Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 46

Edit & beta: Yan

 

Một mối quan hệ ngay từ đầu đã không đơn thuần mà là một sự tiếp cận có mục đích. Nếu Tỉnh Cẩm có thể giữ vững lòng mình, thì có lẽ cậu ta đã có thể sống thoải mái hơn.

Nhưng cậu ta không thể tránh khỏi việc thích Trọng Dương Hạ. Hắn trẻ trung, đẹp trai, lại còn hào phóng. Mỗi khi đứng ở đó hắn dường như tỏa ra ánh sáng.

Dù tính tình Trọng Dương Hạ không tốt, nhưng hắn chưa bao giờ giống như những người khác nhìn Tỉnh Cẩm bằng ánh mắt cay nghiệt như kim châm hoặc nhìn giống rác rưởi.

Sự tự ti của Tỉnh Cẩm không thể che giấu được. Khi vừa quen Trọng Dương Hạ, cậu ta luôn muốn có những thứ đắt tiền, hàng hiệu, những thứ có thể khoe khoang trước mặt bạn bè đồng trang lứa.

Điện thoại, túi xách, giày thể thao…… Cậu ta nóng lòng muốn dùng những thứ này để thêm nổi bật cho bản thân để có thể khoe khoang trước mặt bạn học.

Còn Trọng Dương Hạ không hề keo kiệt với tiền bạc, tiêu tiền cho cậu ta luôn rất hào phóng, cậu ta cũng vì thế mà trải qua một đoạn thời gian tự cho là rất thoải mái và thỏa mãn.

Nhưng khi chữ “thích” dần dần bén rễ trong lòng, Tỉnh Cẩm không còn cách nào thản nhiên mở miệng đòi hỏi những thứ đó nữa. Cậu ta bắt đầu khao khát dùng dáng vẻ thanh cao, sạch sẽ và thuần khiết để làm bạn trai của Trọng Dương Hạ.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc, Tỉnh Cẩm không nắm giữ được Trọng Dương Hạ, thậm chí hai người đã quen khá lâu, nhưng Trọng Dương Hạ cũng chưa bao giờ vượt qua giới hann. Dù hai người có thân mật đến mức “lửa gần rơm” Trọng Dương Hạ cũng sẽ không “đi vào” bên trong cậu ta, nhiều nhất chỉ là dùng tay.

Cậu ta không thể đoán được trái tim của Trọng Dương Hạ cũng không biết nên làm thế nào. Rõ ràng cậu ta đã cố gắng hết sức đối tốt với Trọng Dương Hạ, nỗ lực để trở thành một nửa kia mà đám phú nhị đại hài lòng nhất. Nhưng cậu ta vẫn cảm thấy Trọng Dương Hạ không thích cậu ta nhiều như vậy.

Hơn nửa năm sau, trong lúc cậu ta đang hoang mang Dương Văn Hiên đã tìm đến cậu ta.

Tỉnh Cẩm thực ra không thân với Dương Văn Hiên lắm, nhưng dù sao Dương Văn Hiên cũng được xem là người mai mối giữa cậu ta và Trọng Dương Hạ, lại là bạn tốt của Trọng Dương Hạ, Tỉnh Cẩm đối với anh ta cũng có thiện cảm.

Nhưng lần này người mai mối này lại muốn Tỉnh Cẩm ngủ với cậu ta.

Tỉnh Cẩm vô cùng kinh ngạc, nhưng Dương Văn Hiên vẫn mang vẻ tươi cười thấu hiểu, dễ dàng chỉ ra tình cảnh khó khăn của cậu ta.

“Cậu đã yêu Trọng Dương Hạ rồi, từ nay về sau không còn cách nào yên tâm thoải mái mà đòi tiền hắn nữa đâu.”

Dương Văn Hiên nghiêng đầu, thích thú ngắm nhìn vẻ bối rối và hoảng hốt của Tỉnh Cẩm lúc này: “Nhưng cậu lại không thể không đối mặt với hiện thực, tôi đoán gia đình cậu chắc chắn đang rất khó khăn cần cậu giải quyết.'”

Tỉnh Cẩm nắm chặt vạt áo, rụt rè nhìn Dương Văn Hiên không thốt ra được một lời phản bác nào.

