Edit & beta: Yan
Cả đời Lâm Vũ Sinh chưa từng trải qua thời khắc nào khó khăn đau khổ đến vậy, mỗi một giây trôi qua như có vô số mũi kim đâm vào người cậu.
Cậu dường như đã giải thích mọi chuyện nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang.
Bởi vì ngay cả chính cậu cũng cảm thấy lời giải thích của mình thật vô nghĩa và bất lực.
Nếu ngay cả người thân cũng phản bội cậu thì còn ai sẽ tin cậu nữa đây?
Trọng Dương Hạ xoay người lấy một bao thuốc từ trên bàn trà, khi vẩy thuốc tay hắn run nhẹ, hắn ngậm một điếu thuốc giữa môi rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofà.
Bật lửa lóe sáng ba lần Trọng Dương Hạ mới châm được điếu thuốc.
Hắn ngồi im như một ngọn núi, trên mặt không có chút cảm xúc nào chỉ có đôi mắt đỏ ngầu, điếu thuốc giữa ngón tay nhả ra làn khói uốn lượn.
“Năm đầu tiên tôi lên trung học, lúc đó tôi còn cảm thấy mình thực sự là một người con cưng của trời, đối với mọi thứ đều rất hài lòng.”
Trọng Dương Hạ với tốc độ không ổn định kể lại một đoạn quá khứ mà chưa ai từng biết đến. Cha mẹ hòa thuận, gia đình giàu có, ngậm thìa vàng từ khi mới lọt lòng, lớn lên không phải lo lắng gì.
Thời điểm đó, Trọng Dương Hạ tuy tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng dù sao cũng nghe lời. Mục tiêu từ nhỏ của hắn là trở thành một thương nhân lợi hại như Trọng Minh, hắn muốn thừa kế giang sơn mà cha mình đã gây dựng, phát huy nó một cách rực rỡ.
Tôi còn nhớ đó là một buổi trưa nắng đẹp, Trọng Dương Hạ đang đắp áo đồng phục ngủ trưa trong lớp, có mấy bạn nam lén lút cầm điện thoại trốn ở hàng ghế cuối lớp xem phim, những âm thanh chói tai đã đánh thức hắn.
Những cậu con trai tuổi dậy thì luôn tò mò về những thứ này, mấy bạn nam kia thấy Trọng Dương Hạ tỉnh giấc thì giật mình, sợ chọc giận hắn.
Có hai người gan dạ không biết nghĩ gì, cầm điện thoại định “hiếu kính” Trọng Dương Hạ.
“Hạ ca, anh xem trước đi, anh xem trước đi!””
Trọng Dương Hạ cau mày một cách thiếu kiên nhẫn, hắn không có hứng thú với những thứ này, ánh mắt nhanh chóng lướt qua điện thoại rồi đột ngột dừng lại.
Cậu bạn cùng lớp nghĩ rằng hắn có hứng thú, vội vàng đặt điện thoại lên bàn của hắn: “Anh xem trước đi, xem xong rồi bọn em xem sau!”
Ánh sáng màn hình điện thoại hơi tối hoặc có lẽ môi trường quay video đó rất tối, hình ảnh là một phòng khách sạn trông rất cao cấp, rèm cửa đóng kín, chỉ để lại một ngọn đèn vàng mờ.
Người đàn ông quay video đang cử động, góc quay rất hỗn loạn, hắn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp chói tai và khó nghe giống như một con vật xấu xí nào đó.
Trên tấm ga trải giường trắng tinh của khách sạn, có một người nằm dọc, hai người nằm ngang, tất cả đều là những người phụ nữ trẻ đẹp.
Đồng tử của Trọng Dương Hạ như bị ai đó dùng sợi chỉ xuyên qua và đóng đinh lên màn hình điện thoại rất lâu không thể cửa động.
Đoạn video bẩn thỉu, ghê tởm, dâm loạn đánh trúng thái dương của Trọng Dương Hạ, khiến não hắn nổ tung.
“Đó là bố tôi, trên đùi ông ấy có một vết sẹo từ hồi nhỏ khi đi cưỡi ngựa bị ngã. Giọng nói của ông ấy xuyên qua màn hình điện thoại nhỏ bé, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, lại vô cùng ghê tởm.”
Vết sẹo đó không ngừng va chạm vào đùi của người lạ, khiến sự tôn trọng và tình yêu của Trọng Dương Hạ cũng tan biến.
