Edit & beta: Yan
“Hình như bên ngoài trời lại sáng rồi.”
Toàn thân Lâm Vũ Sinh đau nhức khó khăn bò dậy, có lẽ đã lâu rồi cậu không được ăn uống đầy đủ, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, hô hấp không thông.
Trong phòng một mảng tối đen, im ắng như một nấm mồ, Trọng Dương Hạ chắc hẳn đã ra khỏi nhà đến công ty rồi.
Một chuỗi âm thanh dây xích trong không khí tĩnh mịch có vẻ đặc biệt chói tai, Lâm Vũ Sinh cố gắng chịu đựng sự khó chịu, lê bước nặng nề đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một góc rèm cửa, một tia nắng chói mắt như kiếm xuyên qua bóng tối cắt vào phòng ngủ.
Cánh cửa sổ này là đặc chế, không thể mở ra, từ bên ngoài cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Cơn mưa lớn đêm qua dường như đã gột rửa cả thế giới, Lâm Vũ Sinh nhìn xuống những hàng cây lay động dưới lầu, kéo mạnh tấm rèm cửa sổ sang hai bên.
Có chút chói mắt Lâm Vũ Sinh đưa tay che lại.
Sau đó cậu chậm rãi xoay người, đánh giá căn phòng ngủ mà trước đây cậu và Trọng Dương Hạ đã cùng nhau trải qua vô số đêm, quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Sự quen thuộc nằm ở cách bài trí đồ đạc, vẫn giống như khi Lâm Vũ Sinh rời đi nửa năm trước, lúc đó cậu đã chuyển đi những thứ của mình, nhưng vẫn bỏ sót một vài đồ vật nhỏ nhặt, ví dụ như chiếc đèn bàn hình nấm bị đổ đêm qua.
Chỗ này trở nên xa lạ là vì đã được Trọng Dương Hạ sửa sang lại, trải thảm mềm, thay cửa kính, thậm chí còn làm thêm còng tay này…
Đây là một cái lồng giam, nhưng Lâm Vũ Sinh không hiểu tại sao bản thân lại trở thành tội phạm.
Cậu vẫn nhớ khoảnh khắc tỉnh dậy trong phòng này, Trọng Dương Hạ ngồi trên ghế sofa đó, đan chéo các ngón tay, khuỷu tay chống lên đầu gối, cứ nhìn chằm chằm cậu.
Giống như một con thú hoang dữ tợn nào đó, đang chăm chú nhìn con mồi của mình.
Lâm Vũ Sinh nhẹ nhàng hỏi tại sao lại trói cậu, nhưng chỉ nhận được sự tức giận không rõ nguyên do từ Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ thô bạo xé quần áo của Lâm Vũ Sinh, ấn người vào giường, dã thú rốt cuộc cũng xé nát con mồi nuốt vào bụng.
Nhưng quá trình này khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy vô cùng đau khổ, cậu nhớ lại đêm đó rất lâu về trước, Trọng Dương Hạ hôn cậu, nhưng lại gọi tên một người khác.
Vậy thì tính là gì? Rốt cuộc bây giờ là cái gì?
Cậu dường như cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác khó chịu khi bị xâm nhập vào cơ thể của Trọng Dương Hạ do cái video gây ra. Khi cậu và Trọng Dương Hạ làm chuyện đó đã từng luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Bây giờ cậu hoàn toàn không vui, thậm chí vô cùng ghét cảm giác này.
Thế là Lâm Vũ Sinh ra sức phản kháng, la hét và từ chối nhưng chưa thành công lần nào.
Trọng Dương Hạ gần như không nói chuyện chỉ dùng hành động.
Sau khi làm xong, hắn sẽ hút một điếu thuốc trên sofa, sau đó rời khỏi phòng, ngủ ở phòng khách.
Lâm Vũ Sinh thường xuyên sức cùng lực kiệt, đau đến gần như ngất đi, cậu nằm úp trên giường, nửa khuôn mặt vùi trong đống chăn nệm hỗn độn, đôi mắt chậm rãi chớp từng cái một, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, bóng dáng Trọng Dương Hạ và đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối trở nên mờ ảo.
