Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 61

Edit & beta: Yan

“Vẫn như cũ à?”

Điêu Dung cầm cốc cà phê bước vào văn phòng của Kha Đồ, ngồi xuống một cách tao nhã.

Kha Đồ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Không phải sao? Sắp ba tháng rồi…”

Hai người im lặng một lúc, Điêu Dung lại lên tiếng: “Thật sự không được thì buộc hắn đi bệnh viện đi, Ôn gia đã bị quật đến nỗi phải trốn đi rồi, trong thời gian ngắn không dám có động tĩnh gì, mà hắn vẫn chưa nghỉ ngơi.”

Kha Đồ lắc đầu thở dài, lại cười đùa: “Haizzz, cậu giấu kín thật đấy, nếu không phải lần đó, tôi thật sự không thể nhận ra cậu thích hắn!”

“Chậc.” Điêu Dung cười một cách thờ ơ: “Hắn rất xuất sắc, thích người xuất sắc thì có gì lạ.”

“Tôi cũng rất xuất sắc.”

“Cậu là đồ ngốc.”

Kha Đồ lập tức cười lớn: “Chết tiệt, thật đáng ghét! Tôi không thể cãi được luôn!”

Cười một lúc, anh ta lại hỏi: “Lần đó các cậu nói chuyện xong chưa, cậu đã buông bỏ rồi à? Không muốn cố gắng thêm tí nữa à?”

“Trước đây là do tìm hiểu không kĩ.” Điêu Dung lắc đầu, ngẩng mặt lên nói: “Ai bảo hắn không bao giờ tâm sự với anh em, tôi vẫn luôn cho rằng hắn và vợ là hôn nhân hợp tác, nếu tôi biết……”

Điêu Dung không nói tiếp.

Nhưng Kha Đồ hiểu, Điêu Dung luôn là người có thể buông bỏ, hai người đã nói rõ với nhau, y đương nhiên sẽ không có ý nghĩ gì khác.

“Cậu thật phóng khoáng.” Kha Đồ thở dài, cảm khái nói: “Nếu tất cả các mối quan hệ yêu đương đều đơn giản như vậy thì tốt, tình huống của bọn họ quá phức tạp.”

Điêu Dung và Trọng Dương Hạ dù sao cũng là quen biết sau này, cũng chỉ gặp Lâm Vũ Sinh hai lần, đối với chuyện về họ biết không nhiều.

Y nói với một sự cảm thán: “Nếu cậu nói rằng hắn không thích người khác, thì không giống. Nếu cậu nói thích, ừm, cũng không giống.”

“Dù thích hay không thích, có một điều chắc chắn,” Kha Đồ nhìn vào Điêu Dung: “Sự bất thường của Dương Hạ, chắc chắn là vì cậu ta.”

Sự bất thường của Trọng Dương Hạ là có dấu hiệu chán ăn.

Hắn trở nên rất dễ cáu kỉnh và dễ nổi giận, không thể chịu đựng được một chút sai lầm nhỏ, hắn đã tự đập vỡ văn phòng hai lần.

Nếu điều này tiếp tục nó sẽ ảnh hưởng xấu, nên hắn đã thay đổi nó thành một văn phòng tại nhà.

Công việc kinh doanh không bị trì hoãn, nhưng cuộc sống là một mớ hỗn độn.

Ôn gia rất bận rộn, và đây là thời điểm quan trọng để tìm Lâm Vũ Sinh, nhưng Lâm Vũ Sinh dường như đã biến mất và không có tin tức gì.

Trọng Dương Hạ đá mạnh vào bàn trà và gọi Giang Kiệt.

“Chưa có tin tức gì à?”

Giang Kiệt khựng lại một giây, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi anh Trọng, theo sự sắp xếp của anh, chúng tôi đã cử người đến canh gác nhà cũ của anh Lâm và cũng đã sắp xếp người ở hai bất động sản trong thành phố này, nhưng họ đều chưa từng thấy anh Lâm xuất hiện, hiện tại cũng chưa tìm thấy dấu vết anh rời khỏi thành phố Z, suy đoán có lẽ vẫn còn ở đây, chỉ là thành phố Z quá lớn…”

Ý trong lời nói, không cần phải nói. Một người biến mất trong một thành phố rộng lớn, giống như một giọt nước đổ vào biển cả, khó mà tìm được.

“Con mẹ nó ông đây thuê mấy người để làm gì hả!”

Trọng Dương Hạ hít một hơi thật sâu, giận dữ nói: “Một lũ vô dụng!”

Tắt điện thoại Trọng Dương Hạ ngả người ra sau ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần nhà.

Trong phòng khách tối tăm không có đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đèn trần rõ ràng không chuyển động, nhưng trong mắt Trọng Dương Hạ dường như nó đang quay sắp rơi xuống.

