Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 63

Edit & beta: Yan

Trọng Dương Hạ không ổn, Lâm Vũ Sinh biết điều đó.

Có một lần, Lâm Vũ Sinh bị va đập đến choáng váng, vô tình nắm lấy cổ tay của Trọng Dương Hạ, vô ý chạm vào mạch của hắn và phát hiện ra điều đó.

Đáng tiếc là cơ thể nghiêng ngả, không thể kiểm tra cẩ thận được.

Sau đó Trọng Dương Hạ dường như khoẻ lên, sắc mặt và tinh thần đều dần dần hồi phục. Chỉ là Lâm Vũ Sinh không có tâm trí quan tâm Trọng Dương Hạ đã hồi phục như thế nào, cậu chỉ muốn rời đi.

Từ nhỏ đã lớn lên tự do tự tại, cậu bao giờ ở trong một không gian nhỏ lâu như vậy, giống như một tù nhân.

Huống chi  mỗi ngày đều phải chịu đựng Trọng Dương Hạ…càng thêm tủi nhục, đến kỹ nữ còn có tôn nghiêm hơn cậu.

“Đã một tháng rồi nhỉ.” Lâm Vũ Sinh dựa vào đầu giường, nhìn Trọng Dương bày Hạ từng món từng món lên bàn: “Trọng Dương Hạ, anh hết giận chưa?”

Trọng Dương Hạ như không nghe thấy, tự mình lấy đũa ra: “Qua ăn cơm đi.”

Thực ra mỗi ngày mỗi bữa ăn đều rất tinh tế ngon miệng, chỉ là Lâm Vũ Sinh nuốt không trôi.

Cứng đầu được một tháng, không có hiệu quả gì, Lâm Vũ Sinh quyết định đổi một cách khác.

Lần này cậu không để Trọng Dương Hạ lôi kéo mình, tự xuống giường ngồi xuống thảm ngoan ngoãn ăn cơm chỉ phát ra tiếng nhai rất nhỏ.

Trọng Dương Hạ d*ng ch*n ngồi trên ghế sofa bên cạnh cậu, tóc mái che khuất đôi mắt, nhưng Lâm Vũ Sinh biết Trọng Dương Hạ đang nhìn chằm chằm cậu.

Giống như một loài dã thú nào đó khóa chặt con mồi.

Lần này Lâm Vũ Sinh ăn nhiều hơn một chút, sau khi ăn xong cậu lau sạch tay và miệng, nghiêng người về phía Trọng Dương Hạ cười một cái, nói với giọng mềm mại và ôn hòa: “Tôi không muốn cứ mãi ở trong phòng ngủ, anh cũng nên để tôi có thể tự do đi lại trong căn nhà này chứ?”

Lâm Vũ Sinh vừa nói vừa quan sát kỹ lưỡng, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt của Trọng Dương Hạ.

Nhưng trong ánh mắt của Trọng Dương Hạ không có sự giận dữ, cũng không có sự vui vẻ, chỉ có một loại sâu thẳm khó dò, khiến cậu càng thêm bất an dưới sự nhìn chăm chú im lặng này.

“Không phải phải tôi muốn chạy……” Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng giải thích.

“Cười thêm một cái nữa đi.” Trọng Dương Hạ đột nhiên nói.

Lâm Vũ Sinh nghi hoặc nhướng mày, tuy không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời mà cong hai bên khóe miệng lên. Nụ cười gượng gạo có vẻ hơi miễn cưỡng và cứng ngắc.

Trọng Dương Hạ khẽ cười một tiếng, rất ngắn ngủi thoáng qua rồi biến mất.

“Xoay người lại, nằm sấp lên giường.”

Lâm Vũ Sinh càng thêm cứng đờ, nhưng sau một thoáng do dự cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Trọng Dương Hạ đến phía sau cậu rồi ngồi xổm xuống, đưa tay lấy hai ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo cột sống của cậu, dùng một chút lực nhỏ xuyên qua cạp quần.

Đến nơi đó không chút do dự, nhưng vẫn khá nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào thăm dò.

Lâm Vũ Sinh hít một hơi mạnh, giọng của Trọng Dương Hạ đồng thời vang lên sau lưng cậu: “Rên đi.”

Đó là một mệnh lệnh nhưng không quá nghiêm khắc.

