Edit & beta: Yan
Một câu “chồng” khiến Lâm Vũ Sinh đỏ mặt.
Cậu chưa bao giờ gọi Trọng Dương Hạ như vậy. Dù hai người hiện đã kết hôn gọi như vậy cũng không sai.
Thấy cậu không phản ứng, Trần Diệp hơi nghi ngờ: “Sao vậy Vũ Sinh? Cháu không bất ngờ hả?” Lâm Vũ Sinh ngẩn người, đi vào một cách vụng về, đặt hộp cơm xuống, giả vờ bận rộn: “Sao có thể chứ, cháu bất ngờ lắm ạ, cậu ấy lén lút trở về mà không nói với cháu một câu.”
Cậu cố gắng giả vờ đáng yêu như là giữa những người yêu nhau đang đùa giỡn.
Trọng Dương Hạ đóng máy tính lại, đi đến bên cạnh cậu. Đầu tiên là nhìn một cái vào hộp cơm có sườn, sau đó đưa tay gỡ lá rụng trên đầu Lâm Vũ Sinh: “Nói trước thì sẽ không bất ngờ, đúng không?”
Sự đụng chạm nhẹ trên đầu biến mất, Lâm Vũ Sinh sững sờ một chút cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Trọng Dương Hạ.
Rõ ràng đang nói những lời thân mật như vậy nhưng tiếc là trong mắt Trọng Dương Hạ lại trống rỗng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Lâm Vũ Sinh mở miệng, nghĩ nửa giây, phối hợp nói: “Cũng đúng, có mang quà cho tôi không? Nếu không thì tôi không tha cho cậu đâu.”
Trọng Dương Hạ nhướng mày không biểu lộ cảm xúc gì, lướt qua khuôn mặt Lâm Vũ Sinh, nhạy bén bắt được cảm xúc thất vọng mà cậu giấu rất nhanh, sau đó nói: “Tất nhiên.”
Trọng Dương Hạ cho lá rụng vào thùng rác, Lâm Vũ Sinh cũng giúp Trần Diệp dậy ăn cơm.
Sau khi ăn xong Trần Diệp lại bắt đầu buồn ngủ, bà nghĩ rằng hai người khó khăn lắm mới gặp nhau, chắc chắn cần có thời gian muốn ở cạnh nhau nên đã đuổi cả hai ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng bà không biết rằng, vào khoảnh khắc hai người nhìn có vẻ hòa hợp thân thiết bước ra khỏi phòng bệnh họ đã tách ra.
“Cậu sao vậy,” Lâm Vũ Sinh vừa đi vừa nhanh chóng liếc nhìn hắn đang cúi đầu trả lời tin nhắn: “Trở về cũng không nói một câu à?”
Tay Trọng Dương Hạ nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau khi nhắn tin xong hắn nhét điện thoại vào túi, nói nhẹ nhàng: “Không cần thiết.”
Lâm Vũ Sinh cảm thấy mí mắt mình giật giật, gần như hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói của Trọng Dương Hạ.
Không cần thiết phải nói cho cậu biết, tại sao lại phải nói cho cậu biết, cậu là ai?
Dù đã trôi qua thời gian dài như vậy, lòng của Lâm Vũ Sinh vẫn dễ dàng bị Trọng Dương Hạ làm cho đau đớn.
“Cậu vẫn không tin những gì tôi đã nói lúc ban đầu sao?” Lâm Vũ Sinh không dám nhắc đến chuyện này, nhưng bây giờ họ cách xa quá, liên lạc qua điện thoại lại quá ít cậu thực sự không thể kiềm chế được.
Ban đầu nghĩ rằng Trọng Dương Hạ sẽ nổi giận, nhưng không ngờ lần này hắn chỉ liếc nhìn Lâm Vũ Sinh một cái: “Những chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, bây giờ tôi không có thời gian và năng lượng để để ý lại những việc không có ý nghĩa đó.”
Bình tĩnh, vô tình.
Đó là Trọng Dương Hạ.
Lâm Vũ Sinh còn muốn biện hộ cho mình vài câu, Trọng Dương Hạ đã dơ chân bước đi nhanh, cậu chỉ đành chạy vài bước theo sau mới đuổi kịp.
“Lâm Vũ Sinh, dù sao đi nữa. Về chuyện của bà, là cậu đã giúp tôi, tôi rất cảm kích cậu.”