Hắn đã không thể đếm được bao nhiêu đêm mất ngủ, thuốc ngủ gần như không hiệu quả, thái dương như muốn nổ tung, thỉnh thoảng dạ dày nhói lên rất khó chịu.

Hắn nhìn gì cũng thấy chướng mắt, nhìn gì cũng bực mình.

Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào đèn một lúc, trong khoảnh khắc này hắn nghĩ nếu nó rơi xuống thì tốt rồi, xong xuôi mọi chuyện.

Tất nhiên là không thể như mong muốn.

Sau khi lấy một bao thuốc lá ra, anh ta xé bao thuốc một cách bực bội và lấy ra một điếu thuốc.

Ngậm điếu thuốc vào môi, Trọng Dương Hạ mở điện thoại và lật xem album ảnh.

Hắn có một bức ảnh chung của họ.

Với một toa tàu cao tốc lộn xộn làm nền, Trọng Dương Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi Lâm Vũ Sinh cầm điện thoại và mỉm cười cẩn thận với ống kính.

Trọng Dương Hạ  nhìn chằm chằm vào bức ảnhnhư thể muốn chui vào trong để gặp người mà dán một miếng băng gạc trên trán, đôi mắt sáng rực, dường như tràn đầy viễn cảnh tươi đẹp cho tương lai.

Tại sao lúc đầu lại để Lâm Vũ Sinh gửi bức ảnh này vào điện thoại của hắn?

Trọng Dương Hạ nhả khói vào màn hình điện thoại, che đi khuôn mặt của Lâm Vũ Sinh trong giây lát.

Ồ, là vì không lâu sau khi chụp bức ảnh này, Trọng Dương Hạ đã bỏ rơi một mình Lâm Vũ Sinh trên tàu cao tốc.

Đây là bức ảnh chung đầu tiên của họ và cũng là để nhắc nhở bản thân sau này, đừng để mất con người đáng thương, phiền phức đó nữa.

Khi đó, tình cảm của họ vẫn rất tốt.

Đúng vậy, họ đã từng rất tốt.

Còn bây giờ thì sao?

Khói tan, khuôn mặt của Lâm Vũ Sinh hiện lại trên màn hình, Trọng Dương Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.

Là Lâm Vũ Sinh nói yêu hắn trước, là Lâm Vũ Sinh dùng hết mọi thủ đoạn để có được hắn.

Lời nói dối bị vạch trần, chẳng lẽ hắn không nên tức giận sao? Chẳng lẽ không nên hận sao?

Người đề nghị ly hôn lại là Lâm Vũ Sinh, người biến mất cũng là Lâm Vũ Sinh.

Lâm Vũ Sinh đi vào cuộc đời của hắn một cách không thể giải thích được, lại tùy tiện biến mất.

Cho dù ly hôn, thì cũng nên là Trọng Dương Hạ đề xuất, cho dù rời đi, thì cũng nên là Trọng Dương Hạ mở miệng bảo cậu cút đi. Lâm Vũ Sinh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!

Cậu là kẻ lừa đảo, bỏ thuốc hắn, bỏ bùa hắn. Lừa hắn kết tóc, yêu đương, khiến hắn nghĩ rằng tình cảm của mình là thật.

Nghĩ rằng đã gặp được người muốn ở bên nhau cả đời.

Từ đầu, Lâm Vũ Sinh đã lừa dối hắn, hắn chỉ  lạnh nhạt với Lâm Vũ Sinh 1 – 2  năm, vẫn cho cậu ăn ngon mặc đẹp, tại sao chứ……

Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng lừa dối hắn.

Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng cực đoan, càng nghĩ càng khó chịu trong người.

Trọng Dương Hạ dùng sức ấn tàn thuốc lên màn hình điện thoại, đứng dậy rời đi.

Điện thoại bị vứt trên thảm, màn hình vẫn sáng, một chấm đen hình tròn không đều xuất hiện trên màn hình, nhưng tránh được hình của Lâm Vũ Sinh.

Nửa phút sau, màn hình tắt, chỉ còn lại tàn tro dính trên đó.

Tiếp theo, một tiếng động lớn phát ra từ phòng ngủ, có lẽ là do đồ thủy tinh bị rơi xuống đất.

*

Số Tụ ngày càng phát triển, hiện nay ra ngoài ai mà không giơ ngón tay cái lên với họ.

Chỉ là dạo gần đây, Tổng giám đốc Trọng Dương Hạ rất ít khi lộ diện, các hoạt động đối ngoại đều do Kha Đồ một mình đảm nhận, có không ít người bàn tán riêng tư.

Có người nói là trước đây đã đấu với nhà Ôn, nhà Ôn thảm bại sắp xếp cho người báo thù Trọng Dương Hạ, khiến người ta tàn phế, có người nói là Kha Đồ và Trọng Dương Hạ trở mặt, hai người đang kiện tụng.

