Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 47

Edit & beta: Yan

 

Không ai trong làng biết Lâm Vũ Sinh đã học được bao nhiêu phần trăm y thuật gia truyền, bình thường cậu chỉ bán một ít thuốc chữa các bệnh thông thường thực sự không nhìn ra được gì.

Nhưng nếu cậu được truyền lại thì việc muốn nuôi vài con bọ cương thi cũng không khó lắm.

“Cậu bị bọ cương thi cắn bị thương không thể rời đi, ở Hà Hoa Đường cậu lại lạ nước lạ cái, chỉ có giao tiếp với cậu ta, cậu ta liền nhân cơ hội bắt đầu chăm sóc cậu.”

Theo thời gian trôi đi, tâm địa vốn chỉ muốn vớt vát chút lợi lộc của Lâm Vũ Sinh dần trở nên tham lam, cậu nảy ra một ý tưởng lớn hơn: hẹn hò với Trọng Dương Hạ, đổi lấy lợi ích lớn hơn.

“Cậu không nhận ra sao? Cậu ta sẽ làm mọi thứ để nhanh chóng có được tình cảm của cậu. Nếu thực sự thích, tại sao lại không quan tâm đến ý muốn của cậu?”

Ý tưởng nào cũng đẹp như mơ nhưng Lâm Vũ Sinh không ngờ rằng dù cậu cố gắng thế nào, Trọng Dương Hạ vẫn không thích cậu một chút nào cả, thậm chí còn muốn rời khỏi Hà Hoa Đường ngay lập tức.

Thời gian một tháng sắp trôi qua, Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không có cơ hội ở bên Trọng Dương Hạ trong tương lai. Nếu Trọng Dương Hạ trở lại thành phố Z và biến mất thì những nỗ lực của cậu trong thời gian qua sẽ trở nên vô ích.

Vì vậy cậu và Tỉnh Trang đã đưa ra một kế hoạch.

Đó là dựng một vở kịch  để Trọng Dương Hạ gánh tội đốt miếu do Lâm Vũ Sinh tố cáo và bắt giữ Trọng Dương Hạ để lập công.

Vụ việc không nhỏ chắc chắn sẽ náo động đến cảnh sát, lúc này nhà của Trọng Dương Hạ phải đứng ra giải quyết. Và giải pháp tốt nhất là bồi thường một khoản tiền lớn, khoản bồi thường đó có thể dùng để sửa chữa ngôi miếu cũ.

Cách này không hay, vì vậy Lin Yusheng và Jingzhuang ban đầu dự định bí mật thực hiện, chỉ một vài người biết, nhưng vẫn có sự cố ngoài ý muốn.

Tỉnh Trang thích Lâm Vũ Sinh nhiều năm rồi nên sẵn sàng hợp tác với điều kiện giúp đỡ là Lâm Vũ Sinh vẫn trong sạch, mối quan hệ giữa hai người gần như được cải thiện. Đến nỗi đột nhiên phát hiện ra tin dữ này y đã rất tức giận.

Tỉnh Trang đã phản bội và tố cáo Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ thông đồng. Dẫn đến sự việc xảy ra vào buổi sáng hôm đó.

Tỉnh Trang muốn Trọng Dương Hạ phải trả một cái giá đắt và cũng muốn Lâm Vũ Sinh nếm trải hương vị bị phản bội, hăn sẽ không bao giờ có thể rời khỏi Hà Hoa Đường.

Tỉnh Cẩm lắc đầu và nói: “Hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Lâm Vũ Sinh, cậu ta biết mình là A Linh nhưng không thay đổi được. Hơn nữa lúc này cậu ta mới phát hiện ra có vẻ như cậu không giàu có như cậu ta tưởng tượng, cũng không có ai quản tâm cậu cả.”

Đến nước này, chỉ có thể tìm con đường khác.

“Hà Hoa Đường quả thực không thể ở lại, nhưng nếu ở lại Hà Hoa Đường và chịu đựng im lặng thì cả đời này coi như xong. Vì vậy, cậu ta cầu xin mẹ của mình.”

