Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 42

Edit & beta: Yan

 

“Ai có thể chứng minh là tôi đã làm?” Lâm Vũ Sinh không chịu nhìn Trọng Dương Hạ: “Không phải cậu cũng chỉ đang đoán mò thôi sao?”

“Cậu thật là không biết trời cao đất dày.”

“Tôi không biết.” Lâm Vũ Sinh đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào nhìn thẳng vào mắt Trọng Dương Hạ: “Tôi chỉ biết cậu đã đi khách sạn với cậu ta.”

“Chuyện của Ôn Văn tôi không muốn nhắc lại với cậu lần thứ hai.” Sắc mặt Trọng Dương Hạ lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo: “Lâm Vũ Sinh, nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cậu cũng không làm được, vậy thì chúng ta…”

Lâm Vũ Sinh lập tức chặn lời hắn: “Cậu nghĩ cậu không làm gì cả, nhưng sự bất an của tôi không phải là không có cơ sở, phải không? Cậu có thể đi với cậu ta đến khách sạn hôm nay, ngày mai có thể lên giường với cậu ta có phải không?””

“Lâm Vũ Sinh!” Trọng Dương Hạ hét lên một tiếng, mang theo ý cảnh cáo sâu sắc: “Con m.ẹ nó cậu đừng coi tôi là một con vật không kiểm soát được phần dưới của mình.”

“Cậu có thể tự kiểm soát mình, cậu có thể kiểm soát người khác không? Lỡ cậu ta bỏ thuốc cậu thì sao? Lỡ cậu không tỉnh táo thì sao?” Lần này Lâm Vũ Sinh không hề nhượng bộ: “Cậu có thể đảm bảo trong một trăm lần cậu sẽ có thể an toàn rút lui trong một trăm lần không?”

“Cậu đúng là hoang tưởng.” Trọng Dương Hạ đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nhớ lại ngày tháng đó tôi phải ở lại Hà Hoa Đường đi, cậu đã làm thế nào để lợi dụng ép tôi như thế nào?”

Hai tay Lâm Vũ Sinh nắm chặt quả táo, nước ép làm ướt lòng bàn tay cậu, mắt mở to, nhìn Trọng Dương Hạ một cách kỳ lạ.

Ngày tháng ở Hà Hoa Đường cho dù là mở đầu và kết thúc đều không vui, nhưng cậu luôn nghĩ rằng họ đã từng vui vẻ trong giai đoạn đó.

Cậu không thể ngờ rằng, bây giờ Trọng Dương Hạ lại so sánh cậu với Ôn Văn.

Thật đáng thương hơn nữa trong lòng cậu lại đột nhiên hoảng hốt, không biết phải phản bác thế nào, giọng nói nhỏ lại: “Cậu… sao cậu có thể so sánh tôi với cậu ta…..”

“Có gì khác nhau à?” Trọng Dương Hạ lại càng thêm bình tĩnh và lý trí: “Hiện tại cậu ta thích tôi, khi đó cậu cũng vậy. Những gì cậu ta đang làm, và những gì cậu đã làm lúc đầu, có gì khác biệt đâu?”

Ngực Lâm Vũ Sinh phập phồng, khuôn mặt dần dần đỏ bừng lên, nhưng không phải vì xấu hổ mà vì cảm thấy tức giận.

Trọng Dương Hạ vẫn không tha cho cậu, từng câu từng chữ nhắm thẳng vào tim cậu: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ phạm phải lần thứ hai.”

“Cậu hoàn toàn không cần phải gây rối một cách vô lý.”

Kẻ hành quyết kiêu ngạo và tàn nhẫn, giơ cao lưỡi dao đặt bên cổ người bị hành hình, nhưng lại chất vấn người đó tại sao lại run rẩy.

Trọng Dương Hạ vẫn ngồi đó, còn Lâm Vũ Sinh bỗng đứng dậy, bây giờ cậu cao hơn Trọng Dương Hạ, nhưng vẫn cảm thấy như mình đang rơi vào vực sâu ngột ngạt và khó chịu.

Một thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua gương mặt, Lâm Vũ Sinh ngây ngẩn đưa tay lên sờ mặt, hóa ra là nước, nước mắt của cậu.

Lâm Vũ Sinh lớn lên rất ít khi khóc, sống một mình không khóc, bị thương không khóc, không thể vào đại học cũng không khóc…

Dù cuộc sống có mang đến bao nhiêu thử thách đau đớn, cậu luôn có thể đối mặt một cách lạc quan.

Nhưng bây giờ, khi chính cậu còn không nhận ra nước mắt của cậu đã rơi.