Lâm Vũ Sinh nhíu chặt mày, cắn chặt môi không nói một lời.

Trọng Dương Hạ nâng cổ tay lên hai lần thuần thục và quyết đoán, khiến Lâm Vũ Sinh khẽ rên một tiếng, rồi không thể giả vờ được nữa, cậu đưa tay ra sau kéo tay Trọng Dương Hạ ra.

Quá trình rất suôn sẻ Trọng Dương Hạ ngoan ngoãn bỏ tay ra theo ý của cậu.

Sau đó, Trọng Dương Hạ đứng dậy cúi đầu nhìn ngón giữa của bàn tay phải, thấy nó hơi ướt.

Lâm Vũ Sinh mặt nóng bừng, xấu hổ quay đầu lại, thấy Trọng Dương Hạ thản nhiên lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi và thong thả lau chất lỏng trên ngón tay lên điếu thuốc.

Lâm Vũ Sinh mở to hai mắt, tròng mắt dường như sắp rơi ra ngoài, cậu nhìn với sự không thể tin nổi khi thấy Trọng Dương Hạ hoàn thành một loạt động tác, rồi châm điếu thuốc đó.

Khói thuốc hơi ẩm ướt, Trọng Dương Hạ hút điếu thuốc mạnh hơn bình thường, rồi thở ra một luồng khói, mở miệng nói: “Tôi đã nói từ rất lâu rồi, đừng có nói dối trước mặt tôi, thật sự rất ngu ngốc.”

“Cậu đi đâu cũng không được, thế nên đừng có ý nghĩ xấu xa nào hết.”

Thấy Trọng Dương Hạ lại chuẩn bị đi, Lâm Vũ Sinh vội vàng đứng dậy, tiếng xích kêu lách cách, cậu nghiến răng nói: “Đừng ép tôi phải hận anh.”

Lâm Vũ Sinh chưa từng là người biết nói những lời cay nghiệt, đây là lần đầu tiên cậu thốt ra một từ nặng nề như vậy.

Bóng lưng của Trọng Dương Hạ khựng lại một chút, chữ “hận” này giống như một mũi tên dài bắn tới từ phía sau, trúng ngay vào ngực hắn.

Lòng trà ngập sự cay đắng, Trọng Dương Hạ bóp nát điếu thuốc, hận đi, hắn nghĩ, hận còn hơn là không có gì.

Sau hai hơi thở, Trọng Dương Hạ vẫn bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Cho đến tận đêm khuya, Trọng Dương Hạ cũng không quay lại, nên Lâm Vũ Sinh có thể ngủ sớm.

Trên sofa phòng khách cách vách, Trọng Dương Hạ ngồi rất lâu.

Tóc hắn hơi rối, vài sợi tóc rủ xuống trán, theo nhịp thở nặng nề của hắn mà rung nhẹ. 

Ánh sáng ảm đạm bên ngoài cửa sổ phác hoạ  đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn, nhưng lại không nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này.

Thời gian gần đây, trạng thái của Trọng Dương Hạ ngày càng tốt hơn, thậm chí có lúc khiến Kha Đồ và những người khác nghĩ rằng hắn cuối cùng cũng đã bước ra khỏi bóng tối đón chào cuộc sống mới.

Nhưng bây giờ, Trọng Dương Hạ lại cảm thấy như mình đã quay trở lại những ngày tháng trước đây, mỗi hơi thở đều là  sự nóng nực khó chịu, như có ai đó đang dùng đinh đóng vào thái dương của hắn. Mãi đến ba giờ sáng, Trọng Dương Hạ mới cử động người, ngả người ra sau ghế sofa. 

Quá nóng, quá bỏng, quá chói mắt.

Trọng Dương Hạ đột nhiên mở mắt, nhìn thấy xung quanh toàn là lửa, ngọn lửa giống như sóng biển, lớp lớp trào dâng.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy đá tung cửa phòng ngủ. Cũng may, nhờ có cánh cửa sổ đặc biệt kia, bên ngoài tuy ánh lửa ngút trời, nhưng cuối cùng không có tia lửa nào lọt vào được.

Nhiệt độ trong phòng vẫn bình thường, Lâm Vũ Sinh vẫn đang ngủ say trên giường. Trọng Dương Hạ bước nhanh vào trong chuẩn bị mở khóa còng tay cho Lâm Vũ Sinh.