Lâm Vũ Sinh phải đi theo Trọng Dương Hạ rời khỏi Hà Hoa Đường đến thành phố Z.

“Vì cậu ta còn một ước nguyện khác có lẽ cậu đã từng nghe nói, Lâm Vũ Sinh luôn muốn có một căn nhà của riêng mình, sau đó mở một cửa hàng thuốc Đông y…”

Ước muốn này có vẻ bình thường, nhưng đối với Lâm Vũ Sinh chỉ có bằng cấp trung học, lại cực kỳ khó khăn.

Không có ai giúp đỡ cậu, chỉ dựa vào thu hoạch cây trồng, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể thực hiện được.

Lúc đầu Lâm Vũ Sinh chỉ muốn mở ở thị trấn hoặc huyện, nhưng sau khi sự việc xảy ra, gan của cậu đã lớn hơn rất nhiều, nếu có thể bén rễ ở một thành phố lớn như thành phố Z, không phải là càng tốt sao?

“Vì thế cậu ta bám theo cậu như một cái đuôi, đuổi theo cậu đến đây, cố gắng bám vào cậu, moi lợi ích từ cậu.”

Nói đến đây Tỉnh Cẩm tạm dừng, gọi ông chủ mang rượu ra.

Lúc này Trọng Dương Hạ cũng rút ra một điếu thuốc châm lửa, nhìn khói mờ ảo bốc lên tan đi.

“Nếu như cậu nói, vậy cậu ta nên thành công rồi, sao còn chưa đi?”

Mấy năm nay, trong tài khoản của Lâm Vũ Sinh đã có không ít tiền, việc tu sửa lại miếu thờ linh thiêng vốn không phải là vấn đề, mở một tiệm thuốc nhỏ cũng không khó.

“Vì cậu ta muốn cả hai điều đều thành hiện thực, nhưng không đủ.” Tỉnh Cẩm cầm ly rượu, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “A Linh đã phạm sai lầm lớn như vậy, việc trùng tu miếu thờ không đủ để cậu ta quay lại Hà Hoa Đường  để dời mộ bố mình.”

Vì vậy, tốt nhất là có thể tạo ra một sự đóng góp đáng kinh ngạc.

“Có thể cậu không biết, hàng trăm năm trước ở Hà Hoa Đường có một bùa có hương rất kỳ diệu và quý giá, đó là chìa khóa để gắn kết các thành viên trong tộc lại với nhau và không được pha trộn với dòng máu khác bên ngoài.

Tỉnh Cẩm khẽ mở môi, thốt ra ba chữ “–Bùa tình yêu”.

Bùa tình yêu như tên gọi, người bị trúng bùa sẽ yêu người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, một lòng chung thủy.

Tình yêu có thể biến từ không thành có, một khi đã hình thành thì không thay đổi. Loại bùa kỳ diệu này đã xuất hiện trong dân tộc Nạp Quan nhiều năm qua.

Đáng tiếc, sau đó một trận hỏa hoạn thiêu rụi, gần như đã hủy diệt Hà Hoa Đường, trận thảm hoạ này đã làm mất đi phương thuốc của bùa tình yêu, cũng mất đi hai vị thầy làm bùa duy nhất có thể làm loại bùa này.

“Trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều người trẻ tuổi ra ngoài thậm chí kết hợp với bên ngoài, các trưởng lão trong tộc thực ra chưa bao giờ từ bỏ việc khôi phục loại bùa này, chỉ là không có hiệu quả.”

Vậy nếu Lâm Vũ Sinh luyện thành thì sao?

Đừng nói bùa này quan trọng với dân tộc Nạp Quan đến mức nào, đợi phương thuốc nắm trong tay các trưởng lão trong tộc, sẽ có bao nhiêu người tranh giành thứ bùa này? Ngay cả khi hét giá trên trời, cũng có người mua được.

Huyết thống, tài sản, đều sắp thuộc về Đầm sen.

Với thành tựu như vậy tha thứ cho một A Linh phạm sai lầm, việc di dời mộ tổ tiên của bố mình cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

“Thật nực cười.” Trọng Dương Hạ dùng sức cắn bẹp điếu thuốc trong miệng, thở ra khói thuốc bay khắp nơi.

