Edit & beta: Yan
Đôi mắt sưng đỏ của Lâm Vũ Sinh hôm nay cứ giật liên tục. Cậu đã âm thầm điều tra vụ việc của Ôn Văn mấy ngày rồi, nhưng không thu hoạch được gì.
Chỉ là hiện tại chuyện này đã trở thành chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến.
Cậu vừa lái xe, vừa do dự không biết nên mở lời với Trọng Dương Hạ như thế nào, tâm trí rối bời, trên đường về suýt xảy ra tai nạn xe hai lần. Mãi mới về đến nhà an toàn, vừa mở cửa mùi khói nồng nặc xộc vào mặt bao phủ cậu như một tấm lưới.
“Trọng Dương Hạ?” Lâm Vũ Sinh vừa thay giày vừa lẩm bẩm: “Sao không bật đèn?” rồi tiện tay bật đèn lên.
Ánh sáng lập tức xua tan bóng tối, Trọng Dương Hạ ngồi trên ghế sofa, người hơi ngả ra sau tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên tay vịn ngón tay gõ nhẹ phát ra âm thanh đơn điệu.
“Sao vậy?” Lâm Vũ Sinh thay giày xong đứng thẳng dậy, chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra sự khác thường của Trọng Dương Hạ.
Khóe miệng hắn mím chặt, tạo thành một đường nét lạnh lùng, ngồi ở đó như một tảng băng trôi tỏa ra luồng khí lạnh khắp người.
Không nhận được phản hồi từ Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh chậm rãi bước tới, trong lòng đoán rằng có lẽ là do chuyện công việc Trọng Dương Hạ đang rất buồn bực.
Thế là cậuq quay đi rót cho Trọng Dương Hạ một cốc nước ấm, ánh mắt lướt qua tàn thuốc vương vãi trên sàn, giọng nói rất khẽ: “Sao hút nhiều thuốc thế? Uống chút nước ấm làm ấm cổ họng đi.”
Từ khi Lâm Vũ Sinh bước vào cửa Trọng Dương Hạ đã luôn nhìn chằm chằm cậu, lúc này mới từ từ di chuyển tầm mắt xuống, rơi vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt.
Trọng Dương Hạ không đưa tay ra nhận lấy mà im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Trong cốc nước này, có xuân dược không?”
Hai mắt Lâm Vũ Sinh ngay lập tức mở to, chiếc cốc trong tay suýt chút nữa rơi. Nước trong cốc rung chuyển vài giọt bắn lên tay cậu, nhưng cậu lại hoàn toàn không nhận ra.
Cơ thể bắt đầu khẽ run rẩy, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, Lâm Vũ Sinh hỏ: “Cái, cái gì cơ?!”
Trên gương mặt của Trọng Dương Hạ thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó sự kinh ngạc này nhanh chóng tan biến thay vào đó là vẻ mặt hiểu rõ: “Quả nhiên là cậu đã bỏ thuốc tôi.”
Khuôn mặt của Lâm Vũ Sinh đỏ bừng trong giây lát, cậu giơ bàn tay còn lại lên khoa tay múa chân loạn xạ, cố gắng dùng cử chỉ để làm cho lời giải thích của mình đáng tin hơn: “Tôi, cậu đang nói gì vậy? Tôi không có mà!”
Cậu đặc biệt căng thẳng, lời nói tuôn ra gấp gáp như pháo liên thanh, nhưng lại có vẻ lộn xộn không mạch lạc: “Sao cậu đột nhiên lại nói như vậy, tôi không hiểu gì cả, cái gì, tôi……”
Trọng Dương Hạ giơ tay ra hiệu tạm dừng, nhận lấy từ tay Lâm Vũ Sinh cốc nước đã bị b*n r* không ít vì run rẩy, nhưng hắn không uống, chỉ đặt sang một bên dùng cằm ra hiệu Lâm Vũ Sinh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Bước chân cứng đờ bước tới ngồi xuống, hai tay của Lâm Vũ Sinh nắm chặt lấy nhau, siết đến mức da phát ra tiếng răng rắc.
“Lâm Vũ Sinh.” Trọng Dương Hạ không nhìn cậu mà là hướng ánh mắt về phía góc nào đó cũng coi như bình tĩnh nói: “Trước đây tôi luôn cảm thấy cậu rất đơn giản, giống như bây giờ vậy không biết giả vờ. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra tôi đã sai, vẻ đơn giản của cậu cũng là giả tạo mà thôi.”
“Trọng Dương Hạ, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Lâm Vũ Sinh có chút không ngồi yên được, toàn thân như lửa đốt: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trọng Dương Hạ cuối cùng cũng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt như bị một lớp sương mù bao phủ, không còn chút ấm áp nào: “Tỉnh Cẩm đã đến tìm tôi.”
Ánh đèn sáng rực bao phủ phòng khách, xung quanh tĩnh lặng vô cùng, ngoài cửa sổ không một tiếng gió màn đêm đen như xoáy nước đoạt mệnh.
