Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 57

Edit & beta: Yan

Khi bệnh nặng, Trần Diệp luôn giấu giếm tình trạng bệnh tật, không muốn làm phiền người khác đến thăm.

Giờ đây bà ra đi, trong tang lễ, học sinh đến viếng không ngừng, Quý Tích hòa mình vào đám đông một lúc, rồi lặng lẽ rời đi.

Lâm Vũ Sinh luôn quỳ ở một góc, nhìn di ảnh của Trần Diệp mà ngẩn ngơ, những khoảnh khắc đẹp đã cùng nhau trải qua giờ chỉ có thể tìm thấy trong ký ức.

Bà lão hoạt bát vui vẻ đó sẽ không còn gọi tên cậu, cũng sẽ không nấu cho cậu món giò heo thơm phức nữa.

Đám tang này không chỉ có sinh viên, còn có nhiều người khác cũng đến để tìm cách nương nhờ vào Trọng Dương Hạ.

Ai nấy đều giả vờ đau buồn, nhưng thực ra, nhiều người trong số họ có lẽ còn không biết Trần Diệp trông như thế nào.

Trọng Dương Hạ giữ một khuôn mặt lạnh lùng, không nể mặt bất kì ai đến dự tang lễ.

Buổi tối, đám đông cuối cùng cũng đã rời đi gần hết. Lâm Vũ Sinh ra ngoài đi vệ sinh, trở về đúng lúc thấy một số nhân viên tập trung đến để viếng, họ đều mặc trang phục đen, đứng thẳng hàng cúi đầu trước di ảnh của Trần Diệp.

Họ là người của một công ty, lúc này ra ngoài cũng không biết nên nói gì, Lâm Vũ Sinh lặng lẽ đứng sau một giỏ hoa lớn, âm thầm quan sát họ.

Những người khác đã chào hỏi Trọng Dương Hạ, lần lượt rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Giang Kiệt, Kha Đồ và Điêu Dung.

Trọng Dương Hạ là người cao nhất trong số họ, khi nghe họ nói chuyện thì hơi cúi đầu. Điêu Dung không biết đã nói gì, có lẽ là những lời an ủi, sau đó y nhẹ nhàng đưa tay chỉ vào yết hầu của Trọng Dương Hạ bằng ngón trỏ. Hai người bên cạnh cũng nhìn xuống cổ Trọng Dương Hạ, nhưng dường như không cảm thấy bất ngờ trước hành động hơi thân mật này.

Lâm Vũ Sinh đột nhiên mở to mắt, sau vài giây lại từ từ trở lại trạng thái ban đầu.

Ngay sau đó cậu từ từ lùi lại và trở về phòng để tắm.

Nước mùa đông rất lạnh, chảy trên tay đau buốt, Lâm Vũ Sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào gương thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, thầm nói trong lòng: Xin lỗi bà nội.

Xin lỗi bà nội.

Xin lỗi bà nội.

Xin lỗi bà nội.

Sau một khoảng thời gian Lâm Vũ Sinh mới đi ra ngoài, Trọng Dương Hạ quỳ trên đất đốt tiền giấy, Điêu Dung bọn họ đã rời đi.

Lâm Vũ Sinh đi qua quỳ bên cạnh hắn, cách nhau nửa cánh tay cả hai không ai nói gì, lửa trong chậu mờ mịt, không ngừng biến đổi hình dạng, phát ra âm thanh nhỏ.

Trong mắt Lâm Vũ Sinh phản chiếu ánh lửa, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện trước đây với Quý Tích.

Cậu nói mình đã biết sai rồi, nhưng giờ đây cậu không biết làm thế nào để bù đắp Trọng Dương Hạ không cần tình yêu của cậu nữa, cũng không thiếu bất kỳ ai khác.

Quý Tích nghĩ một chút rồi gửi cho cậu một tin nhắn: [Có bao giờ nghĩ đến việc hoàn toàn chia tay không? Nếu hắn thật sự ghét cậu, việc bạn tiếp tục xuất hiện trước mặt hắn chỉ khiến hắn thêm khó chịu, mà đối với cậu cũng không có lợi gì, chi bằng hãy rời đi, để hắn có thể yên tĩnh.]

Thực ra trước khi nhận được tin nhắn của Quý Tích cậu đã nghĩ đến chuyện rời đi. Những nỗi buồn mà mình phải chịu đều là do tự mình gây ra, vậy tại sao phải kéo Trọng Dương Hạ cùng chịu khổ.

