Edit & beta: Yan
Trong phòng nhỏ của nhà Trần Diệp chỉ có một chiếc giường một mét rưỡi, hai người đàn ông lớn nằm có lẽ sẽ hơi chật chội.
Lúc này Lâm Vũ Sinh đứng bên bàn, Trọng Dương Hạ ngồi trên giường trả lời tin nhắn.
Cả căn phòng bị bao trùm bởi một sự ngượng ngập và sự im lặng khó hiểu.
Lâm Vũ Sinh vô thức lướt điện thoại, cố gắng dùng hành động vô nghĩa này để che giấu sự căng thẳng và bất an trong lòng. Cậu đã quá lâu rồi không có thời gian riêng tư như thế này với Trọng Dương Hạ.
Không lâu sau Trọng Dương Hạ đã đặt điện thoại xuống.
Lâm Vũ Sinh cũng nhân lúc này quay người đi qua ôm một chiếc chăn, giọng nói có phần do dự: “Ừm thì, tôi ngủ dưới đất nhé.”
Mặc dù có điều hòa, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn thấm qua các khe hở, dưới đất cũng không có thảm, Lâm Vũ Sinh định dùng chăn quấn lấy tạm chấp nhận mà ngủ.
Trọng Dương Hạ nghe vậy, nhíu mày ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo vài phần không hiểu và châm chọc: “Sao lại giả vờ như thế làm gì?”
“Hả?”
Trọng Dương Hạ tháo giày rồi lên giường, quay lưng về phía Lâm Vũ Sinh mà ngủ, để lại một khoảng trống, nói lời mang ý nghĩa châm biếm: “Chắc cậu không nghĩ là bây giờ tôi còn có thể làm gì với cậu chứ?”
Lâm Vũ Sinh đứng sững tại chỗ, trái tim như bị một cái kim sắc nhọn đâm mạnh vào, cậu thật sự chỉ nghĩ rằng Trọng Dương Hạ có lẽ không muốn ngủ chung giường với cậu nên mới nói như vậy…
Đã lâu như vậy cậu vẫn dễ dàng cảm thấy buồn vì lời nói của Trọng Dương Hạ.
Cố nằm trên sàn thì thật sự có vẻ giả tạo.
Cậu nhớ lại hai người đã cùng nhau trải qua bao nhiêu đêm, trước đây Trọng Dương Hạ thích ôm cậu.
Nhưng bây giờ, ngay cả khi nằm trên chiếc giường chỉ rộng một mét rưỡi, giữa họ vẫn có một khoảng cách.
Khoảng cách này rõ ràng không rộng lắm, nhưng Lâm Vũ Sinh lại cảm thấy cảm giác không bao giờ có thể vượt qua.
Cậu nâng tay lên muốn chạm vào Trọng Dương Hạ, nhưng tiếc là chỉ làm một động tác đơn giản mà cậu vẫn không dám.
Rút tay lại đặt trên ngực, sự căng thẳng trước đó từ từ được thay thế bằng nỗi thất vọng.
Lâm Vũ Sinh lắng nghe hơi thở đều đặn của Trọng Dương Hạ, trong lòng dâng lên một
cảm giác chua xót khó tả, mãi sau mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Năm thứ ba đã đi đến hồi kết.
Năm nay Trần Diệp bị bệnh nặng, Trọng Dương Hạ xa xôi khởi nghiệp ở nước Y.
Lâm Vũ Sinh trở thành đầu bếp.
Họ không phải nghèo, cuộc sống cũng không quá khó khăn.
Nhưng đây lại là một năm khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy rất buồn.
Vào đêm giao thừa, Lâm Vũ Sinh không ước nguyện. Trọng Dương Hạ nói đúng, có lẽ trước đây cậu quá tham lam, ông trời muốn trừng phạt cậu.
Vì vậy năm nay không ước nguyện nữa.
Sau Tết Trọng Dương Hạ lại rời đi.
Mọi người trở về vị trí của mình, bận rộn trở lại.
Lâm Vũ Sinh đã lâu không nhận được hồi âm từ Trọng Dương Hạ.
Khi nghe thấy tin tức của hắn là ở trên hot search.
Lúc đó, Lâm Vũ Sinh đang chuẩn bị tan ca, tình cờ nghe thấy hai nhà đầu tư chứng khoán kỳ cựu đang phấn khích thảo luận về một số thuật ngữ mà cậu không hiểu.
Ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng đột nhiên nghe thấy tên Trọng Dương Hạ từ miệng họ, tim Lâm Vũ Sinh bỗng dưng run lên.
Cậu không thể không đi qua hỏi thăm, sau đó mở điện thoại, quả nhiên nhìn thấy hàng loạt các báo cáo liên quan.
