Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 44

Edit & beta: Yan

 

Lâm Vũ Sinh mặc áo choàng tắm, tóc vẫn ướt, miệng hé ra ngạc nhiên lắng nghe, đầu thì ong ong.

Mỗi chữ mà Trọng Dương Hạ nói cậu đều nghe rõ, nhưng câu chuyện mà những chữ đó ghép lại thành thì cậu lại thấy vô cùng xa lạ.

Rõ ràng hắn kể rất ngắn gọn và rõ ràng, nhưng Lâm Vũ Sinh lại cảm thấy như đang nghe một câu chuyện kinh dị.

“Nói đi!”

Thấy Lâm Vũ Sinh im lặng, sắc mặt Trọng Dương Hạ càng đen lại, hắn bước nhanh đến trước mặt Lâm Vũ Sinh, dơ tay giữ chặt cằm của cậu: “Câm rồi hả?”

Cơn đau khiến Lâm Vũ Sinh tỉnh táo, cậu mới nhận ra hoảng hốt giải thích: “Tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói gì, tối hôm đó tôi đi đến quán bar để đón đồng nghiệp của tôi!”

Lâm Vũ Sinh vùng vẫy thoát khỏi tay Trọng Dương Hạ, vội vàng đi tìm điện thoại của mình vừa mở khóa vừa nói: “Tối hôm đó, anh ta đột nhiên gọi điện cho tôi nói điện thoại hỏng không thanh toán được, bảo tôi qua giúp anh ta thanh toán một chút, tôi vào rất nhanh rồi ra ngoài ngay!”

Gọi điện cho Tiểu Lưu, Lâm Vũ Sinh gần như phải nín thở, hai giây sau lại nghe thấy giọng nói tuyệt vọng.

“Số điện thoại bạn gọi không liên lạc được , vui lòng kiểm tra lại sau…”

Cậu mới đột nhiên nhớ ra hôm nay đi làm không thấy Tiểu Lưu, ban đầu còn định hỏi anh ta tiền, đáng tiếc không gặp được, Lâm Vũ Sinh khi tan làm vẫn đang suy nghĩ ngày mai nhất định phải đòi lại tiền.

Cảm giác không lành như một làn sương dày dần bao trùm Lâm Vũ Sinh, cậu từ từ đặt điện thoại xuống: “Không gọi được, tại sao vậy?”

“Tôi có ghi chép cuộc gọi và ghi chép thanh toán!” Lâm Vũ Sinh lại vội vàng tìm kiếm, thì bị Trọng Dương Hạ đập vào mu bàn tay, điện thoại rơi xuống đất trượt đi rất xa.

“Cậu nghĩ rằng đã sắp xếp trước thì sẽ không có chuyện gì à?”

Trọng Dương Hạ cười lạnh một tiếng: “Cậu và anh ta quan hệ rất tốt? Đêm rồi lại còn đi giúp anh ta trả tiền, phục vụ vẫn luôn đợi cho đến khi cậu xuất hiện mới hành động, cậu nghĩ mọi người đều là kẻ ngu hả?”

“Tôi không có!” Lâm Vũ Sinh lớn tiếng nói: “Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”

“Trước khi tôi đi công tác, không phải cậu đã kiểm tra điện thoại của tôi sao.” Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Sinh: “Cậu nghĩ rằng cậu giấu giếm tốt lắm à? Cậu không phải vẫn muốn xem tôi và cậu ta có cách liên lạc nào khác không chứ gì!”

Lâm Vũ Sinh hít một hơi lời nghẹn ở cổ họng, nửa ngày không thốt ra được chữ nào.

Thực sự là cậu đã kiểm tra điện thoại của Trọng Dương Hạ.

Nhưng lần đó thực sự không phải nghi ngờ, mà là muốn xem phần mềm mua sắm của Trọng Dương Hạ, cậu muốn nhớ những thứ trong giỏ hàng của Trọng Dương Hạ sau đó mua về làm quà cưới cho cả hai người.

