Edit & beta: Yan
Một tháng trôi qua, lần hóa trị đầu tiên của Trần Diệp đã kết thúc, kết quả được cho thấy khá khả quan.
Trong thời gian đó, Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ thay nhau chăm sóc tại bệnh viện. Trần Diệp cảm thấy không vui, muốn đuổi họ đi hưởng tuần trăng mật, tự mình thuê người giúp việc, nhưng làm sao họ có thể yên tâm: “Vậy thì hai đứa cứ canh giữ ta như vậy là sao? Hai đứa không làm việc thì không ăn cơm à?”.
Trần Diệp tức giận khoanh tay: “Muốn canh giữ ta thì đợi đến mấy ngày ta sắp chết hãy đến, chẳng phải bác sĩ đều nói điều trị có hiệu quả, thời gian sống sẽ kéo dài rất nhiều sao? ta không cần hai đứa canh giữ ta, hai đứa đi làm việc của mình đi!”.
Trần Diệp cả đời kiên cường tự lập, dù đến bây giờ tâm trạng của bà vẫn rất tốt.
Bản thân bà bây giờ vẫn có thể tự chăm sóc mình, vậy mà lại giữ hai người trẻ tuổi ở bệnh viện để chăm sóc thì có ý nghĩa gì chứ?
Bà không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến con cái.
“Hai đứa đi làm việc của bản thân đi.” Trần Diệp thở dài nói: “Rảnh rỗi đến thăm ta là được rồi, không cần phải ngày nào cũng đứng trước mặt ta.” Bà vừa nói xong, cả ba người đều im lặng một lát, cuối cùng Trọng Dương Hạ nói: “Con biết rồi, bà đừng nóng giận.”
Dù trải qua bao nhiêu khó khăn, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Ngoại trừ ở bệnh viện Lâm Vũ Sinh cơ bản là không gặp được Trọng Dương Hạ, kể từ sau đêm đó Trọng Dương Hạ không còn trở về nhà nữa.
Lâm Vũ Sinh đã từng gọi điện thoại hỏi, nhưng Trọng Dương Hạ bảo cậu đừng xen vào chuyện của hắn.
Trước đây Lâm Vũ Sinh tưởng rằng có giấy đăng ký kết hôn thì mối quan hệ giữa họ sẽ được bảo vệ nhưng thực tế không phải như vậy.
Hiện giờ cậu dường như không còn tư cách để hỏi về chuyện của Trọng Dương Hạ nữa.
Vài ngày sau Trọng Dương Hạ đột nhiên quay trở về nhà.
Nhưng hắn đến để thu dọn đồ đạc.
“Trọng Dương Hạ…” Lâm Vũ Sinh nhìn hắn nhét từng thứ từng thứ vào vali, đột nhiên đau lòng đến không thở nổi, dưới chân như bị kim châm, đứng không vững: “Cậu đây là… muốn chuyển đi đâu?”
Trọng Dương Hạ không trả lời, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì kéo khóa vali, Lâm Vũ Sinh không nhịn được đi đến sau lưng hắn, ngồi xuống ôm lấy người.
“Lâu như vậy rồi, Trọng Dương Hạ, đã lâu như vậy rồi…” Lâm Vũ Sinh cẩn thận nói: “Có thể cho tôi một cơ hội không? Chuyện quá khứ cậu không muốn nghe tôi giải thích, không muốn tin tôi cũng không sao cả. Nhưng bây giờ cậu nhìn tôi xem? Tôi đảm bảo sẽ không phạm sai lầm nữa, chúng ta kết hôn rồi cậu đừng chuyển đi…”
Từ tháng này trở đi, Lâm Vũ Sinh sống cuộc sống uể oải, ngoài việc đi chăm sóc Trần Diệp, thời gian còn lại đều nằm ở nhà ngẩn người.
Trong nhà đâu đâu cũng là đồ của Trọng Dương Hạ nhưng lại không còn thấy bóng dáng của Trọng Dương Hạ nữa.
Khó khăn lắm mới mong người quay về, nhưng lại là để dọn đồ đi, thế giới vốn đã là đống đổ nát không thể sụp đổ hơn được nữa, Lâm Vũ Sinh chỉ có thể ôm chặt lấy người yêu của mình, khổ sở van xin.
Có được không cho tôi nhìn hắn thêm một lần nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Nước mắt của Lâm Vũ Sinh làm ướt đẫm áo sau lưng của Trọng Dương Hạ, cậu khóc lớn như một đứa trẻ: “Tôi thật sự biết lỗi rồi, ngoài việc bỏ thuốc ra tôi thật sự không làm những chuyện đó, cậu đừng bỏ tôi, tôi chỉ có cậu thôi mà……tôi chỉ có mình cậu thôi……”
Cậu liên tục lặp lại mở lòng mình để lộ sự bất lực và đau khổ, muốn đổi lấy một chút không nỡ hoặc mềm lòng của Trọng Dương Hạ.
