Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 43

Edit & beta: Yan

 

Ngày hôm sau Lâm Vũ Sinh đã đưa thuốc giải cho Trọng Dương Hạ: “Tôi chỉ muốn cho cậu ta một bài học, uống thuốc giải vào thì mẩn ngứa sẽ biến mất ngay thôi.”

“Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa.” Trọng Dương Hạ không nhắc đến việc trong hai ngày qua mình đã che giấu cho Lâm Vũ Sinh như thế nào, chỉ nhấn mạnh với cậu:“Nghe thấy chưa?”

“Tôi biết rồi.” Lâm Vũ Sinh gật đầu, rồi nói: “Vậy sau này cậu cũng không thể đi khách sạn với người khác như vậy, dù có tránh không được, cũng nên báo trước cho tôi.”

Trọng Dương Hạ còn chưa nói gì, Lâm Vũ Sinh đã vội vàng nói: “Đã sắp kết hôn rồi, nếu cậu còn như trước tôi thật sự rất tổn thương!”

“Biết rồi.” Trọng Dương Hạ khẽ hừ một tiếng: “Phiền phức quá.”

Thuốc giải có hiệu quả, chỉ có vết sẹo do Ôn Văn cào quá mạnh, còn lại thì biến mất gần như không còn gì.

Cũng không biết Trọng Dương Hạ đã nói như thế nào, mà Ôn Văn hoàn toàn không nghi ngờ gì Lâm Vũ Sinh, chuyện hợp tác cũng thuận lợi.

Chỉ có điều Ôn Văn vẫn không cam lòng, liên tục quấy rối Trọng Dương Hạ, làm theo kiểu nước chảy đá mòn, Lâm Vũ Sinh vì thế còn cãi nhau với Trọng Dương Hạ một lần nữa, Trọng Dương Hạ đã trực tiếp xóa bạn bè WeChat của Ôn Văn.

Giải quyết xong chuyện này, mối quan hệ của hai người cuối cùng cũng trở lại trạng thái như trước đây yên bình và tươi đẹp.

Họ quyết định đợi đến ngày 7 tháng 7 để đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, hai người đều 25 tuổi, Lâm Vũ Sinh cảm thấy điều này rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Chỉ có điều nhẫn cưới Lâm Vũ Sinh mãi vẫn chưa chọn được, cậu thích ba mẫu, cảm thấy mẫu nào cũng đều thích.

Trọng Dương Hạ nói nếu không được thì mua cả ba mẫu về thay phiên đeo. Lâm Vũ Sinh không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy, nghĩ rằng cũng không gấp, có thể chờ thêm một thời gian rồi quyết định.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến giữa tháng 6, Trọng Dương Hạ lại đi công tác. Không có người mà mình luôn nhớ nhung ở nhà, Lâm Vũ Sinh cũng không còn mong đợi giờ tan làm, về nhà nấu cơm ăn, mở tivi xem một chút phim, không ngờ lại mơ màng ngủ quên trên sofa.

Cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu tiên cậu còn tưởng là điện thoại của Trọng Dương Hạ, vội vàng nghe máy nhưng không phải. Là một số lạ, giọng nói lại là đồng nghiệp của Lâm Vũ Sinh, Tiểu Lưu, nói rằng điện thoại ở quán bar bị hỏng không thanh toán được, muốn phiền cậu giúp thanh toán, ngày mai đổi điện thoại sẽ trả lại.

Lâm Vũ Sinh không muốn đi lắm, vì cậu không thích Tiểu Lưu cho lắm, trước đây cậu còn phát hiện Tiểu Lưu lén lút lấy trộm thuốc ở cửa hàng.

Chỉ là Tiểu Lưu đã giúp Lâm Vũ Sinh vài lần, mặc dù không thích, Lâm Vũ Sinh cũng không muốn dễ dàng gây thù chuốc oán với anh ta, vì dù sao mọi người sau này vẫn phải làm việc cùng nhau.

Tiểu Lưu ở đầu bên kia khẽ khàng cầu xin Lâm Vũ Sinh giúp đỡ, như thể thực sự không còn cách nào khác, Lâm Vũ Sinh đành phải đồng ý.  

“Cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ bắt taxi đến.”