Hắn bất động xem hết đoạn video dài 33 phút này, sau đó đấy lần đầu tiên hắn trốn học.
Đó là lần đầu tiên Trọng Dương Hạ đánh nhau với Trọng Minh. Thời điểm đó hắn vẫn còn đang ở tuổi thanh xuân, không phải là đối thủ của cha mình, bị đè trên sofa không thể động đậy.
Trọng Minh không phủ nhận, thậm chí còn cảm thấy Trọng Dương Hạ làm quá: “Ta tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, đợi đến khi con trưởng thành tự nhiên sẽ hiểu.”
“Mẹ tôi đâu? !” Trọng Dương Hạ hung tợn trừng mắt nhìn Trọng Minh gần như gào lên: “Ông có xứng với bà ấy không?”
“Ha ha!” Trọng Minh đột nhiên bật cười, buông Trọng Dương Hạ ra, đứng thẳng người chỉnh lại bộ vest đắt tiền. Ông ta dùng giọng điệu tùy ý như đang trò chuyện với bạn bè nói với Trọng Dương Hạ: “Dương Hạ, con cũng lớn rồi. Trò chơi gia đình hạnh phúc của chúng ta tạm dừng có hơi sớm, nhưng không sao con nghe ta nói.”
“Tiền bạc là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới này, mọi thứ con muốn đều có thể đổi được bằng tiền. Sao ta có thể có lỗi với mẹ con được? Ta cho mẹ con vô số tiền, mẹ con dùng tiền để có được tâm hồn, cơ thể trẻ trung và nhiều thứ thú vị hơn thế. Những trung thành và trách nhiệm mà thế tục cho là quan trọng chẳng qua chỉ là xiềng xích do nghèo đói mang lại.”
“Con không bao giờ có thể tưởng tượng được khi một người nghèo có được khối tài sản khổng lồ thì đạo đức của con người sẽ suy đồi đến mức nào.”
Trọng Dương Hạ mười mấy tuổi bị ép phải chấp nhận bài học đầu tiên mà người cha dạy cho, một bài học thật nực cười và tuyệt vọng.
Mỗi một câu nói, mỗi một chữ tựa như dùng búa gõ vào đầu hắn.
“Con không cần phải cảm thấy đau lòng, gốc rễ của một gia đình vững chắc chính là hạnh phúc, ta và mẹ con hiện tại đang rất hạnh phúc. Con đừng theo đuổi cuộc sống gia đình truyền thống trong mấy bộ phim truyền hình kia, con nên tập trung vào bản thân, trưởng thành một cách ưu tú. Sau đó thừa kế giang sơn mà bố đã gây dựng cho con, con so với phần lớn những đứa trẻ khác đã may mắn hơn rồi sau này cũng sẽ càng hạnh phúc hơn.”
Nói xong Trọng Minh nhẹ nhàng xoa đầu Trọng Dương Hạ rồi rời khỏi biệt thự.
Ngả người trên sofa đầu Trọng Dương Hạ văng vẳng bên tai lời của Trọng Minh. Hắn luôn nghĩ rằng bố mẹ mình chỉ là quá bận rộn, chỉ là quá coi trọng sự nghiệp, nên gia đình hắn không được ấm áp như những gia đình khác.
Bố mẹ bảo hắn đừng nghe lời của Trần Diệp, đừng trở thành những người vị tha cao thượng.
Họ muốn hắn thành công, muốn hắn bất chấp thủ đoạn để trở thành người đứng ở chỗ cao nhất trong đám đông.
Trọng Dương Hạ luôn nỗ lực vì điều đó, nhưng vào khoảnh khắc này, mười mấy năm trước dường như đã hóa thành những mảnh vỡ nhỏ nhạt nhòa, tất cả đều là dối trá.
Bố mẹ không hề yêu nhau hoặc có lẽ tình yêu từ lâu đã không còn quan trọng nữa.
Họ chỉ là một cặp nam nữ bị trói buộc với nhau bởi lợi ích. Họ có yêu Trọng Dương Hạ không? Có lẽ có, nhưng hơn hết là coi hắn như người thừa kế tương lai, và là người bảo đảm cho cuộc sống sung túc của họ khi về già.
