Edit & beta: Yan
Không phải là Trọng Dương Hạ định ở lại Hưng Thịnh quá lâu, ngay từ đầu hắn đã có kế hoạch của riêng mình, chỉ là do sự cố bất ngờ xảy ra với Lâm Vũ Sinh mà kế hoạch ban đầu của hắn đã bị đảo lộn một cách bất ngờ.
Để giải quyết rắc rối do nhà họ Ôn cố ý gây ra, Trọng Dương Hạ đã phải bồi thường một khoản tiền lớn, bận rộn suốt hơn một tuần mới coi như xong, và hắn cũng hoàn toàn rời khỏi Hưng Thịnh. Vào khoảnh khắc bước ra khỏi tòa nhà Hưng Thịnh, Trọng Dương Hạ không hề quay đầu lại mà lái xe đi thẳng.
Trên đường lái xe điện thoại reo lên lưu tên là Kha Đồ, Trọng Dương Hạ ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam rất trẻ.
“Cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Trọng Dương Hạ vô thức dùng ngón trỏ gõ hai cái vào vô lăng, không trả lời.
Kha Đồ im lặng chờ một lát rồi lại nói: “Nếu thật sự không được, cậu có thể mang cậu ấy đến đây, để cậu ấy ở cùng có được không?”
“Cậu ấy không quen.” Trọng Dương Hạ ngắn gọn nói.
Kha Đồ khẽ rít lên một tiếng, sau đó nặng nề thở dài.
Kha Đồ và Trọng Dương Hạ quen nhau khi du học ở nước Y, trong giới du học sinh, Trọng Dương Hạ được coi là một người nổi tiếng, ngoại hình nổi bật, hào phóng, xung quanh có nhiều bạn bè.
Nhưng Kha Đồ không giống hắn, Kha Đồ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, việc du học hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân.
Vốn dĩ hai người họ không thể có bất kỳ điểm chung nào, chỉ là khoảng thời gian đó vừa hay có một trò chơi rất hot, hai người tình cờ quen biết nhau trong trò chơi này, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè.
Xét về bạn bè Trọng Dương Hạ có rất nhiều, nhưng Kha Đồ là người duy nhất đến tiễn hắn vào ngày Trọng Dương Hạ về nước.
Những người bạn ngày thường hô hào “tôi sẵn sàng hy sinh vì cậu”, sau khi nhà họ Trọng sụp đổ thì chạy hết cả. Tại sân bay nước Y, Kha Đồ vỗ vai Trọng Dương Hạ: “Có chuyện gì nhớ liên lạc nhé.”
Trọng Dương Hạ nhìn anh ta một lúc, rồi khẽ chạm khuỷu tay vào đối phương.
Vào khoảnh khắc đó, có lẽ Trọng Dương Hạ đã muộn màng muốn nhận Kha Đồ làm bạn bè.
Nửa năm trước, Kha Đồ cuối cùng cũng tìm được thông tin liên lạc hiện tại của Trọng Dương Hạ và đã gọi điện cho hắn.
Kha Đồ rất giỏi, hai năm nay làm việc tại một công ty rất nổi tiếng ở nước Y, nhưng anh ta luôn không muốn cứ làm ở mãi một chỗ, anh ta muốn ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Nhưng anh ta biết rõ năng lực của mình đến đâu, anh ta cần một người cộng sự, một người có thể dẫn dắt anh ta, một người lãnh đạo đội ngũ.
Và Trọng Dương Hạ là người duy nhất anh ta chọn.
Lúc đó Trọng Dương Hạ do dự, một là vì thời cơ chưa đến, hai là vì Lâm Vũ Sinh.
Nếu muốn đến nước Y nhất định cần phải ở lại đó một thời gian dài, Lâm Vũ Sinh lại không thông thạo ngôn ngữ e rằng rất khó thích nghi.
“Nhưng hiện tại cậu cũng không còn lựa chọn nào khác đúng không?” Kha Đồ chậm rãi nói: “Ở thành phố Z hiện tại cậu đã không có chỗ đứng nữa rồi.”
“Tôi sẽ nghĩ lại.” Cúp điện thoại, Trọng Dương Hạ lái xe đến một quán rượu nhỏ mà trước đây hắn thường đến.
Hôm nay Lâm Vũ Sinh không có ở đây, đã đến chỗ Trần Diệp để bầu bạn với bà ấy. Trong nhà không có ai Trọng Dương Hạ cũng không có tâm trạng muốn về nhà.