Số Tụ – một công ty công nghệ thông minh mới thành lập ở nước Y, chip AI mà họ phát triển đã mang lại những đổi mới công nghệ mang tính cách mạng cho lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, thu hút sự chú ý rộng rãi trên toàn cầu, nhiều quốc gia đều muốn hợp tác.
Theo thông tin, Số Tụ sẽ sớm chuyển về nước, một khi điều này được thực hiện, Số Tụ chắc chắn sẽ trở thành ông lớn trong lĩnh vực khoa học và công nghệ tại thành phố Z.
Và động thái này có thể thay đổi cục diện thị trường, thu hút sự quan tâm của đông đảo người dùng mạng.
Con trai độc nhất của ông trùm thương mại quốc tế, người mà được đồn đại là thất học, làm đủ mọi điều ác – Trọng Dương Hạ.
Các bình luận trên mạng hiện nay chủ yếu chia thành ba phe.
Một bên vẫn tiếp tục chửi rủa những việc bẩn thỉu mà Trọng Minh đã làm, không tha cho cả Trọng Dương Hạ là thế hệ thứ hai.
Phía còn lại thì lại khá ngưỡng mộ hắn, cho rằng hắn rất xuất sắc, có thể tái sinh từ nghịch cảnh, đạt được những thành tựu như vậy và sẵn sàng từ bỏ những điều kiện tốt đẹp ở nước Y để trở về quê hương.
Còn một phần nhỏ thì là fan của Trọng Dương Hạ, như thể họ đang theo đuổi thần tượng, tôn sùng hắn như một vị thần, nói rằng: ” Trọng tổng trải qua muôn vàn sóng gió, trở về cũng chỉ mới 26 tuổi, thật sự là tổng tài được chọn bởi ông trời, là người trong mộng của biết bao chàng trai cô gái…”
Lâm Vũ Sinh ngồi trên xe, im lặng lướt điện thoại. Cậu không hiểu những vấn đề chuyên môn, không thể hình dung công ty của Trọng Dương Hạ mạnh mẽ đến mức nào.
Nhưng có lẽ cậu đã hiểu Trọng Dương Hạ giờ đây đã trải qua khổ cực, cuối cùng cũng được hưởng phúc, hoàn toàn lật ngược tình thế, đạt đến một tầm cao mà cậu sẽ mãi mãi không thể chạm tới.
Có lẽ đây mới chính là nơi mà Trọng Dương Hạ cần đến.
Lâm Vũ Sinh thật sự vui mừng cho Trọng Dương Hạ từ tận đáy lòng.
Trần Diệp cũng đã nghe nói về việc này, bà ấy hiểu nhiều hơn Lâm Vũ Sinh, càng rõ ràng hơn đạt thành công như bây giờ thật không dễ dàng, Trọng Dương Hạ trong thời gian này đã vất vả như thế nào.
“Đi tìm nó đi, Vũ Sinh.” Trần Diệp đột nhiên vỗ vai Lâm Vũ Sinh khuyến khích: “Đã lâu như vậy, cháu không nhớ nó sao? Hãy ở bên nó một thời gian, rồi cùng trở về.”
Đi tìm hắn.
Ba chữ này, Lâm Vũ Sinh chưa từng dám nghĩ đến, lúc này đột nhiên được Trần Diệp nhắc đến, khiến cậu cảm thấy như toàn thân đang nóng bừng.
Sau khi trải qua nhiều ngày đêm dài đằng đẵng một mình, nỗi nhớ như những cơn sóng dâng trào từng đợt từng đợt đánh vào tâm trí
Cậu thật sự rất muốn…
Thật sự rất muốn Trọng Dương Hạ.
Kể từ sau Tết đến giờ, đã gần nửa năm trôi qua, Trọng Dương Hạ đã về gặp Trần Diệp hai lần, nhưng Lâm Vũ Sinh đều không gặp được vì bận làm việc.
Trong khoảnh khắc này, với sự khích lệ của Trần Diệp, sâu thẳm trong lòng Lâm Vũ Sinh không còn có thể kiềm chế được khát vọng cậu bỗng trở nên bốc đồng, cậu muốn đi tìm Trọng Dương Hạ.
Đối với nước Y cuộc sống hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng chính vì vậy Trọng Dương Hạ sẽ không bỏ mặc cậu chứ…
Ý nghĩ này kéo dài cho đến khi Lâm Vũ Sinh hạ cánh tại sân bay nước Y.
Đám đông qua lại vội vã, đủ màu da, đủ ngôn ngữ hòa quyện vào nhau, tạo thành một đại dương ồn ào và xa lạ.