Trọng Dương Hạ vừa đi vừa nói, với giọng điệu thoải mái như đang bàn luận về thời tiết hôm nay: “Nhưng thái độ của tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi sẽ không vấp ngã ở cùng một chỗ lần thứ hai, cũng tuyệt đối không muốn một
người đã lừa dối tôi.”
Cho đến lúc này, Lâm Vũ Sinh mới bắt đầu nhớ lại cái người hậm hực, nóng nảy, sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, sẽ căm ghét của Trọng Dương Hạ.
Ít nhất thì lúc đó hắn sẽ quan tâm đến cảm xúc của Lâm Vũ Sinh.
Còn bây giờ Trọng Dương Hạ đã bình tĩnh lại, cũng không thể đến gần hắn nữa.
“Tôi rất bận, đừng bắt tôi phải lặp lại nhiều lần.”
Trọng Dương Hạ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nói: “Hôm nay ở phòng bệnh, biểu hiện của cậu rất cứng nhắc, lần sau nhớ chú ý, tôi đi trước, tối nay gặp ở đây lúc tám giờ.”
Hai người cứ thế diễn kịch, bệnh tình của Trần Diệp ổn định, Trọng Dương Hạ ở lại năm ngày rồi lại bay về nước Y.
Lâm Vũ Sinh không hiểu chuyện làm ăn, chỉ nghe Trần Diệp nói công ty của hắn mới bắt đầu không lâu, không thể thiếu người.
Hy vọng Trọng Dương Hạ mọi việc thuận lợi, trong lòng Lâm Vũ Sinh âm thầm cầu nguyện.
Cậu tiếp tục sống một mình. Cuộc sống một mình trôi qua, thực ra cũng đã quen. Ban đầu mọi thứ đều không thoải mái, mỗi khi nghĩ đến Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh lại thấy cay cay ở khóe mắt. Nhưng dần rồi bắt đầu làm việc chăm chỉ, chăm sóc Trần Diệp một cách nghiêm túc, như một người chồng đang làm việc bên ngoài, mình phải tự chăm lo cho gia đình.
Tần suất nhắn tin cho Trọng Dương Hạ trước kia một ngày nhắn vài tin, bây giờ chỉ còn mỗi buổi tối nhắn, chủ yếu nói về tình hình của Trần Diệp trong ngày hôm nay thêm một hai câu hỏi thăm.
Trọng Dương Hạ hầu như không trả lời.
Quý Tích nói, chuyện xảy ra lúc đó đúng là Lâm Vũ Sinh đã làm không đúng, dù thế nào cũng không thể bỏ thuốc người khác.
“Mẹ của cậu là trường hợp đặc biệt.” Quý Tích thở dài: “Cậu có tin hay không, cũng phải là bố cậu vốn đã có ý với bà ấy, tình yêu của bọn họ vì có tác động của rượu thuốc nên hai người đã xảy ra chuyện đó rồi gạo nấu thành cơm.”
Đứa trẻ ngốc nghếch Lâm Vũ Sinh hiểu một cách mơ hồ câu chuyện tình yêu đẹp của mẹ mình và những lời nói lấp lửng là chỉ cần không từ thủ đoạn để có được đối phương, tình yêu nhất định có thể được tạo ra.
Cậu đã sống một mình quá sớm, không còn ai dạy dỗ cậu cách bắt đầu và duy trì tình yêu.
“Mọi người ở đó có vẻ phóng khoáng hơn, có thể vì theo đuổi tình yêu mà sử dụng một chút thủ đoạn cũng không có gì là sai trái.” Quý Tích điều chỉnh lại cách nói: “Nhưng mà bây giờ giới trẻ ai mà không theo đuổi tình yêu tự do chứ… Đặc biệt là thằng nhóc kiêu ngạo đó, những gì hắn nghĩ cho rằng là tình yêu, nhìn lại, hắn bị cậu lừa ngay từ đầu, tất nhiên là…….”
Lâm Vũ Sinh cúi đầu, cảm thấy tội lỗi và tự trách: “Tôi biết mình sai rồi.”
“Cũng tại không đúng thời điểm.” Quý Tích thấy cậu thực sự buồn, đành phải an ủi cậu lần nữa: “Nếu hai người gặp nhau vào một thời điểm khác, đổi cách gặp gỡ, không quá vội vàng, có lẽ cậu cũng sẽ không mạo hiểm, hai người cũng có thể có một câu chuyện tốt hơn.”
Trọng Dương Hạ thấy quá nhiều kiểu thích khác nhau, không có cái nào không lẫn lộn với các nhu cầu lợi ích, vì vậy tình yêu mà hắn sẵn sàng chấp nhận phải hoàn hảo 100%, chỉ cần có một chút khuyết điểm, hắn sẽ hoàn toàn phủ nhận, đẩy người ta vào ngục tối.