Đây là một quán bar đêm quy mô rất lớn, Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ đến những nơi như thế này, vừa bước vào đã bị âm thanh nhạc chói tai làm cho giật mình.

Trong không gian tối tăm ánh đèn nhấp nháy, Lâm Vũ Sinh thấy trong sàn nhảy toàn là những người trẻ tuổi, đang thỏa sức lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc.

Không khí tràn ngập mùi rượu và nước hoa hòa quyện, họ hò reo, la hét, đắm chìm trong bầu không khí cuồng nhiệt này.

Lâm Vũ Sinh lấy tay bịt tai lại, cậu cảm thấy hơi khó thích nghi, ngẩng mắt nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Lưu, đành phải lấy điện thoại gọi cho số lạ trước đó. 

Cuộc gọi không được kết nối, không biết có phải quá ồn ào nên không nghe thấy, Lâm Vũ Sinh hơi sốt ruột nhìn trái nhìn phải. 

Đột nhiên, từ trong đám đông, một người phục vụ cầm rượu đi thẳng về phía cậu, vì nhạc quá lớn, người phục vụ ghé sát tai Lâm Vũ Sinh nói: “Anh là Lâm Vũ Sinh phải không? Bạn của anh ở bên kia, đi theo tôi.” 

Đây chắc hẳn là chủ nhân của số điện thoại, Lâm Vũ Sinh muốn nhanh chóng xong việc, lập tức cảm kích gật đầu với người đó.

Sau khi đưa Tiểu Lưu say khướt đi và trả tiền, Lâm Vũ Sinh nhanh chóng dẫn cả nhóm ra khỏi hộp đêm.

Vừa ra ngoài không khí lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Tôi gọi taxi cho cậu nhé.” Lâm Vũ Sinh cúi đầu lướt điện thoại: “Cậu ở đâu?”

Tiểu Lưu đứng nghiêng người bên cạnh, cười tươi báo địa chỉ cho Lâm Vũ Sinh, trong lúc chờ xe, Tiểu Lưu đột nhiên lại gần Lâm Vũ Sinh, thì thầm: “Việc tôi trộm thuốc có phải cậu đã báo cho quản lý cửa hàng không?”

Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tiểu Lưu.

Thực ra cậu không trực tiếp nói với quản lý cửa hàng về chuyện này, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một chút, nhưng làm sao Tiểu Lưu biết được chứ?

“Haiz.” Tiểu Lưu vung tay, trông có vẻ không quan tâm lắm: “Lần cuối cùng tôi ăn trộm chỉ có cậu nhìn thấy. Mấy ngày sau quản lý cửa hàng đã sửa xong camera hỏng, nhưng tôi không trách cậu đâu, haha.”

Trong lòng Lâm Vũ Sinh dâng lên một cảm giác khó chịu, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, nói: “Tôi không nói thẳng, cũng không bảo ai cả, sau này đừng làm như thế nữa.”

“Thật sự là cậu sao?” Tiểu Lưu đột nhiên không cười nữa lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Sinh.

Lâm Vũ Sinh bị anh ta nhìn chằm chằm cảm thấy rất khó chịu, may mà lúc này xe cũng đã đến.

Tiểu Lưu mở cửa xe, không biết nghĩ đến điều gì, lại quay đầu nhìn Lâm Vũ Sinh, khẽ nhếch môi nụ cười có phần méo mó.

“Nhưng mà tôi thật sự không trách cậu nữa, chúng ta coi như hòa.”

Chưa kịp để Lâm Vũ Sinh suy nghĩ, xe đã hòa vào dòng xe. Lâm Vũ Sinh đứng một lúc, đoán ý Tiểu Lưu là mình giúp anh ta lần này thì coi như đã bù đắp cho chuyện trước đó.

Lâm Vũ Sinh lên xe, nhanh chóng quên đi chuyện của Tiểu Lưu, tháng sau cậu sẽ kết hôn với Trọng Dương Hạ, những chuyện nhỏ nhặt này không đáng để cậu lãng phí tâm trí.

Nhẫn cưới vẫn nên chọn kiểu đơn giản một chút, Lâm Vũ Sinh quyết định trong lòng, vì cảm thấy Trọng Dương Hạ có thể sẽ thích kiểu đó.