Lâm Vũ Sinh nắm chặt điện thoại, mở phần mềm dịch để tìm đường, sau khi thành công ra khỏi sân bay, cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm gọi điện cho Trọng Dương Hạ.
Hai cuộc gọi trước đều không có ai nghe, lòng Lâm Vũ Sinh có chút hoảng loạn, cậu vội vàng gửi cho Trọng Dương Hạ một tin nhắn kèm theo vị trí.
Sau đó gọi lại Trọng Dương Hạ đã nghe máy.
“Cậu điên à?”
Khi điện thoại được kết nối, chưa kịp để Lâm Vũ Sinh nói gì, giọng nói của Trọng Dương Hạ đã như gió lạnh ập đến, mang theo sự lạnh nhạt và không vui: “Đến đây làm gì?”
Làm gì? Lâm Vũ Sinh nghẹn lại, nhưng vẫn cười nói: “Tôi đến tìm cậu mà!”
Ở đầu dây bên kia không biết là tín hiệu kém hay không có gì để nói, một lúc lâu không có phản hồi, Lâm Vũ Sinh đưa điện thoại ra khỏi tai nhìn một chút, rõ ràng vẫn đang trong cuộc gọi.
“Gọi taxi đến đây.” Trọng Dương Hạ không có cảm xúc gì, chỉ nói một câu như vậy rồi cúp máy.
Lâm Vũ Sinh chờ một lúc, cuối cùng cũng nhận được vị trí mà Trọng Dương Hạ gửi đến.
Thành công sử dụng phần mềm dịch để gọi được taxi, Lâm Vũ Sinh nhìn những công trình kiến trúc ở đất nước xa lạ từ từ lùi lại, nỗi sợ hãi về môi trường lạ lẫm trong lòng dần lắng xuống, thay vào đó là những cảm xúc phấn khích, cậu sắp được gặp Trọng Dương Hạ rồi!
Nhưng cậu thực sự không có kinh nghiệm, cũng không có sự cảnh giác.
Tài xế đưa cậu đi càng lúc càng xa, đến rìa thành phố, đột nhiên dừng xe, Lâm Vũ Sinh không hiểu gì nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy tài xế với vẻ mặt phấn khích, nói luyên thuyên một tràng, Lâm Vũ Sinh nghe không hiểu, nhưng trong số đó có vài từ cậu nghe được: “f*ck”……“ dick”……
Sự sợ hãi như thủy triều lập tức nhấn chìm Lâm Vũ Sinh, giây tiếp theo tài xế đột nhiên từ ghế lái bò qua, hành động muốn làm gì đó với cậu.
Người kia là một người da đen, bắp tay to khỏe như thép đúc, mỗi lần ra sức đều như thể có thể tạo ra một vết trên cơ thể Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh sợ hãi vừa la hét vừa vật lộn với gã ta.
Trong sự hỗn loạn không biết làm thế nào mà mở được cửa Lâm Vũ Sinh nhân cơ hội trốn thoát khỏi tay tài xế.
—
Cậu bất chấp tất cả lao về một con đường hẹp, trẹo chân cũng không hề hay biết, trong lòng chỉ có một suy nghĩ – trốn thoát!
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ trán, áo ở lưng cũng vô tình bị mồ hôi làm ướt. Âm thanh gió rít bên tai như tiếng gọi của cái chết, khiến thần kinh của Lâm Vũ Sinh căng thẳng đến cực điểm.
May mắn thay, tài xế không đuổi theo cậu nữa, Lâm Vũ Sinh đã thành công trốn thoát. Cậu thở hổn hển, ngực như cái quạt gió phập phồng mạnh mẽ. Hành lý đã mất, nhưng điện thoại vẫn còn. Lâm Vũ Sinh lại cố gắng gọi taxi, tay run rẩy dữ dội, cậu khẩn thiết muốn gặp Trọng Dương Hạ.
Thật trùng hợp, lúc này điện thoại của Trọng Dương Hạ cũng gọi đến.
Lâu lắm rồi, lâu lắm không thấy số điện thoại này, Lâm Vũ Sinh suýt rơi nước mắt…
Phía sau là Trọng Dương Hạ đến đón Lâm Vũ Sinh: “Sao lại ở đây?”
Vẻ mặt Trọng Dương Hạ không tốt mấy, vừa lái xe liếc nhìn Lâm Vũ Sinh: “Hành lý đâu?”
“À,” Lâm Vũ Sinh sờ mũi, không muốn để Trọng Dương Hạ nghĩ mình ngu ngốc, giải thích: “Tôi gọi nhầm xe, đến đây mới nhận ra không đúng, sợ quá nên vội vàng xuống xe, ba lô để quên trên xe rồi…”
“Có nhớ biển số xe không?”
