Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 58

Edit & beta: Yan


HỒ ĐIỆP

 

“Coi như đây là phần thưởng cho quãng thời gian dài cậu chăm sóc bà.”

“Cậu đã trả cho tôi rồi, trước đây chẳng phải cậu đã đưa cho tôi rất nhiều tiền rồi sao?”

Nói xong sự im lặng bao trùm cả hai người.

Đèn chùm pha lê lộng lẫy tỏa ra ánh sáng dịu dàng và rực rỡ, chiếu sáng cả không gian như ban ngày, nhưng dường như không thể chiếu vào tận đáy lòng hai người.

“Cậu thật là nực cười.” Trọng Dương Hạ khoanh tay đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Tiền còn chê nhiều sao?”

Lâm Vũ Sinh từ lâu đã mệt mỏi khi phải thảo luận bất cứ điều gì liên quan đến tiền bạc với Trọng Dương Hạ.

Lâm Vũ Sinh đã sớm mệt mỏi khi thảo luận với Trọng Dương Hạ về bất kỳ chủ đề nào liên quan đến tiền bạc, nhưng dáng vẻ hống hách của Trọng Dương Hạ lúc này đã thực sự làm tổn thương người khác, vì vậy cậu nói: “Bây giờ cậu không nên đá tôi càng xa càng tốt sao? Cậu không sợ tôi sẽ lại dùng bùa với cậu à?”

“Cậu dám.” Trọng Dương Hạ lập tức cau mày, lớn tiếng nói: “Cậu chắc chắn sẽ hối hận.”

Lâm Vũ Sinh nhún vai, nhỏ giọng nói: “Thôi được.”

Thật vô vị, tranh cãi giải thích nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ tổ lãng phí lời nói thôi.

Trọng Dương Hạ không nói là sẽ để cậu đi, chắc là sợ cậu quay về sẽ gặp chuyện, Lâm Vũ Sinh cũng không khăng khăng đòi đi, để Trọng Dương Hạ lại cảm thấy cậu đang chơi trò vừa rút vừa tiến lên.

Vì vậy cậu chuyển đến phòng ngủ của Trọng Dương Hạ, còn hắn nằm nghiêng sang một bên.

Vốn dĩ cậu muốn nhanh chóng khỏi bệnh và rời khỏi đây, nhưng lần này cơ thể của Lâm Vũ Sinh rất yếu vì cậu cứ hai hoặc ba ngày lại sốt cao.

Một đêm nọ cậu bị sốt và luôn cảm thấy nóng và khát. Cậu thức dậy trong bóng tối và mở tủ lạnh để tìm những viên đá để ăn. Trọng Dương Hạ giữ cậu lại và gọi bác sĩ truyền dịch cho cậu vào ban đêm.

Sau lần đó, có lẽ vì lo lắng Lâm Vũ Sinh sơ ý sẽ xảy ra chuyện, phần lớn thời gian Trọng Dương Hạ cũng ở nhà. Nhưng Lâm Vũ Sinh trốn trong phòng ngủ, còn hắn ở phòng khách, hai người không chạm mặt nhau mấy.

Thỉnh thoảng chạm mặt chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi thôi, cũng rất bình thường, xem như đã trải qua một khoảng thời gian kỳ lạ mà bình yên.

Làm gián đoạn khoảng thời gian yên bình này là Điêu Dung.

Vì dạo gần đây Trọng Dương Hạ ít đến công ty, nhiều tiến triển mới hoặc phương hướng nghiên cứu và phát triển mới cần hắn đưa ra quyết định, cho nên Kha Đồ và Điêu Dung thường xuyên đến nhà để trao đổi công việc.

Lâm Vũ Sinh thấy họ đến thì rất tự giác đóng cửa không ra ngoài, không để ai phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Ngày hôm đó, Trọng Dương Hạ vẫn đang ngủ trưa, Lâm Vũ Sinh tự mình dậy ăn chút gì đó, đang uống nước thì cửa nhà đột ngột mở ra.

Lâm Vũ Sinh còn tưởng là dì giúp việc đến, nghiêng đầu nhìn nhất thời ngây người tại chỗ, là Điêu Dung.