Cậu đã đi vào ngõ cụt không còn cách nào khác.
Giống như tất cả những người phạm sai lầm, cậu cố gắng dùng nước mắt và sự hối hận để khiến người kia quay lại.
Trọng Dương Hạ không lên tiếng, đợi Lâm Vũ Sinh khóc mệt rồi, hắn mới từ từ gỡ tay Lâm Vũ Sinh đang ôm eo mình ra.
Sau đó, Trọng Dương Hạ quay người lại.
Lâm Vũ Sinh đã khóc nhòe cả mặt, trông cậu gầy đi không ít, cả khuôn mặt đầy nước mắt, hai mắt sưng húp trông rất chật vật đáng thương.
Nhưng lần này, không có ai đưa tay lau nước mắt cho cậu. Trọng Dương Hạ giữ chặt cằm cậu, cúi đầu xuống hôn cậu. Nụ hôn hung hăng và dứt khoát, không chút thương tiếc.
Trọng Dương Hạ đè chặt môi Lâm Vũ Sinh, không có chút ấm áp tình cảm nào, chỉ có sự chiếm đoạt lạnh lẽo.
Lâm Vũ Sinh khó khăn lắm mới chịu đựng được, vừa mới khóc xong, hai bên mũi đều tắc nghẽn, căn bản không thở được. Cậu thở rất khó, nhưng lại hoàn toàn không dám từ chối, mà chỉ khúm núm đón nhận.
Cậu không kịp nghĩ ý nghĩa của nụ hôn này, chỉ muốn nắm chặt từng giây từng phút để trân trọng.
Họ đã hôn nhau rất lâu, rất lâu, phải đến hơn mười phút. Lâm Vũ Sinh vì thiếu oxy mà có chút choáng váng, Trọng Dương Hạ mới buông cậu ra.
“Trọng Dương Hạ…” Môi Lâm Vũ Sinh sưng lên, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng, như thể nhìn thấy ánh lửa của hy vọng.
Sau đó, Trọng Dương Hạ mặt không biểu cảm kéo tay cậu, ấn xuống phía dưới thân mình.
Lâm Vũ Sinh cứng đờ người lại, có thể thấy rõ bằng mắt thường, ngay cả hô hấp dường như cũng ngừng lại. “Cậu nhìn xem,” Trọng Dương Hạ nhỏ giọng nói: “Không có thuốc, tôi căn bản không thể có phản ứng với cậu, đừng nói là thích cậu.”
Từ trước đến nay chưa từng thích cậu.
“Tôi đã cảnh báo cậu, đừng làm những điều khiến tôi ghét.” Trọng Dương Hạ buông tay ra và đứng dậy: “Nếu cậu vẫn cố chấp như vậy, nói những lời khiến tôi khó chịu, thì chúng ta sẽ ngay lập tức ly hôn.”
Lâm Vũ Sinh ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng ở gần như vậy nhưng lại như không thể nhìn rõ, liên tục chớp mắt, nước mắt từ hốc mắt trào ra, rất nhanh tầm nhìn của cậu lại trở nên mờ mịt.
“Chuyện của nhà Ôn Văn đã được giải quyết, cậu có thể ra ngoài làm việc bình thường. Ngày mai tôi sẽ bay đến nước Y, bắt đầu lại sự nghiệp ở đó, thời gian rất gấp, tôi chỉ có thể cố gắng thu xếp thời gian trở về thăm bà, mong cậu thường xuyên đến chăm sóc.”
Trọng Dương Hạ nâng cái hộp lên, rồi nói: “Tất nhiên những điều này không phải là nghĩa vụ của bạn, cậu cũng có thể từ chối và yêu cầu tôi nói cho bà ấy biết sự thật, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Kể từ khi quyết định kết hôn, mỗi lần Trọng Dương Hạ đều nói rất rõ ràng, không có bất kỳ cơ hội nào cho Lâm Vũ Sinh.
Tất cả các yêu cầu Trọng Dương Hạ đều đã hỏi ý của Lâm Vũ Sinh trước.
Tôi muốn lợi dụng cậu, cậu có đồng ý hay không?
Lâm Vũ Sinh đương nhiên đồng ý.
Dù cậu và Trọng Dương Hạ không kết hôn, dù họ hoàn toàn chấm dứt cậu vẫn sẵn lòng chăm sóc Trần Diệp.
Trần Diệp mang đến cho cậu vô số khoảnh khắc ấm áp, trong lòng cậu đã xem cô như bà nội của mình, cho dù Trọng Dương Hạ không nói gì cậu cũng sẽ làm.
Cậu chỉ cảm thấy thất vọng, nước Y thật sự quá xa.
Còn bao lâu nữa mới có thể gặp lại Trọng Dương Hạ?