Điều này thực ra không phải là ý định của Lâm Vũ Sinh, trong lúc cãi nhau mà rơi lệ là biểu hiện của kẻ yếu đuối, cậu vốn muốn tranh luận lý lẽ để Trọng Dương Hạ biết được sai lầm của mình.

Nhưng bây giờ, cậu lại giống như người đã phạm sai lầm đứng đó mà rơi lệ.

Khi nhận ra mình đang khóc tầm nhìn của Lâm Vũ Sinh lập tức trở nên mờ mịt, không thể ngừng lại được.

Ngày càng nhiều nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, ào ạt, khiến hình ảnh của Trọng Dương Hạ trở nên mờ nhạt, méo mó.

Cậu nuốt nước bọt, hơi thở trở nên nhanh và rối loạn, đưa tay lên lau, nhưng càng lau càng nhiều, cuối cùng đành lấy tay che mặt mình lại.

“Tôi sẽ không buồn sao? Trọng Dương Hạ…” Những lời nói mơ hồ phát ra từ kẽ tay của Lâm Vũ Sinh.

Không nhận được phản hồi, Trọng Dương Hạ cũng không quan tâm, trong lòng Lâm Vũ Sinh nhận ra điều này, cảm thấy mình thật nực cười và lúng túng, có lẽ cậu nên rời đi, trốn vào nhà vệ sinh. 

Khóc đủ rồi, cậu rửa mặt rồi ra ngoài. 

Đột nhiên, một đôi tay ôm chặt lấy cậu, cơ thể được đưa vào một vòng tay ấm áp và vững chãi, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. 

Trọng Dương Hạ ôm cậu.

Giống như là bất lực, hoặc là nhượng bộ, giọng nói của Trọng Dương Hạ nhẹ nhàng hơn một chút vang lên bên tai Lâm Vũ Sinh.

“Từ khi tôi gia nhập Hưng Thịnh, đám người của Dương Văn Hiên đã không ít lần cản trở tôi, giờ đây bố anh ta có ý định để anh ta tiếp quản doanh nghiệp gia đình, đã lập một công ty để anh ta rèn luyện, là đối thủ cạnh tranh của Hưng Thịnh, nên sự hợp tác giữa Hưng Thịnh và Ôn Văn lần này rất quan trọng.”

Lâm Vũ Sinh vẫn đang nức nở, đầu óc bắt đầu hoạt động chậm lại, Trọng Dương Hạ chưa bao giờ nói với cậu những điều này, cậu cũng không biết rằng đằng sau sự bận rộn của Trọng Dương Hạ cũng đang phải trải qua nhiều áp lực và lo lắng.

Trọng Dương Hạ đưa tay sờ sau gáy Lâm Vũ Sinh: “Tôi có chừng mực, sau lần hợp tác này, tôi sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với cậu ta nữa.” 

Hiếm khi Trọng Dương Hạ lại đưa ra lời hứa. 

Lâm Vũ Sinh ngừng khóc, rời khỏi vòng tay của Trọng Dương Hạ, cúi đầu đi lấy giấy lau mũi.

Đúng lúc này, Trần Diệp mở cửa đi vào.

“Ôi, hai đứa thật sự cãi nhau à?” Trần Diệp trợn mắt nhìn Trọng Dương Hạ: “Thằng nhóc hư chỉ biết bắt nạt Vũ Sinh.”

Trọng Dương Hạ không phản bác, chỉ nhìn Lâm Vũ Sinh lau mũi.

“Được rồi, được rồi.” Trần Diệp đi qua kéo hai người ngồi xuống. “Hai người sống chung khó tránh khỏi có mâu thuẫn, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, hãy cố gắng đứng ở góc độ của nhau mà suy nghĩ.”

Hai đứa nhỏ cúi đầu lắng nghe, Trần Diệp đột nhiên lại nói: “Hai cháu kết hôn đi!”

Trọng Dương Hạ đột ngột ngẩng đầu nhìn Trần Diệp: “Cái gì?”

“Kết hôn đó.” Trần Diệp giang tay giải thích: “Các cháu cũng đã yêu nhau lâu như vậy, ta thấy hai cháu rất hợp nhau, vậy thì hoàn toàn có thể kết hôn.”

Trọng Dương Hạ quay đầu nhìn Lâm Vũ Sinh một cái, phức tạp nói: “Nhưng bây giờ cháu……………”

“Ta biết.” Trần Diệp cắt ngang lời hắn: “Cháu cảm thấy bản thân hiện tại chưa thành công, nhưng Dương Hạ, cháu đã nghĩ đến Vũ Sinh chưa? Khi cháu bận rộn thằng bé chỉ có thể chờ đợi rất lâu, mâu thuẫn lần này chỉ là một phần trong cuộc sống của các cháu, ở những nơi cháu không thấy, nó đã thất vọng bao nhiêu lần rồi?”