Cậu đã có thể chấp nhận việc mình đã mất Trọng Dương Hạ, họ sẽ không còn quay lại với nhau nữa đó là hiện thực.

Trong tuần ở nước Y một mình đã khiến cậ hiểu rõ không thể hiểu hơn nữa.

Thế giới của Trọng Dương Hạ rất lớn, rất tuyệt vời. Không có cậu, hoàn toàn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Trần Diệp sáng mai sẽ được chôn cất, cả hai đều không hẹn mà gặp quyết định ở đây tiễn bà lần cuối.

Nửa đêm, hai người ngồi trên ghế dài, cách nhau một cánh tay. Trong thời gian này hai người đều không có thời gian nghỉ ngơi, lúc này trong không gian yên tĩnh như vậy không khỏi dần dần cảm thấy hơi mơ màng.

Đầu của Lâm Vũ Sinh gật gật, người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Trọng Dương Hạ dùng ánh mắt nhìn lén về phía cậu một lúc, đưa tay đặt đầu cậu đặt lên vai mình.

Có chỗ dựa Lâm Vũ Sinh ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

Trọng Dương Hạ ngẩng đầu nhìn bức ảnh của Trần Diệp cười nheo mắt, như thể bà thật sự đang nhìn họ.

Sáng hôm sau, lúc chín giờ ở nghĩa trang.

Trần Diệp trở thành một chiếc hộp đựng tro nhỏ, nằm trong cái hố đất vuông vắn, từng xẻng đất được rải nhẹ nhàng, phủ lên chiếc hộp đựng tro, từ từ hố đất được lấp đầy.

Lâm Vũ Sinh nhìn về phía bia mộ bên cạnh, trên bia có bức ảnh, đó là một người đàn ông đẹp trai, tên là Trọng Duy Ân, là chồng của Trần Diệp.

Cuối cùng họ cũng đã gặp lại nhau.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá loang lổ trên mặt đất, nhưng vì vẫn là mùa đông, ngoài đỉnh đầu cảm thấy hơi ấm, Lâm Vũ Sinh vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Nghi thức kết thúc, mọi người về nhà.

Lâm Vũ Sinh tiến lên sờ vào tấm ảnh mới của Trần Diệp, mỉm cười với bà rồi quay người rời đi.

Cậu không nhìn Trọng Dương Hạ bên cạnh, cứ thế bước đi.

Vì cậu cảm thấy có chút khó chịu.

Chưa đi được bao xa, Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình như đang bước trên bông, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, đột nhiên cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất mất đi ý thức.

Lâm Vũ Sinh đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cậu nhìn thấy Trần Diệp trẻ hơn một chút, còn có Trọng Duy Ân.

Họ gọi cậu là đứa trẻ ngoan, nói không trách anh, cũng khuyên cậu đừng trách Trọng Dương Hạ, nói rằng Trọng Dương Hạ cũng đáng thương.

Cậu rất muốn nói tại sao cậu lại trách Trọng Dương Hạ? Cậu mới là người làm sai, tất cả đều là báo ứng của cậu. Chỉ là cậu sẽ nuốt lời, sẽ không ở bên Trọng Dương Hạ nữa.

Nhưng thật đáng tiếc là không thể mở miệng, dần dần, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Không biết đã bao lâu, Lâm Vũ Sinh mới mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà, cho dù không sáng lên cũng lấp lánh rực rỡ.

Cậu ngẩn ngơ chớp mắt hai cái, nhận thấy mũi mình bị tắc rồi, hơn nữa còn hơi rát.

Đây là đâu? Lâm Vũ Sinh chống người ngồi dậy nhìn xung quanh.

Tường là màu xám trắng cao cấp lạnh lẽo, sàn nhà được lát thảm lông cừu màu trắng, chiếc giường đôi khổng lồ nơi Lâm Vũ Sinh nằm chiếm vị trí trung tâm của căn phòng, được trải bằng chăn bông trắng tinh và gối xám, hai bên đầu giường có hai chiếc tủ đầu giường màu trắng.

Bên cạnh cửa sổ lớn chạm đất, rèm nhung dày treo lơ lửng, bên ngoài cửa sổ là sông Linh Giang cuồn cuộn.

Ánh mắt Lâm Vũ Sinh dừng lại ở góc gần cửa sổ, nơi có một chiếc ghế sofa màu xám và một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn trà có một gạt tàn.