Dù thô bạo Trọng Dương Hạ vẫn sẽ bôi thuốc cho cậu, nhưng lại rất kỳ lạ là không muốn giúp cậu làm sạch.
Điều này khiến Lâm Vũ Sinh phát sốt vài lần, sau đó cũng không biết có phải là do đã quen rồi không, nhưng ngược lại thì không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Trọng Dương Hạ giống như một tảng đá im lặng, bất kể Lâm Vũ Sinh dùng giọng điệu gì, thương lượng, hỏi han hay là chửi mắng, hắn đều hoàn toàn không để ý.
Nhưng chỉ cần Lâm Vũ Sinh yêu cầu rời đi, Trọng Dương Hạ nhất định sẽ nổi giận.
Hắn sẽ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ Sinh, giơ tay bịt miệng cậu, rồi c*n v** c* cậu……
Hoàn toàn không thể thương lượng.
Cả ngày bị nhốt, cũng không có điện thoại, mở mắt ra là hết một ngày, Sau này Lâm Vũ Sinh thậm chí không muốn kéo rèm cửa sổ lên nữa, chim bên ngoài quá tự do, bay tới bay lui. Mà xung quanh Lâm Vũ Sinh là những bức tường lạnh lẽo, mỗi một phút một giây đều phải chịu đựng trong không gian chật hẹp, thời gian trở nên vô cùng dài dằng dặc, bắt đầu đếm thời gian bằng hơi thở của chính mình.
Cậu thực sự chịu đủ rồi, đây quả thực là tra tấn. Không có chút tôn nghiêm nào.
Đêm qua khi Trọng Dương Hạ hôn cậu, mùi rỉ sắt nồng nặc khiến Lâm Vũ Sinh có chút buồn nôn, cậu muốn nôn, Trọng Dương Hạ liền dùng lưỡi mạnh mẽ chặn miệng cậu lại. Cứ chặn như vậy cho đến khi cậu không còn phát ra tiếng nôn khan nữa, nhưng cậu cần thở.
“Phải!” Lâm Vũ Sinh cố gắng ngửa người ra sau th* d*c, đưa tay chống vào ngực Trọng Dương Hạ, mắt đỏ hoe: “Là tôi hạ thuốc dụ dỗ anh trước, anh muốn tôi đền bù thế nào tôi cũng chịu, nhưng tôi cũng là người, dựa vào cái gì mà anh giam tôi như thế này?”
Không ai trả lời, dù hai người ở gần nhau như vậy Lâm Vũ Sinh vẫn không nhìn rõ được ánh mắt của Trọng Dương Hạ.
Một ý nghĩ hoang đường và đáng sợ chợt lóe lên trong đầu Lâm Vũ Sinh: Trọng Dương Hạ dường như muộn màng nhớ ra muốn trừng phạt cậu, giam cậu lại, chỉ là để trút giận và sỉ nhục.
Nghĩ như vậy, Lâm Vũ Sinh cũng hỏi.
“Anh đang sỉ nhục trả thù tôi sao? Xem tôi như công cụ để phát tiết d*c v*ng?”
Trong bóng tối, tiếng th* d*c của hai người trở nên rõ ràng. Lâm Vũ Sinh nghe thấy Trọng Dương Hạ khẽ cười, trong giọng nói ẩn chứa sự điên cuồng: “Đúng vậy, tôi đang trả thù em, làm nhục em. Không màng đến ý nguyện của em, hạn chế tự do của em.”
“Chẳng phải năm xưa ở Hà Hoa Đường em cũng đối xử với tôi như vậy sao?”
Những điều trong lòng cuối cùng cũng được xác định, trái tim của Lâm Vũ Sinh chìm xuống đáy vực.
Vốn tưởng rằng ly hôn rồi hai người có thể vui vẻ chia tay, nhưng sự thật lại không như mong muốn.
Tay cậu hơi run rẩy, gần như không thể chống lại sức ép của Trọng Dương Hạ: “Cho dù là như vậy… Nhưng ban đầu tôi đối xử với anh như thế, cũng chỉ là một tháng thôi, anh cũng sẽ nhốt tôi một tháng rồi thả tôi đi chứ?”