Trước khi đi ngủ, Lâm Vũ Sinh còn lên kế hoạch, sau hai ba ngày nữa sẽ đi mua nhẫn chuẩn bị.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đến nhanh hơn.

Trọng Dương Hạ, người lẽ ra còn vài ngày nữa mới kết thúc chuyến công tác, đột nhiên quay về thành phố Z, thậm chí còn không về nhà, mà trực tiếp đến công ty, dường như có chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng xảy ra.

Lâm Vũ Sinh không khỏi lo lắng, đừng để xảy ra vấn đề lớn nào nữa, khiến đám cưới của họ vào tháng sau bị hoãn lại, dù sao khu biệt thự mà cậu đặt làm địa điểm tổ chức kết hôn thật sự rất đắt tiền.

Đáng tiếc là càng sợ điều gì, điều đó càng xảy ra.

Chủ nhật, tối hôm sau, lúc 9 giờ rưỡi, Trọng Dương Hạ mới về đến nhà, vừa bước vào đã đá văng đống hộp chuyển phát mà Lâm Vũ Sinh vừa mang về, bên trong là một số món đồ lặt vặt mà Lâm Vũ Sinh mua trên mạng để dùng trong việc kết hôn.

Các hộp giấy lộn xộn đổ xuống đất, phát ra tiếng động lớn, làm Lâm Vũ Sinh vừa tắm xong giật mình, vội vàng bước ra khỏi phòng.

Thấy là Trọng Dương Hạ, cậu vui mừng lập tức cười lên: “Cậu đã về rồi à? Mọi chuyện giải quyết xong chưa? Có đói không………………”

“Tôi đã cảnh báo cậu rồi mà, Lâm Vũ Sinh.”

Dưới ánh đèn, gương mặt của Trọng Dương Hạ được chiếu sáng đặc biệt rõ ràng, vẻ mặt tức giận như những đám mây đen trước cơn bão, u ám và nặng nề: “Nói cậu đừng đừng nhiều chuyện.”

Lâm Vũ Sinh ban đầu định tiến lại gần để xin một cái ôm nhưng lại dừng lại, cậu lộ vẻ không hiểu, hoàn toàn không nghe hiểu được lời của Trọng Dương Hạ: “Cái gì, ý là sao?”

Vấn đề xảy ra vào tối hôm trước.

Cậu ta bị người khác bỏ thuốc, đưa vào một khách sạn, bị 3 người cưỡng h.i.ế.p.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ôn Văn suýt phát điên, khắp nơi đều là bao cao su đã qua sử dụng, còn phần dưới cơ thể cậu ta đau đớn dữ dội, chảy cả máu, trong phòng chỉ có mình cậu ta, không có ai khác

Vụ việc không nhỏ, lập tức làm kinh động đến bố cậu ta.

Qua điều tra phát hiện rượu mà Ôn Văn uống ở quán bar có vấn đề và người phục vụ đã đưa rượu cho cậu ta thì tối hôm đó đã rời khỏi thành phố Z, biến mất không để lại dấu vết.

Nếu muốn điều tra kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ làm kinh động đến cảnh sát, nhưng đây rõ ràng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Ôn Văn là con trai độc nhất của gia đình họ Ôn, hôn nhân sau này của cậu ta chắc chắn sẽ là hôn nhân thương mại, tạo ra lợi ích lớn nhất, nếu chuyện xấu này bị rò rỉ, ai còn muốn kết thân với gia đình họ nữa.

Vì vậy, việc này đã bị bố của Ôn Văn phong tỏa thông tin, ông tự mình cử người điều tra, ba người đàn ông đó rất nhanh đã bị bắt, nhưng họ một mực khẳng định chỉ nhận tiền qua trung gian để làm việc, không biết ai là người đứng sau.

Từ ba người này không thể điều tra ra thông tin gì, chỉ còn cách tiếp tục điều tra từ người phục vụ đã bỏ trốn, người này đã xin nghỉ vài ngày trước khi sự việc xảy ra, và chỉ trở lại làm việc vào tối hôm đó, hơn nữa luôn có vẻ không tập trung, anh ta chỉ mang rượu một lần, đúng là mang đến bàn của Ôn Văn.

Sau đó, anh ta đã tự ý rời khỏi vị trí, từ đó biến mất.

