Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 64

Edit & beta: Yan

Lâm Vũ Sinh ngủ rất say, khi tỉnh dậy phát hiện rèm cửa sổ mở toang, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, đã là giữa trưa.

Muốn đưa tay vén chăn lên, lại phát hiện cổ tay nhẹ nhõm chưa từng có, Lâm Vũ Sinh sững sờ ngồi bật dậy, không thể tin được mà cúi đầu nhìn về phía đôi tay của mình.

Chiếc còng tay ngày trước trói buộc anh đã được mở ra, yên tĩnh đặt ở trên đầu giường. Trọng Dương Hạ lại không dùng xích khóa cậu nữa rồi sao? Lâm Vũ Sinh ngẩn người một lúc lâu mới lật người xuống giường, vội vàng chạy tới mở cửa phòng ngủ. Nhưng còn chưa kịp để tay lên nắm đấm cửa, thì cửa đã bị mở từ bên ngoài.

Lông mày của Lâm Vũ Sinh bất giác giật một cái, theo bản năng cậu cho rằng người đến là Trọng Dương Hạ, vội vàng lùi lại một bước lớn, trong lòng đầy cảnh giác.

“Là anh?”

“Là tôi, thưa anh Lâm.” Giang Kiệt nhanh chóng bỏ tay khỏi nắm cửa, đứng thẳng người, hơi điều chỉnh lại nhịp thở, nói ngắn gọn: “Tôi chỉ có thể tranh thủ được chừng này thời gian thôi, Trọng tổng đang trên đường trở về, anh mau đi đi!”

Lâm Vũ Sinh trợn to mắt: “Cậu có ý gì?”

Giang Kiệt không phải là trợ lý của Trọng Dương Hạ sao? Bây giờ anh ta muốn phản bội Trọng Dương Hạ và để mình đi à?

Giang Kiệt giơ tay nhìn đồng hồ, rồi thở dài một hơi sâu, nói: “Anh còn chưa biết sao? Tổng Trọng và trưởng phòng Điêu là một cặp. Nhưng mà gần đây tổng Trọng rất lạ, thường xuyên không có ở công ty, buổi tối cũng ít khi về nhà, vì chuyện này mà hai người cãi nhau không ít.”

Giang Kiệt ngập ngừng dừng lại, nói: “Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, như vậy là không chung thủy với tình cảm của trưởng phòng Điêu, cũng là sự bất công với anh…… anh đi đi.”

Đồng tử của Lâm Vũ Sinh hơi giãn ra, vô thức nắm chặt tay, rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại mấy lần mới có chút do dự mở miệng: “Ý anh là…… Trọng Dương Hạ và Điêu Dung đã xác nhận quan hệ rồi á?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện khi nào vậy?”

Giang Kiệt hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua Lâm Vũ Sinh, trong mắt tràn đầy đồng cảm và không đành lòng.

Sau đó anh ta rời mắt đi, nhỏ giọng nói: “Thật ra ở nước Y, bọn họ chỉ cách tờ giấy dán tường một bước nữa thôi , trưởng phòng Điêu là một thiên tài, rất nhiều công ty tranh nhau muốn y, nếu không phải vì tổng giám đốc Trọng, sao y có thể chọn cái công ty Số Tụ vừa mới thành lập lúc đó chứ?”

“Nếu nói là chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, thì chắc là cũng hơn nửa năm rồi nhỉ…”

Da đầu Lâm Vũ Sinh tê dại, chậm rãi thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, da như bị đóng băng, vừa cứng vừa đau, đúng rồi, Trọng Dương Hạ và Điêu Dung mới là người yêu của nhau.

Điêu Dung sẽ đợi Trọng Dương Hạ ly hôn, Trọng Dương Hạ sẽ gọi tên Điêu Dung khi hôn cậu.

Hơn một tháng bị Trọng Dương Hạ giam cầm, cậu chưa từng quên điều này, chỉ là chưa bao giờ dám nhắc đến.