“Khi còn trẻ, luôn nghĩ rằng phải có cái này cái kia mới có thể nghĩ đến việc kết hôn, nhưng thường thì như vậy sẽ bỏ lỡ người quan trọng nhất bên cạnh mình. Kết hôn là gắn cho mối quan hệ của các cháu một lớp bảo vệ chắc chắn nhất, hôn nhân ràng buộc nhau cũng bảo vệ lẫn nhau.”

Trần Diệp nói xong, chăm chú nhìn vào Trọng Dương Hạ chờ đợi câu trả lời của hắn.

Còn Trọng Dương Hạ lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Vũ Sinh, Lâm Vũ Sinh nắm chặt mảnh giấy đã dùng trong tay, vội vàng ngẩng lên nhìn hắn một giây rồi lại xấu hổ cúi xuống.

Thật ra ý tưởng kết hôn này là do cậu đề xuất trước với Trần Diệp.

Trong những ngày sống ở đây, Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ nhận được thông tin nào từ Trọng Dương Hạ, đôi khi thậm chí cậu cảm thấy nếu mình không chủ động, có lẽ mối quan hệ giữa cậu và Trọng Dương Hạ sẽ cứ thế mà đứt đoạn.

Không, không chỉ lần này.

Mối quan hệ giữa cậu và Trọng Dương Hạ luôn như vậy, nếu cậu không chủ động tiến về phía Trọng Dương Hạ, thì khoảng cách giữa họ sẽ ngay lập tức kéo dài ra rất xa và Trọng Dương Hạ hoàn toàn sẽ không quay đầu lại.

Nghĩ đến đây Lâm Vũ Sinh cảm thấy như có dao cứa trong lòng.

Trần Diệp thấy cậu mấy ngày nay buồn bã, cũng thở dài liên tục: “Ta già rồi, người già chỉ mong thấy các cháu sống tốt, các cháu có mâu thuẫn ta cũng thấy khó chịu theo.”

“Cháu xin lỗi bà.” Lẽ ra cậu nên sắp xếp lại tâm trạng của mình, nhưng không ngờ vẫn không làm được ảnh hưởng đến Trần Diệp: “Là lỗi của bọn cháu.”

Trần Diệp lắc đầu, vỗ vai Lâm Vũ Sinh: “Ta rất thích cháu, là do tính cách của Dương Hạ… nó luôn vô tình làm tổn thương cháu.”

Lâm Vũ Sinh im lặng lắng nghe: “Cháu muốn ở bên cậu ấy mãi mãi, dù cậu ấy thỉnh thoảng có tổn thương cháu một chút cũng không sao.”

Nhưng làm sao để ở bên một người mãi mãi? Mối quan hệ hiện tại của họ dường như đang lung lay, nếu có điều gì đó có thể buộc chặt họ lại với nhau thì tốt biết bao.

Đột nhiên, Lâm Vũ Sinh lóe lên một ý nghĩ: “Bà nội, cháu muốn kết hôn với cậu ấy!”

Trần Diệp cũng ngẩn ra: “Kết hôn?”

“Đúng vậy.” Lâm Vũ Sinh nói: “Hai người ở bên nhau lâu rồi ổn định thì không phải là có thể kết hôn sao? Kết hôn rồi, có thể giảm khả năng có người khác đến gần cậu ấy, cháu cũng không đến nỗi cảm thấy thiếu an toàn như vậy.”

Ý nghĩ này vừa xuất hiện giống như một loại cây điên cuồng nhanh chóng phát triển, bén rễ sâu vào trong tâm trí của Lâm Vũ Sinh.

Kết hôn, cậu muốn kết hôn với Trọng Dương Hạ, trở thành bạn đời hợp pháp của nhau, từ đó có danh phận chính thức để tức giận và ghen tuông và cũng không thể dễ dàng cắt đứt với Trọng Dương Hạ.

Trần Diệp trầm ngâm một lúc, hỏi Lâm Vũ Sinh: “Vũ Sinh, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Kết hôn không phải chuyện nhỏ, cháu còn rất trẻ.”

“Bà ơi, cháu còn trẻ, nhưng tình yêu của cháu không non nớt, cháu yêu cậu ấy, muốn ở bên cậu ấy mãi mãi ạ.”

Trần Diệp cười lớn, giơ ngón cái lên với Lâm Vũ Sinh: “Cháu rất dũng cảm, còn trẻ thì phải dám yêu!”

