Edit & beta: Yan
Đây là giấc ngủ ngon nhất của Trọng Dương Hạ trong nửa năm trở lại đây.
Lần này hắn không gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, hắn trở về lúc bảy tám tuổi, căn biệt thự của gia đình rất lớn, xa hoa nhưng lạnh lẽo, Trọng Minh ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, mẹ Trương Tiểu Đình tưới hoa trong sân, vừa nghe điện thoại.
Trọng Dương Hạ rất muốn chửi Trọng Minh một trận, nhưng bản thân trong mơ không kiểm soát được, bước tới lại nói: “Ba ơi, tuần sau cả nhà mình đi công viên giải trí đi.”
Khuôn mặt của Trọng Minh nhô lên từ tờ tạp chí ông ta nheo mắt, trông vừa giả tạo vừa kỳ lạ, cười nói: “Được thôi, chúng ta cùng đi.”
Trong giây tiếp theo, khung cảnh chuyển đến thời điểm đã hẹn.
Nhưng Trọng Minh không ở nhà, Trương Tiểu Đình cũng không có ở đó, gió không biết từ hướng nào thổi vào nhà.
Trọng Dương Hạ đứng trong phòng khách trống trải gọi điện cho họ, họ nói rằng họ đang bận, lần sau nhé, nhất định lần sau sẽ đi.
Lừa hắn ư, Trọng Dương Hạ hiểu rõ, sẽ không bao giờ có lần sau.
Trong giấc mơ hắn ngồi trên sàn nhà và lặng lẽ khóc, giọng nói non nớt vang vọng mãi không thôi: “Kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ lừa đảo, tôi không có gì cả…”
Tất cả mọi thứ đáng ngưỡng mộ đều do cha mẹ cho hắn.
Gia đình giàu có, nhưng Trọng Dương Hạ lại cảm thấy không có gì thực sự thuộc về mình.
Cha mẹ không quan tâm, ai còn quan tâm nữa?
Hắn thực sự muốn một thứ gì đó thuộc về mình, mãi mãi không lừa dối, phản bội hắn. Trung thành mãi mãi, vĩnh viễn không biến mất.
Trọng Dương Hạ nhỏ bé ở trong biệt thự rộng lớn tìm kiếm, nhưng hắn không thể tìm thấy bất cứ thứ gì phù hợp với những gì hắn mong muốn.
Mọi thứ đều rất tốt và đắt tiền, nhưng không có gì hắn muốn.
Cuối cùng, trời cũng tối.
Trọng Dương Hạ kiệt sức, hắn trở về phòng, nằm lên giường định ngủ một giấc, nhưng lại sờ thấy một vật dưới gối.
Hắn cầm nó trong tay, nhờ ánh đèn nhìn rõ đó là một cái túi thêu màu đỏ sẫm cũ kỹ, bên ngoài thêu một bông hoa sen nhỏ, nhìn có vẻ tinh xảo, nhưng chắc không đắt.
Trọng Dương Hạ đưa tay mở ra, bên trong chỉ có một bím tóc mỏng manh đã bị cắt.
Đây là tóc của ai?
Không biết là trong lòng hay trong đầu, hoặc là ngoài cửa phòng hay là ở chân trời, có một giọng nói lớn tiếng kêu lên: “Chính là cái này!”
Tít — tít — tít —
Âm thanh của thiết bị y tế đều đặn và ồn ào.
Mí mắt Trọng Dương Hạ động đậy, ai đó lập tức hét lớn: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ! Ê, ấn chuông, ấn chuông!”
Ồn ào quá…Chỉ có Kha Đồ khi mới kích động như thế này, giọng nói của anh ta lớn đến mức có thể lật tung mái nhà.
Trọng Dương Hạ thầm mắng một tiếng trong lòng, cố gắng mở mắt.
Cảnh tiếp theo rất hỗn loạn, hơn mười người mặc chiếc áo blouse trắng tràn vào phòng bệnh, thay phiên nhau kiểm tra cẩn thận toàn thân Trọng Dương Hạ.
Nếu không phải vì không có sức lực, Trọng Dương Hạ đã muốn lật đổ giường bệnh.
“Cậu đã ngủ được ba ngày rồi.”
Phòng bệnh cuối cùng cũng im lặng, Kha Đồ thở phào nhẹ nhõm, kéo chiếc ghế sang bên cạnh giường bệnh của Trọng Dương Hạ và thở dài: “Tôi nghĩ cậu sắp chết đến nơi.”
Tóc của Kha Đồ trông hơi bết, có vẻ như đã hai ngày không gội đầu, chắc là ở trong bệnh viện suốt mấy hôm nay. Tâm trạng cáu kỉnh của Trọng Dương Hạ dịu đi một chút, hắn không nói gì với anh ta, chỉ nói: “Tôi không thể chết.”
“Tất nhiên là cậu không thể chết!” Giọng nói của Kha Đồ trở nên to hơn, rất phóng đại: “Xe của cậu hỏng nát bé rồi, lúc tôi nhận được thông báo con mẹ nó tôi tưởng cậu…”
“May mà mạng cậu lớn, chỉ gãy hai xương sườn, ngoài ra không có vết thương nào khác, thật là may mắn!”