Có lẽ con người luôn nhút nhát, sẽ vô thức trốn tránh những thứ khiến mình đau khổ, giả vờ như không tồn tại thì nghĩ rằng sẽ không đau.

“Thật ra tôi đã nhắc nhở anh rồi.” Giang Kiệt đột nhiên nói.

Lâm Vũ Sinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên: “Có phải anh đã gửi tấm ảnh đó không?”

“Là tôi.” Giang Kiệt nói: “Lúc đó tôi nghĩ, để cậu nhìn rõ hiện thực, có lẽ tốt cho cả ba người.”

Bức ảnh đó là giọt nước trà ly, là bước chân trượt ngã cuối cùng trên vách đá, đến tận bây giờ Lâm Vũ Sinh vẫn có thể nhớ lại tất cả chi tiết của bức ảnh đó.

Lâm Vũ Sinh không trách Điêu Dung không giữ lời, cũng không trách Trọng Dương Hạ thay lòng đổi dạ, trò chơi tình ái này, ai có thể tuỳ ý làm theo ý muóin được chứ?

Nhưng rõ ràng đã tâm đầy ý hợp Điêu Dung, cũng đã ly hôn với mình, mỗi người đều có cuộc sống mới, Trọng Dương Hạ sao lại phải làm như vậy?

Lâm Vũ Sinh loạng choạng một chút, cảm thấy tim mình thắt lại, giống như bị một bàn tay lạnh giá nắm chặt, một trận đau nhói lan khắp cơ thể, khó thở như nuốt phải dao.

“Lâm tiên sinh, anh không sao chứ?” Giang Kiệt nhìn sắc mặt cậu không ổn lắm, ân cần hỏi.

Nhưng giọng nói của Giang Kiệt như bị ngăn cách trong một chiếc hộp thủy tinh, Nghe có vẻ ầm ĩ, môi Lâm Vũ Sinh tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Dù tức giận, giận dữ, nhưng đối với việc Trọng Dương Hạ giam cậu lại, Lâm Vũ Sinh vẫn còn ôm… ôm một chút ảo tưởng.

Trọng Dương Hạ có nhớ cậu không, có không, có một chút nào không, có thấy khó chịu khi không có cậu không?

Nhưng hiện thực đã tát Lâm Vũ Sinh một cái , khiến da thịt cậu tan nát, chế nhạo cậu thật ngu ngốc, ngốc nghếch và sự hay quên của cậu.

Không phải đâu, Trọng Dương Hạ thực sự chỉ muốn sỉ nhục cậu, trả thù cậu.

Vì vậy hắn sẽ nhốt cậu như một con vật, ngày nào cũng hành hạ cậu.

“Anh Lâm, nhanh lên, không còn thời gian nữa.”

Giang Kiệt thúc giục: “Một chiếc xe thương mại biển số 877 đã đỗ dưới lầu, anh cứ xuống lầu, tài xế sẽ đưa anh đi.”

Chưa kịp nghĩ gì khác, Lâm Vũ Sinh theo bản năng bước ra ngoài, rồi quay đầu nhìn Giang Kiệt: “Còn anh? Anh thì sao?”

“Tôi không sao, chỉ cần anh không nói, sẽ không ai nghi ngờ tôi.”

Hai người ra khỏi cửa, Giang Kiệt nhìn về phía thang máy, nói một cách vội vàng: “Tôi lên trên, còn cậu chạy xuống, đừng đợi thang máy, sợ rằng sẽ gặp nhau!”

“Được!” Lâm Vũ Sinh chạy đến cửa cầu thang, hai người tách ra trên dưới, Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu nói với Giang Kiệt: “Cảm ơn anh, Tiểu Giang.”

Giang Kiệt vội vàng gật đầu, dường như muốn nhìn xuống nhưng lại dừng bước chân. Cuối cùng anh không nhìn Lâm Vũ Sinh một lần nữa, xoay người chạy lên.

