Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 60

Edit & beta: Yan

Cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi tượng trưng cho sự kết thúc của hôn nhân, vô tình bị bỏ quên trên bàn trà trong phòng khách. Trọng Dương Hạ ban đầu không để ý, nhưng dì giúp việc nhắc nhở rằng những giấy tờ quan trọng nên được cất giữ cẩn thận.

“Giấy tờ quan trọng ư?” Trọng Dương Hạ lạnh lùng nhìn cuốn sổ đỏ đơn độc, không hiểu có gì quan trọng.

“Quan trọng đó” Dì giúp việc nói: “Nó tượng trưng cho việc cháu đã trở lại trạng thái độc thân.”

Trở lại trạng thái độc thân có nghĩa là gì? Trọng Dương Hạ hiếm khi dành thời gian suy nghĩ về điều đó.

Điều này có nghĩa là có thời gian và không gian hoàn toàn tự chủ, có thể tự do sắp xếp cuộc sống của mình, đồng thời cũng có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào một mối quan hệ tình cảm mới.

Hắn có thể, Lâm Vũ Sinh cũng vậy.

Đã bao lâu rồi không có tin tức gì về Lâm Vũ Sinh? Trọng Dương Hạ lấy điện thoại ra nhìn, bốn ngày lẻ sáu tiếng. Thật ra cũng không lâu lắm, hắn từng lạnh nhạt với Lâm Vũ Sinh lâu hơn thế này, nhưng khi gặp lại Lâm Vũ Sinh vẫn sẽ cười rất ngoan ngoãn, hỏi han ân cần với hắn.

Đúng vậy, bây giờ thì không còn nữa rồi, họ đã ly hôn rồi.

Thực ra Trọng Dương Hạ không có cảm giác gì về việc ly hôn, ban đầu kết hôn không phải vì tình cảm đôi bên, ly hôn cũng là điều đã được dự đoán trước.

Không có gì lạ, cũng sẽ không có gì không thoải mái, nên là.

Nên là.

Không có cảm giác gì sao?

Kha Đồ không tin, lắc đầu nói: “Dương Hạ, cậu đã làm việc liên tục gần năm mươi tiếng rồi.”

“Hợp tác với vịnh M rất quan trọng.”

Chưa có chuyện gì quan trọng đến mức khiến một ông chủ như hắn phải liều mạng đến vậy.

Kha Đồ nghiêng người dựa vào bàn làm việc của Trọng Dương Hạ, cầm một cây bút máy nghịch tới nghịch lui, nghĩ một lúc rồi nói: “Nghỉ ngơi đi, hôm khác anh em mình ngồi lại nói chuyện với nhau.”

Trọng Dương Hạ không những không nghỉ ngơi mà còn đột nhiên như phát điên lên, đối đầu với một công ty khác ở thành phố Z.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong giới.

Thật ra trước khi Số Tụ được chuyển về nước, đã có không ít người dự đoán Trọng thiếu gia này sau khi mạnh mẽ trở lại sẽ giải quyết những kẻ từng cưỡi lên đầu hắn như thế nào.

Suy cho cùng, việc Trọng Dương Hạ bị ép đến mức không có chỗ đứng ở thành phố Z không phải là bí mật.

Những kẻ từng giẫm đạp lên hắn, cười nhạo hắn, ngáng chân hắn, khi nghe tin tức đều không khỏi run rẩy.

Mọi người đều biết, người này từ nhỏ đã không phải là người dễ dây vào.

Đúng như dự đoán bên đầu tiên bị xử lí là nhà họ Ôn.

Có chút nằm trong dự đoán, lại có chút ngoài dự đoán, nằm trong dự đoán là vì nhà họ Ôn chính là bên đã tuyên bố phong sát Trọng Dương Hạ năm xưa.

Ngoài dự đoán là không ngờ sự báo thù của Trọng Dương Hạ lại đến nhanh như vậy, theo lẽ thường thì hắn vừa về nước, đang là thời điểm ẩn mình chờ thời, phát triển sự nghiệp, không phải là thời cơ tốt để gây chiến trên thương trường.