Điêu Dung lại còn biết mật mã khóa cửa nhà Trọng Dương Hạ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lâm Vũ Sinh bên này đứng im như hòn đá, ngược lại là Điêu Dung cũng ngạc nhiên trong chốc lát đã nhanh chóng điều chỉnh lani: “Chào anh, tôi đến tìm Trọng Dương Hạ xem một số tài liệu.”

Điêu Dung vẫy vẫy kẹp tài liệu trong tay ra hiệu, không đi vào trong nữa, mà hỏi: “Không làm phiền anh chứ?”

“Không có không có!” Lâm Vũ Sinh phản ứng lại, lập tức mời y: “Anh ngồi đi, anh ấy đang ngủ trưa, chắc là sắp tỉnh rồi.”

Diêu Dung vừa nói lời cảm ơn, vừa đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Lâm Vũ Sinh lấy một chiếc cốc sạch rót cho y một cốc nước ấm, vừa định đưa cho y thì cửa phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở ra.

Lâm Vũ Sinh và Diêu Dung đều nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt của Trọng Dương Hạ dừng lại trên chiếc cốc nước một lát rồi bước ra.

Sau khi nhận nước và cảm ơn Lâm Vũ Sinh, Diêu Dung nói với Trọng Dương Hạ giải thích mục đích của mình.

Thấy hai người muốn nói chuyện Lâm Vũ Sinh tự giác về phòng.

Tuy nhiên, trong tâm trí cậu, cậu không ngừng nhớ lại hai người ngồi trên ghế sofa vào khoảnh khắc cậu vừa đóng cửa.

Khung cửa biến phòng khách thành một bức tranh, cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ sát đất trở thành điểm nhấn, phản chiếu hai người hoàn hảo.

Lâm Vũ Sinh ngã xuống giường, sờ vào chiếc lông vũ mềm mại thoải mái bên dưới, thở dài một hơi thật sâu.

Mình không xứng, không xứng.

Khi nào cơ thể này mới khỏi bệnh? Có lẽ nên hỏi ý kiến luật sư, Lâm Vũ Sinh nghĩ thầm, cầm điện thoại lên và lướt xem.

Ý tưởng của cậu lúc này rất đẹp, cậu nghĩ rằng  cậu với Trọng Dương Hạ có thể kết thúc một cách bình lặng, điều này cũng không phải là một điều quá đau lòng.

Thật đáng tiếc, ông trời luôn thích đùa với cậu.

Ngày cơ thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh, Lâm Vũ Sinh rất vui, cậu muốn chào Trọng Dương Hạ rồi rời đi.

Ở được nửa tháng, cậu đã rất quen thuộc với căn nhà này, cậu lấy một quả táo từ tủ lạnh ra gặm vừa lấy điện thoại ra xem giờ.

Hôm qua Trọng Dương Hạ đã không về nhà, Lâm Vũ Sinh nghe Kha Đồ gọi điện cho cậu, nói là sinh nhật của Điêu Dung. Hắn cũng không về nhà sau khi ra ngoài.

Không phải là cậu không cảm thấy gì cả.

Chỉ là Lâm Vũ Sinh buộc bản thân phải học cách làm quen và buông bỏ nó.

Hai điều này thực sự rất khó và Lâm Vũ Sinh chỉ mới bắt đầu làm quen với giai đoạn hình thành thói quen.

Mãi đến mười giờ tối Trọng Dương Hạ mới về nhà.

Lâm Vũ Sinh nghe thấy tiếng động và mở cửa phòng ngủ và nhìn thấy Trọng Dương Hạ.

Bước chân của hắn hơi không ổn định, hắn có vẻ rất say.

Những thói quen trong quá khứ đã khiến Lâm Vũ Sinh nhanh chóng giúp hắn lấy một ly nước ấm, khi cậu bước tới, Trọng Dương Hạ vừa ngồi xuống ghế sofa, hắn đang giật cà vạt của mình trong sự khó chịu.

“Uống một chút đi.” Lâm Vũ Sinh nói.

Nghe thấy giọng nói của cậu, Trọng Dương Hạ nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt hắn dữ dằn với những cảm xúc vô cùng phức tạp.

Tại sao lại nhìn vào mắt cậu, Lâm Vũ Sinh giơ ly nước lên đột nhiên cảm thấy hơi dư thừa.

Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, sau đó ánh mắt của hắn rơi vào tay Lâm Vũ Sinh, giọng hắn khàn khàn và nặng nề: “Đây là loại thuốc gì vậy?”

Lông mày cậu giật mạnh một cái, Lâm Vũ Sinh suýt nữa làm rơi cốc trên tay, nhưng cậu nhanh chóng nắm chặt lấy nó, không thể tin được cúi đầu xuống nhìn Trọng Dương Hạ.

Ngay cả khi ngước nhìn, ánh mắt của Trọng Dương Hạ cũng không hề khuất phục: “Trên mặt Điêu Dung nổi mẩn.”

Chỉ một câu nói đơn giản, dường như không cần phải nói thêm hay là Trọng Dương Hạ lười nói nhiều.

Mà Lâm Vũ Sinh nghe thấy câu nói này, toàn thân lập tức run rẩy, ngay cả đồng tử cũng chấn động: “Cậu… lại cho rằng là tôi?”

“Y đã uống nước cậu cho.” Trọng Dương Hạ dựa lưng vào ghế sofa, dùng hai mắt lăng trì từng tấc da thịt của Lâm Vũ Sinh.

“Không phải tôi.” Tay Lâm Vũ Sinh lại bắt đầu run rẩy không chịu nổi, cậu cảm thấy mình không thể cầm được cái cốc này nữa.

Không biết dũng khí và giận dữ từ đâu xuất hiện, khiến Lâm Vũ Sinh đột nhiên đập vỡ ly xuống đất.

Chiếc cốc nảy lên một vài lần trên tấm thảm mềm trước khi vỡ tan với những mảnh thủy tinh rải rác khắp nơi và nước bắn tung tóe khắp nơi, một nửa thấm vào thảm.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Sinh đập vỡ thứ gì đó trước mặt Trọng Dương Hạ, nhưng cậu không hề sợ hãi, mà là có một cảm giác thích thú kỳ lạ.

Cậu cười nhạo chính mình và lặp lại với Trọng Dương Hạ: “Không phải tôi.”

Toàn bộ không gian rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Trọng Dương Hạ không quan tâm đến chiếc cốc từ đầu đến cuối, nhưng nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Sinh một lúc lâu.

“Tốt nhất là cậu đừng đụng vào y.” Giọng của Trọng Dương Hạ lạnh lùng, mang theo cảnh cáo không thể chối cãi.

Thì ra… thì ra Trọng Dương Hạ cũng sẽ bảo vệ người khác sao?

Cũng sẽ đau lòng vì người khác sao?

Cũng sẽ có… người quan trọng sao!

Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, vỡ nát hết rồi.

Dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đến rợn người.

Có lẽ đêm nay thứ vỡ tan không chỉ có cái cốc thủy tinh.

Lùi một bước, hai bước, Lâm Vũ Sinh chậm rãi lùi lại, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Trọng Dương Hạ.

Thời gian dường như đột ngột trở nên chậm lại, và tầm mắt của cậu trở nên rất dài……

Lùi lại một đoạn Lâm Vũ Sinh quay người định đi, nhưng Trọng Dương Hạ bỗng đứng dậy kéo cậu đi vài bước loạng choạng.

Lâm Vũ Sinh kinh ngạc quay đầu lại.

Mùi rượu trên người Trọng Dương Hạ theo gió bay đến, mặt hắn u ám, nhanh chóng vượt qua Lâm Vũ Sinh rời khỏi phòng khách, đập mạnh cửa chính lại.

Không biết hắn đã dùng cách gì, khi Lâm Vũ Sinh quay lại mở cửa thì không thể mở được nữa.

Người nên tức giận rõ ràng là Lâm Vũ Sinh, nhưng không hiểu tại sao Trọng Dương Hạ lại đột nhiên tức giận rời khỏi nhà, còn nhốt cậu lại trong nhà.

Không suy nghĩ nổi nữa. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lâm Vũ Sinh rất mệt, về những suy nghĩ của Trọng Dương Hạ, cậu đã không còn sức để đoán, để nghĩ, để nghiền ngẫm nữa.

Ở đây có mọi thứ Trọng Dương Hạ nhốt cậu lại suốt mười mấy ngày, Lâm Vũ Sinh không làm ầm ĩ, cứ làm những gì cần làm.