“Nhưng mà Tỉnh Cẩm à!” Dương Văn Hiên tiếp tục nói: “Cậu cũng đã cảm nhận được rồi là Trọng Dương Hạ không yêu cậu, hắn sẽ không yêu ai cả. Hắn chỉ là lợi dụng cậu để chọc tức ông bố của hắn thôi, dù bây giờ cậu nghe lời để hắn có thể giữ cậu bên cạnh, nhưng cậu có thể ở lại được bao lâu nữa?'”

“Bên cạnh thiếu gia như hắn, chưa bao giờ thiếu người mới, người giỏi hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, khéo léo hơn cậu đếm không xuể. Bây giờ cậu không có cách nào hạ quyết tâm kiếm một khoản tiền lớn, chi bằng cậu đi theo tôi đi.”

“Nhưng anh……” Tỉnh Cẩm mang vẻ lúng túng vì bị nhìn thấu, hỏi ngược lại: “Anh không phải là bạn tốt nhất của Dương Hạ sao?”

“Tại sao lại làm chuyện như vậy?”

“Cậu bé à.” Dương Văn Hiên nở một nụ cười kỳ quái, hưng phấn nói: “Đúng vậy, là bạn tốt nhất, vậy thì bạn trai của hắn tôi chơi đùa một chút thì sao?”

Dương Văn Hiên hứa với Tỉnh Cẩm rằng sẽ mua cho cậu ta một căn nhà ở thành phố Z, đợi sau khi cậu ta tốt nghiệp còn sẽ sắp xếp cho cậu ta vào làm ở công ty nhà mình, hơn nữa chuyện của hai người Dườn Văn Hiên cũng sẽ giữ bí mật với Trọng Dương Hạ, thời hạn là ba năm.

Đây thật sự là một điều kiện rất hấp dẫn, là thứ mà Tỉnh Cẩm dốc hết sức theo đuổi, giờ phút này đột nhiên lại được người ta bày ra trước mắt, cứ như chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm lấy.

Cậu ta đồng ý.

Nhưng cậu ta có những suy tính của riêng mình, tuy rằng cậu ta yêu Trọng Dương Hạ, nhưng lời của Dương Văn Hiên nói quả thật có lý, cậu ta không thể đảm bảo có thể ở bên Trọng Dương Hạ bao lâu nếu như đột nhiên bị đá thì quả là không đáng.

Vì vậy cậu ta muốn cả hai, tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại với Trọng Dương Hạ và bắt đầu mối quan hệ bí mật với Dương Văn Hiên.

Cậu ta rất cẩn thận, mỗi lần gặp Dương Văn Hiên đều quan sát kỹ lưỡng, tuyệt đối không để đối phương giữ lại bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh mối quan hệ của hai người, thậm chí cả thẻ điện thoại mà hai người dùng để liên lạc cũng là do cậu ta và bạn học mua.

Nếu sau này có thể tiếp tục qua lại với Trọng Dương Hạ, nhưng nếu Dương Văn Hiên nhảy ra phơi bày mối quan hệ này cậu ta có thể giả vờ vô tội và nói rằng mình bị vu oan. Dù sao thì cũng đã trở mặt rồi, Trọng Dương Hạ chưa chắc đã tin Dương Văn Hiên.

Chỉ là cậu ta không ngờ đến sự sụp đổ của nhà họ Trọng và vào thời điểm này Dương Văn Hiên đã đề nghị chính thức hẹn hò với cậu ta.

Trọng Dương Hạ không còn thiếu gia của nhà họ Trọng nữa, đã không thể cho Tỉnh Cẩm cuộc sống mà cậu ta hằng mong ước và sau khi đã quen với cuộc sống tốt đẹp.

Thích thì không thể thay thế tiền bạc, càng không thể nuôi sống cả gia đình cậu ta.

Vì vậy Tỉnh Cẩm đã chọn Dương Văn Hiên.

“Cậu nói nhiều như vậy,” Trọng Dương Hạ mặt không cảm xúc nghe xong toàn bộ sự thật của câu chuyện, giọng điệu không chút gợn sóng: “Có gì khác biệt sao? Bản chất lẳng lơ và rác rưởi thì vẫn không thay đổi.”

Tỉnh Cẩm bị câu “lẳng lơ” này đâm trúng đến mức đỏ bừng cả mặt, cậu ta nói trong sự cam chịu: “Đúng vậy, tôi là đồ lẳng lơ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền! Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác, tôi muốn cứu cha mẹ mình đây là cách duy nhất tôi có thể trao đổi để lấy những thứ đó.”