“Tôi đã thuê người chăm sóc cho bà ấy, cậu chỉ cần thỉnh thoảng ở bên cạnh bà ấy thôi.”
Trọng Dương Hạ nói mà không có chút cảm xúc: “Hai năm thôi, sau hai năm bất kể tình trạng của bà nội ra sao, chúng ta sẽ tiến hành ly hôn, đến lúc đó tôi sẽ tặng cậu một căn nhà, cùng với một khoản tiền không nhỏ, bạn có thể xây dựng lại linh miếu và mở cửa hàng thuốc Đông y của riêng mình.”
Ngoài cửa sổ, một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa quế.
Khiến Trung Dương Hạ cảm thấy buồn nôn, sắc mặt cũng dần không tốt.
“Có phản đối không?”
Lâm Vũ Sinh không ngửi thấy hương hoa quế, toàn thân cậu ngập trong nước mắt từ từ lắc đầu, “…… Không có.”
Nhận được câu trả lời Trọng Dương Hạ kéo va li ra ngoài, Lâm Vũ Sinh đứng dậy đuổi theo vài bước.
Có vẻ như muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi ra lời.
“Cậu cứ làm việc cho tốt, bà nội yên tâm giao cho tôi.”
Cuối cùng cậu nói như vậy.
Trung Dương Hạ không quay đầu lại, lịch sự xa cách để lại một câu: “ Cảm ơn…”.
Trọng Dương Hạ không còn nổi giận cũng không cười với cậu nữa, thậm chí trở nên lịch sự hơn.
Lâm Vũ Sinh đứng tại chỗ mặc cho gió ngoài cửa thôi vào mặt cậu cả người như sắp vỡ ra.
Trần Diệp ban đầu không đồng ý cho Trọng Dương Hạ đi nước Y và cũng không đưa theo Lâm Vũ Sinh.
“Đang làm cái gì vậy? Bảo nó tìm việc, lại tìm đến nơi xa như vậy!” Trần Diệp không hiểu được khó khăn của Trọng Dương Hạ ở thành phố Z, phàn nàn hắn làm việc quá ích kỷ: “Công việc gì mà phải sang bên đó làm? Dù có đi thì cũng nên dẫn theo cháu chứ.”
“Bà ơi.” Lâm Vũ Sinh cười an ủi: “Chúng cháu đã bàn bạc rồi, phát triển ở đó sẽ tốt hơn, mà bà không phải đang bệnh sao? Không có ai thường xuyên thăm bà, chúng cháu không yên tâm cậu ấy cũng sẽ dành thời gian về thăm, bà đừng lo lắng hãy dưỡng bệnh cho tốt.”
“Ta chỉ thấy thương cho cháu thôi!” Chen Ye thở dài: “Đều tại ta cái bà già này!”
Lâm Vũ Sinh lại muốn khóc, nhưng cậu cố gắng kìm nén nước mắt và nở một nụ cười:“Bà nói linh tinh gì thế an! Tất cả chúng cháu đều muốn bà ở bên cạnh thêm vài chục năm nữa, cậu ấy đi kiếm tiền sớm để cho chúng ta tiêu không phải tốt sao?”
Trần Diệp bị cậu chọc cười: “Thôi đi, chỉ có miệng ngọt mới có thể dỗ ta!”
“Không phải dỗ bà, mà là lời thật lòng.” Lâm Vũ Sinh ngồi xuống đưa cho bà trái cây, “Hơn nữa bà chưa nghe nói sao? Xa nhau một chút lại quý nhau hơn, biết đâu như vậy chúng cháu sẽ càng trân trọng nhau hơn.”
Câu nói này đã thuyết phục thành công Trần Diệp, bà cười ha hả: “Hai người trẻ tuổi thật là thú vị!”
Lâm Vũ Sinh cười cùng bà, nhưng cười một lúc thì nước mắt đã đỏ cả khóe mắt vội vàng quay đi đưa tay lau.
Làm gì có chuyện đôi trẻ nào chứ? Họ từ trước đến nay chưa bao giờ thật sự kết hôn.
Cái giấy chứng nhận kết hôn ấy, chỉ là một sợi tơ trong suốt quấn quanh hai người, không cần phải kéo, gió đến mạnh mẽ một chút thì sẽ đứt.
Thế giới này luôn công bằng, người làm sai chắc chắn sẽ bị trừng phạt, Lâm Vũ Sinh không sợ không có tiền, cũng không sợ bị người khác coi thường, cậu không sợ gì cả chỉ sợ mất đi Trọng Dương Hạ.
Nhưng trời biết đất cũng biết vì vậy mà lại trừng phạt cậu phải mất đi.
Luật hôn nhân từ trước đến nay chưa bao giờ bảo vệ tình yêu, Trọng Dương Hạ cũng sẽ không chấp nhận Lâm Vũ Sinh nữa.