Nhưng lúc này, lời giải thích như vậy lại trở nên thật vô nghĩa. Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn xoáy trong suốt, càng vùng vẫy càng ngạt thở.

“Tôi thật sự không có.” Giọng nói Lâm Vũ Sinh có chút run, cậu cẩn thận nhớ lại chi tiết của đêm hôm đó: “Tôi không muốn làm mất lòng Tiểu Lưu nên mới vào trong. Sau khi vào tôi thực sự chỉ nói chuyện với người phục vụ đó, vì tôi không tìm thấy Tiểu Lưu. Tiểu Lưu đã mượn điện thoại của anh ta để gọi cho tôi, tôi đã gọi lại cho anh ta, sau đó anh ta chủ động đến dẫn tôi đi một, chỉ cho tôi vị trí của Tiểu Lưu rồi rời đi.”

Đó là tất cả sự thật, nhưng không ai tin.

Trọng Dương Hạ hít một hơi thật sâu: “Người phục vụ đã biến mất rồi, đồng nghiệp của cậu cũng không thấy. Tôi không biết cậu đã hứa hẹn gì với họ mà họ mới giúp cậu làm việc này, nhưng ba người vào khách sạn đã bị bắt, họ đã khai ra người trung gian đã trả thù lao cho họ.”

“120000 tệ.”

Lâm Vũ Sinh lập tức cứng đờ, không thể tin nổi lắc đầu, thậm chí hít thở cũng trở nên khó khăn.

“Lâm Vũ Sinh! Đi nhặt điện thoại lên, chứng minh rằng gần đây cậu không có một khoản chi tiêu nào vừa đúng 120000 tệ.”

120000 tệ, có không? Có.

Mặt Lâm Vũ Sinh trắng bệch như giấy, không có chút máu, cả người như bị đóng băng, chỉ có đôi tay hơi run rẩy cho thấy sự hoảng loạn cực độ trong lòng cậu.

Lâm Vũ Sinh biết từ Trần Diệp rằng hồi nhỏ Trọng Dương Hạ có một mô hình ô tô hắn rất thích, nhưng Trọng Minh không mua cho hắn, giờ đã ngừng sản xuất từ lâu. Lâm Vũ Sinh liền đăng tin trên mạng, muốn chi một số tiền lớn để mua lại một chiếc từ người khác.

Hai ngày sau có người liên lạc với cậu nói rằng mô hình ô tô ban đầu rất khó mua, nhưng đối phương có thể tạo ra một cái giống hệt bằng vàng hỏi Lâm Vũ Sinh có cần không.

Lâm Vũ Sinh nghĩ một lúc, phiên bản vàng sẽ là độc nhất vô nhị, nghĩ đến sẽ là một bất ngờ lớn hơn.

Vì vậy cậu đã hẹn gặp đối phương và đến cửa hàng. Đó là một cửa hàng vàng khá lớn, kinh doanh cũng rất tốt, Lâm Vũ Sinh và người liên lạc nhanh chóng thống nhất giao dịch và đặt cọc tiền, vừa đúng là 120000 tệ.

Thật trùng hợp, trùng hợp đến mức đáng sợ.

Lâm Vũ Sinh linh cảm rằng cửa hàng vàng đó có vấn đề, quả nhiên Trọng Dương Hạ lập tức gọi điện để người đi kiểm tra, cửa hàng thì có, nhưng hoàn toàn không có người mà Lâm Vũ Sinh đã nói, hợp đồng đã ký, tài khoản chuyển khoản, thực tế đều không liên quan gì đến cửa hàng tất cả đều là giả.

Chỉ là một người lạ chuẩn bị những thứ này lừa Lâm Vũ Sinh vào cửa hàng mà thôi. Nhưng sự thật này Trọng Dương Hạ không tin một chút nào.

Hắn hút hai điếu thuốc, cuối cùng mệt mỏi lên tiếng: “Lâm Vũ Sinh, cậu có biết tôi đã đi đến ngày hôm nay khó khăn đến mức nào không?”