Nếu Trọng Dương Hạ muốn làm gì cậu trong một tháng mà có thể xóa bỏ mọi chuyện trước đây, thì Lâm Vũ Sinh cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Trọng Dương Hạ đột nhiên lùi lại, quỳ trên giường, hắn nâng bàn tay đầy vết cào rướm máu của Lâm Vũ Sinh gây ra, vuốt tóc ra sau, cười khẽ.
“Ngây thơ.” Hắn khẽ cử động cổ, hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói như một con quỷ: “Lâm Vũ Sinh, em nói kết hôn là kết hôn, em muốn ly hôn là ly hôn, em tùy hứng thật đấy.”
“Nếu em thích tôi, em có thể dùng mọi thủ đoạn để có được tôi, không thích nữa thì có thể quay lưng đi mất, thế giới này xoay quanh em chắc?”
Lâm Vũ Sinh nhắm mắt lại, cậu thật sự rất mệt mỏi, chuyện giữa họ giống như một cuộn len nhiều màu sắc quấn chặt chẽ vào nhau, sớm đã không thể gỡ ra được nữa rồi.
“Trọng Dương Hạ…” Lâm Vũ Sinh dừng lại một lát rồi cố gắng mở lời: “Những điều ban đầu tôi nói với lanh đều là sự thật, anh cũng nên rõ điều đó, tiền và nhà anh cho tôi sau khi ly hôn tôi đều không hề đụng đến.”
“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tôi thấy giải thích thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao anh cũng không tin. Những thứ anh chia cho tôi sau ly hôn, nếu không phải vì ngại dây dưa tôi căn bản không muốn những thứ đó.”
“Bất cứ thứ gì tôi nhận từ anh, tôi đều có thể trả lại ngay lập tức. Còn về những điều tôi có lỗi với anh, anh có thể yêu cầu tôi chuộc tội, nhưng đừng dùng cách này.”
“Em đang sợ hãi sao?”
Trọng Dương Hạ đột nhiên không cười nữa, từ từ cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Vũ Sinh, hắn dường như không để ý đến những gì Lâm Vũ Sinh vừa nói: “Tôi biết, em đang sợ hãi.””
Không đợi Lâm Vũ Sinh trả lời, Trọng Dương Hạ lại nói: “Không phải là nói yêu tôi nhất sao? Không có tôi thì em không thể sống tiếp sao? Lúc đầu em giả vờ có tình cảm sâu đậm như vậy, nói không thể thiếu tôi, vậy bây giờ sao lại sợ tôi?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Lâm Vũ Sinh thở dài một tiếng: “Trọng Dương Hạ, những việc anh làm bây giờ đều là vi phạm pháp luật, tôi không phải là một con vật để anh đối xử như vậy.”
Hơi thở của Trọng Dương Hạ rõ ràng nặng nề hơn hẳn, hắn nhanh chóng túm lấy chân Lâm Vũ Sinh, cười lạnh một tiếng: “Lâm Vũ Sinh, thuốc giải bùa tình yêu mà em cho tôi là giả mà.”
“Nhưng bây giờ đều không quan trọng nữa, em có tính toán với tôi hay không, với tôi có bỏ thuốc hay bỏ bùa hay không, rốt cuộc là thích tôi thật hay chỉ lợi dụng tôi, tất cả tất cả đều không quan trọng nữa.”
Lâm Vũ Sinh đau đớn toát mồ hôi lạnh, Trọng Dương Hạ trước mắt khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ và nguy hiểm: “Tại… sao?”
“Bởi vì em không đi đâu được cả.”
Trọng Dương Hạ tốt bụng giải thích: “Em nghĩ gì không quan trọng, tôi nghĩ gì cũng không quan trọng. Quan trọng là cứ như vậy cả đời cũng được, Lâm Vũ Sinh.”
Trọng Dương Hạ lại muốn giam cầm cậu cả đời như vậy.