Chỉ là Trọng Dương Hạ nổi tiếng là người khó đoán, mọi người đều rất nhanh chóng chấp nhận sự ngạc nhiên này và đang chờ xem ai sẽ thắng trong trận chiến thầm lặng này.

Ôn gia là một tập đoàn ẩm thực lâu đời ở thành phố Z, sở hữu nhiều thương hiệu nhà hàng và chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh.

Ôn Vĩnh là người khéo léo, mạng lưới quan hệ phức tạp và không dễ bị lay chuyển.

Mà Số Tụ, với tư cách là một công ty công nghệ mới nổi, theo lẽ thường, hai bên thậm chí có thể thúc đẩy hợp tác cùng có lợi, dù sao thì Ôn Gia cũng đang thúc đẩy các nhà hàng thông minh công nghệ.

Ban đầu, Số Tụ đến với khí thế mạnh mẽ, Ôn Vĩnh cũng đã hạ mình tìm Trọng Dương Hạ, ngấm ngầm bày tỏ sự hối lỗi về những gì đã làm với Trọng Dương Hạ, không mong hợp tác, chỉ mong đừng gây thù chuốc oán.

Đối mặt với việc Ôn Vĩnh nhiệt tình nâng ly, Trọng Dương Hạ thậm chí còn không chạm vào ly, liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Ôn tổng khách khí quá rồi, trên thương trường mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình, tôi cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà gây thù với ông.”

Nói xong liền vung tay rời đi.

Ôn Vĩnh tức giận đến đỏ bừng cả mặt, thư ký ở bên cạnh giận không thể kiềm chế: “Thằng nhãi này có ý gì?!”

Thương trường là nơi mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình, vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán…

Ôn gia và hắn sao có thể vô duyên vô cớ, nguyên nhân thì có quá nhiều….

Tuy nhiên, Trọng Dương Hạ đã không trả thù Ôn gia ngay lập tức mà chỉ tuyên bố sẽ không giao dịch với các công ty có hợp tác với Ôn gia.

Hành động này đã giáng một đòn không nhỏ cho Ôn gia, nhưng xét cho cùng thì cơ nghiệp vẫn còn đó, Trọng Dương Hạ cũng không đến mức phải liều mạng. Ôn gia đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Sự kiện lần này đột nhiên gây ra náo động lớn, chắc chắn là có nguyên nhân.

“Đã nửa tháng rồi.” Kha Đồ xông vào văn phòng lôi Trọng Dương Hạ lên xe của mình, ép hắn về nhà: “Mẹ kiếp, cậu định làm việc đến chết à, công ty có bao nhiêu nhân viên như vậy để làm gì?”

Trọng Dương Hạ dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa ấn giữa lông mày: “Tôi không sao.”

“Sao lại không sao?” Kha Đồ vừa lái xe vừa liếc nhìn hắn một cái: “Không tìm được người sao?”

Trọng Dương Hạ khựng tay lại một chút, hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay: “Không có.”

“Hắn gấp gáp muốn b*p ch*t nhà họ Ôn như vậy……”

Kha Đồ cũng tự châm một điếu, giảm tốc độ xe: “Để cho bọn họ bận đến không rảnh tay, không có tâm trí đi tìm Lâm Vũ Sinh gây phiền phức à?”

Trong xe im lặng, Trọng Dương Hạ mới nói: “Vốn dĩ cũng không định dễ dàng bỏ qua.”

Vốn dĩ cuộc chiến này đáng lẽ sẽ không nhanh chóng bùng nổ như vậy.

Vào ngày thứ mười sau khi ly hôn với Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ tình cờ gặp lại một người quen cũ trong nhà vệ sinh của một quán bar.

“Ôn Văn, nghe nói gần đây nhà cậu bị Số Tụ gây phiền phức giờ thế nào rồi? Có khả năng hòa giải không?” Bạn bè có chút lo lắng nhìn Ôn Văn đang lau tay.