“Tôi biết” Nước mắt Lâm Vũ Sinh ngập tràn trong hốc mắt, cậu thật sự rất sợ lúc này Trọng Dương Hạ dùng giọng điệu xa lạ như vậy nói chuyện với mình.

“Nhưng mà tôi thật sự không………………”

“Đến giờ phút này rồi, cậu vẫn không chịu nói thật với tôi à?”

Trọng Dương Hạ lắc đầu, chậm rãi nói: “Thực ra cậu không cần phải sợ, tôi chắc chắn sẽ chọn bảo vệ cậu.”

Lâm Vũ Sinh hoảng loạn định nắm lấy tay Trọng Dương Hạ, nhưng bị hắn hất ra, thật ra Trọng Dương Hạ không dùng sức mà là tay Lâm Vũ Sinh không đủ sức nắm chặt.

“Năm đó ở đồn cảnh sát, cậu đã xin lỗi anh Hoả vì tôi.”

Gương mặt Trọng Dương Hạ bị che khuất bởi làn khói, mờ mờ ảo ảo, giọng nói bình tĩnh hơn nhiều: “Lúc đó tôi nghĩ, tôi sẽ không để cậu phải cúi đầu vì tôi nữa, lần này cũng sẽ không.”

“Nhưng Lâm Vũ Sinh, cậu làm tôi cảm thấy mệt mỏi và thất vọng lắm.”

Khoé môi Trọng Dương Hạ hạ xuống nói: “Nếu cảm giác an toàn mà cậu nói là phải lúc nào cũng nắm rõ lịch trình của tôi, buộc tôi ở bên cậu không rời nửa bước, tôi thật sự không thể làm được, không có sự tin tưởng cũng không cần thiết phải tiếp tục.”

“Đừng nói nữa! Trọng Dương Hạ, cậu đừng nói nữa!”

Lâm Vũ Sinh lo lắng dậm chân, cậu thật muốn giơ tay lên bịt miệng Trọng Dương Hạ, để Trọng Dương Hạ không thể tiếp tục nói ra những lời tiếp theo, nhưng tay cậu lại run rẩy, chỉ có thể cử động một cách yếu ớt không thể nào nâng lên được.

“Xin cậu, tôi thật sự không có, có thể báo cảnh sát điều tra tôi…”

Lâm Vũ Sinh cuối cùng đã khóc, nước mắt như những viên ngọc rơi không ngừng: “Xin cậu đó.”

“Báo cảnh sát.” Trọng Dương Hạ lạnh lùng kéo khóe miệng: “Ôn Văn làm sao có thể báo cảnh sát.”

“Vậy tôi phải làm sao để tự chứng minh mình trong sạch đây?” Lâm Vũ Sinh buồn bã nhìn Trọng Dương Hạ: “Tại sao cậu không tin tôi?”

Cậu khóc rất thương tâm, ngực như bị ai bóp nghẹt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn nước mắt của Lâm Vũ Sinh lặng lẽ rơi trên chiếc áo choàng tắm, cậu đang rất tủi thân, môi và cằm liên tục run rẩy.

Vài giây sau Trọng Dương Hạ thở dài, cuối cùng cũng chịu nâng tay lên lau cho cậu.

“Thừa nhận hay không thừa nhận cũng được, chuyện đã xảy ra rồi.” Trọng Dương Hạ dừng lại một lúc, rồi nói: “Đây là lần cuối cùng, Lâm Vũ Sinh.”

Trọng Dương Hạ thở phào, nhưng lần này thoát khỏi kiếp nạn Lâm Vũ Sinh lại không cảm thấy chút nào thoải mái.

Trọng Dương Hạ không tin cậu vô tội, chỉ là đã thỏa hiệp.

Vì tình cảm của họ nên phải chấp nhận.

Chuyện này dù có phải Lâm Vũ Sinh làm hay không thì cũng đã đổ lên đầu Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ sẵn sàng chịu đựng hậu quả vì điều đó.

Lâm Vũ Sinh khóc càng dữ dội hơn: “Tôi sẽ đi báo cảnh sát!”

