gì một tiếng hẳn là đủ rồi, quá thời gian này……

Đồng hồ không ngừng chuyển độngtừng giây không ngừng, rất nhanh một tiếng đã trôi qua.

Lâm Vũ Sinh lại quyết định cho thêm một cơ hội, nên đã gọi điện cho Trọng Dương Hạ.

Nhưng mà, trong 39 giây, đầu dây bên kia không ai bắt máy.

Khi giọng nói nữ máy móc vang lên mà không có ai trả lời, sợi dây trong lòng Lâm Vũ Sinh cũng đứt hẳn.

Những cảnh tượng về sự phản bội mà cậu từng nghĩ lại xuất hiện chồng chéo lên nhau vào lúc này, khiến cậu không thể chịu đựng được nữa.

Cậu xuống xe, đi thẳng lên lầu, cậu nhớ số phòng Ôn Văn đã gửi đến.

-6608

Nhưng khi thực sự đứng trước cửa 6608, Lâm Vũ Sinh hồi hộp, cậu sợ hãi rằng người mở cửa là Trọng Dương Hạ với đầu tóc bù xù hoặc là Ôn Văn với những vết hôn.

Tay cậu dơ lên đặt tay xuống hai lần, rồi mới gõ cửa.

Sau đó cậu đếm thầm sáu con số dài, cửa mới kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra từ bên trong.

Là Trọng Dương Hạ quần áo gọn gàng, tóc vẫn bình thường.

Lâm Vũ Sinh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Trọng Dương Hạ đứng đối diện với cậu gần như lập tức sa sầm mặt mày, ánh đèn hành lang khách sạn rất sáng, nhưng không thể quét sạch vẻ u ám trên mặt hắn.

“Trọng Dương Hạ.” Lâm Vũ Sinh là người đầu tiên lên tiếng: “Tại sao cậu lại ở đây lâu như vậy?”

Trọng Dương Hạ nắm lấy tay nắm cửa, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Sinh từ đầu đến chân, nghiến răng nói: “Lâm Vũ Sinh, cậu lại lén lút kiểm tra điện thoại của tôi à?”

“Đúng, tôi đã xem rồi.” Lâm Vũ Sinh nói: “Là cậu không đúng, sao cậu có thể đến khách sạn với người khác?”

Trọng Dương Hạ không nói gì, chỉ âm thầm nhìn chằm chằm vào cậu.

“Đây là?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau Trọng Dương Hạ, là Ôn Văn, cậu ta lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Vũ Sinh: “Này, đây là “chị” dâu sao? Ồ, rất vui được gặp anh.”

Cậu ta tuyệt đối không nhắc đến chuyện hai người đã trò chuyện tối qua, mà thay vào đó tỏ ra vô tội: “‘Chị’ dâu đừng hiểu lầm, tôi và anh Dương Hạ chỉ đang nói chuyện trong phòng khách sạn, tôi bị bệnh nên mới mời anh ấy đến.”

Đồ hồ ly tinh mặt dày!

Lâm Vũ Sinh theo bản năng nắm chặt tay, nhưng lại rất nhanh buông ra.

Cậu đột nhiên dùng sức đẩy cửa ra, đi ngang qua Trọng Dương Hạ đến trước mặt Ôn Văn, giơ tay vỗ vỗ vai đối phương, nói một cách rộng rãi: “Sao có thể? Tôi tin rằng hai người là quan hệ hợp tác trong sáng.”

Một câu nói vô nghĩa, nếu Lâm Vũ Sinh không quan tâm, vậy làm sao có thể tìm đến đây được.

Nhưng Lâm Vũ Sinh dường như thực sự đến để nói mấy câu vô nghĩa này, vì cậu rất nhanh đã đi ra, nói với Trọng Dương Hạ: “Tối nay tôi đến chỗ bà nội.”

Nói xong, Lâm Vũ Sinh quay người bỏ đi với bóng lưng thẳng tắp, nếu không để ý kỹ căn bản không nhận ra cánh tay của cậu khẽ run rẩy.