“Hòa giải?” Ôn Văn cười lạnh một tiếng: “Mày là ngày đầu tiên đến thành phố Z à? Tính tình của vị kia đâu dễ nói chuyện như vậy, ba tôi ăn mấy lần quả đắng, tức đến suýt chút nữa phát bệnh.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Có biện pháp nào để xử lý hắn ta không…”

“Mày nghĩ nhiều rồi, bây giờ Số Tụ đang nổi như cồn, nhà họ Ôn tao cũng phải nhường nhịn ba phần.” Ôn Văn thở dài một hơi nói: “Cũng may là hắn ta dường như cũng không có ý định nhất quyết phải đối đầu, tổn thất hiện tại vẫn có thể chấp nhận được, chỉ là trong lòng khó chịu thôi!”

Gia đình họ Ôn đã bén rễ ở thành phố Z nhiều năm, không dễ dàng gì mà sụp đổ, chỉ là lần này lại bị một thằng nhóc như Trọng Dương Hạ làm cho thua thiệt, Ôn Vĩnh cảm thấy thật sự mất mặt, trong lòng nén giận trong lòng. 

Ôn Văn thì lại càng tệ hơn, trong giới ai mà không biết chuyện năm xưa cậu mặt dày theo đuổi Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ thà đi xa đến nước Y cũng không muốn ở bên cậu ta.

“Hừ.” Nghĩ đến đây, Ôn Văn dùng sức ném mạnh chiếc khăn giấy trong tay xuống đất: “Trọng Dương Hạ không thể động vào, nhưng bạn trai cũ của hắn thì luôn có thể lôi ra để trút giận, nếu không phải tại cậu ta……”

Bạn bè đương nhiên cũng biết chuyện năm xưa, rất bất bình thay cho Ôn Văn: “Tôi nghe nói thằng Lâm Vũ Sinh kia đã bị Trọng Dương Hạ đá rồi, tìm cậu ta để xả giận đi!”

“Cần mày nói chắc.” Ôn Văn mỉm cười nhẹ, lộ ra hàng răng trắng sạch nhưng khiến người ta rùng mình, ánh mắt toát lên sự xảo quyệt và ác ý, làm người ta cảm thấy lạnh gáy: “Ba tao đã sắp xếp người đi tìm rồi, khi nào tìm được, sẽ mời mày đến nhà tao chơi…”

Đám người ngay lập tức cười đùa rời đi, ngay giây tiếp theo cửa ngăn được đẩy mở.

Trọng Dương Hạ với vẻ mặt điềm tĩnh bước ra, tay cầm điếu thuốc chưa châm.

Hắn liếc nhìn khăn giấy bị Ôn Văn ném xuống đất, ánh mắt mờ mịt nhắm lại một chút.

9 giờ.

Khắc Đồ cuối cùng đã đưa Trọng Dương Hạ về nhà, anh ta bước vào cửa tự nhiên đi rót nước uống. Anh ta liếc nhìn những viên thuốc bên cạnh máy lọc nước rồi quay đầu nhìn về phía Trọng Dương Hạ.

“Dương Hạ,” Kha Đồ uống một ngụm nước lớn, đi tới ngồi xuống ghế sofà: “Sao không trực tiếp nói cho người nhà họ Ôn biết? Nếu hỏi, bọn họ sẽ không dám động vào cậu ấy đâu, đúng không?”

Trọng Dương Hạ không nói gì, Kha Đồ suy đoán: “Cậu lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ, lo lắng Lâm Vũ Sinh sẽ xảy ra chuyện.”

Trọng Dương Hạ vừa đối đầu với nhà họ Ôn vừa đi tìm Lâm Vũ Sinh để tránh cậu gặp chuyện.

 Cuối cùng việc tiết lộ những điều cậu quan tâm thường sẽ trở thành con bài cho nó kẻ xấu.

Trọng Dương Hạ vẫn bình thản, đang chơi đùa với chiếc bật lửa bạc trong tay.

Cạch —— mở ra, cạch —— đóng lại.

“Thật sự chỉ là do bùa thôi à?” Khắc Đồ trầm ngâm một lúc, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái bình thường: “Lúc Số Tụ mới bắt đầu ở nước Y, cho dù thiếu tiền, tình hình khó khăn như vậy, dù có phải vay tiền cũng phải vay để đưa cho cậu ấy .”

