Edit & beta: Yan
Đôi khi cuộc đời thật vô thường, giống như việc Lâm Vũ Sinh ngã từ cầu thang cao như vậy xuống, chân tay chỉ bị trầy xước nhẹ, không bị gãy xương.
Vết thương nghiêm trọng nhất là ở mắt trái của cậu, do bị va đập mạnh gây rách võng mạc cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Đây là bệnh viện tư nhân hàng đầu ở thành phố Z, nơi tập hợp các thiết bị y tế tiên tiến và đội ngũ chuyên gia hàng đầu và đây không phải là một cuộc phẫu thuật chết người.
Lâm Vũ Sinh vẫn tỉnh táo, đã ký giấy ủy quyền bên trong, bây giờ chỉ cần Trọng Dương Hạ ký tên là có thể tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.
Đó là cái tên xấu xí nhất mà Trọng Dương Hạ từng ký trong đời.
Mỗi nét chữ đều cong queo và xoắn lại, như thể ngòi bút đang leo qua những ngọn núi và những gờ trên giấy, thật khó để tạo thành ba từ.
Chính tại thời điểm này bất ngờ hắn đã nói “Làm ơn” với bác sĩ.
Trước đó, Trọng Dương Hạ luôn tin rằng những lời cầu nguyện của mọi người trong thời kỳ khủng hoảng chỉ là tìm kiếm một loại an ủi tâm lý, cho đến khi hắn tự mình trải nghiệm nó, sau đó hắn hiểu hoàn toàn phải cần bác sĩ như thế nào.
Đèn đỏ bật sáng, một ngày trôi qua như một năm, Trọng Dương Hạ đang trong trạng thái thôi miên.
Nó giống như quay trở lại thời điểm Trần Diệp vào phòng cấp cứu.
Chỉ là lúc đó, ít nhất Lâm Vũ Sinh đã ở bên cạnh hắn, còn bây giờ hắn chỉ có một mình và người đã ở bên cạnh hắn hiện đang nằm bên trong.
Bác sĩ phẫu thuật phụ trách là giám đốc có thẩm quyền lớn nhất của bệnh viện, được Kha Đồ sắp xếp thông qua các mối quan hệ của mình. Đương nhiên, chuyện này không thể giấu được, anh ta lập tức chạy tới.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy!” Kha Đồ vẫn còn cách xa vài bước, giọng điệu lo lắng truyền đến trước: “Chết tiệt!”
Trọng Dương Hạ cúi đầu không nói gì, Kha Đồ lại lảm nhảm như một bà già: “Không phải chứ, cậu tìm được người vào lúc nào vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu đã thoát khỏi bóng tối, sao cậu ấy lại đột nhiên ngã cầu thang? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Cậu nói một lời đi, Dương Hạ!”
Trọng Dương Hạ mím chặt môi, cầm điện thoại trên tay, lật đi lật lại.
Kha Đồ kêu một tiếng, lúc này anh ta mới nhìn rõ vẻ thảm hại của Trọng Dương Hạ, đặc biệt là vết bẩn ở đầu gối, nhìn vào là biết đã quỳ xuống.
“Chết tiệt…”k Kha Đồ chửi thầm một tiếng, ngước mắt nhìn ánh đèn trong phòng mổ, ngồi xuống bên cạnh Trọng Dương Hạ.
Một tiếng rưỡi, nếu chơi điện thoại di động thì sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng đối với những người đang đợi bên ngoài phòng mổ, quả thực từng giây từng phút đều khó khăn.
Cuối cùng, cánh cửa phòng mổ mở ra, Trọng Dương Hạ lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ đang đi ra.
“Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.” Giám đốc tháo găng tay ra và nói với Trọng Dương Hạ: “Nhưng ngay cả khi được phẫu thuật, cũng không thể đảm bảo chữa lành hoàn toàn. Bệnh nhân cần tránh vận động mạnh, chú ý vệ sinh mắt và sử dụng thuốc nhỏ mắt đúng giờ…”
Trọng Dương Hạ gật đầu và ghi lại các biện pháp phòng ngừa, Kha Đồ cũng ở bên cạnh để cảm ơn bác sĩ nhiều lần.
Vì tác dụng của thuốc, Lâm Vũ Sinh vẫn đang ngủ, Trọng Dương Hạ đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cậu, Kha Đồ ra hiệu cho y tá chú ý đến cậu và gọi Trọng Dương Hạ ra khỏi phòng bệnh.
Cả hai đến khu vực hút thuốc, Trọng Dương Hạ mới có có thời gian để phủi bụi trên người.
“Nói đi.” Kha Đồ hít một hơi thật sâu, giọng điệu có phần nặng nề: “Dương Hạ, cậu cũng tự biết là mình không đúng rồi, anh em chỉ là gánh vác thôi, nếu bây giờ cậu không nói thì sau này chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Trọng Dương Hạ tựa lưng vào tường, cũng không quan tâm có làm bẩn quần áo hay không, hắn mệt mỏi thở ra một hơi, như thể vừa chạy mấy cây số rồi đột nhiên thả lỏng.