Đi thẳng ra khỏi khách sạn, đúng như dự đoán, Trọng Dương Hạ không đuổi theo, trong điện thoại cũng không có bất kỳ tin nhắn nào.

Lâm Vũ Sinh lái xe đến chỗ Trần Diệp, cậu biết gần đây Trần Diệp không được khỏe, ban đầu cậu vốn đã định đến thăm.

“Cãi nhau à?” Trần Diệp khoác áo choàng mở cửa cho Lâm Vũ Sinh, ho hai tiếng, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Ăn cơm tối chưa?”

“Cháu ăn rồi ạ, không phải cãi nhau ạ.” Lâm Vũ Sinh vào nhà, lấy ra một gói thuốc bắc do mình đã chuẩn bị sẵn: “Nhưng mà có một chút mâu thuẫn nhỏ, không nghiêm trọng, bà đừng lo lắng, cháu đến đây là để ở với bà mấy ngày, dạo này sức khỏe bà không tốt lắm, cháu sẽ sắc thuốc bắc cho bà bồi bổ.”

Trần Diệp gật đầu, không truy hỏi đến cùng, nhưng cũng không tin lời Lâm Vũ Sinh chỉ là cãi vặt, bà quen biết Lâm Vũ Sinh lâu như vậy, biết cậu không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc buồn bã.

Lúc này, cho dù Lâm Vũ Sinh cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, Trần Diệp vẫn nhìn thấy nỗi buồn từ trên người cậu.

Đứa trẻ buồn bã không nơi nương tựa, nhưng bà xoa đầu cậu và nói: “Ngày mai bà hầm chân giò cho cháu ăn, để thằng nhóc thối đó ăn bên ngoài đi!”

Ba ngày liên tiếp Lâm Vũ Sinh ở lại với Trần Diệp, không chủ động liên lạc với Trọng Dương Hạ và hắn cũng không gọi điện cho cậu.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không hề lo lắng.

Ôn Văn vốn rất vui vẻ, bạn trai không có sức sát thương của Trọng Dương Hạ đã tự tìm đến đây nói vài câu linh tinh rồi bỏ đi.

Ban đầu cậu ta muốn dùng lời lẽ mềm mỏng để giữ Trọng Dương Hạ lại, nhưng Trọng Dương Hạ lại vô cùng tức giận.

Mặc dù hắn không mắng người, cũng không đập phá đồ đạc, chỉ đứng đó, cả người đều lạnh lẽo, khiến Ôn Văn có chút sợ hãi.

Chưa kịp nói lời níu kéo Trọng Dương Hạ đã muốn đi.

“Mỗi điều khoản trong hợp đồng đều đã được giải thích chi tiết cho cậu, nếu cậu còn thắc mắc nào thì liên hệ với trợ lý Tiểu Trương.”

Vừa dứt lời Trọng Dương Hạ liền muốn đi, Ôn Văn vội vàng tiến lên kéo tay hắn: “Trọng Dương Hạ! Anh… anh rõ ràng biết em thích anh mà.”

Trọng Dương Hạ mặc kệ để cậu ta nắm lấy cánh tay mình, cúi đầu nhìn cậu ta.

“Đừng đi, được không?” Ôn Văn nói với vẻ miễn cưỡng.

Trọng Dương Hạ giằng tay cậu ta ra, giọng điệu nhạt nhẽo: “Cậu cũng biết rõ tôi đã có người yêu rồi.”

“Em không quan tâm!” Ôn Văn nói ngay lập tức: “Người như anh ta không hợp với anh chút nào, cũng không giúp được gì cho anh phải không? Em có thể cho anh nhiều hơn thế, em cũng ưu tú hơn anh ta!”

“Tôi quan tâm.” Trọng Dương Hạ không do dự bước ra: “Sau này ngoài công việc ra, đừng nhắn tin riêng cho tôi nữa.”

“Trọng Dương Hạ!!” Ôn Văn vội vã đuổi theo: “Quay lại đi!”