Lâm Vũ Sinh đột nhiên nhận ra rằng đây là nhà của Trọng Dương Hạ.

Phòng ngủ của Trọng Dương Hạ, giường của Trọng Dương Hạ.

Cậu vừa nhảy xuống giường, chân mềm nhũn suýt ngã, vội vàng tìm dép.

Cạch-

Cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Vũ Sinh giữ một tư thế hơi khom lưng quay đầu lại, Trọng Dương Hạ cầm ly nước đứng ở cửa nhìn cậu, ánh mắt dừng lại ở đôi chân trần của cậu, mày hơi nhíu lại.

Lâm Vũ Sinh vội vàng nhét chân vào dép, đứng thẳng người có chút lúng túng: “Sao tôi lại ở đây?”

Nói xong câu này, cậu mới phát hiện quần áo trên người mình cũng bị thay, nhất thời hóa đá.

Trọng Dương Hạ thay cho cậu ư?

“Uống thuốc đi.” Trọng Dương Hạ mang nước vào, lấy thuốc đã được đóng gói từ tủ đầu giường: “Cậu bị cảm nặng, bác sĩ đã khám cho rồi uống thuốc trước đi, nếu không được thì sẽ truyền dịch.”

“Cảm nặng?” Lâm Vũ Si h đưa tay lên sờ trán, cũng không nóng, chỉ là cơ thể có hơi mềm nhũn, lưng hơi lạnh.

“Cậu ngất xỉu không chỉ vì cảm lạnh mà còn vì làm việc quá sức.”

Trọng Dương Hạ hiếm khi giải thích nhiều đến vậy: “Có muốn ăn gì không?”

Lâm Vũ Sinh lắc đầu: “Tôi bị cảm lạnh, tôi không muốn ăn gì cả.”

Trọng Dương Hạ liền nói: “Buổi sáng đã cho cậu uống thuốc hạ sốt rồi, bây giờ uống thuốc này đi.”

Lâm Vũ Sinh vốn có sức khỏe rất tốt, mấy năm mới bị cảm cúm một lần, chắc là do ở bệnh viện không được nghỉ ngơi đầy đủ, thời tiết lại lạnh, không chống đỡ được.

Gãi gãi đầu, Lâm Vũ Sinh nói: “Tôi thì, tôi về đây, không làm phiền nữa.”

Nhiệt độ trong phòng rất thoải mái, nhưng Lâm Vũ Sinh rõ ràng cảm thấy sau khi nói xong, xung quanh đột nhiên lạnh đi không ít, ngẩng đầu nhìn , là ánh mắt của Trọng Dương Hạ.

“Uống thuốc.” Giọng Trọng Dương Hạ trầm thấp và kiên định, rõ ràng không muốn lặp lại lần thứ hai.

“Ò.” Lâm Vũ Sinh thở dài trong lòng, đi tới lấy thuốc từ tay Trọng Dương Hạ, cầm ly một cách lúng túng.

Đứng đó không biết phải làm gì.

“Nằm xuống nghỉ ngơi.” Trọng Dương Hạ lại chỉ đạo.

“Không được đâu.” Lâm Vũ Sinh xua tay, “Đây là phòng ngủ của cậu.”

“Sao cơ?”

“Ừm…” Lâm Vũ Sinh định nói, đây là phòng ngủ của cạu, làm sao tôi có thể ngủ? Nhưng nhìn khuôn mặt u ám của Trọng Dương Hạ, anh thay đổi giọng điệu: “Ý tôi là tôi ngủ rồi, cậu muốn nghỉ ngơi thì sao? Nếu không tôi về đây.”

Trọng Dương Hạ lấy ly thủy tinh từ tay cậu, giơ tay đẩy Lâm Vũ Sinh ngã xuống giường.

“Muốn dở trò khó khăn à? Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi.”

Cánh cửa phòng ngủ lại đóng lại.

Bây giờ bất kể Lâm Vũ Sinh nói gì, làm gì, Trọng Dương Hạ dường như đều cảm thấy có ý khác.

Haizzz……

Lâm Vũ Sinh thở dài một hơi, xem ra phải sớm nói rõ mọi chuyện mới được.

Nghĩ lung tung đủ thứ , cái giường này thật sự quá mềm mại thoải mái, hơn nữa còn có một mùi thơm thoang thoảng thuộc về Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh lại ngủ thiếp đi.