Không muốn nghe những lời vô nghĩa này nữa, Trọng Dương Hạ không hứng thú với những câu chuyện buồn của Tỉnh Cẩm và muốn rời đi.

“Cậu không quan tâm đến tôi, còn Lâm Vũ Sinh thì sao?” Tỉnh Cẩm đột nhiên đỏ hoe mắt hỏi: “Cậu cũng không quan tâm đến chuyện của cậu ta sao?”

Trọng Dương Hạ đã đứng dậy, xem ra không có ý định tiếp tục nghe.

“Cậu không muốn biết cậu ta đã lừa cậu như thế nào, xoay cậu như chong chóng như thế nào à?” Tỉnh Cẩm lo lắng hét lên.

Bước chân Trọng Dương Hạ đột ngột dừng lại hắn hơi nheo mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác: “Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?””

“Đây cũng là lý do hôm nay tôi tìm cậu” Đáy mắt Tỉnh Cẩm lại ngấn lệ: “Tôi không nỡ nhìn cậu tiếp tục bị cậu ta lừa gạt nữa!”

Trọng Dương Hạ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng như vực sâu nhìn Tỉnh Cẩm từ trên xuống dưới, khóa chặt mọi động tác và biểu cảm nhỏ nhất của cậu ta.

Nhưng Tỉnh Cẩm vẫn ngồi rất bình tĩnh, còn gượng cười với hắn: “Cậu ngồi xuống đi tôi sẽ kể cho cậu nghe, còn việc cậu có tin hay không thì tùy cậu quyết định sau khi nghe xong.”

Vài giây sau, Trọng Dương Hạ ngồi xuống, đôi mắt không một gợn sóng, lạnh lùng nhìn Tỉnh Cẩm.

“Cậu không thấy lạ sao?” Tỉnh Cẩm động đậy ngón tay đang đặt trên đùi, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Trọng Dương Hạ: “Tại sao Lâm Vũ Sinh cứ phải bám lấy cậu, thậm chí còn bỏ hết mọi thứ để đuổi theo cậu đến thành phố Z.”

Tỉnh Cẩm không thể không nghe được chuyện ở Hà Hoa Đường, Trọng Dương Hạ cười khẩy một tiếng, cuối cùng lộ ra ánh mắt mà Tỉnh Cẩm sợ hãi và không muốn nhìn thấy nhất, như thể nhìn một con gián ghê tởm.

“Mọi chuyện không đơn giản như cậu thấy đâu.” Tỉnh Cẩm đặt tay lên bàn, căng thẳng nắm chặt: “Bố của Lâm Vũ Sinh ra ngoài trấn bán dược liệu, không may gặp tai nạn xe rồi qua đời, ở Hà Hoa Đường những người chết như vậy là điềm gở.”

Vì vậy, lúc đó thi thể của bố Lâm Vũ Sinh chỉ được quấn bằng một tấm chiếu rồi bỏ lại tại chỗ vô cùng thê lương.

Tất cả mọi người ở Hà Hoa Đường đều có một chấp niệm khắc sâu trong xương tủy đó là lá rụng về cội.

Họ cho rằng những người đã khuất chỉ có thể đầu thai khi được chôn cất trong phần mộ tổ tiên, nếu không sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, lang bạt khắp nơi không được yên ổn.

Nhưng trường hợp của bố Lâm Vũ Sinh chỉ có thể được chôn cất bên ngoài làng, thậm chí không thể vào làng, chứ đừng nói đến việc tổ chức tang lễ.

Mẹ Lâm cùng với Lâm Vũ Sinh còn nhỏ đã dập đầu đến chảy máu  bên đường, các trưởng lão trong tộc cũng không đồng ý vì từ xưa đến nay vẫn vậy không thể vì họ mà phá lệ.

Cuối cùng, cha Lâm bị chôn cất sơ sài ở rìa làng, không bia mộ, không cúng bái, không thăm viếng.

Giống như một ụ đất bình thường, theo thời gian, không ai biết rằng có một người chồng dịu dàng và một người bố yêu thương đã được chôn cất ở đó.

Trọng Dương Hạ chưa từng nghe Lâm Vũ Sinh nhắc đến chuyện này, cậu yêu quý chiếc vòng tay mà bố cậu đã tặng cho cậu, nhưng không bao giờ nhắc đến hai chữ “tưởng nhớ”.