Sự tin tưởng bị chà đạp, chân thành bị giày xéo không thương tiếc, ước mơ cũng theo đó mà tan biến, vết thương bị lừa dối vẫn còn đó trong trái tim của chàng thiếu niên vĩnh viễn không thể lành lại.
Trọng Dương Hạ không tha thứ cho cha mẹ, từ đó về sau họ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.
Hắn tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào lừa dối mình.
Sau khi nói ra những chuyện xưa vốn định chôn vùi tận đáy lòng, Trọng Dương Hạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người lộ ra vẻ bất lực.
Lâm Vũ Sinh một lòng một dạ hận không thể thay Trọng Dương Hạ chịu đựng ký ức đau khổ đó.
“Vụ video đã qua nhiều năm, tôi nhận ra mình gặp khó khăn với động chạm vào cơ thể người khác. Những đoạn trong video đó luôn hiện lên trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Không hiểu sao trái tim Lâm Vũ Sinh run lên, vô thức muốn mở miệng ngăn cản Trọng Dương Hạ nói tiếp.
“Nhưng sau khi tôi quen cậu, tôi lại có thể. Tôi nghĩ có lẽ bạn là đặc biệt, rồi sau đó,” Trọng Dương Hạ dừng lại nửa giây, cười nhạt nói: “Tôi nghĩ tôi thích cậu.”
Hắn từ từ thở dài, mang theo sự mệt mỏi và bất lực vô tận, lại lặp lại một lần nữa: “Tôi nghĩ tôi thích cậu.”
Một câu thích của hắn trong lòng Lâm Vũ Sinh khát khao hàng ngàn lần, nhưng chưa bao giờ dám đưa ra yêu cầu, lại đúng vào lúc nàycuối cùng cậu cũng đã được nghe.
Nhưng cậu không vui mừng chút nào.
Ngược lại là cảm thấy sợ hãi, mỗi hơi thở trở nên khó khăn và đau đớn. Lâm Vũ Sinh như bị trói chặt tay chân, che mắt, miệng bị nhét đầy vải quỳ giữa một vùng trắng xóa đầy tuyết chờ đợi phán quyết.
Cậu còn muốn giải thích thêm một chút: “Trọng Dương Hạ… Tôi cầu xin cậu.”
“Tôi sai rồi tôi không nên hạ thuốc với cậu. Tôi không nên gây rối, tôi không nên ghen tuông mù quáng khiến cậu mất việc, tôi không nên……” Lâm Vũ Sinh tuyệt vọng vội vàng nhận lỗi.
Cậu vô cùng muốn ngăn chặn những điều sắp xảy ra.
Nhưng Trọng Dương Hạ lại không như cậu mong muốn, vài mẩu thuốc lá méo mó nằm trong gạt tàn mẩu mới nhất vẫn không cam lòng tỏa khói.
Chỉ trong vài giây, nó đã hoàn toàn tắt ngấm.
“Lâm Vũ Sinh, khi đến thành phố Z, sau khi chúng ta gặp lại, nước cậu rót cho tôi, thức ăn cậu nấu cho tôi…… cậu có từng,” Yết hầu Trọng Dương Hạ khẽ động, rất khó khăn hỏi: “Bỏ thuốc cho tôi nữa không ?”
Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ như thể đang ở trong một thế giới tĩnh lặng.
Câu trả lời của Lâm Vũ Sinh sẽ đưa họ đến một nơi không xác định được.
Có thể là một vách đá thẳng đứng.
Lâm Vũ Sinh cuối cùng đã nếm trải vị đắng của việc tự mình gây ra hậu quả, như thể một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt trái tim cậu.
Cậu rất muốn nói dối nhưng bị đôi mắt đen láy của Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm cậu không thể nào tiếp tục lừa dối được nữa.
“Có.”
Lâm Vũ Sinh nói rất khẽ, giọng run rẩy có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe rõ: “Trước khi chúng ta sống chung, tôi đã từng bỏ thuốc cho cậu, trong nước, trong thức ăn, trong điều hòa, nhưng những loại thuốc đó sẽ không làm tổn thương cơ thể của cậu, chỉ là…”
“Ha…” Trọng Dương Hạ cười thành tiếng, nhưng khi cười, ánh mắt của hắn lại tràn đầy ánh sáng: “Quả nhiên, quả nhiên…”
“Tôi chỉ muốn có được cậu, tôi chỉ muốn ở bên cậu, tôi chỉ yêu cậu!”