Lần này tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ đã là đêm đen. 

Ánh đèn rực rỡ như những vì sao trên đường chân trời của thành phố, phác họa nên một bức tranh huyền ảo.

Mặt nước sông lạnh lẽo dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạc, như một dải ngân hà đang trôi chậm.

Thật đẹp, Lâm Vũ Sinh ngồi dậy và lặng lẽ chiêm ngưỡng một lúc.

Mở cửa ra, trong phòng khách rộng rãi, Trọng Dương Hạ mặc đồ ở nhà đang ngồi trên ghế sofa làm việc, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Đồ ăn trên bàn ăn, đi ăn đi.”

Trần Diệp vừa đi, thực ra tình trạng của hai người đều không tốt lắm. Lâm Vũ Sinh nghĩ một lát, cảm thấy không cần thiết phải chọc giận Trọng Dương Hạ nữa, ngoan ngoãn đi về phía bàn ăn.

Năm món một canh, có món mặn món chay, màu sắc hương vị đều đủ, nhìn một cái là biết do tay đầu bếp chuyên nghiệp làm ra.

Trọng Dương Hạ bây giờ, cũng sẽ không muốn ăn những món ăn mà Lâm Vũ Sinh đã làm trước kia nữa…

Không biết có phải vì bị cảm cúm ảnh hưởng đến vị giác hay không, cả ngày Lâm Vũ Sinh không ăn được gì thì lúc này cũng không có cảm giác thèm ăn.

Ăn qua loa một bát cơm rồi đặt đũa xuống, chuẩn bị dọn bát đĩa đi rửa.

“Để đó đi, ngày mai dì giúp việc sẽ rửa.” Giọng nói của Trọng Dương Hạ lại vang lên.

Lâm Vũ Sinh khựng lại một lúc, đặt bát xuống, cậu đang nghĩ xem nên mở lời với Trọng Dương Hạ như thế nào về việc rời đi.

Và Trọng Dương Hạ dường như có thể nhìn thấu những gì Lâm Vũ Sinh đang nghĩ trong lòng.

“Cứ ở đây đi, sức khỏe của cậu không tốt, về nhà có chuyện gì xảy ra, chết cũng không ai phát hiện ra.”

Nghe hơi khó nghe, sao lại nguyền rủa người khác chết chứ.

Lâm Vũ Sinh chớp mắt hai lần: “Không sao, hơn nữa tôi còn phải đi làm.”

“Nghỉ việc đi.” Trọng Dương Hạ cuối cùng cũng ngước lên nhìn cậu: “Lúc trước cậu làm việc đó chỉ để tiện đến bệnh viện thăm bà nội, bây giờ không cần thiết nữa rồi.”

“Không được.” Lâm Vũ Sinh lập tức nói: “Tôi thấy cũng khá tốt.”

Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt khó hiểu, từ tốn nói: “Công việc đó có ý nghĩa gì? Có cơ hội thăng tiến không? Hay là lương cao?”

Ngay cả khi đang bàn về công việc, nhưng Lâm Vũ Sinh thực sự không thích cách nói chuyện của Trọng Dương Hạ: “Chỉ cần dựa vào bản thân kiếm tiền là được rồi? Cậu không phải là không biết tôi, tôi còn có thể tìm được việc gì nữa?”

Sau hai giây im lặng, Trọng Dương Hạ nói: “Cậu có thể đến công ty của tôi.”

Lâm Vũ Sinh trừng mắt ngạc nhiên, “Làm việc ở công ty của cậu? Tôi có thể làm gì?”

“Không biết thì không làm, cứ ở văn phòng chơi cũng được.” Trọng Dương Hạ gập máy tính lại: “Mỗi tháng đều có một khoản lương lớn được chuyển vào, không phải là được rồi sao? Không phải đây là cuộc sống mà hầu hết mọi người muốn sao?”

“Nhưng,” Lâm Vũ Sinh hơi khó chịu nhếch mép cười: “Nhưng Trọng Dương Hạ, tôi dựa vào cái gì chứ?”

Tại sao tôi phải lợi dụng của cậu? Và với tư cách gì mà tôi đến công ty của cậu? Và tại sao cậu lại nhắc chuyện này vào thời điểm này?

Trần Diệp rời đi, sẽ khiến tơ nhện gắn kết hai người họ bị đứt.

Đã đứt rồi.

Bình Luận (0)
Comment