Kha Đồ thao thao bất tuyệt: “Này, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy hả, tự dưng lại đuổi theo xe điện người ta làm gì? May mà chủ xe điện không bị làm sao, nếu không thì sao đây? Cậu có biết vụ tai nạn xe này ở thành phố Z nổi tiếng lắm rồi không, ai cũng biết là cậu!”
Trọng Dương Hạ nhướng mày, nhìn Kha Đồ bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Biển số xe của cậu lộ liễu quá mà.” Kha Đồ vỗ tay, kể lể những tin đồn gần đây một cách sống động: “Có người nói cậu say rượu nên phát điên, có người nói cậu dùng chất k*ch th*ch, có người nói cậu trả thù xã hội, có người nói cậu đã bị hỏa táng trong bí mật…”
Các phiên bản khác nhau liên tục xuất hiện, Trọng Dương Hạ dù sao cũng là chủ tịch tập đoàn, những tin tức giả đồn đại này ảnh hưởng rất lớn, Kha Đồ lập tức bảo người sắp xếp từng chuyện một.
“Cậu tỉnh rồi, vừa hay có thể xem thông báo tôi chuẩn bị, mau chóng gửi đi tránh bị ảnh hưởng đến mức thấp nhất.”
Trọng Dương Hạ lười xem: “Cứ gửi đi.”
“Được.” Kha Đồ gật đầu cất điện thoại: “Lần này cậu quá đáng sợ, bác sĩ nói cậu có không ít bệnh, thiếu ngủ lâu ngày mới ngủ mê man lâu như vậy.”
Kha Đồ khựng lại một lát, trong đầu nhớ lại lời bác sĩ nói trước đó.
“Cơ thể cậu ta bây giờ giống như một tờ giấy căng đến cực hạn, nhìn có vẻ không có bệnh gì nghiêm trọng trong thời gian này, nhưng chỉ cần có gì tác động là sẽ tiêu đời, ngoài vết thương do tai nạn xe hơi, bệnh dạ dày cũng không nhẹ đâu, tôi khuyên nên nhập viện điều trị, nếu cần, cậu ta cũng có thể nói chuyện với bác sĩ tâm lý…..” Bác sĩ nói giảm nói tránh, nhưng Kha Đồ đã hiểu rõ.
Tâm bệnh của Trọng Dương Hạ khó chữa, thời gian trôi qua cơ thể cũng dần mắc bệnh.
“Nếu không thì nhập viện đi.” Kha Đồ khuyên hắn: “Đừng cố chấp nữa.”
“Không sao.” Vẻ mặt Trọng Dương Hạ vẫn lạnh nhạt: “Gãy xương không phải vấn đề lớn, ngày mai có thể xuất viện.”
“Mẹ kiếp…..”
Kha Đồ suýt thì chửi thề: “Nếu cậu có vấn đề gì lớn thì tìm Lâm Vũ Sinh kiểu gì? Ôn gia đã chịu thiệt thòi nhiều trong tay cậu, nếu để họ biết cậu tốn công tìm người, thì không sợ họ sao…”
“Cho nên mới phải tìm thấy cậu ấy ngay lập tức.”
“Đệt…” Kha Đồ thuyết phục người khác không được mà trở thành người thúc giục: “Cứ để người bên dưới đi tìm là được, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Trọng Dương Hạ không nghe, ngược lại đột nhiên hỏi: “Tin tức tai nạn xe cộ vừa mới phát tán có rộng không?”
Kha Đồ gật đầu, đột nhiên hiểu ra: “Cậu không phải là định…., nhưng vẫn phải đăng thông báo, nếu không điều chỉnh một chút, tung ra một ít thông tin sai sự thật chẳng hạn?”
“Chính là nó.” Trọng Dương Hạ nhắm mắt lại, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực hắn lên xuống theo mỗi hơi thở, lan rộng khắp cơ thể.
Không khí trong bệnh viện khiến hắn rất khó chịu, hắn luôn thấy buồn nôn, mỗi ngày mọi người ra vào phòng bệnh, cùng một người, cùng một giọng nói rất khó chịu.
Không ai có thể đánh bại Trọng Dương Hạ, ba ngày sau hắn vẫn phớt lờ sự phản đối của mọi người và rời bệnh viện.
Trở về nhà.
Điều đầu tiên Trọng Dương Hạ làm là đi vào phòng ngủ, lấy một hộp thuốc lá từ ngăn kéo, lấy ra một điếu thuốc và lấy một ít bột đen từ một hộp nhỏ khác, châm lửa và hít một hơi thật sâu.
Kha Đồ theo sau hắn, nghiêng người nhìn: “Dính cái gì đen thui vậy? Thuốc lá mới có làm sạch phổi được không?”
Trọng Dương Hạ đến ngồi xuống ghế sofa, ngả người ra sau, hướng lên nhả khói, cả người như rơi vào trạng thái cực kỳ mệt mỏi và thư thái bất ngờ.