Nhưng cậu có từ bỏ không?
Không.
Lâm Vũ Sinh không từ bỏ, dù biết tính cách của Trọng Dương Hạ rất kiên định, cậu vẫn muốn cố gắng hết sức để tiến gần đến bên Trọng Dương Hạ.
Nếu bây giờ không thể trở thành người yêu, thì hãy cố gắng một chút, có thể trở thành bạn bè bình thường.
Một ngày, một ngày nữa, một năm, một năm nữa.
Rốt cuộc sẽ có lúc Trọng Dương Hạ mềm lòng.
Vì điều đó cho dù trải qua bao nhiêu khó khăn, Lâm Vũ Sinh cũng sẵn sàng.
Lâm Vũ Sinh đã tìm được một công việc mới, là đầu bếp tại một quán ăn nhỏ không xa bệnh viện, mỗi ngày chỉ làm việc sáu tiếng, lương 5500 tệ một tháng.
Ngoài thời gian làm việc cậu gần như luôn ở bệnh viện cùng Trần Diệp trò chuyện.
Quý Tích thỉnh thoảng cũng đến, mắt đỏ hoe gọi Trần thiếu nữa, làm Trần Diệp tức giận đập mạnh vào vai anh ta: “Tôi vẫn chưa chết đâu! Đồ đầu chổi bẩn!”
Ba người trong phòng bệnh nói chuyện, chơi bài, một ngày trôi qua thật nhanh và thoải mái.
Không đến nỗi khó chịu lắm.
Sau khi chia tay, Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ không có nhiều liên lạc, nhưng Trần Diệp thì thường xuyên nhận được điện thoại từ Trọng Dương Hạ, mỗi ngày đều gọi đến nhưng cũng chẳng nói được gì, chỉ vài phút là tắt.
Hôm nay không giống hồi trước Trọng Dương Hạ sẽ không còn trả lời những lời hỏi thăm của Lâm Vũ Sinh trên WeChat nữa, có lẽ ở nước Y mọi người đều không sử dụng WeChat. Lâm Vũ Sinh tự an ủi mình như vậy.
Nhưng cậu vẫn gửi tin nhắn cho Trọng Dương Hạ mỗi ngày, từ lúc ban đầu nói không ngừng, đến sau này chỉ báo cáo đơn giản, nói một chút về tình trạng bệnh của Trần Diệp, hỏi thăm vài câu về sức khỏe của Trọng Dương Hạ.
Cậu không dám nói về nỗi nhớ, sự giày vò của mình.
Sau đó, Trọng Dương Hạ đã trả lời một lần về tình trạng bệnh của Trần Diệp sau khoảng mười ngày.
May mắn là Trọng Dương Hạ thấy cũng không chặn cậu, Lâm Vũ Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Hai tháng sau vào một buổi chiều.
Lâm Vũ Sinh cầm nồi canh sườn bước vào phòng bệnh, bất ngờ nhìn thấy Trọng Dương Hạ đang ngồi trên ghế sofa.
Trần Diệp vừa trải qua đợt hóa trị thứ hai, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, giờ đã ngủ trên giường bệnh, trong khi Trọng Dương Hạ ngồi đó cúi đầu làm việc trên máy tính.
Đã vào giữa thu, lá cây trong khuôn viên bệnh viện đã chuyển sang màu vàng rực rỡ, gió thổi qua lá rơi lả tả, như những con bướm đang múa lượn trên không cuối cùng rơi xuống đất, tạo thành một lớp thảm vàng dày.
Lâm Vũ Sinh có một chiếc lá vàng nhỏ trên đầu, nhưng cậu hoàn toàn không hay biết, ánh mắt không thể kiểm soát rơi vào Trọng Dương Hạ.
Chỉ mới hai tháng không gặp, trên người Trọng Dương Hạ dường như đã thay đổi nhiều, làn da hắn trắng hơn, tóc cũng dài ra một chút, vài sợi tóc trước trán nhẹ nhàng bay trong gió. Đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.
Hình như hắn đã trưởng thành và chín chắn hơn, rõ ràng mới chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng khí chất tỏa ra xung quanh đã đủ để thu hút người khác.
Cánh cửa phòng bệnh không đóng, Lâm Vũ Sinh cảm thấy may mắn vì không phát ra tiếng động, vì những chiếc lá rơi bay lên bên ngoài cửa sổ, trở thành phông nền cho Trọng Dương Hạ lúc này, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Đủ để khiến cậu kinh ngạc suốt đời.
“Vũ Sinh đến rồi!”
Trần Diệp không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, thấy Lâm Vũ Sinh đứng ngây ngốc ở cửa, vội vàng gọi cậu: “Nhìn ngốc quá! Mau lại đây, chồng của cháu về rồi kìa!”