“Vậy thì sao?” Trọng Dương Hạ giơ tay bảo ông chủ đưa một bao thuốc, khẽ cúi đầu xé màng bọc.

“Cho nên” Tỉnh Cẩm tiếp lời: “Ước nguyện của Lâm Vũ Sinh là để bố cậu ta được chôn cất ở mộ tổ tiên. Và ước nguyện này tuy xa vời, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng thành hiện thực.”

Nếu vì gia tộc mà có những đóng góp xuất sắc cho quê hương, có những thành tựu to lớn nào, thì có thể đưa ra yêu cầu với trưởng làng.

“Cậu nghĩ rằng việc sửa chữa ngôi đền cổ, có được coi là một đóng góp to lớn không?” Trọng Dương Hạ nắm chặt điếu thuốc, sau đó xé nó ra, ném nó lên bàn: “Ý là sao?”

“Ý là, vụ hỏa hoạn ở ngôi miếu cổ, vốn là một âm mưu, cậu biết rõ hơn ai hết cậu không hề có ý định phá hủy ngôi miếu mà. Tại sao lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy? Tại sao tất cả mọi người lại có cùng một lời khai? Bởi vì vốn dĩ đó là Lâm Vũ Sinh và họ đã bàn bạc với nhau.”

Từ miệng Tỉnh Cẩm, Trọng Dương Hạ lại được nghe một diễn biến khác của sự cố đó.

“Phải bắt đầu từ đầu, cậu biết đấy Lâm Vũ Sinh rất ghét tôi, nhưng cậu ta và Tỉnh Trang đã rất thân thiết từ khi còn nhỏ.”

Lần đầu gặp Trọng Dương Hạ có khí chất phi thường và hắn là người Tỉnh Cẩm đưa về từ thành phố Z, thoạt nhìn là một người giàu có thế hệ thứ hai.

Vì vậy Lâm Vũ Sinh đã cố gắng hết sức để tiếp cận hắn, muốn tìm cơ hội để kiếm chút lợi lộc, đồng thời cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa cho Tỉnh Cẩm.

Tình cờ bắt gặp mối tình bí mật giữa Tỉnh Cẩm và Dương Văn Hiên, Lâm Vũ Sinh đã nắm bắt cơ hội và phá vỡ nó thành công, khiến Trọng Dương Hạ bị cô lập và không nơi nương tựa, tiện cho Lâm Vũ Sinh v* v*n. Tỉnh Cẩm và Dương Văn Hiên rời đi đây càng là một cơ hội trời cho.

“Tôi có vẻ giống một thằng ngốc thế sao?” Trọng Dương Hạ cười lạnh: “Dễ dụ thế à? Lời nói của cậu không thuyết phục.”

“Đúng.” Tỉnh Cẩm không phủ nhận: “Cậu ta phát hiện ra cậu rất khó gần, hơn nữa vì khi rời đi, cậu cũng sẽ đi, cho nên cậu ta buộc phải dùng thủ đoạn.”

“Thủ địan gì?”

“Bọ cương thi.”

Hoàng hôn buông xuống, không khí trong quán  tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt , ông chủ quầy nhẹ nhàng lau ly rượu, động tác chậm rãi và nhẹ nhàng, chỉ có tiếng nói chuyện nhỏ của khách ở cách vài bàn trong sự yên tĩnh này vang lên mơ hồ.

Lông mày của Trọng Dương Hạ giật giật hai lần, đột nhiên ngừng động tác nghịch hộp thuốc lá.

Tỉnh Cẩm chú ý, tốc độ nói nhanh hơn một chút: “Bọ cương thi đã biến mất sau khi trải qua một đợt tiêu diệt quy mô lớn vào những năm đầu vậy tại sao cậu bị cắn?”

Trọng Dương Hạ nhớ lại hình dạng kỳ lạ của bọ cương thi và đôi chân bị mất cảm giác vì nó lúc đầu.

“Ngạc nhiên à? Thật ra không có gì lạ, gia đình Lâm Vũ Sinh hành y qua nhiều thế hệ, cậu có lẽ không biết, ở đó các bác sĩ địa phương còn có một tên khác…”

“—Thầy trùng cổ.”

Bình Luận (0)
Comment