Lâm Vũ Sinh tay chân gần như co giật, cậu liên tục nhấn mạnh, “Tôi rất ngu, tôi không có cách nào khác, cậu quá khó để tiếp cận… nhưng sau khi chúng ta sống chung, tôi không còn nữa, thật sự không! Tôi nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ biết chuyện này, tôi cũng không có can đảm để nói với cậu…”
“Cậu không có.” Trọng Dương Hạ lạnh lùng cắt ngang: “Cái gọi là kết tóc, cái gọi là lấy máu ở tay, cái gọi là thuốc dạ dày. Tất cả những thứ đó chẳng phải là nguyên liệu cho bùa tình yêu à? Thành quả dở dang của cậu dùng trên người tôi có tác dụng rõ rệt, tôi thật sự cảm thấy đó chính là cậu.”
“Không phải!” Lâm Vũ Sinh kích động hét lên: “Những thứ này không phải! Tôi hoàn toàn không biết gì về bùa tình yêu! Tại sao cậu không chịu tin tôi?”
“Tôi cũng muốn tin cậu.” Trọng Dương Hạ bóp méo hộp thuốc lá, lạnh lùng vứt vào thùng rác.
“Nếu tôi không bị cái gì đó kỳ quái cắn qua, có lẽ tôi cũng không nghĩ đến việc có những con bọ kỳ lạ như vậy. Nếu bạn không hạ độc tôi, tôi thật sự sẽ nghĩ rằng… Nếu Ôn Văn không bị cậu hạ độc, tôi càng khó tưởng tượng cậu làm được điều đó chỉ cần vỗ vai cậu ta. Chính vì tôi đã thấy những điều kỳ quái và vô lý này tôi mới biết được sự lợi hại của cậu. Cậu nói dối rất giỏi diễn rất xuất xuất sắc, tôi nhận thua.”
Trọng Dương Hạ đứng dậy, nhìn xuống Lâm Vũ Sinh từ trên cao: “Tôi không quan tâm đến lời giải thích của cậu, bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả nhưng ở đây chỉ cần có một phần giả, tôi đều không cần, không cần tình yêu.”
“Cậu, tôi cũng không cần.”
Trung Dương Hạ cuối cùng đã đưa ra phán quyết cho mối quan hệ này.
“Chúng ta đến đây là kết thúc, Lâm Vũ Sinh.”
Vừa dứt lời, Lâm Vũ Sinh đột nhiên hét lên, cậu như phát điên, biểu cảm trên mặt biến dạng, cơ bắp co giật: “Không!!! Không!! Không kết thúc, không kết thúc! Tôi không kết thúc!!”
Cảnh tượng này khiến Trojng Dương Hạ cảm thấy chán ghét, hắn lắc đầu đứng dậy định rời đi, nhưng Lâm Vũ Sinh lại loạng choạng đứng dậy đuổi theo hắn.
Hình như toàn thân cậu không có sức lực, cơ bắp cứng ngắc, bước chân đuổi theo Trọng Dương Hạ loạng choạng.
Khi Trọng Dương Hạ đã nắm lấy tay nắm cửa cậu mới lớn tiếng hét lên: “Không kết hôn sao! Không được, chúng ta phải kết hôn!”
Trọng Dương Hạ không quay lại, Lâm Vũ Sinh lập tức nắm chặt cánh tay của hắn, điên cuồng nói: “Bà nội! Bà nội sắp không chịu nổi rồi, chúng ta phải kết hôn, điều bà ấy mong muốn nhất là thấy chúng ta kết hôn!”
Trọng Dương Hạ nhíu mày, hắn đột ngột quay người lại, ánh mắt bùng cháy ngọn lửa tức giận không do dự nâng chân lên đá Lâm Vũ Sinh.
“BỤP!”
Cú đá này mạnh đến nỗi Lâm Vũ Sinh chỉ cảm thấy một lực mạnh đột ngột đập vào ngực, ngay lập tức cậh bị ngã ra phía sau đầu va mạnh xuống đất, tầm nhìn lập tức tối sầm, tai ù đi.
Giọng nói của Trọng Dương Hạ mơ hồ truyền đến, lẫn với cơn giận dữ vô hạn: “Bà ấy đối xử với cậu không tệ, cậu lại dám lấy bà ấy ra để bịa đặt Lâm Vũ Sinh, cậu thật sự làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không nhìn rõ, trong tầm mắt xuất hiện rất nhiều bông tuyết màu sắc, ngực cậu đau nhói như thể có một cái thanh sắt nóng đỏ đang đè ở đó.