Lâm Vũ Sinh chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đập vào tim khiến cậu khó thở ngay. Tỉnh Cẩm, lại là Tỉnh Cẩm, giống như ác mộng, làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
Nhịp tim của cậu bắt đầu trở nên không đều, tiếng “thình thịch” bên tai đặc biệt rõ ràng, mỗi nhịp đều mang theo sự hoảng loạn, giọng nói cũng trở nên khô khốc: “Tỉnh Cẩm đến tìm cậu……làm gì?”
Tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, cái tên Tỉnh Cẩm đối với Lâm Vũ Sinh mà nói, chính là đại diện cho vận xui, chỉ cần vừa xuất hiện, nhất định sẽ khiến cậu bực bội.
Còn Trọng Dương Hạ khép hờ mắt, con ngươi đen láy khóa chặt lấy Lâm Vũ Sinh một khắc cũng không rời: “Ngay từ đầu cậu tiếp cận tôi là mang theo mục đích gì?”
“Mục đích?” Lâm Vũ Sinh lập tức nhảy dựng lên: “Mục đích gì! Tôi……tôi có thể có mục đích gì?”
Trọng Dương Hạ cũng đứng lên: “Ha, diễn xuất của cậu không tệ, nếu cậu không thừa nhận vậy thì để tôi nói.”
“Trên đời này làm gì có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thứ tồn tại chẳng qua chỉ là sự vụ lợi. Tình yêu mà cậu nói với tôi tất cả chỉ là cái cớ để đưa hài cốt bố cậu về an táng ở phần mộ tổ tiên thôi.”
Vẻ mặt trên đông cứng tại chỗ hai mắt Lâm Vũ Ainh mở to, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin, da đầu căng chặtnhư muốn nứt ra: “Cậu… Cậu sao có thể…”
Trọng Dương Hạ cười lạnh một tiếng, từ từ bước về phía Lâm Vũ Sinh, tốc độ nói cũng trở nên chậm và nặng nề: “Tôi còn biết cậu tính toán điều gì trên người tôi, cùng với Tỉnh Trang hãm hại tôi như thế nào, lại còn trơ trẽn theo tôi đến thành phố Z.”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy!” Lâm Vũ Sinh gấp gáp th* d*c. Ngực phập phồng dữ dội. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Cậu hoảng loạn cố gắng ngắt lời Trọng Dương Hạ. “Tỉnh Cẩm đã nói gì với cậu?!” Cậu ta nói bậy! Nói bậy! Hoàn toàn không phải… Hoàn toàn không có!”
“Không có?” Ánh mắt Trọng Dương Hạ sắc bén như lưỡi kiếm đâm thẳng về phía Lâm Vũ Sinh:
“Không có hãm hại tôi, không có tính kế tôi, không có hạ thuốc tôi, không có dùng tôi để làm cái thứ gọi là bùa tình yêu?”
Ba chữ “bùa tình têu”, giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu Lâm Vũ Sinh. Cậu hít vào một hơi ngắn ngủi không thở ra được.
Vẻ mặt của cậu bị Trọng Dương Hạ thu hết vào mắt, lúc này hai người chỉ cách nhau một bước chân.
“Lâm Vũ Sinh, rốt cuộc là tôi đã đánh giá cao bản thân mình, hay là đánh giá thấp cậu?”
“Tôi không có… Tôi thật sự không có! Trọng Dương Hạ, tôi không có, tính toán gì cả, tôi và Tỉnh Trang sao có thể tính toán cậu? Bùa tình yêu, tôi không có…” Lâm Vũ Sinh nói chuyện giọng run rẩy, tốc độ nói cực nhanh, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không có logic, lộ rõ vẻ hoảng sợ vô tận.
“Có phải cậu luôn muốn di dời mộ của bố cậu về phần mộ tổ tiên không?” Giọng của Trọng Dương Hạ rất lạnh, lạnh đến mức không khí xung quanh dường như đóng băng lại: “Trả lời.”
“… Phải.” Lâm Vũ Sinh muốn giải thích nhưng Trọng Dương Hạ lại không cho cậu cơ hội.
“Có phải cậu luôn muốn có nhà riêng, mở một hiệu thuốc đông y của riêng mình không?”
“… Phải.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Cậu, có phải cậu luôn muốn luyện bùa tình yêu không?”
“Cái này tôi không có!”
Trọng Dương Hạ đột nhiên tiến lên một bước, khiến Lâm Vũ Sinh phải ngửa người ra sau, mông nặng nề ngã trở lại sofa, tầm mắt của hai người lập tức kéo ra khoảng cách.
Trọng Dương Hạ ở vị trí cao cao tại thượng, Lâm Vũ Sinh chỉ có thể ngước đầu nhìn lên.
“Tôi hỏi lại cậu một câu đơn giản, lần đầu tiên của tôi và cậu có phải cậu đã bỏ thuốc vào rượu không?”
Những giọt mồ hôi trên trán Lâm Vũ Sinh không ngừng lăn xuống má, nhưng cậu không thể đưa tay lên lau.
Cậu bị ánh mắt của Trọng Dương Hạ khóa chặt xuyên thấu.
Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, chỉ có thời gian chậm rãi trôi qua một cách dày vò, chậm đến mức khiến người ta gần như nghẹt thở.
Quá trình này có lẽ chỉ vài phút.
Lâm Vũ Sinh lúc đầu còn có thể ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Trọng Dương Hạ.
Sau đó cậu từ từ, chậm rãi, dời ánh mắt từng chút một từ mắt của Trọng Dương Hạ xuống rơi mãi cuối cùng dừng lại trên sàn nhà.
“Đúng vậy.” Lâm Vũ Sinh thừa nhận.
Vẻ mặt Trọng Dương Hạ bình tĩnh như mặt nước, không hề gợn sóng, như thể đã sớm đoán trước kết quả này. Hắn thậm chí còn bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng.
Tiếng cười đó như một con dao đâm vào tim Lâm Vũ Sinh, cậu hoảng loạn ngẩng đầu lên, “Trọng Dương Hạ……””
“Bọ cương thi, hoa Y Lan , đủ loại thuốc trong thùng thuốc, căn phòng luôn toả ra mùi thơ. ở Hà Hoa Đường…” Trọng Dương Hạ hiếm khi dừng lại một lát, nhắm mắt lại giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Đều là cậu làm sao?”
“… Là tôi.”
Mặt Lâm Vũ Sinh tái mét giống như một tờ giấy trắng không còn chút sức sống nài cậu không suy nghĩ được gì nữa.
“Cũng là cậu” giọng nói của Trọng Dương Hạ sau khi Lâm Vũ Sinh thừa nhận cuối cùng cũng khẽ run lên: “Cùng với Tỉnh Trang thông đồng đốt cháy linh miếu, muốn đẩy tôi ra để lập công, sau đó kế hoạch không thành chỉ đành theo tôi đến thành phố Z muốn từ trên người tôi lấy được đủ tiền, lại từ trên người tôi luyện ra bùa tình yêu.”
“Tôi không có!” Lâm Vũ Sinh dường như rơi vào vực sâu vô tận, bị tảng đá khổng lồ của sự tuyệt vọng đè nặng: “Những thứ này tôi thật sự không có…”
“Cậu còn không thừa nhận! Anh còn không thừa nhận sao!” Trọng Dương Hạ đột nhiên phát ra tiếng gầm chói tai, âm thanh đó giống như tiếng gầm giận dữ của mãnh thú xông thẳng tới khiến Lâm Vũ Sinh giật mình run rẩy.
Hắn nắm lấy cổ áo Lâm Vũ Sinh siết chặt trong tay: “Tỉnh Trang đã thừa nhận rồi, ông nội cậu cũng thừa nhận rồi, nhân chứng vật chứng đều có, cậu còn giảo biện! cậu còn lừa tôi!”
Lâm Vũ Sinh thẳng lưng, bị cổ áo siết đến khó thở cậu nhìn gần như vậy nhìn vào khuôn mặt giận dữ của Trọng Dương Hạ, nhưng đột nhiên cảm thấy khó hiểu: ” Cậu nói gì vậy?”
Trọng Dương Hạ dùng sức vứt cậu khiến cậu ngã mạnh xuống sofa. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Tôi đã điều tra rồi.” Trọng Dương Hạ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng treo một nụ cười như có như không, không biết là tự giễu hay bất lực: “Những việc cậu làm bọn họ đều đã khai nhận rồi.”
Đồng tử Lâm Vũ Sinh co rút kịch liệt trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn và bất lực: “Sao có thể?! Sao lại……”
Cậu rất muốn giải thích, nhưng cậu căn bản không thể giải thích rõ ràng, đầu óc đã loạn thành một đống không thể hiểu được gì cả.
“Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ……” Lâm Vũ Sinh run rẩy gọi tên Trọng Dương Hạ, cố gắng ép bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cậu nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói đã……”
“Tôi đã bỏ thuốc cậu, vì tôi quá thích cậu, tôi quá nóng vội muốn thành công, lúc đó tôi không có thời gian… Tôi nghĩ tình yêu luôn có thể tạo ra được mẹ tôi đã nói với tôi như vậy!”
Nước mắt của Lâm Vũ Sinh muộn màng bắt đầu tuôn rơi: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi! Nhưng tôi không làm những chuyện đó, tôi chỉ muốn để bố tôi được chôn ở mộ tổ, nhưng tôi không muốn thực hiện điều đó trên người cậu.”
“Tôi muốn có nhà riêng và một hiệu thuốc đông y, nhưng sau này tôi chỉ muốn ở bên cậu thật tốt. Còn về bùa tình yêu, tôi chỉ nghe nói đến thứ này chứ tôi hoàn toàn không biết làm, làm sao mà luyện được?”
Trọng Dương Hạ không nói gì, Lâm Vũ Sinh vừa run tay vừa lau nước mắt tiếp tục giải thích: “Tôi không biết… tôi không biết tại sao Tỉnh Trang và ông nội tôi lại vu khống tôi, nhưng tôi chưa bao giờ làm điều đó, tôi thật sự không làm!”