Bận rộn đến mức không thể nghỉ ngơi, thậm chí phải thức trắng để bay về nước, có thật chỉ muốn gặp một m*nh tr*n Diệp không?

“Cậu muốn nói gì?” Trọng Dương Hạ lập tức nâng mí mắt, hơi lạnh lùng nhìn về phía Kha Đồ.

Người bình thường có thể không chịu đựng được ánh mắt như vậy, nhưng Kha Đồ hiểu rõ Trọng Dương Hạ, không cảm thấy sợ hãi, ngược lại vẫn tiếp tục nói dưới ánh mắt ấy: “Cậu có từng nghĩ, thực sự thích cậu ấy không?”

Ngày hôm đó, cho đến khi rời đi Kha Đồ vẫn không nhận được câu trả lời từ Trọng Dương Hạ.

Sau khi Kha Đồ hỏi Trọng Dương Hạ vẫn giữ im lặng.

Hình như chỉ ngồi vài giờ mà trời đã sáng mờ mờ, một gói thuốc không biết từ lúc nào chỉ còn lại những đầu thuốc đã tắt, nằm lộn xộn trong gạt tàn.

Mắt Trọng Dương Hạ đỏ ngầu, im lặng nhìn cái gạt tàn đã thiêu cháy tóc của hắn và Lâm Vũ Sinh, dường như vẫn còn ngửi thấy mùi khét.

Thật khó chịu, khiến ngực cũng cảm thấy nặng nề.  

Tim đập ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi Trọng Dương Hạ bắt đầu cảm thấy buồn nôn,  

hắn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, nôn hết những gì trong dạ dày ra.

Súc miệng xong, Trọng Dương Hạ bước ra, mặt không biểu cảm, cầm lấy viên thuốc an thần bên cạnh máy nước và nuốt xuống.

Giấc ngủ của hắn đã biến mất.

Đêm thứ 5 sau khi ly hôn hắn đã mơ một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ là ở Hà Hoa Đường, những bông sen nở rực rỡ, Lâm Vũ Sinh chèo chiếc thuyền nhỏ của mình vào sâu, dù Trọng Hạ gọi thế nào cậu cũng không quay lại.

Trọng Dương Hạ liền nhảy xuống nước, muốn bơi qua, nhưng ngay khi nhảy xuống, nước biến thành lửa bùng cháy dữ dội nuốt chửng Trọng Dương Hạ.

Hắn nhìn bóng lưng Lâm Vũ Sinh biến mất giữa ngọn lửa màu vàng sáng, muốn mở miệng gọi, nhưng toàn thân đau nhức.

Cuối cùng của giấc mơ Trọng Dương Hạ bị thiêu thành tro, còn Lâm Vũ Sinh thì không một lần quay đầu lại.

Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này Trọng Dương Hạ không thể nào ngủ lại được nữa, không phải vì hắn không muốn ngủ, mà dù có nhắm mắt lại, trống rỗng đầu óc cũng hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu trời từ đen chuyển sang xám, từ xám chuyển sang trắng.

Thuốc an thần có thể giúp hắn miễn cưỡng ngủ ba bốn giờ, nhưng thường thì Trọng Dương Hạ phải uống gấp đôi liều lượng.

Nhưng hôm nay, thuốc an thần cũng không có tác dụng, trong đầu Trọng Dương Hạ toàn là giọng nói của Kha Đồ.

“Có bao giờ nghĩ rằng, thật sự thích cậu ấy không?”

“Ầm——” một tiếng nổ lớn.

Trọng Dương Hạ đập vỡ gạt tàn thuốc, tro thuốc và mảnh kính vương vãi khắp nơi, hắn không cảm xúc đi vào phòng, tìm ra một viên thuốc màu trắng, lại lôi ra một cái hộp nhỏ, dùng viên thuốc chấm vào một chút bột màu đen.

Viên thuốc trong lòng bàn tay bị nhuộm đen, Trọng Dương Hạ nhìn một lúc, ngửa đầu nuốt xuống.

Bình Luận (0)
Comment