Nhưng cậu không thể quan tâm nữa, cậu và Trọng Dương Hạ sắp kết thúc, suy nghĩ này như một con dao cùn đang chém vào cổ cậu, cậu không thể chấp nhận.
“Đó là sự thật, hôm qua đã kiểm tra ra, khụ khụ… ung thư tụy giai đoạn giữa và cuối, bác sĩ nói, e rằng không còn nhiều thời gian nữa… bà ấy không muốn tôi nói cho cậu sớm như vậy… khụ khụ khụ…”
Những bông tuyết trước mắt cuối cùng cũng từ từ tan biến, thế giới như biến thành một màu xám mờ mịt. Lâm Vũ Sinh cố gắng nhìn rõ Trọng Dương Hạ, cậu lật người và vô vọng cố gắng bò về phía cửa.
“RẦM-“
Là tiếng đóng cửa không chút do dự, Trọng Dương Hạ đã rời đi.
Cuối cùng Lâm Vũ Sinh cũng dừng lại, cậu ho dữ dội đột nhiên cảm thấy họng mình tanh phun một ngụm máu từ miệng ra.
Cậu sắp không thở nổi, sao lại đau đớn như vậy?
Lâm Vũ Sinh nằm ngửa trên sàn, lồng ngực phập phồng của cậu gần như không thể nhìn thấy được.
Cậu đoán rằng Trọng Dương Hạ đi tìm Trần Diệp, có lẽ Trọng Dương Hạ nghĩ cậu đang nói dối, nhưng cậu thật sự không làm thế.
Cậu cũng rất hy vọng Trần Diệp không có chuyện gì.
Thậm chí vào khoảnh khắc này cậu ước mình có thể chết thay Trần Diệp, có lẽ sẽ không còn đau khổ như thế này nữa.
Lâm Vũ Sinh cảm thấy ngực rất ngứa và đau khiến cậu rất muốn ho,nhưng chỉ cần hơi động một chút toàn thân như sắp vỡ ra.
Cậu chỉ có thể nằm yên, những suy nghĩ trong đầu lộn xộn như một cuộn len bị rối, cậu cố gắng sắp xếp lại tình hình.
Nhưng càng sắp xếp, lòng càng nặng trĩu.
Tỉnh Cẩm đã bịa ra câu chuyện cậu và Trọng Dương Hạ thành một câu chuyện giả nhưng rất thật, nhưng câu chuyện này rất khéo léo vì nó là thật giả lẫn lộn, lợi dụng là giả, bỏ thuốc là thật, có âm mưu là giả, hỏa hoạn là thật…………………
Chỉ cần như vậy thật giả đan xen vào nhau, ngay cả bản thân Lâm Vũ Sinh cũng rất khó để tách biệt nó ra.
Cậu hoàn toàn không thể biện bạch, ngay cả ông nội cũng vu khống cậu, cho dù cậu có l*t tr*n trái tim mình Trọng Dương Hạ cũng sẽ không còn tin nữa.
Chỉ cần Trọng Dương Hạ có chút nghi ngờ những điều đã xảy ra trước đó, cho dù là hành vi bình thường của Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ cũng sẽ giải thích theo nhiều cách khác nhau.
Tỉnh Cẩm rất thông minh nhưng Trọng Dương Hạ cũng không ngu ngốc.
Hắn chắc chắn biết câu chuyện trong miệng Tỉnh Cẩm không hoàn toàn là đúng sự thật, chỉ tiếc rằng nó cũng không hoàn toàn là giả dối.
Và Trọng Dương Hạ tuyệt đối không thể chấp nhận bất kỳ ai lừa dối hắn.
Cũng giống như hắn đã nói, chỉ cần có một phần giả thì hắn không cần bất cứ thứ gì nữa.
Trái tim của Lâm Vũ Sinh tan vỡ hết lần này đến lần khác, cậu không thể tìm ra câu trả lời để có thể bắt đầu lại.
_________
Lời tác giả: Nếu chương này khiến bạn cảm thấy khó chịu, hãy dừng lại ngay nhé!!! T^T
Tôi đã viết một câu chuyện vô lý, xin hãy tha cho tôi và đừng mắng tôi nữa…