Quán rượu nhỏ này đã mở cửa được nhiều năm, phong cách trang trí cổ điển và trầm lắng. Vào buổi chiều có rất ít người, chỉ lác đác vài người ngồi rải rác.
Trọng Dương Hạ tìm một vị trí dựa vào tường ngồi xuống, gọi rượu, châm một điếu thuốc, mệt mỏi nhả ra một hơi khói trắng.
Chưa kịp nhận ra hắn đã hút gần hết một bao thuốc. Ánh nắng cũng chuyển sang màu cam, có vài tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ kính vào quán rượu.
Một lát sau, có người đi qua, thoáng chốc cắt ngang ánh hoàng hôn đang tràn vào.
Đối diện chỗ ngồi xuất hiện một bóng người, Trọng Dương Hạ lười biếng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt chạm nhau giữa không trung: “Là cậu.”
“Là tôi đây.” Tỉnh Cẩm ngoan ngoãn khép chân, ngượng ngùng cười: “Khi cậu không vui, quả nhiên vẫn sẽ đến đây uống rượu.”
“Cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi à.” Trọng Dương Hạ nguy hiểm nheo mắt.
Tỉnh Cẩm l**m môi, sau đó bất lực nhún vai, trông có vẻ vô tội và thanh thuần: “Vốn dĩ là tôi không dám, chỉ là tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa.”
Trọng Dương Hạ không đáp lời Tỉnh Cẩm, lâu thật lâu lạnh lùng nhìn cậu ta, giống như lần đầu họ gặp nhau vài năm trước.
Việc quen biết Tỉnh Cẩm là vào năm hai đại học của Trọng Dương Hạ, khi ấy được nghỉ về nước, bạn bè quen thuộc lẫn không quen đều giống như được tiêm máu gà mà chen chúc xung quanh hắn.
Trọng Dương Hạ cảm thấy phiền phức vô cùng, nhưng lại càng không muốn ở nhà, nên hầu như toàn ở khách sạn. Người ở bên hắn lâu nhất đương nhiên là Dương Văn Hiên, người bạn chơi với hắn nhiều năm và là người duy nhất hắn công nhận.
Dương Văn Hiên rất giỏi quan sát sắc mặt, chỉ cần Trọng Dương Hạ hơi nhíu mày là anh ta có thể đoán ra nguyên nhân và dùng biện pháp hữu hiệu nhất để an ủi.
Lúc đó Trọng Minh và Trọng Dương Hạ vừa cãi nhau một trận lớn ở nhà, bốn cái bình hoa bị đập vỡ, mảnh vỡ vương vãi khắp phòng khách, hai cha con đứng giữa đống mảnh vỡ giận dữ nhìn nhau, chỉ trích lẫn nhau.
Trọng Minh mắng Trọng Dương Hạ “Không học hành gì, chỉ suốt ngày ăn chơi trác táng” Trọng Dương Hạ đáp trả lại Trọng Minh là “Trên không nghiêm, dưới không nghe” cuối cùng hai cha con không vui mà từ mặt nhau.
Trọng Dương Hạ luôn muốn làm trái ý Trọng Minh trong mọi chuyện, Trọng Minh tức đến mức nhập viện còn thấy thoải mái hơn.
Dương Văn Hiên lúc đó ở bên cạnh liền đề nghị: “Hay là thử có bạn trai đi?”
Đây là một ý tưởng mới lạ, Trọng Dương Hạ là con trai duy nhất của Trọng Minh, Trọng Minh không quan tâm đến Trọng Dương Hạ nhưng lại thường xuyên nhắc nhở rằng cậu là người thừa kế nên tất nhiên có nhiều yêu cầu. Nếu ông ấy biết con trai mình lại là người đồng tính thì sao nhỉ?
Trọng Dương Hạ liếc mắt suy nghĩ, thực ra hắn thấy chuyện yêu đương không có gì thú vị, nếu nói ra thì trước đây hắn cũng từng có không ít bạn gái, nhưng tất cả đều giống như cho có lệ, rất nhanh là kết thúc.
Hắn không hề rung động, không quan tâm, không ngoảnh quay lại.
Nếu là hẹn hò với con trai thì sao? Trọng Dương Hạ cảm thấy không có gì khác biệt so với hẹn hò với con gái.
Không, có khác biệt đấy, khác biệt là Trọng Minh sẽ tức chết.