Hắn liếc nhìn Kha Đồ một cái nói ngắn gọn sự việc.
Kha Đồ nghe xong nhảy dựng lên: “Cậu bị điên à? Cậu giam người lâu như vậy? Mẹ nó là phạm pháp đấy! Hơn nữa, người ta cũng không thể cứ để mày giam cả đời được.”
“Tôi có thể giam cả đời.”
“Nếu bây giờ cậu có thể làm những chuyện như vậy, thì cả đời còn dài ai biết ngày mai chuyện bất ngờ sễ đến?” Kha Đồ kích động nói: “Nói đi, cậu nhốt cậu ấy vì cái gì vậy? Nếu cậu thực sự thích thì mở lòng rồi nói cho cậu ấy ở lại.”
“Không nói được.” Trọng Dương Hạ dường như muốn nổi nóng: “Ban đầu tôi đã định từ từ xem xét, nhưng em ấy lại muốn chạy.”
Kha Đồ trừng lớn mắt nghiên cứu biểu hiện của Trọng Dương Hạ coi như đã hiểu rõ.
Tình cảm của Trọng Dương Hạ đau khổ suốt nửa năm, phát điên nửa năm, cuối cùng sau khi bắt được người, quả thật định giam một đời, nhưng không biết vì sao hắn đã đổi ý, định từ từ bắt đầu lại nhưng Lâm Vũ Sinh không làm theo.
Chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ riêng việc rời đi là châm ngòi cho Trọng Dương Hạ.
“Cậu không được làm thế.” Kha Đồ đi hai bước, thở dài: “Quả ép chín sẽ không ngọt, cậu nhốt cậu ấy lại một tháng, chẳng lẽ không cảm thấy giữa hai người chỉ càng ngày càng xa cách sao? Cậu thật sự cho rằng chỉ cần có được người là đủ rồi à? Thật sự không muốn gì khác nữa đúng không?”
Trọng Dương Hạ hút xong điếu thuốc cuối cùng, tay trái vuốt tóc, sau đó tay phải cầm đầu lọc vẫn còn tàn lửa, không chớp mắt ấn trực tiếp vào cổ tay.
Theo tiếng kêu hốt hoảng của Kha Đồ, đầu lọc chạm vào da, một cơn đau nhói ngắn ngủi và dữ dội ập đến ngay lập tức, sau đó là bỏng rát liên tục, như thể có một ngọn lửa điên cuồng dưới da.
Trong không khí đều có thể ngửi thấy mùi khét của da thịt bị đốt, Kha Đồ trơ mắt nhìn cổ tay trắng nõn như một tác phẩm nghệ thuật của Trọng Dương Hạ lập tức sưng lên một cục u lớn, một chấm tròn méo mó xấu xí sẽ ở lại đó mãi mãi.
“Cậu phát điên cái gì vậy?” Kha Đồ như phát điên: “Đang yên đang lành thì tự nhiên làm thế này với bản thân!”
“Đúng, tôi không thể không có em ấy.” Trọng Dương Hạ lần này thực sự đã thừa nhận một cách nhẹ nhàng, hắn lặp lại: “Kha Đồ, tôi không thể không có em ấy.”
Kha Đồ luôn nghĩ rằng Trọng Dương Hạ là một người tàn nhẫn, còn hơn cả những nhà sư đắc đạo, người ta chỉ có thể đốt ra xá lợi, trong khi Trọng Dương Hạ đốt xong vẫn còn lại cái miệng.
Vì vậy Trọng Dương Hạ đột nhiên thừa nhận rằng hắn không thể sống nếu không có Lâm Vũ Sinh, phản ứng đầu tiên của Kha Đòi là tát vào mặt mình: “Tôi đang mơ sao?”
Vết sẹo nóng rát tạo nên những cơn đau, nhưng thậm chí Trọng Dương Hạ không thèm nhíu mày.
“Vậy thì,” Kha Đồ ngập ngừng nói: “Cậu không quan tâm đến những việc cậu ấy đã từng làm sao?”
“Không quan trọng.”
Việc có bỏ thuốc hay không, có dùng bùa hay không, có lợi dụng hay không đều không quan trọng, việc họ bắt đầu như thế nào cũng không quan trọng, không ai có thể vượt qua quá khứ để làm lại từ đầu, vì vậy những gì cần làm là nắm bắt hiện tại.
Kha Đồ nói đúng, chỉ có được người là không bao giờ đủ hắn muốn tất cả.
“Trong thời gian này phiền cậu phải lo cho công ty.” Trọng Dương Hạ vứt tàn thuốc đã bị vặn xoắn vào thùng rác.
“Cậu muốn làm gì?”
Trọng Dương Hạ nhìn về phía phòng bệnh và nói: “Muốn em ấy ở lại.”