“À, tôi không nhớ, nhưng bên trong chỉ có hai bộ quần áo, những thứ quan trọng tôi đều giữ bên người, mất thì mất thôi không sao.”
Trọng Dương Hạ liếc nhìn cậu không nói thêm gì, lái xe với tốc độ rất nhanh.
Vừa trải qua một cuộc gặp gỡ đầy hồi hộp, bây giờ an toàn rồi Lâm Vũ Sinh cảm thấy hơi buồn ngủ.
Chợp mắt không lâu, xe dừng lại.
Cậu mơ màng mở mắt, nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ màu trắng, đó là nơi ở của Trọng Dương Hạ tại nước Y.
Lâm Vũ Sinh phấn khích xuống xe theo sau Trọng Dương Hạ.
Lúc này cậu nghĩ đơn giản rằng ở nơi đất khách quê người, Trọng Dương Hạ thật sự sẽ không bỏ rơi cậu, cậu lại có thể ở bên Trọng Dương Hạ cả ngày!
Trọng Dương Hạ dẫn cậu vào nhà, lịch sự nói cho cậu về cấu trúc phòng và hào phóng cho cậu ở phòng phụ, tìm cho cậu quần áo để thay, thông báo rằng mỗi ngày sẽ có người đến nấu ăn nên không cần tự làm, sau đó nói rằng mình có việc phải đến công ty xử lý.
“Không sao không sao, cậu bận đi.” Lâm Vũ Sinh tiễn hắn đến cửa, không nhịn được lại gọi một câu: “Trọng Dương Hạ!”
Trọng Dương Hạ quay đầu lại, dưới ánh nắng gió nhẹ thổi qua tóc, dường như có thêm vài phần ấm áp, không còn lạnh lùng như trước.
Lâm Vũ Sinh nở nụ cười với hắn: “Về sớm nhé, tôi có nhiều chuyện muốn nói với cậu.”
“Việc gì, nói bây giờ đi.” Trọng Dương Hạ rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn.
Lâm Vũ Sinh có chút ngại ngùng, nhưng vẫn dũng cảm nói: “Tôi đã suy nghĩ lâu rồi, chúng ta có thể làm bạn được không?”
“Bạn?”
Trọng Dương Hạ nhíu mày, không hiểu lắm lặp lại.
“Đúng.” Lâm Vũ Sinh gật đầu, mắt sáng lên: “Cậu không phải không thích tôi sao, nên tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn trước, rồi từ từ bắt đầu lại.”
Trọng Dương Hạ thu hồi ánh mắt, sau nửa giây cười lạnh lùng một tiếng: “Ai muốn làm bạn với cậu.”
Bị vẻ lạnh lùng của hắn làm tổn thương, Lâm Vũ Sinh liên tục nắm chặt mu bàn tay, cố gắng nặn ra nụ cười: “Nhưng mà, tôi đã chạy xa như vậy để tìm cậu………………”
“Đừng có tự tạo ra những ảo tưởng si tình vô vị như vậy nữa” Trọng Dương Hạ cắt ngang: “Giống như việc cậu chạy đến đây chỉ làm cho tôi thêm phiền phức và gánh nặng thôi.”
Lời nói theo cơn gió bay vào tai Lâm Vũ Sinh.
Trong lúc đó Trọng Dương Hạ đã lái xe rời đi.
Thôi được, mình đột ngột đến đây mà không báo trước chắc chắn Trọng Dương Hạ đang tức giận.
Lâm Vũ Sinh vừa thất vọng vừa tự an ủi mình.
Chờ đến tối cậu có thể xin lỗi thật lòng với Trọng Dương Hạ, dỗ dành hắn.
Nhưng, một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày…
Đã trọn bốn ngày Trọng Dương Hạ không quay trở lại.
Thật sự Lâm Vũ Sinh ở đây có ăn có uống, không thiếu thứ gì, nhưng chỉ có một mình cậu, đầu bếp chỉ đến nấu ăn rồi đi.
Cậu đã gọi cho Trọng Dương Hạ rất nhiều cuộc gọi, hắn không bắt máy, tin nhắn gửi đi cũng không trả lời.
Có chủ ý Trọng Dương Hạ là có chủ ý.
Lâm Vũ Sinh ngồi bên cửa sổ, mắt cá chân bị sưng lên sáng bóng do bị trẹo khi chạy trốn trước đó. Cậu mải mê nhìn ra ngoài khung cảnh đẹp đẽ trong lòng dâng lên những nỗi chua xót.
Vượt ngàn dặm bay đến tìm người mình yêu, tưởng rằng có thể giành lại một chút thành ý.
Ai ngờ lại bị người ta bỏ lại ở đây.
Lời tác giả: Bắt đầu đếm ngược đến ly hôn…….