Bà ấy nhớ lại bản thân mình năm đó mới 20 tuổi đã dám kết hôn với ông nội của Trọng Dương Hạ, dũng cảm và bồng bột, nhưng Trần Diệp rất vui vì sự dũng cảm của mình lúc đó, bà đã có khoảng thời gian tốt đẹp nhất bên người mình yêu.

“Vậy thì kết hôn đi!” Trần Diệp nói: “Trong suốt cuộc đời ta, được thấy hai cháh kết hôn ta cảm thấy rất an lòng.”

Lâm Vũ Sinh cười rồi lại xụ mặt: “Nhưng, cậu ấy chưa chắc muốn kết hôn với cháu đâu ạ… bây giờ cậu ấy cũng không đến tìm cháu.”

“Để ta nói với nó.” Trần Diệp khiến Lâm Vũ Sinh yên tâm: “Ta hiểu nó mà, cháu đối với nó chắc chắn là đặc biệt và quan trọng, nhưng với tính cách của nó nếu cháu bắt nó kết hôn ngay bây giờ, thật sự có thể nó sẽ có lo lắng, nên để ta nói.”

Lâm Vũ Sinh cảm kích nhìn Trần Diệp, trong lòng thoáng qua một chút hối lỗi, thực ra cậu vốn muốn nhờ Trần Diệp giúp mình nói. Cậu nói năng vụng về, nhưng Trần Diệp là bà của Trọng Dương Hạ, nếu bà đề xuất, có thể Trọng Dương Hạ thật sự sẽ xem xét.

Lúc này Lâm Vũ Sinh không dám ngẩng đầu lên, Trọng Dương Hạ luôn nhìn chằm chằm vào cậu dường như đang suy nghĩ.

“Kết hôn đi.” Lâm Vũ Sinh lấy hết can đảm ngẩng mặt lên, muốn nói một vài lời ấm áp, nhưng đột nhiên nhớ lại những lời tổn thương mà Trọng Dương Hạ đã nói từ đầu, miệng lắp bắp: “Ôn Văn sẽ không sao đâu.”

Thật muốn tát vào mặt mình một cái, lúc này nói ra lại giống như đang đe dọa Trọng Dương Hạ, hoặc như đang giao dịch với Trọng Dương Hạ vậy. 

Dù kết quả ra sao, biết như vậy Lâm Vũ Sinh chắc chắn không thể để Trọng Dương Hạ thất bại trong hợp tác này.

“Không, tôi không phải có ý đó……” Lâm Vũ Sinh cố gắng giải thích cho mình.

“Vậy thì kết hôn.” Trọng Dương Hạ đột nhiên nói: “Nếu cậu muốn.”

Lần này Lâm Vũ Sinh hoàn toàn ngẩn ra, lập tức trả lời: “Tôi muốn!”

Trần Diệp thấy hai người như vậy, lập tức cười lên, da dẻ hồng hào hơn nhiều: “Tuyệt quá! Giờ thì thật sự đã thành một gia đình rồi!”

Sau khi quyết định chuyện trọng đại này, ba người đã có một bữa tối ấm cúng, Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng rửa bát trong bếp.

Lúc này cậu cảm thấy rất ngại ngùng, Trần Diệp đã sớm khoẻ lại, cậu muốn về nhà cùng với Trọng Dương Hạ.

Nhưng cậu lại không dám vì lúc ăn cơm vừa rồi Trọng Dương Hạ hầu như không nói chuyện với cậu, nếu mình cứ như vậy đi theo Trọng Dương Hạ về thì có phải là quá nhút nhát không?

Thôi thì, Lâm Vũ Sinh rửa sạch tay, quyết tâm, nhút nhát thì nhút nhát, vì tình yêu nhút nhát không tính là nhút nhát, mà là si tình.

“Đã sắp kết hôn rồi, còn ở lại đây không chịu về nhà sao?” Trọng Dương Hạ đứng thẳng người, đút tay vào túi quần: “Muốn gây sự để ly thân à?”

“Không có!” Lâm Vũ Sinh lập tức nắm lấy cánh tay của Trọng Dương Hạ: “Không ly thân mà, phải kết hôn, phải sống chung, ăn chung ngủ chung…”

“Dừng lại.” Trọng Dương Hạ cắt ngang: “Dù cậu muốn làm gì, trước tiên cậu phải về nhà đã rồi tính.”

Trần Diệp thật sự phải đi đánh mạt chược rồi, Lâm Vũ Sinh vui vẻ chạy theo sau Trọng Dương Hạ về nhà.

Bình Luận (0)
Comment