Cậu đã không còn sợ một mình nữa.

Dù không biết Trọng Dương Hạ rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng Lâm Vũ Sinh rõ ràng biết rằng cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ có ngày giải quyết.

Không biết đó là ngày thứ bao nhiêu kể từ khi Trọng Dương Hạ rời đi, có thể là mười ngày, cũng có thể là nửa tháng.

Tóm lại, đó là một buổi sáng bình thường không thể bình thường hơn, Lâm Vũ Sinh mơ màng tỉnh dậy từ trên giường lớn, phát hiện trên điện thoại có một số lạ gửi cho cậu một bức ảnh.

Nội dung bức ảnh là trên một chiếc giường, Trọng Dương Hạ yên tĩnh nhắm mắt, trong vòng tay hắn là Điêu Dung cũng đang ngủ say.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, sáng sủa và ấm áp, chiếc chăn rộng che phủ cơ thể họ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng bàn tay của Trọng Dương Hạ đặt trên vai Điêu Dung.

Màn hình điện thoại tối đi Lâm Vũ Sinh lại bật sáng lên, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, mắt không chớp.

Kỳ lạ là lại không cảm thấy đau.

Đây là sự báo ứng của cậu, là kết cục mà cậu đáng phải nhận.

Đáng đời, thật đáng đời.

Mẹ, mẹ nói yêu một người thì phải không từ thủ đoạn để có được đối phương, nhưng mẹ ơi, sao mẹ không nói với con, sẽ khó khăn đến thế nào?

Lâm Vũ Sinh nhớ lại.

Đó là một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp, ánh sáng cam đỏ bao phủ khắp cung quang, mẹ ôm vai cậu ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, vui vẻ kể về câu chuyện tình yêu của mẹ và bố của cậu.

Chiếc thuyền nhỏ lắc lư, lắc lư, lắc lư khiến Lâm Vũ Sinh buồn ngủ.

Âm thanh dịu dàng bên tai xa xăm và kéo dài.

“Vũ Sinh à, yêu một người thì phải bất chấp tất cả để có được người ấy. Nếu người đó cũng có khả năng yêu con, thì dù có núi đao biển lửa cũng không thành vấn đề.”

Cuối cùng, Lâm Vũ Sinh đã không xuống núi đao biển lửa, nhưng trái tim cậu đã không thể chịu đựng được nữa vỡ tan thành từng mảnh.

Ngày mà thức ăn trong tủ lạnh cạn kiệt, cuối cùng Trọng Dương Hạ đã gọi dì giúp việc đến bổ sung đồ ăn, có lẽ là để tránh Lâm Vũ Sinh bỏ trốn nên đã để dì giúp việc đến vào nửa đêm.

Nhưng Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không ngủ, tranh thủ lúc dì giúp việc xếp đồ, chớp thời cơ chạy đi.

Cây cối bên đường đã rụng hết lá, những cành khô lung lay trong gió lạnh.

Đèn đường màu vàng trong không khí lạnh trở nên đặc biệt yếu ớt, ánh sáng bị gió lạnh thổi bay lơ lửng, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bóng tối nuốt chửng.

Gió lạnh quá, thổi vào người đau buốt. Giống như hàng ngàn cây kim mang băng đâm vào cơ thể làm Lâm Vũ Sinh không còn một chỗ nào lành lặn.

Thời gian qua cậu không hề khóc, nhưng lúc này bị gió lạnh thổi, nước mắt cứ tuôn rơi.

Thành phố Z rộng lớn, những tòa nhà chọc trời san sát nhau, cảnh tượng phồn hoa khiến người ta choáng ngợp, sao lại không có một nơi nào cho cậu trú ẩn?

*

Ban đầu tưởng rằng đã chịu đựng cơn gió lạnh lâu như vậy, cơ thể vừa mới hồi phục lại sẽ suy sụp.

Nhưng thực tế Lâm Vũ Sinh về đến nhà trọ một giấc đã ngủ đến sáng. Ngủ một giấc dậy thấy tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu nào.

Cậu nhìn ra ngoài từ cửa sổ nhỏ, ánh mặt trời vừa đúng lúc trông có vẻ ấm áp, có lẽ mùa xuân đã đến gần.