“Tôi nói này, cho dù đúng là bùa đi nữa.” Kha Đồ khua tay đi đến cửa sổ sát đất, cũng châm một điếu, còn như đang khoe khoang nhả một vòng khói: “Nếu có thể thích một đời, thì sao?”
Có phải bị bỏ bùa hay không thì có quan trọng gì? Nếu thích mà có thể kéo dài đến lúc chết, thì sao không tính là yêu thật lòng?
Nếu chia tay đau khổ như vậy, sao còn phải nghĩ đến lúc bắt đầu bằng lừa dối như thế nào?
“Không quan trọng nữa.” Trọng Dương Hạ ngẩng đầu lên, nhìn ra dòng sông rộng lớn: “Khoảnh khắc chiếc xe gặp tai nạn, tôi rất muốn chết.”
Nhưng ông trời không muốn lấy mạng hắn.
“Nếu tìm được cậu ấy.” Kha Đồ dừng lại một lúc, hỏi: “Cậu định làm gì? Đưa cậu ấy đến một nơi an toàn để bảo vệ hay giữ cậu ấy ở bên cạnh?”
Thật nực cười, thật ra Trọng Dương Hạ hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.
Tìm được Lâm Vũ Sinh, ngoài việc đảm bảo an toàn cho cậu, hắn còn muốn làm gì hắn chưa từng nghĩ tới.
Ít nhất hãy tìm được người trước đã, những việc còn lại để tính sau.
Đến bây giờ, dù cho Trọng Dương Hạ đã sống một cuộc sống đảo lộn, nhưng hắn vẫn nghĩ mình có thể tự kiểm soát.
Cho đến khi hắn thật sự gặp lại Lâm Vũ Sinh.
Người mà hắn đã mất công tìm kiếm suốt nửa năm, lại sống trong cùng một khu dân cư cũ, không ai nghĩ đến điều đó.
Đó là một lần tình cờ.
Trọng Dương Hạ lái xe lượn lờ trong đêm tối của thành phố Z suốt cả đêm. Hôm nào hắn cũng làm như vậy, không ngủ được, vừa nằm xuống là cả người khó chịu. Hắn đi dạo một lúc, vào lúc trời sáng nhẹ, không biết từ lúc nào đã đến khu chung cư nơi Trần Diệp sống.
Kể từ khi Trần Diệp qua đời, hắn chỉ đến đó hai lần, ngồi trong nhà nửa tiếng rồi rời đi.
Nhưng hôm nay hắn không có ý định đến nhà Trần Diệp, mặc dù ngôi nhà rất nhỏ, nhưng quá yên tĩnh, mỗi khi hắn ở lại nơi yên tĩnh thì lại cảm thấy khó chịu.
Bầu trời chuyển sang màu xám trắng, xung quanh mờ mịt, Trọng Dương Hạ tùy ý đậu xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong một khoảnh khắc nào đó, không biết tại sao, Trọng Dương Hạ không kiềm chế được mà mở mắt ra.
Hai người đàn ông mặc đồng phục đi từ xa tới, Trọng Dương Hạ nhìn rõ trên áo có lẽ là tên của một cửa hàng tiện lợi nào đó. Lâm Vũ Sinh đã gầy đi một chút, đang cúi đầu gặm bánh bao trong tay, đi bên cạnh cậu là một người đàn ông trẻ tuổi.
Hai người không biết đã nói gì với nhau, bỗng nhiên người đàn ông giơ tay khoác lên vai Lâm Vũ Sinh, cả hai cùng cười, cứ thế đi về phía trước, bóng dáng ngày thu nhỏ lại.
Nụ cười nghiêng nghiêng đó thực ra chỉ diễn ra trong vòng ba giây, nhưng lại giống như một thần chú đầy ma lực đập vào mặt Trọng Dương Hạ.
Nửa năm qua, hắn sống không ra người, quỷ không ra quỷ, mỗi ngày trôi qua như một năm, đầu óc như muốn nổ tung, toàn thân không chỗ nào là không đau.
Nhưng, Lâm Vũ Sinh trông có vẻ sống rất tốt, cậu không đau khổ, không quay đầu lại, không hoài niệm.
Cậu cười với người khác, đúng vậy, bây giờ cậu thể hiện nụ cười đó với mọi người…
Có gì đáng cười? Ăn mấy cái bánh bao có gì ngon?
Làm việc ở cửa hàng tiện lợi có ý nghĩa gì? Người đó có gì tốt? Có tiền? Có ngoại hình? Có năng lực? Có…
Kệ con mẹ nó, có gì mà phải nghĩ?
Trọng Dương Hạ cả người ngồi ở ghế lái, tay gần như sắp bóp nát vô lăng, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm về hướng hai người đã biến mất.
Kệ con mẹ nó, có gì quan trọng đâu?
Những chuyện đã qua, đúng hay sai, phải hay trái, cứ kệ con mẹ nó đi!
________
Cậu bé chạy xe điện ở chương trước: Mọi người ơi, ai hiểu không! Lúc đó tôi chỉ đi qua, mà nó đuổi theo tôi như điên! Sợ chết mất! Thật sự có vấn đề!