Dương Văn Hiên vừa nhìn biểu cảm của Trọng Dương Hạ liền hiểu ra. Không lâu sau, anh ta hẹn Trọng Dương Hạ đến một quán bar uống rượu, Trọng Dương Hạ vừa bước vào đã thấy Tỉnh Cẩm ngồi bên cạnh Dương Văn Hiên.
Thanh thuần, xinh đẹp, ngoan ngoãn.
Trọng Dương Hạ lạnh nhạt đánh giá Tỉnh Cẩm, không có cảm giác gì, nhưng cũng không đến mức khó chịu.
Không cần bất kỳ biểu hiện gì, Tỉnh Cẩm rất chủ động, hôm đó đã ngồi cạnh Trọng Dương Hạ, cùng hắn uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng dìu hắn đến khách sạn, sau khi thu xếp ổn thỏa thì lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau, Trọng Dương Hạ tìm Dương Văn Hiên để xin phương thức liên lạc của Tỉnh Cẩm, buổi tối liền xác nhận quan hệ với Tỉnh Cẩm.
Ban đầu cũng chỉ là muốn vui vẻ nhất thời, bởi vì Trọng Minh sau khi biết chuyện này đã tức giận đến nhập viện, thậm chí còn muốn động tay động chân với Trọng Dương Hạ, dù cho hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, ông ta vẫn không thể chấp nhận con trai mình thích đàn ông.
Ông ta càng tức giận, Trọng Dương Hạ càng vui vẻ, cả ngày dẫn Tỉnh Cẩm đi nghênh ngang khắp phố, vung tiền như rác. Bị giới truyền thông chụp được vô số ảnh, Trọng Minh lại đen mặt hết lần này đến lần khác mua lại ảnh.
Qua cái thời kỳ mới mẻ này, Trọng Dương Hạ đã từng có ý định chia tay.
Hắn đối với Tỉnh Cẩm không tệ, bao cả học phí sau này cho đối phương, quần áo hàng hiệu, túi xách, trang sức nói mua là mua, tiền cũng cho cả mấy vạn mấy vạn, nếu muốn đề nghị chia tay thì hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.
Những cuộc tình trước đây của hắn cũng như vậy, khi chia tay cho chút tiền căn bản không ai làm ầm ĩ lên.
Nhưng Tỉnh Cẩm quá hiểu chuyện, chưa bao giờ vô lý gây sự, luôn luôn an phận thủ thường. Trọng Dương Hạ cần cậu ta, cậu ta liền lập tức xuất hiện, ân cần dịu dàng, Trọng Dương Hạ không cần cậu ta, cậu ta liền lặng lẽ biến mất, tuyệt đối không làm phiền.
Đối tượng như vậy đỡ lo, đỡ tốn sức, giữ lại thì cứ giữ lại thôi.
Nếu nói Trọng Dương Hạ đã từng thích Tỉnh Cẩm chưa, có lẽ là không, phần lớn chỉ là một thói quen.
Mỗi lần đều có một người chân thành mong ngóng anh ấy về nước, về đến nhà sẽ có một bàn cơm đơn giản nóng hổi.
Nếu hai người có một kết thúc tốt đẹp, có lẽ khi nhắc lại Tỉnh Cẩm, trong lòng Trọng Dương Hạ vẫn còn một chút luyến tiếc hoặc áy náy, nhưng Tỉnh Cẩm với tư cách là bạn trai lại cấu kết với người bạn tốt nhất mà Trọng Dương Hạ tin tưởng, đâm cho hắn một nhát rất đau.
Còn bây giờ, Tỉnh Cẩm ngồi trước mặt hắn vẫn là nụ cười dịu dàng đó như thể rất quan tâm đến Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ rút một điếu thuốc ra châm, hút một hơi rồi nhả về phía mặt của Tỉnh Cẩm.
Tỉnh Cẩm ngay lập tức bị sặc đến ho khan, nghiêng người dùng bàn tay quạt qua lại một cách nhẹ nhàng.
“Đừng như vậy, Dương Hạ.”
Tỉnh Cẩm ho đến mức mắt hơi đỏ lên, trông như thể bị ức h**p rất đáng thương.
“Là tôi có lỗi với cậu, nhưng… nhưng tôi thật sự yêu cậu.”
Trọng Dương Hạ như thể nghe thấy một câu chuyện cười mới lạ nào đó, cười khẩy nói.