Mặc chiếc áo sơ mi trắng đẹp mà Trọng Dương Hạ đã khen ngợi từ lâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông màu đen, Lâm Vũ Sinh lái xe đến văn phòng luật sư để lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, rồi gõ cửa nhà Trọng Dương Hạ.

Cánh cửa mở ra rất nhanh, là dì giúp việc ra đón cậu.

Lâm Vũ Sinh bước vào, nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ lớn, dáng vẻ uy nghiêm, khiến cậu không thể quên được. 

Lâm Vũ Sinh dừng lại cách đó vài bước, nhìn bóng lưng đó một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Trọng Dương Hạ, chúng ta ly hôn đi.”

Về ký ức sau ngày hôm đó, thực ra Lâm Vũ Sinh có chút mơ hồ, dường như khoảnh khắc Trọng Dương Hạ quay lại nhìn cậu, trong con ngươi của hắn thoáng hiện sự ngạc nhiên cùng với những điều khác.

Hắn nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn trong tay Lâm Vũ Sinh suốt hai phút, sau đó bước tới, một tay giật lấy bản thỏa thuận, nhìn qua hai lần rồi hỏi: “Cậu lại đang giở trò gì?”

“Không có.” Lâm Vũ Sinh giải thích một cách ôn hòa: “Chúng ta kết hôn vốn dĩ là vì bà nội, đúng không? Bây giờ không cần thiết phải tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, nên tôi đến để kết thúc nó.”

Trọng Dương Hạ quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng rất sáng, Lâm Vũ Sinh khó mà nhìn rõ được biểu cảm của hắn.

Sau một lúc lâu, Trọng Dương Hạ dường như không có ý định nói gì. 

Lâm Vũ Sinh suy nghĩ một hồi, cho rằng Trọng Dương Hạ có điều gì khác lo lắng, liền nói thêm: “Tôi không giữ lại thứ gì của cậu cả, trước đây cậu chuyển cho tôi tiền, tôi cũng có thể trả lại hết cho cậu.”

Cậu thật sự không cần những thứ này, từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn chúng.

Trọng Dương Hạ hạ thấp mí mắt, cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ biểu cảm của cậu, nhưng Lâm Vũ Sinh đứng thẳng thắn, bình tĩnh và điềm đạm.

Ngược lại Trọng Dương Hạ mới là người không bình thường hắn nắm chặt tờ giấy ly hôn đến nỗi bị vò nát.

Khi Lâm Vũ Sinh đang suy nghĩ có nên ký cho Trọng Dương Hạ một hợp đồng tay trắng hay không, Trọng Dương Hạ đột nhiên lướt qua bên cạnh cậu đi thẳng vào phòng sách ký tên lên đó.

“Lâm Vũ Sinh, những gì tôi đã hứa với cậu sẽ không ít đâu, một căn nhà, một khoản tiền.”

Trọng Dương Hạ ném thỏa thuận đã ký vào ngực Lâm Vũ Sinh, cậu vội vàng đưa tay đón lấy.

“Cậu đừng hối hận.”

Đừng hối hận điều gì?

Đừng hối hận vì đã nhận quá ít? Hay là đừng hối hận vì đã ly hôn với Trọng Dương Hạ, người hiện giờ đang trở nên giàu có đây!

Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhìn vào chỗ ký tên, chữ viết của Trọng Dương Hạ mạnh mẽ, mỗi nét đều được viết với lực như thể muốn xuyên thủng tờ giấy.

Cậu ngẩng đầu lên mỉm cười với Trọng Dương Hạ, thở ra một hơi như được giải thoát: “Vậy thì tốt, sáng mai chúng ta gặp nhau ở cục dân chính.”

“À đúng rồi.” Lâm Vũ Sinh lại từ túi lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng và một chiếc túi màu đỏ sẫm, cậu lấy ra một sợi tóc nhỏ cuộn lại từ trong túi, sợi tóc còn được quấn bằng một đoạn chỉ đỏ.

Trọng Dương Hạ không thấy lạ với thứ này, năm đó Lâm Vũ Sinh đã vui mừng và cẩn thận giữ gìn tóc của hai người hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Lâm Vũ Sinh đặt tóc vào chiếc gạt tàn trong suốt, dùng bật lửa đốt.