Có người còn khoa trương hơn, nói Trọng Dương Hạ mắc bệnh nan y, có lần gặp trên đường, thấy Trọng Dương Hạ mặt mày tái nhợt, mắt đỏ ngầu, cả người gầy gò đi trông thấy, sợ rằng không còn nhiều thời gian nữa…

“Vớ vẩn!” Kha Đồ tức giận đập điện thoại lên bàn, “Mấy thứ truyền thông vô lương tâm này, bắt gió bắt bóng bịa đặt lung tung!”

Điêu Dung thở dài một hơi, nhìn về phía Giang Kiệt đang đứng một bên: “Tiểu Giang, Dương Hạ vẫn là không chịu đi bệnh viện sao?”

“Ầy.” Giang Kiệt lắc đầu bất lực, thở dài: “Anh Trọng nghĩ bản thân mình không có bệnh.”

“Đâu phải không có bệnh!” Kha Đồ lo lắng đến mức xoay vòng vòng: “Đã gần nửa năm rồi, anh ấy gầy đi như thế nào, quầng thâm mắt kia sắp đuổi kịp gấu trúc rồi, chưa kể dì giúp việc ở nhà còn nói với tôi, anh ấy ăn một bát cơm nhỏ cũng khó!”

“Dường như dạ dày hắn cũng không tốt.” Điêu Dung thở dài một tiếng: “Cứ tiếp tục như vậy hắn ngã quỵ mất.”

Điều này còn tệ hơn nữa, tuổi còn trẻ…

“Mọi chuyện bắt đầu từ khi Lâm Vũ Sinh mất tích.” Kha Đồ nắm tay lại, đấm vào lòng bàn tay còn lại: “Phải tìm thấy cậu ta, bệnh tim cần thuốc chữa, cho dù chúng ta trói Dương Hạ đến bệnh viện, anh ấy cũng không hợp tác đâu.”

“Chuyện này không phải giao cho anh làm sao?” Điêu Dung nhìn Giang Kiệt: “Vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Giang Kiệt mím môi, xấu hổ nói: “Anh Lâm rất trốn rất giỏi, không để lại bất kỳ dấu vết nào, bên nhà anh ấy cũng không có động tĩnh gì, thực sự rất khó tìm.”

Thật là đáng lo.

“Tôi nghe dì giúp việc ở nhà Trọng Dương Hạ nói rằng hắn dạo này càng ngày càng…” Kha Đồ lo lắng nói: “Sẽ lái xe suốt đêm đi loanh quanh, cứ như vậy e là chưa tìm được người thì hắn đã gặp chuyện lớn rồi.”

“Tôi sẽ bảo nhà tôi giúp tìm kiếm.” Điêu Dung nói: “Việc này không thể để nhà họ Ôn biết được tin tức, vẫn nên tiến hành bí mật thì hơn.”

“Được.”

Màn đêm buông xuống ánh đèn được bật lên.

Đường phố, ngõ hẻm được ánh đèn rực rỡ chiếu sáng. Đường nét của các tòa nhà cao tầng hiện lên càng thêm hùng vĩ dưới ánh đèn.

Một chiếc Maybach từ từ di chuyển trên những con phố của thành phố Z, một bàn tay thon dài và rõ xương chìa ra khỏi cửa sổ xe, giữa các ngón tay kẹp điếu thuốc, khói bay ra sau.

Gió đêm tranh nhau luồn vào xe, thổi tung mái tóc trên trán Trọng Dương Hạ, cằm hắn mọc râu, môi khô nứt nẻ, cả người trông càng tiều tụy và sa sút.

Hút hết điếu này đến điếu khác, trong xe nồng nặc mùi khói, Trọng Dương Hạ khẽ ho, dừng xe ở ven đường.

Mùa hè trên ngọn cây hai bên đường có những loại côn trùng kêu, kêu không theo quy luật, cứ thế tiếp diễn.

Đột nhiên, một chiếc xe điện nhỏ chạy ngang qua chiếc Maybach, Trọng Dương Hạ đột nhiên ngước mắt lên.

Một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh, phía sau đầu rất giống một người.

Tiếng gầm của động cơ đột nhiên vang lên, chiếc Maybach lao đi như một mũi tên.

[Vào lúc 10:35 sáng nay, một vụ tai nạn xe Maybach đáng chú ý đã xảy ra tại khu vực đường trung tâm đại lộ Chấn Hoa ở thành phố chúng tôi.]

[Theo các nhân chứng, chiếc xe Maybach đắt tiền đang đuổi theo một chiếc xe điện màu trắng với tốc độ rất nhanh. Người lái xe điện hoảng loạn nên đã phanh xe đột ngột và để tránh va chạm, chiếc Maybach đã đâm vào vành đai màu xanh lá cây ở bên phải. Hiện tại, lực lượng cứu hộ khẩn cấp đã nhanh chóng đến hiện trường và triển khai công tác cứu hộ chuyên sâu…]

Bình Luận (0)
Comment