Chạy cầu thang từ tầng 13 xuống tầng 1 đối với Lâm Vũ Sinh hiện tại là một thử thách lớn, đã lâu cậu không ăn uống tử tế, mới chạy được hai tầng chân đã mềm nhũn, bụng bên phải truyền đến những cơn đau nhói, đau đến mức cậu đổ mồ hôi lạnh.

Có ỉ người đi cầu thang, có lẽ người dọn vệ sinh cũng lười biếng nên các bậc thang được bao phủ đầy bụi.

Lâm Vũ hơi nghiêng người về phía trước, hai chân thay phiên nhau nhanh chóng, mỗi bước đều bước ra một khoảng cách rất lớn.

Cầu thang phát ra âm thanh “bụp bụp” gấp gáp dưới chân cậu làm tung lên một lớp bụi nhẹ.

Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn cảm thấy không đủ oxy, ngực khó chịu, như có một tảng đá lớn đè lên, tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên, không được dừng lại…

“Lâm Vũ Sinh!”

Một tiếng quát giận dữ đột ngột từ phía trên vọng lại, Lâm Vũ Sinh suýt chút nữa trượt chân, cậu thậm chí còn quên cả thở, ngẩng đầu lên.

Trọng Dương Hạ đang ở trên, cách Lâm Vũ Sinh hai tầng đang cúi người nhìn xuống.

Toàn bộ khuôn mặt của hắm đỏ bừng vì tức giận, gân xanh nổi lên trên trán, biểu cảm dữ tợn méo mó, giọng nói chứa đựng ngọn lửa giận dữ vô tận, khiến không khí xung quanh run rẩy: “Mẹ kiếp em còn dám chạy hả!”

Chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên! Nhanh nhanh thật nhanh!!!

Trong đầu Lâm Vũ Sinh chỉ có ý nghĩ này, cậu không hề do dự cúi đầu mắt nhìn chằm chằm vào bậc thang dưới chân, hai chân di chuyển nhanh chóng.

Đùi truyền đến những cơn đau nhức nhưng cậu không quan tâm nữa, chạy trốn trong tuyệt vọng.

Nhưng bây giờ cậu quá yếu, còn cơn giận của Trọng Dương Hạ lại quá lớn, chạy được vài bước, Lâm Vũ Sinh nghe thấy tiếng bước chân của Trọng Dương Hạ dường như đã ở ngay sau lưng cậu hai hoặc ba mét.

Sắp bị bắt rồi!

Trái tim trong nháy mắt đã dâng lên tận cổ họng, Lâm Vũ Sinh mất tập trung, trượt chân.

“Lâm Vũ Sinh!”

Sau tiếng thét lớn, Lâm Vũ Sinh đột nhiên mất thăng bằng, cả người ngã về phía trước.

Đầu tiên là tay chống lên mặt đất, sau đó trọng lượng cơ thể đè lên, đầu ngã về phía trước, Lâm Vũ Sinh chỉ cảm thấy một cơn đau kịch liệt, cơ thể không ngừng lăn lộn va vào từng bậc cầu thang cứng phát ra tiếng động đáng sợ.

Trên thực tế toàn bộ quá trình này chỉ mất vài giây, nhưng đối với Lâm Vũ Sinh thì lại rất dài.

Cùng với tiếng “bịch” lớn, cuối cùng cậu ngã xuống đất không thể nhúc nhích được nữa.

Đầu óc ong ong, không nghe thấy gì, trước mắt Lâm Vũ Sinh là một mảnh hỗn độn, dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc bao trùm cơ thể cũng như tan rã.

Cậu cố gắng chớp mắt, dần dần khung cảnh mờ ảo bắt đầu có một số đường nét, cậu nhìn thấy một bóng người màu xám.

Khi ý thức dần dần hồi phục, những thứ trong tầm nhìn bên phải cơ thể dần dần trở nên rõ ràng, cậu nhìn thấy Trọng Dương Hạ đang quỳ bên cậu.