“Nghe có vẻ rất hoang đường, rất khó tin phải không.” Tỉnh Cẩm nhìn Trọng Dương Hạ, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Nếu cậu chưa từng đến Hà Hoa Đường, tôi nghĩ cậu cũng sẽ thấy tất cả những điều này thật vô lý. Nhưng nếu cậu đã đến đó, cậu đã trải nghiệm nó, thì đó là một nơi bí ẩn, đen tối và đầy điều không thể tin được.”

“Bạn xem.” Tỉnh cờ kéo áo lên để lộ vai: “Vết sẹo nhỏ màu đỏ này là vì tôi đã làm phật lòng Lâm Vũ Sinh vào năm đó, cậu ta chỉ dùng ngón trỏ chỉ vào vai tôi  sau đó nơi này trở thành một cái lỗ.”

Trọng Dương Hạ im lặng, một điếu thuốc tắt, lại châm một điếu khác, nhưng động tác không được trôi chảy cho lắm, hắn phải quẹt hai lần mới châm được điếu thuốc.

Lâm Vũ Sinh là vừa muốn thực hiện ước mơ của mình, cũng muốn đưa bố mình về chôn cất. Cậu đã thành công một nửa hiện chỉ còn lại bùa tình yêu.

“Đây là lý do tại sao cậu ta vẫn còn ở bên cạnh cậu, cậu có thể tự mình suy nghĩ lại cậu ta có lấy tóc và máu của cậu không, cả hai là một trong những nguyên liệu để luyện bùa tình yêu. Hoặc có thể cậu ta đã luyện được một nửa, dùng lên người cậu.”

“Cho nên cậu mới có ảo giác thích cậu ta.”

Khuôn mặt của Trọng Dương Hạ dường như bị bao phủ bởi một lớp băng cứng, không có nhiệt độ.

Những gì Tỉnh Cẩm nói hoàn toàn là một phiên bản khác hắn chưa biết, cậu ta biết Trọng Dương Hạ có nghi ngờ và bối rối, sẽ không tin nhanh như vậy.

“Hôm nay tôi đến tìm cậu, nói thật mục đích cũng không đơn giản như vậy” Tỉnh Cẩm uống cạn một ly rượu, hai má đỏ bừng, trông vừa đáng thương lại vừa xinh đẹp: “Ngoài việc không muốn cậu tiếp tục bị lừa, còn có cả sự ích kỷ của tôi nữa. Tôi ghét Lâm Vũ Sinh, chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta thành công tôi đã thấy khó chịu.”

Đây là lời thật lòng của Tỉnh Cẩm, lời thật lòng thì xấu xí, tăm tối, nhưng cũng rất chân thật. Cậu ta loạng choạng đứng dậy, đi đến bên cạnh Trọng Dương Hạ, hơi cúi người xuống, thở ra một hơi rượu yếu ớt. 

“Trọng Dương Hạ , những gì tôi đã nói hôm nay, nếu cậu không tin tôi sẽ nói thêm một câu nữa.”

Tỉnh Cẩm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng khiến cậu ta khao khát của Trọng Dương Hạ, cậu ta nói một cách dịu dàng lưu luyến: “Dương Văn Hiên nói, tất cả những người cậu đã hẹn hò đều không phát sinh quan hệ, có phải cậu không ‘lên’ được không?”

Đôi mắt của Trọng Dương Hạ đột nhiên chìm xuống, đen kịt đến mức không nhìn thấy đáy khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Và Tỉnh Cẩm từ từ ngồi thẳng dậy và nói rất chậm: “Cậu chưa bao giờ nghĩ tại sao Lâm Vũ Sinh đặc biệt như vậy sao?”

Tỉnh Cẩm rời đi, khi ra khỏi cửa của quán rượu, cậu ta nhìn lại bóng lưng của Trọng Dương Hạ với vẻ quyến luyến sau đó biến mất vào biển người mênh mông.

Khách của quán rượu dần đông hơn, Trọng Dương Hạ châm một điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhưng mãi mà không đưa vào miệng. 