“Ôi……” Lâm Vũ Sinh thở dài: “Lúc đó tôi thích anh ấy quá, anh có thể hiểu không? Đại ca, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, trái tim tôi không còn nằm trong tầm kiểm soát, chỉ muốn lúc nào cũng ở bên anh ấy.”
“Thậm chí đôi khi tôi cũng thực sự nghĩ, chỉ cần có thể ở bên nhau mãi mãi, dù có thật sự từ bỏ đạo đức hay vi phạm pháp luật cũng không quan tâm, sẽ có những suy nghĩ rất điên rồ.”
Quý Tích bất đắc dĩ nhướng mày, nói với tâm trạng sâu sắc: “Tôi hiểu, tôi hiểu rất rõ.”
Từ “yêu” này đầy ma lực, khiến người ta mù quáng, làm mất đi lý trí, phẩm giá và bản thân.
Lâm Vũ Sinh không phải là người đầu tiên mắc sai lầm vì tình yêu, chỉ là người yêu của cậu không thể chấp nhận mà thôi.
“Vậy bây giờ cậu nghĩ sao?” Quý Tích hỏi: “Cuộc hôn nhân của hai người vốn đã như cái xác không hồn. Cậu… cậu cũng nên có tính toán cho bản thân.”
Câu nói này thực sự có lý, Trọng Dương Hạ không quay lại, Trần Diệp lại… sau này ly hôn, Lâm Vũ Sinh sẽ đi đâu?
Đứng ở góc độ của Quý Tích, anh ta chỉ có thể nhắc nhở Lâm Vũ Sinh nên chuẩn bị cho bản thân.
“Tôi……” Lâm Vũ Sinh dừng lại, cười gượng gạo: “Không giấu gì anh, tôi biết mình sai quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn làm hòa với anh ấy.”
“Cậu!” Kỳ Trích mở to mắt, mạnh tay vỗ xuống bàn: “Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi cậu còn cố chấp không hiểu à? Đây chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân hả? Tôi biết cậu thấy không cam lòng, nhưng, nhưng ở đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ, cậu cũng không cần phải vì hắn mà như vậy, đúng không? Cậu vẫn còn trẻ mà!”
Nói thật ra ngay từ đầu Quý Tích đã không thích Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ ở bên nhau, ở thành phố Z có rất nhiều câu chuyện về Trọng Dương Hạ, nhìn thế nào hắn và Lâm Vũ Sinh cũng không hợp nhau.
Chỉ là sau đó, Trọng Dương Hạ dường như thật sự động lòng, cũng đối xử tốt với Lâm Vũ Sinh, Quý Tích nghĩ rằng tình yêu có thể hóa giải mọi thứ.
Nhưng sự thật chứng minh vẫn không được.
“Đừng ngốc nghếch.” Quý Tích khuyên cậu: “Người như Trọng Dương Hạ, không thể chấp nhận tình cảm có chút khuyết điểm nào. Hắn cần tình yêu hoàn chỉnh, hoàn hảo, mà cậu đã đánh mất vé đó rồi.”
Lâm Vũ Sinh cũng đâu có không biết, chỉ là bây giờ còn có thể liên lạc, còn có thể gặp mặt, làm sao cậu có thể từ bỏ?
Cậu không thể.
“Ừm…” Lâm Vũ Sinh im lặng một lúc, nói: “Nhưng không thể nào, tôi không cam lòng!”
Những kỷ niệm đẹp đầy tình cảm, giờ đây đều hóa thành bọt nước làm sao cậu có thể cam lòng?
Không cam lòng, vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa.
—
Mang theo suy nghĩ như vậy Lâm Vũ Sinh trải qua từng ngày, thời gian trôi qua chậm rãi trong những cuộc đấu tranh và hy vọng vô tận.
Gần đến giao thừa.
Trần Diệp gầy đến chỉ còn 45kg, bà đã trải qua bốn lần hóa trị, thành công trong việc kiềm chế sự phát triển của tế bào ung thư. Nhìn có vẻ tinh thần cũng khá, sau khi ra khỏi bệnh viện có thể ăn thêm nửa bát cơm.
Y tá nghỉ phép, Lâm Vũ Sinh chăm sóc bà.
Ngày 28 tháng Chạp, Trọng Dương Hạ trở về.
Lại là hai tháng không gặp, Trọng Dương Hạ lần này gầy đi một chút, Trần Diệp có chút đau lòng: “Ở nước Y không quen à?”