Hệ thống giám sát cho thấy, trong khoảng thời gian này, anh ta chỉ tiếp xúc gần gũi với một người, chính là Lâm Vũ Sinh.

Ôn Văn nhận ra Lâm Vũ Sinh, nhớ lại chuyện của mình và Trọng Dương Hạ, ngay lập tức xác định Lâm Vũ Sinh chính là kẻ chủ mưu của sự việc lần này. 

Biết rằng người yêu của mình bị người khác cám dỗ, tự nhiên sẽ nổi giận, làm ra những việc tàn nhẫn độc ác. Không chỉ vậy, Ôn Văn còn nhận ra chuyện mình nổi mẩn ngứa lần trước cũng xảy ra sau khi Lâm Vũ Sinh bất ngờ vỗ vai mình. 

Có vẻ như Lâm Vũ Sinh đã âm thầm chuẩn bị từ lâu. 

Bố của Ôn Văn biết chuyện này vô cùng tức giận, lập tức muốn xử lí Lâm Vũ Sinh ngay lập tức, nhưng bị Ôn Văn ngăn lại, cậu ta vẫn quá muốn có được Trọng Dương Hạ.

Vì vậy, cậu ta đã đưa ra hai con đường cho Trọng Dương Hạ: Một là, chia tay với Lâm Vũ Sinh, ở bên cậu ta, Ôn Văn có thể rộng lượng tha cho Lâm Vũ Sinh. Hai là, nếu Trọng Dương Hạ không nghe, gia đình nhà họ Ôn sẽ sử dụng mọi mối quan hệ, đối đầu với Hưng Thịnh đến cùng.

Gia đình họ Trọng đã sụp đổ, ông Văn rất xem thường Trọng Dương Hạ, không đồng ý cho con trai mình qua lại với hắn, Ôn Văn chỉ có thể hứa hẹn, chỉ chơi với Trọng Dương Hạ hai năm, sau đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời gia đình mà kết hôn.

Cậu ta phải quyết tâm có được Trọng Dương Hạ, cũng tin rằng Trọng Dương Hạ sẽ đưa ra lựa chọn của người thông minh.

Chu Thành biết thông tin rất nhanh, gần như chỉ sau vài giờ Trọng Dương Hạ đã biết được toàn bộ sự việc, đã gấp rút gọi Trọng Dương Hạ trở về.

“Tiểu Hạ à,” Chu Thành vẫn cười tươi, trông có vẻ vẫn bình tĩnh: “Cháu nghĩ sao, nói cho chú nghe đi?”

Trọng Dương Hạ vừa mới hạ cánh máy bay đã vội vàng đến, hoàn toàn không kịp tìm hiểu rõ ràng: “Cháu sẽ điều tra rõ ràng.”

“Này, trẻ con ghen tuông à.” Chu Thành thở dài, kể lại từng thông tin chi tiết mà mình có được cho Trọng Dương Hạ: “Nhưng dù có ghen tị thế nào, cũng không thể làm ra chuyện như vậy, thật là vô lý.”

Thấy Trọng Dương Hạ có vẻ nghiêm trọng, Chu Thành lại nói: “Hay là, cậu cứ theo ý của Ôn thiếu gia đi, từ đây thuận buồm xuôi gió không tốt hơn sao?”

Trọng Dương Hạ đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Thành, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Nhưng Chu Thành dẫu sao cũng có tuổi, đã thấy nhiều sóng gió, ông ta không đổi sắc mặt lắc đầu: “Nếu cháu không chọn con đường đầu tiên, thì tương đương với việc đặt Hưng Thịnh trên đống lửa, Tiểu Hạ, cháu hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Mối quan hệ của gia đình họ Ôn rất phức tạp, nếu Hưng Thịnh đối đầu với họ, thật sự là tự tìm đường chết. Trọng Dương Hạ là một con dao sắc bén, từ khi vào Hưng Thịnh đã có nhiều đóng góp, nhưng Chu Thành là một thương nhân, thương nhân mãi mãi chỉ đứng về phía lợi ích.

Trọng Dương Hạ im lặng một lúc, gật đầu với Chu Thành: “Cháu hiểu, cháu sẽ từ chức.”

Bình Luận (0)
Comment