Trong gạt tàn ngọn lửa nhỏ bùng lên, không khí tràn ngập một mùi khét nhè nhẹ.

Trọng Dương Hạ nhíu mày nhìn liên tục.

Rất nhanh, trong gạt tàn chỉ còn lại tro đen.

“Đây là thuốc giải của bùa tình yêu, cậu lấy một chút tro tóc hòa với viên thuốc uống, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Không còn nhìn biểu cảm của Trọng Dương Hạ nữa, Lâm Vũ Sinh đặt viên thuốc lên bàn.

Khi quay lưng rời đi, cậu mới trong lòng tự trả lời: không hối hận vì đã nhận quá ít, bởi vì từ trước đến nay cậu không coi những thứ vật chất này quan trọng hơn tình cảm, những gì Trọng Dương Hạ dành cho cậu, cậu cũng hoàn toàn không có ý định sử dụng những thứ đó.

Không hối hận khi ly hôn với Trọng Dương Hạ, bây giờ đã thành công và nổi tiếng, vì họ không yêu nhau, Lâm Vũ Sinh đã nhận thức được điều này.

Không ai nhắc đến việc Lâm Vũ Sinh bị nhốt trong mười mấy ngày, như thể đó chỉ là một sai lầm không quan trọng.

*

Đó là một ngày nắng hiếm hoi.

Bầu trời xanh thẳm như một viên ngọc bích tinh khiết, ánh nắng xuyên qua không khí lạnh lẽo, rải xuống ánh sáng dịu dàng và ấm áp, cái lạnh của mùa đông vì thế mà có chút ấm áp.

Quá trình lấy giấy chứng nhận ly hôn diễn ra rất nhanh, Lâm Vũ Sinh rất bình tĩnh, trong khi đó suốt quá trình Trọng Dương Hạ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời nào.

Ra khỏi tòa nhà Cục Dân chính, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, Lâm Vũ Sinh đi ở phía trước, Trọng Dương Hạ đi sau cậu vài bước.

Cầu thang rất dài, Lâm Vũ Sinh đi không nhanh không chậm nhưng rất vững vàng.

“Lâm Vũ Sinh.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trung Dương Hạ đột nhiên lên tiếng gọi cậu lại.

“Ừ?” Lâm Vũ Sinh quay đầu lại, ngẩng cằm nhìn về phía Trọng Dương Hạ, người đang đứng trên bảy tám bậc thang cao hơn mình, ánh nắng vừa vặn chiếu lên mặt hắn, như thể đang dát lên đó một lớp ánh sáng vàng, vẫn là gương mặt khiến người ta kinh ngạc.

Trọng Dương Hạ không nói gì, chỉ nhìn cậu một lúc lâu.

Lâm Vũ Sinh cũng lặng lẽ nhìn về phía Trọng Dương Hạ.

Những chuyện trong quá khứ, hôm nay đã đến hồi kết.

Lâm Vũ Sinh thấy sắc mặt Trọng Dương Hạ vẫn không tốt, cuối cùng đã dũng cảm chạy nhanh về phía hắn.

Tốc độ rất nhanh, như một cơn gió mạnh lao tới.

Khi thấy người sắp đến gần, Trọng Dương Hạ theo phản xạ nâng tay lên, không nâng cao lắm, khiến người ta không rõ hắn muốn đón nhận hay đẩy đi.

Lâm Vũ Sinh nhảy lên cùng một bậc thang với hắn, nhanh chóng nghiêng đầu hôn nhẹ vào yết hầu của hắn.

Một cái hôn rất nhẹ, chạm vào rồi lập tức rời đi.

Như một chiếc lông vũ lướt qua, không để lại dấu vết.

“Tròn Dương Hạ, chúng ta đã quen nhau gần năm năm rồi nhanh ghê.”

Nói một câu vô nghĩa như vậy Lâm Vũ Sinh bỗng nhiên cười, cậu vẫy tay về phía Trọng Dương Hạ, nuốt câu tạm biệt đã đến bên môi xuống.

Sau đó Lâm Vũ Sinh quay lưng rời đi, tà áo bay bổng như một con bướm đang vỗ cánh.

Đi rồi đi rồi! Một chương dài, xin mời thưởng thức~  

Bình Luận (0)
Comment