Quần dính đầy bụi, bộ vest vốn thẳng tắp lúc này cũng đã trở nên lộn xộn, cúc áo bung ra, cà vạt xiên xẹo treo trên cổ mất đi sự gọn gàng vốn có.

Cơ thể Trọng Dương Hạ run rẩy dữ dội, từ vai đến chân, như bị một luồng giá buốt không thể chống cự xâm chiếm. Các khớp ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, nhưng vẫn không ngừng run.

Lông mày hắn cau lại, trên trán cũng đầy mồ hôi. Môi run rẩy, dường như đang lẩm bẩm, lại như không thể phát ra tiếng.

Lâm Vũ Sinh có chút bối rối chớp mắt, sau đó cậu cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy qua má trái, hơi ngứa muốn đưa tay lên sờ.

“Đừng cử động!” Trọng Dương Hạ đột nhiên giữ tay cậu lại, cơ thể run rẩy cũng truyền đến cánh tay Lâm Vũ Sinh, thật kỳ quái Lâm Vũ Sinh chậm chạp nhận ra Trọng Dương Hạ đang sợ hãi.

Sợ gì? Sợ cậu chết sao?

Lâm Vũ Sinh mấp máy môi, khó khăn thốt ra tiếng:”Trọng… …Dương Hạ.”

“Tôi đây.” Trọng Dương Hạ lập tức trả lời cậu: “Tôi đây.”

“Tôi ghét anh.” Ngực Lâm Vũ Sinh phập phồng, khom người, nhìn có vẻ rất bình tĩnh nói.

Bốn phía chìm vào một mảnh yên tĩnh ngay cả tiếng thở cũng không nghe được.

Trọng Dương Hạ ngây người cúi đầu, một tay nắm chặt, một tay vẫn còn đặt trên cánh tay Lâm Vũ Sinh, ánh mắt hắn vì câu nói này trở nên cực kỳ phức tạp, rất nhiều loại tình cảm đan xen vào nhau, khó mà nhìn rõ.

Lâm Vũ Sinh toàn thân toàn là bụi, tóc, mặt chỗ nào cũng bẩn, còn mắt trái của cậu lúc này sưng vù lên, mí mắt đã bị rách một đường, máu tươi không ngừng chảy ra, trộn lẫn với bụi trên da mặt giống như những giọt nước mắt màu đỏ nâu.

Cậu cứ nằm im ở đó, ánh mắt mất đi sự tươi sáng. Giống như, giống như đã mất đi sự sống vậy.

Trái tim của Trọng Dương Hạ cũng như ngừng đập theo.

Hắn từ từ thu tay lại, lấy điện thoại, tay thò mấy lần đều không vào túi, khó khăn lắm mới lấy ra được, ngón tay cái run rẩy ấn mấy lần mới mở khóa, sau đó gọi điện thoại cấp cứu.

Dường như hắn đã hồi phục một chút lý trí, giải thích rõ ràng tình hình.

Lâm Vũ Sinh rất yên tĩnh, không nhúc nhích, mắt cũng chớp rất chậm, cậu không nhìn Trọng Dương Hạ, mà nhìn vào một điểm nào đó trên trần nhà.

“Tôi.” Họng của Trọng Dương Hạ như thể bị nhét một quả bóng, khiến hắn nói chuyện cực kỳ khó khăn: “Tôi vốn…”

“Tôi ghét anh.” Lâm Vũ Sinh lặp lại một lần nữa, giọng nói vọng lại trong cầu thang trống trải, thực ra âm lượng không lớn, nhưng xuyên thấu linh hồn của Trọng Dương Hạ.

________

Lời tác giả: Rất nhiều bảo bối cảm thấy có chút khó hiểu, tôi giải thích một chút, lần thứ hai trốn thoát mới là bắt đầu theo đuổi lại vợ

(ಥ…ಥ)

Bình Luận (0)
Comment