“Thật sự muốn mở khóa cho cậu ấy sao?” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau bên phải.

Trọng Dương Hạ đột ngột quay người, chăm chú nhìn chằm chằm về hướng đó.

Trong góc tối tăm kia, một bóng đen từ từ ngưng tụ lại, sau đó một bóng người chậm rãi hiện ra.

Đôi chân thon dài, eo thon gọn, mặc một bộ quần áo màu đen hòa vào màn đêm, nhìn lên trên da trắng ngần, ngũ quan tuấn tú.

Trọng Dương Hạ nhìn thẳng đối phương, ngay lập tức nhíu mày.

Đó là một người trông giống hệt hắn.

‘Trọng Dương Hạ kia’ bước ra vài bước, ánh lửa ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn ta, khiến hắn ta càng thêm nổi bật, hắn ta nhìn người đang ngủ say trên giường, rồi quay sang hỏi Trọng Dương Hạ: “Có phải anh vẫn còn thích cậu ấy không?”

Còn, chữ này thật sự rất vi diệu, nó vừa chứa đựng những gì đã có trong quá khứ, lại vừa ẩn chứa sự tiếp nối của hiện tại.

Trọng Dương Hạ chậm rãi siết chặt nắm đấm,  im lặng không nói, sắc mặt thâm trầm như nước.

“Nếu muốn giam giữ một người như vậy, không phải là vì mối thù sâu hận lớn, thì chính là vì quá yêu thương không nỡ rời xa. Nhưng nếu vì những chuyện cậu ấy đã làm với anh mà hận, anh hoàn toàn có thể đối xử với cậu ấy tệ bạc hơn, chứ không phải là cho ăn ngon uống tốt rồi cung phụng người ta ở đây.”

“Ngây thơ.” Trọng Dương Hạ cười lạnh một tiếng, rời mắt: “Tại sao tôi phải thích một kẻ lừa đảo?”

“Thật sao?”

‘Trọng Dương Hạ kia’ chậm rãi nhếch mép, cười hỏi: “Vậy thì bây giờ là cái gì? Anh không lẽ không biết anh trông điên cuồng và mất trí như thế nào sao, hoàn toàn không giống người bình thường chút nào.”

“Nếu như anh không phải vì thích.” Hắn ta nói tiếp: “Anh nên để cậu ấy đi, nhà họ Ôn không đấu lại anh đâu, để cậu ấy được an toàn có rất nhiều cách, đâu chỉ có ở bên cạnh anh là con đường duy nhất.”

“Im miệng.”

“Anh sớm đã muốn nhốt cậu ấy lại rồi.” ‘Trọng Dương Hạ kia’ không những không im miệng, còn rất nhàn nhã dựa vào cửa kính, không hề sợ cái nóng bên ngoài cửa sổ: “Anh bảo cậu ấy đừng đi làm mà ở nhà, anh muốn cậu ấy là của riêng anh, chỉ là cậu ấy không đồng ý, anh lại mềm lòng.”

“Trước khi ly hôn, anh lại nhốt cậu ấy hơn mười ngày, sau đó lại thấy thương xót.”

‘Trọng Dương Hạ kia’ tặc lưỡi lắc đầu, cảm khái nói: “Anh nên nhẫn tâm một chút, nhốt cậu ấy lại sớm hơn, như vậy sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, anh không thấy, thì sẽ không có gì cả.”

“Tôi bảo anh im miệng.” Giọng của Trọng Dương Hạ lạnh lùng như băng, mang theo ý cảnh cáo.

“Tôi biết vì sao anh đau khổ.” ‘Trọng Dương Hạ kia’ như ảo thuật gia lấy từ trong túi ra một thứ, đó là một cái túi gấm màu đỏ sẫm, hắn ta cầm trong tay tung lên tung xuống như trò chơi.

“Anh không thể chấp nhận sự thật rằng cậu ấy lừa dối anh, nhưng cũng không thể chấp nhận việc cậu ấy rời xa anh. Rõ ràng anh ghét cậu ấy, không muốn thích cậu ấy nữa, nhưng lại không thể kiềm chế việc xót xa và lo lắng cho cậu ấy. Rõ ràng lanh không muốn gặp lại cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy không còn ở bên cạnh anh nữa, anh lại không thể chấp nhận điều đó…”

‘Trọng Dương Hạ kia’ cười lớn một cách khoa trương, giơ tay chỉ vào Trọng Dương Hạ, run rẩy nói: “Tự mâu thuẫn, tự giằng xé, tự hoang mang. Pằng ! Anh điên rồi.””