“Cậu ở đây nói yêu tôi, đã hỏi ý kiến của Dương Văn Hiên chưa?”
Tỉnh Cẩm lặng lẽ cụp hàng mi xuống, đón nhận toàn bộ sự mỉa mai ập đến tới tấp của Trọng Dương Hạ.
“Tôi biết cậu rất ghét tôi, tôi luôn nghĩ rằng có thể có một cơ hội để giải thích với cậu, cũng không hẳn là giải thích, mà là nói lại những chuyện đã qua của chúng ta.”
“Không cần đâu.” Trọng Dương Hạ hoàn toàn không có hứng thú: “Không có nhiều thời gian lãng phí với cậu.”
Nhận thấy Trọng Dương Hạ có ý định đứng dậy rời đi, nước mắt của Tịnh Cẩm lập tức trào ra, giọng nói cũng cao hơn vài phần: “Tôi thật lòng mà, xin cậu cho tôi một cơ hội để tôi nói đi!
Cách đó không xa có người tò mò nhìn qua, cho rằng đây là câu chuyện tra nam phản bội. Trọng Dương Hạ tặc lưỡi một tiếng, dùng đáy bật lửa gõ gõ lên mặt bàn, rất thiếu kiên nhẫn: “Tốt nhất là cậu có thể nói ra cái gì đó.”
“Tôi thật sự yêu cậu mà, Dương Hạ.” Tỉnh Cẩm giơ tay lau nước mắt: “Nhưng tôi thật sự không có cách nào……”
Từ một nơi như thôn Hà Hoa Đường, cậu ta thi đỗ vào thành phố Z để học, sự khắc nghiệt trong quá trình đó thì không cần phải nói nhiều, năm cuối cấp ba Tỉnh Cẩm hầu như không ngủ.
Cậu ta muốn thoát ra khỏi nơi đó, không chỉ là thoát ra một mình mà còn muốn đưa bố mẹ cùng đi. Lúc đó Tỉnh Cẩm ngây thơ cho rằng, chỉ cần thi đỗ thì có thể thực hiện được ước nguyện này của mình.
Cậu ta đã sai, sai cực kỳ, sau khi đến thành phố Z cậu ta mới biết trời cao đến đâu.
Ngay cả việc một mình sống ở đây đã rất khó khăn rồi, vậy làm sao cậu ta có thể đưa bố mẹ khỏi bàn tay của kẻ ác đây?
Ban đầu Tỉnh Cẩm thực sự muốn làm việc một cách chăm chỉ, ngoài thời gian học, cậu ta còn làm hai công việc, vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền, nhưng số tiền ít ỏi vài nghìn tệ cậu ta tiết kiệm được trong nửa năm, vừa đủ để trả tiền thuốc men cho mẹ bị ông nội đánh đập.
Nhìn số dư ba chữ số trong thẻ ngân hàng, Tỉnh Cẩm cuối cùng cũng hiểu ra rằng cậu ta quá nhỏ bé, việc dựa vào nỗ lực thực tế của bản thân để thay đổi vận mệnh của một gia đình là điều không thể.
Cũng may cậu ta ở thành phố Z, nơi có rất nhiều người giàu có, cậu ta có thể đi đường tắt.
Tỉnh Cẩm đã hẹn hò với một bạn gái và một bạn trai, cậu ta dành sự quan tâm và chăm sóc rẻ mạt nhất, đổi lại được không ít tiền bạc từ đối phương, cuối cùng chia tay trong hòa bình và còn có được danh tiếng tốt.
Nhưng cậu ta không hài lòng với điều này, trường học là không đủ, cậu ta muốn nhiều hơn nữa.
Vì vậy, sau khi được giới thiệu qua nhiều mối liên hệ trung gian, Tỉnh Cẩm đã quen biết Dương Văn Hiên. Dương Văn Hiên cho cậu ta xem một tấm ảnh, người đàn ông trong ảnh vô cùng đẹp trai, trái tim của Tỉnh Cẩm đã rung động ngay lập tức.
Dương Văn Hiên nói với cậu ta: “Đi đi, lấy lòng người đàn ông đó, những gì cậu muốn gì cũng được.”
_________
Lời tác giả: Người ở trong bài viết này là một kẻ ngốc si tình, và người ở trên là một kẻ ngốc nóng tính, cả hai đều có khuyết điểm.
Những ai không thể chấp nhận cốt truyện sau đây thì nên cẩn thận!!!