Kha Đồ nhanh chóng hiểu ý hắn: “Vậy cậu có tính toán như thế nào?”
“Để em ấy bình phục trước đã.” Trọng Dương Hạ kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo thuốc lá gây nên, nói một cách mơ hồ: “Có lẽ còn nhiều chuyện tôi không biết.”
*
Lâm Vũ Sinh bị đau mà tỉnh, mắt trái vừa sưng vừa nhói, như bị người ta cầm que lửa chọc vào.
“Đừng cử động.”
Khi cậu vừa ngồi dậy, giọng của Trọng Dương Hạ đột nhiên vang lên. Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu nhìn và thu lại ánh mắt một cách hờ hững.
Cậu không còn cử động, cũng không có ý định nói, chỉ lặng lẽ cảm nhận nỗi đau.
“Đau không?” Trọng Dương Hạ lại hỏi, giọng điệu gượng gạo, rõ ràng không giỏi trong cách quan tâm.
Đây là một câu rất vô nghĩa Lâm Vũ Sinh không thèm để ý.
Hiện tại Trọng tổng của chúng ta, ai ra ngoài mà không cúi đầu khom lưng cố gắng lấy lòng hắn, ai mà dám thể hiện một chút bất mãn và khinh thường trước mặt hắn như này?
Trọng Dương Hạ nhìn vào mắt trái của Lâm Vũ Sing được băng bó, giải thích một cách khó hiểu: “Ban đầu, tôi không định nhốt em đâu.”
“Ồ.” Lâm Vũ Sinh vẫn không nhìn hắn, chỉ nói: “Vậy tôi phải nên cảm ơn ngài à?”
Lâm Vũ Sinh là người như thế nào? Trước mặt Trọng Dương Hạ, cậu là người cam chịu, dịu dàng và ngoan ngoãn, không thể rời xa Trọng Dương Hạ, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, ánh mắt của cậu nhất định sẽ dán chặt vào người Trọng Dương Hạ.
Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.
Yết hầu Trọng Dương Hạ khẽ động, hắn phát hiện bản thân mình đã quen với việc được Lâm Vũ Sinh thích, bây giờ bị Lâm Vũ Sinh ghét bỏ điều đó đối với hắn là rất xa lạ.
Hắn khẽ nhếch môi, chỉ đành nói: “Để vết thương lành rồi tính sau.”
“Trọng tổng.” Lâm Vũ Sinh đột nhiên quay đầu qua nhìn Trọng Dương Hạ: “Sau khi vết thương của tôi lành thì sao? Không phải anh đã nói rằng anh sẽ không nhốt tôi sao? Vậy thì tôi có thể rời đi không?”
Câu “Trọng tổng” khiến lông mày của Trọng Dương Hạ nhảy lên, câu hỏi tiếp theo khiến hắn nghẹn lời.
Hắn không có ý định nhốt Lâm Vũ Sinh nữa, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận Lâm Vũ Sinh biến mất.
Sau một lúc Trọng Dương Hạ lại nói, như thể hắn đã thỏa hiệp: “Em có thể sống một cuộc sống bình thường, làm việc và làm những gì em muốn.”
Mắt phải của Lâm Vũ Sinh từ từ chớp chớp, nhìn thẳng vào Trọng Dương Hạ, như thể không ngạc nhiên, nhưng cũng hơi thất vọng: “Tiền đề của tất cả những điều này là tôi phải nằm dưới sự kiểm soát của anh?”
“Không phải là kiểm soát.”
“Vậy thì là gì?” Lâm Vũ Sinh hỏi hắn: “Là người tình bí mật hay là người thứ ba?”
Trọng Dương Hạ nghe vậy liền nhíu mày: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”
Lâm Vũ Sinh mím môi, sự tức giận trong lòng khiến cậu suýt quên đi việc phải giữ bí mật cho Giang Kiệt. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn vào một góc của trần nhà.
“Người thứ ba nào?” Trọng Dương Hạ vẫn không chịu buông tha: “Em nói rõ ràng đi.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lâm Vũ Sinh khó chịu, đạp chăn xuống một chút: “Tôi nói không đủ rõ ràng sao? Tôi ghét anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh có thể giơ cao đánh khẽ lên tha cho tôi được không?”
Trọng Dương Hạ trả lời mà không cần suy nghĩ: “Không thể nào.”
“Ngay cả khi tôi phạm mười tội ác, anh có thể báo cảnh sát để bắt tôi, tôi có thể thừa nhận những tội danh mà anh nghi ngờ.” Lâm Vũ Sinh tỏ ra không quan tâm: “Tôi thà ngồi tù còn hơn.”
Ngực Trọng Dương Hạ phập phồng, có thể thấy bằng mắt thường, hắn thực sự tức giận, hắn đứng dậy, kéo chiếc chăn mà Lâm Vũ Sinh đạp xuống đắp lại.
“Tôi ra ngoài hút thuốc, đừng cử động nhiều.”