Trọng Dương Hạ cảm thấy vô cùng ghê tởm thái độ ngạo mạn của đối phương, hắn ghét người khác bày ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện trước mặt mình và nói không ngừng.

Hắn nắm chặt nắm đấm, đột nhiên bước nhanh về phía trước, giơ tay đấm thẳng vào má phải của đối phương.

“Aiya!”

 Máu tươi ngay lập tức chảy xuống từ khóe miệng của ‘Trọng Dương Hạ kia’, lướt qua cằm và nhỏ xuống, giống như ngậm một cánh hoa hồng. 

Nhưng hắn ta lại cười một cách quái dị, yết hầu khẽ động: “Nhìn kìa, tôi đoán trúng rồi, anh mất bình tĩnh rồi.”

“Cút.”

Trọng Dương Hạ chỉ tay ra cửa, cả khuôn mặt bị bao phủ bởi một bóng đen u ám: “Ngay lập tức.”

“Không thể cút được.”

Cùng với câu nói này, bóng dáng của ‘Trọng Dương Hạ kia’ đột nhiên biến mất, rồi ngay lập tức xuất hiện bên giường.

Khóe miệng hắn ta bị thương chảy máu, một giọt máu treo lơ lửng trên cằm, hai giây sau, cuối cùng nhỏ xuống xương quai xanh, nở ra một đóa hoa nhỏ màu đỏ: “Tại sao anh lại nghi ngờ thuốc giải bùa mà cậu ấy cho anh là giả?”

Cái gọi là thuốc giải bùa thực chất chỉ là một viên kẹo.

Viên kẹo ngọt ngào thấm vào tim, dính cả tro tàn trên tóc, vừa ngọt vừa chát, lại mang theo chút vị đắng. Trọng Dương Hạ nhớ mãi hương vị ấy, cả đời khó quên.

“Là vì anh cho rằng nó không có tác dụng.”

‘Trọng Dương Hạ kia’ đưa tay quệt vệt máu trên cằm, màu đỏ tươi chói mắt. Hắn ta thu lại nụ cười, vừa như cảm khái, vừa như bất lực: “Anh thực sự trúng bùa rồi sao?”

Trọng Dương Hạ chưa từng nghi ngờ sao?

Đương nhiên là không.

Bây giờ nhìn lại, thứ gọi là ‘bùa tình yêu’ thật hoang đường, nực cười và vô lý.

Nhưng mà hoàn cảnh mà Trọng Dương Hạ phải đối mặt lúc ban đầu quá phức tạp, đã từng chứng kiến thủ đoạn của Lâm Vũ Sinh, lại trải qua bị Lâm Vũ Sinh lừa gạt, sự nghiệp bị huỷ hoại tổn thất, còn sự thật bà nội mắc bệnh nan y, hắn không đau khổ sao?

Đau khổ chứ.

Tình yêu thật sự mà hắn tưởng chỉ là một trò lừa bịp.

Hắn dùng gậy đánh chết Lâm Vũ Sinh hoàn toàn tình phá vỡ yêu của họ.

Hắn không thể chấp nhận được, hắn muốn kết thúc.

“Vậy nên anh không ngừng tẩy não bản thân, tất cả là vì cái thứ bùa tình yêu kia, không có nó anh căn bản sẽ không thích Lâm Vũ Sinh, lanh đừng tự lừa dối mình, anh không được thích kẻ lừa đảo.”

‘Trọng Dương Hạ kia’ đến trước mặt Trọng Dương Hạ, dùng chiếc túi màu đỏ sẫm trên tay liên tục chạm vào ngực hắn.

“Nhưng trái tim anh không nghe theo lý trí, nên anh cố chấp xa lánh, đối xử lạnh lùng.”

Nhưng tất cả mọi thứ đều có một tiền đề mà ngay cả Trọng Dương Hạ cũng không nhận ra, lý do hắn có thể sống và làm việc bình thường là vì trong tiềm thức hắn biết rằng: Lâm Vũ Sinh sẽ không rời đi, Lâm Vũ Sinh vẫn sống trong thế giới của hắn.