Hai mắt Lâm Vũ Sinh trợn tròn, giọng nói run rẩy đến mức gần như không nghe rõ: “Anh thật sự điên rồi sao?!”
“Không phải em biết bỏ bùa sao?” Trọng Dương Hạ cúi đầu tiến sát lại gần Lâm Vũ Sinh, chóp mũi đối diện với chóp mũi: “Hoặc là g**t ch*t tôi đi, từ nay về sau em sẽ được tự do. Hoặc là ngoan ngoãn ở đây, d*ng ch*n ra chờ tôi về nhà.”
“Mẹ kiếp, anh bị điên à!”
Lần đầu tiên Lâm Vũ Sinh chửi thề trước mặt Trọng Dương Hạ.
“Tôi là người, Trọng Dương Hạ, tôi là một con người!”
“Không phải chó mèo chuột thỏ, mà phải bị anh giam cầm một cách vô nhân tính như vậy!”
Lâm Vũ Sinh cố gắng nghiêng đầu để tránh nụ hôn như trời giáng của Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ đuổi theo vài lần, bực mình không chịu được bèn giữ chặt cổ Lâm Vũ Sinh.
Cưỡng ép khiến cậu không thể quay đi, cuối cùng cũng thỏa nguyện tiến vào miệng Lâm Vũ Sinh.
Nhưng chiếc lưỡi mềm mại ngày nào, giờ lại trở thành bức tường thành chống lại sự xâm nhập của hắn.
Không sao cả, Trọng Dương Hạ có thể xông vào bằng vũ lực, trên cũng xông vào, dưới cũng vậy.
Đau đớn khiến da đầu Lâm Vũ Sinh tê dại, môi trắng bệch, Trọng Dương Hạ cúi đầu dùng sức m*t, cho đến khi nó trở nên hồng hào trở lại.
“Sẽ không ai biết đâu,” Trọng Dương Hạ với hàng mi che khuất nửa con ngươi, khóe miệng rách toạc, nở một nụ cười nhạt nhòa: “Sẽ không ai tìm thấy em, em cứ ở đây mãi mãi đi.”
“Tôn nghiêm, nhân cách, có gì quan trọng, chẳng phải em chỉ cần ở bên tôi, có thể bất chấp tất cả sao?”
“Đó là khi tôi thích anh,” Lâm Vũ Sinh gạt tay Trọng Dương Hạ ra, hít thở không khí trong lành: “Còn bây giờ thì……”
“Câm miệng.”
Trọng Dương Hạ đột nhiên cắt ngang lời cậu: “Tôi bảo em câm miệng!”
Trọng Dương Hạ lúc thì cười, lúc thì lạnh lùng khiến Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không hiểu. Thật ra cậu cảm thấy xa lạ với Trọng Dương Hạ khi xuất hiện sau nửa năm này.
Trước đây Trọng Dương Hạ không như vậy.
Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng nói: “Bắt đầu lại cuộc sống của mỗi người không tốt sao? Tại sao phải làm như vậy, sao phải phá hủy thể diện mà chúng ta đã giữ lại cho nhau? Tôi cứ tưởng chúng ta có thể vui vẻ bên nhau rồi chia tay không phải là chuyện bình thường sao.”
“Không phải anh không hứng thú với tôi sao? Anh không thích tôi, vậy tại sao còn muốn……”
“Tôi uống thuốc rồi.” Trọng Dương Hạ đột nhiên nói: “Mỗi lần đều uống.”
Lâm Vũ Sinh ngây người trừng mắt, một lúc sau mới phản ứng lại:”Con mẹ nó…… anh!”
Mỗi lần Trọng Dương Hạ quan hệ với tần suất và cường độ cao như vậy đều là dùng loại thuốc đó ư, không cần thân thể nữa sao?
“Ly hôn. à” Trọng Dương Hạ giữ chặt lấy mắt cá chân của Lâm Vũ Sinh kéo người xuống, tiếng xích vang lên cùng với giọng nói của hắn: “Không bao giờ có chuyện đó.”
_________
Lời tác giả: Đó là tất cả những gì tôi có thể làm…Tôi đã cố gắng hết sức rồi…