Lâm Vũ Sinh nghe thấy tiếng động khi vào cửa, đoán là Trọng Dương Hạ đã trở về, trái tim cậu đập thình thịch, rất muốn từ bếp đi ra xem một chút, nhưng cuối cùng không nỡ làm phiền thời gian bên nhau của Trọng Dương Hạ và Trần Diệp.
Bác sĩ nói mặc dù hiệu quả hóa trị vẫn khá ổn, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian sống thời gian quý báu bên nhau luôn ngày càng ít đi.
“Không, gần đây quá bận thôi ạ.” Trọng Dương Hạ nhặt chiếc chăn Trần Diệp ném sang một bên đắp lên đầu gối của bà: “Khi qua năm, sẽ nhanh chóng chuyển công ty về trong nước, lúc đó sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên bà.”
“Thật sao?!” Trần Diệp có chút vui mừng: “Cháu đúng là một chàng trai giỏi, làm gì cũng thành công… Thế này thì tốt rồi cháu và Vũ
Sinh cuối cùng cũng không phải xa cách nữa!”
Trọng Dương Hạ ừ một tiếng, Trần Diệp lại thúc giục hắn: “Đi xem vợ cháu đi, ta muốn xem tivi rồi.”
Trọng Dương Hạ bất đắc dĩ đứng dậy, dáng người cao lớn từ từ tiến về phía bếp.
Thực ra, Lâm Vũ Sinh luôn lắng nghe lén cuộc trò chuyện của họ, nghe thấy Trọng Dương Hạ muốn chuyển công ty về nước vui mừng đến nỗi suýt cắt vào ngón tay.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở phía chéo sau Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ khoanh tay nhìn Lâm Vũ Sinh thái rau không có ý định nói gì.
“Cậu về rồi? Vất vả quá.” Lâm Vũ Sinh hít một hơi thật sâu, chủ động quay đầu cười với hắn: “Cậu có đói không?”
“Không đói.” Trọng Dương Hạ liếc nhìn trái cây để trong giỏ cầm lên đi rửa.
“Để lát nữa tôi làm,” Lâm Vũ Sinh muốn ngăn lại: “Bây giờ răng bà không tốt, phải cắt nhỏ.”
“Ừ.”
Trọng Dương Hạ nói như vậy nhưng tay không ngừng lại, cẩn thận rửa sạch trái cây, dùng dao gọt vỏ cắt thành từng miếng nhỏ để vào đĩa.
Mặc dù động tác trông có vẻ không thành thạo, nhưng thực tế cũng đã gọt được quả lê chỉ còn lại 1/3 thịt quả, Trọng Dương Hạ không giỏi làm những việc này, Lâm Vũ Sinh biết điều đó.
Nhân dịp này Lâm Vũ Sinh lén nhìn hắn hai lần, vẫn là gương mặt khiến Lâm Vũ Sinh động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, các đường nét trên khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm khép hờ, dáng người cao ráo đứng đó trông như một phong cảnh đẹp lay động lòng người.
“Nhìn đủ chưa?”
Trọng Dương Hạ đột nhiên lên tiếng, nhưng ánh mắt không nhìn Lâm Vũ Sinh, cầm khay trái cây đã cắt sẵn đi ra ngoài: “Mắt sắp rơi ra ngoài rồi.”
Lâm Vũ Sinh hít một hơi thật sâu vội vàng quay đầu đi giả vờ bận rộn, tay chân luống cuống phát ra tiếng kêu lách cách.
Bữa tối hôm nay Lâm Vũ Sinh đã chuẩn bị năm món thêm một món canh, chân giò hầm mềm nhừ, nước dùng màu trắng sữa tỏa ra hương thơm phức nhận được lời khen ngợi lớn từ Trần Diệp.
Lâm Vũ Sinh cẩn thận quan sát, may mắn là Trọng Dương Hạ không ghét bỏ cậu đến mức cả món ăn cậu làm cũng bị chê bai.
Bữa ăn đã xong, xem một chút tivi, đêm cũng dần khuya.
Bây giờ Trần Diệp không thể ở một mình, Lâm Vũ Sinh tự nhiên phải ở đây cùng. Còn Trọng Dương Hạ không có lý do gì để ngủ riêng, nếu không thì sẽ bị lộ.
Trần Diệp vẫy tay thúc giục hai người về phòng.
“Đôi trẻ cứ nói chuyện tự nhiên nhé, yên tâm, tai ta kém rồi nghe không thấy.”