Hắn lặng lẽ ngồi đó cúi gằm xuống, ánh mắt dường như dán vào mặt bàn, trống rỗng, cả người như bị một màn sương mù vô hình bao phủ.

Trước mặt Tỉnh Cẩm Trọng Dương Hạ không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có bàn tay trái đút trong túi áo vì nắm chặt nắm đấm mà các khớp ngón tay trắng bệch.

Lời nói của Tỉnh Cẩm hôm nay đương nhiên có sơ hở, cậu ta cũng rất rõ điều này, nhưng cậu ta đã để lại không gian cho Trọng Dương Hạ suy ngẫm.

Trọng Dương Hạ lúc này thở hổn hển, dưới tác dụng của rượu và thuốc lá hắn cảm thấy thái dương có chút choáng váng.

Hắn chống khuỷu tay lên bàn, dùng ngón tay ấn vào hai bên thái dương, trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại vô số chuyện cũ.

Ký ức đã trôi qua từ lâu hiện lên lần nữa, hình ảnh lại rất rõ ràng.

Hắn nhớ lại đêm đầu tiên hắn và Lâm Vũ Sinh uống rượu, bàn tay run rẩy của Lâm Vũ Sinh khi rót rượu, rượu tràn ra làm ướt ngón tay cậu, nụ cười ngượng ngùng của Lâm Vũ Sinh lúc đó giờ nhớ lại, dường như có thêm vài thứ khác.

Hắn còn nhớ ngày Lâm Vũ Sinh đưa tiền mặt cho hắn đi, lúc chia tay Lâm Vũ Sinh đòi một cái ôm. Đối phương ân cần sửa lại cổ áo cho hắn có vẻ rất luyến tiếc.

Rất nhiều chuyện một khi tìm được một kẽ hở, thì sẽ có gió to mưa lớn, không ngừng thổi qua kẽ hở này, Trọng Dương Hạ nhớ lại nhiều chi tiết hơn.

 Lâm Vũ Sinh mang đến cho hắn một cái bồn tắm với loại hoa có mùi kỳ lạ, gọi là gì nhỉ? Trọng Dương Hạ đột nhiên lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên trình duyệt: {Hoa Y Lan.}

Sau một đoạn giới thiệu khoa học dài, có một câu như thế này: {Hương thơm của hoa Y Lan có tác dụng k*ch th*ch t*nh d*c, có thể thúc đẩy h*m m**n t*nh d*c.}

Trọng Dương Hạ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cho đến khi nó tự động tắt. Hắn còn nhớ lúc đầu Lâm Vũ Sinh đã giới thiệu về hoa Y Lan bằng giọng điệu tự nhiên như thế nào. Có lẽ không chỉ hoa Y Lan, đêm đó trong bồn tắm có rất nhiều loại thuốc, vậy chúng có tác dụng gì nhỉ? Những con giun mềm mại dùng trên người hắn, thuốc bôi trên chân… Thời gian đó hai người ở bên nhau, h*m m**n không rõ lý do tăng cao, thỉnh thoảng lại bùng nổ, bây giờ nghĩ lại  có vẻ rất kỳ lạ.

Mối quan hệ giữa Lâm Vũ Sinh và Tỉnh Trang quả thật rất tốt, Trọng Dương Hạ thậm chí còn nhớ vào buổi chiều trước khi xảy ra hỏa hoạn, hắn và Lâm Vũ Sinh đi cạnh nhau, Lâm Vũ Sinh là người chủ động chào hỏi Tỉnh Trang trước 

giống như một loại tín hiệu.

Và đêm hôm hắn và Lâm Vũ Sinh rời khỏi Hà Hoa Đường, Tỉnh Trang vội vàng tìm đến nhà và rất tức giận…

Kết nối mọi thứ lại với nhau, dùng câu chuyện của Lâm Vũ Sinh để giải thích thì cũng hợp lý mà dùng câu chuyện của Tỉnh Cẩm để giải thích… cũng khả thi.

________

Yan: Edit xong chương này tôi tiền đình :)))) Cho tôi vào truyện 2 phút thôi!!!!!

Bình Luận (0)
Comment