Trần Diệp chính là sợi dây trói buộc họ lại với nhau, bà ấy còn ở đó thì họ không thể chia lìa.

Nhưng sự ra đi của Trần Diệp khiến Trọng Dương Hạ lần đầu tiên nhận ra rằng mối quan hệ của họ đã lung lay sắp đổ đi đến hồi kết.

“Anh muốn tạo lại một sợi dây ràng buộc, anh muốn cậu ấy đến công ty anh làm việc, cậu ấy không đi, cậu ấy còn muốn ly hôn với anh, anh tức giận quá nên đã nhốt cậu ấy lại!”

‘Trọng Dương Hạ kia’ nghiêng đầu, cười giễu cợt: “Ồ, nhìn anh kìa, thật là hioosng một mớ hỗn độn. anh không nên để cậu ấy đi, anh nghĩ rằng anh có thể thích nghi với cuộc sống không có cậu ấy, uống nước lọc mỗi ngày mà không có cảm giác gì, nhưng đến một ngày đột nhiên không còn nữa, anh sẽ phát điên lên đấy.”

“Anh không được, anh không có Lâm Vũ Sinh là không được.”

Hắn uống cái gọi là thuốc giải, thậm chí một mình đi khám bác sĩ.

“Chậc, chậc, chậc” ‘Trọng Dương Hạ kia’ đứng cạnh giường khoa trương lắc đầu, hả hê trên nỗi đau của người khác: “Trọng Dương Hạ, không ngờ cậu lại mắc chứng lo âu sau chia ly đấy.”

Ngọn lửa bên ngoài cửa sổ đập mạnh vào cửa sổ, muốn chen vào, rèm cửa cũng không chịu nổi nhiệt độ cao mà trở nên cong queo, tỏa ra một mùi khó chịu.

Bí mật không ai biết bị phơi bày, cùng với mùi trong không khí khiến người ta nghẹt thở.

Trọng Dương Hạ lạnh lùng liếc nhìn, quay đầu nhìn xuống Lâm Vũ Sinh: “Vậy thì sao? Cậu ấy vẫn ở đây.'”

Dù có phải như vậy cả đời cũng được.

Những thứ không thể làm rõ thì không cần để ý nữa, những thứ không thể giải quyết thì không cần giải quyết nữa, chỉ cần Lâm Vũ Sinh ở đây là được.

“Cậu ấy sẽ rời đi thôi.”

Bóng dáng của ‘Trọng Dương Hạ kia’ lại đột ngột hiện ra bên cửa sổ, hắn ta dán chiếc túi gấm màu đỏ sẫm lên kính, chiếc túi gấm bốc cháy trong không trung, tỏa ra làn khói đen.

“Anh không muốn thừa nhận tình cảm của mình, nhưng cậu ấy đã học được cách dũng cảm chia ly rồi.”

Nói xong, hắn ta đột nhiên lao về phía Lâm Vũ Sinh đang nằm trên giường, Trọng Dương Hạ giật mình, không chút do dự chắn trước mặt Lâm Vũ Sinh.

‘Trọng Dương Hạ kia’ biến mất trước khi chạm vào Trọng Dương Hạ thì đã hóa thành một làn khói tan biến, nhưng giọng nói của hắn ta vẫn vang vọng trong lồng ngực Trọng Dương Hạ.

“Nào có loại bùa nào, tình yêu mới là loại bùa không thể giải được trên thế gian này.

Ngay lúc đó, một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, Trọng Dương Hạ đột ngột mở mắt.

Buổi sáng bảy giờ, bên ngoài trời đã sáng hẳn.

Là điện thoại của Giang Kiệt gọi đến, bộ phận sản xuất xảy ra sự cố an toàn đột ngột, cần Trọng Dương Hạ đến gấp để ổn định tình hình.

Tắt điện thoại, Trọng Dương Hạ ngồi dậy từ sofa, giơ tay dùng sức xoa bóp ấn đường, lát sau hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Lâm Vũ Sinh lặng lẽ nhắm mắt, nhưng lại khẽ nhíu mày, trông có vẻ rất khó chịu, hai cổ tay của cậu đã có vài vết sẹo mờ, là do lúc mới bị giam cầm đã cố gắng vùng vẫy mà bị thương.

Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của cậu một lúc, nhẹ nhàng mở khóa còng tay.

Bình Luận (0)
Comment