“Đừng làm loạn nữa.” Trọng Dương Hạ lập tức bác bỏ: “Đừng làm những chuyện chọc tức nhà họ Ôn nữa, dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có sơ hở, chuyện này dừng lại ở đây.”

Lâm Vũ Sinh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Việc này không phải do cậu làm, nhưng tất cả bằng chứng đều chỉ về phía cậu, mọi thứ đều là một cái bẫy được thêu dệt một cách hoàn hảo, bị một đôi tay vô hình thúc đẩy và Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không nhận ra mình đã nhảy vào.

Dù cậu có biện minh thế nào Trọng Dương Hạ cuối cùng chỉ bảo cậu đừng nói nói nữa và đi nghỉ ngơi.

Và gần đây để tránh bị gia đình Ôn Văn trả thù Trọng Dương Hạ đã yêu cầu Lâm Vũ Sinh nghỉ việc, không có việc gì thì ở nhà.

Trọng Dương Hạ ban ngày phải đi bàn giao công việc, còn Lâm Vũ Sinh thì đơn giản hơn nhiều, nhận lương xong là rời khỏi cửa hàng thuốc đông y mà cậu đã làm việc rất lâu.

Hoàng Liên bị nhét vào miệng người câm, Lâm Vũ Sinh có oan cũng không thể nói được, chỉ có thể chấp nhận.

Đến thành phố Z lâu như vậy điều quan trọng nhất trong đầu cậu chính là Trọng Dương Hạ, thời gian và năng lượng đều dồn hết vào Trọng Dương Hạ.

Ngoài Quý Tích ra Lâm Vũ Sinh ra thì gần như không có bạn bè, càng không thể đắc tội với bất kì ai.  

Hơn nữa, người có thể dàn dựng ra một vở kịch lớn như vậy chắc chắn không đơn giản. Vòng tròn giao tiếp của Lâm Vũ Sinh rất nhỏ vì vậy cậu hoàn toàn không có manh mối, muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Điều duy nhất có thể khiến tâm trạng cậu hơi tốt hơn một chút là việc Trọng Dương Hạ không hủy hôn.

Hôm đó hai người cãi nhau, Trọng Dương Hạ nói rằng không có tin tưởng thì không cần tiếp tục, câu nói này vừa thốt ra đã khiến Lâm Vũ Sinh gần như sụp đổ cậu đã lo lắng rất lâu.

Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến khả năng chia tay với Trọng Dương Hạ.

Nhưng thực ra Trọng Dương Hạ cũng không khá hơn cậu bao nhiêu.

Ôn Văn biết rằng Trọng Dương Hạ thà từ chức cũng không chia tay Lâm Vũ Sinh, tức giận đến nỗi đã gây ồn ào ở nhà, cậu ta có ngoại hình, có gia thế, rốt cuộc thì kém cái thằng quê mùa đó ở chỗ nào? Tại sao Trọng Dương Hạ lại không thèm nhìn cậu ta lấy một lần chứ?

Việc cậu ta theo đuổi Trọng Dương Hạ  trong giới gần như ai cũng biết, mọi người đều đang cười nhạo cậu không thể quản lý một con chó mất chủ.

Ôn Văn cảm thấy mất mặt vô cùng.

Vì vậy, gia đình họ Ôn bắt đầu hành động. Họ dùng hết mọi mối quan hệ, khiến cho những đơn hàng mà Trọng Dương Hạ đã xử lý gặp đủ loại vấn đề, khiến Trọng Dương Hạ phải trải qua từng phút từng giây trong vô vàn rắc rối, và còn tuyên bố ra ngoài rằng, bất kỳ doanh nghiệp nào tiếp tục sử dụng Trọng Dương Hạ gia đình họ Ôn sẽ không hợp tác với họ nữa.

Trọng Dương Hạ không phải rất kiêu ngạo sao? Ôn Văn cười lạnh trong lòng. Cậu ta muốn xem Trọng Dương Hạ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Cuối cùng, hắn vẫn phải đến gặp cậu ta để cầu xin tha thứ trong sự xấu hổ thôi.

Bình Luận (0)
Comment