Trọng Dương Hạ không quay đầu lại, bước vào thang máy.

Ôn Văn tức không chịu được, ngay lập tức đặt phòng khách sạn gọi cho người dự phòng trong điện thoại, ôm chặt đối phương và gọi tên Trọng Dương Hạ, sau khi làm 300 hiệp thì chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy cổ Ôn Văn nổi một mảng mẩn đỏ.

Người kia giật mình, tìm cớ rồi vội vàng rời đi.

Ôn Văn tự gãi ngứa nửa ngày, càng ngày càng ngứa, liên tưởng đến việc người dự bị đã bỏ chạy, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ là mắc bệnh gì bẩn thỉu sao?

Ôn Văn vội vàng đến bệnh viện và xét nghiệm hết tất cả. Bác sĩ chỉ kết luận bị dị ứng, đã kê cho cậu ta một ít thuốc uống và thuốc bôi.

Dùng liên tục ba ngày không có hiệu quả gì, hơn nữa có vẻ như ngày càng nghiêm trọng hơn. Cổ và vai của Ôn Văn đã gần như bị cậu ta gãi nát, ngứa ngáy đến khó ngủ, căn bản không thể sống bình thường, quả thực sống không bằng chết, việc hợp tác với công ty Trọng Dương Hạ chỉ có thể bị hoãn lại.

Nhân viên đã nhìn thấy cổ cậu ta, đều bị dọa sợ, da gần như bị lở loét, vừa đỏ vừa tím, trông rất kinh khủng.

Sắc đẹp và làn da vốn là điều mà Ôn Văn quan tâm nhất, cậu ta đã nhập viện, bác sĩ thay phiên nhau thay thuốc nhưng không hiệu quả, cậu ta phát điên lên.

Sau một tuần Lâm Vũ Sinh tan làm về nhà Trần Diệp, nhìn thấy xe của Trọng Dương Hạ ở dưới lầu.

Vào nhà quả nhiên Trọng Dương Hạ và Trần Diệp đang nói chuyện, nhìn thấy cậu trở về, Trần Diệp nói và câu với cậu, Trọng Dương Hạ không ngẩng đầu lên.

Sau khi ăn tối xong Trần Diệp tìm cớ xuống lầu tìm bạn bè đánh mạt chược, chừa không gian lại cho hai người.

Lâm Vũ Sinh yên lặng gọt táo, Trọng Dương Hạ không nói gì, cậu cũng không định mở lời trước.

Sau 10 phút im lặng một cách kỳ lạ, Trọng Dương Hạ trực tiếp vào chủ đề: “Vết thương của Ôn Văn là do cậu gây ra?”

Lâm Vũ Sinh cúi đầu không nói gì, tiếp tục gọt táo.

“Hôm đó cậu chạm vào vai cậu ta, ngày hôm sau cậu ta liền gặp vấn đề. Nếu không phải vì điều này, tại sao cậu lại đột ngột xông vào phòng khách sạn?”

Trọng Dương Hạ nói: “Bệnh viện không chữa được, cậu ta cũng không thể sống bình thường, hợp tác bị hoãn lại.”

Điều này nằm ngoài dự kiến của Lâm Vũ Sinh, cậu nghĩ rằng ngay cả khi không có Ôn Văn, nó cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai công ty.

“Là hai người sai trước.” Lâm Vũ Sinh cố chấp nói: “Tôi đã nói với cậu rồi.”

Trời nóng như lửa đốt, Trọng Dương Hạ đá đổ ghế, chỉ vào Lâm Vũ Sinh: “Đúng là cậu thật, cậu điên rồi sao? Cậu có biết nhà cậu ta chỉ có một đứa con trai không, bố mẹ cưng chiều hết mực, nếu bọn họ nghi ngờ cậu, cậu có nghĩ đến hậu quả không của mình không?”

_________

Lời khuyên của tác giả: Vui lòng đọc kỹ để tránh bom nổ, cả hai nhân vật đều không hoàn hảo!

Bình Luận (0)
Comment