Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 67

Edit & beta: Yan

“Vậy nên tôi nghĩ, chỉ cần anh ấy đi là được.” Giang Kiệt nói.

Điêu Dung nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn anh ta: “Tôi thích ai, thì phải tự mình tranh giành một cách công bằng và rõ ràng, tôi không cần cậu phải ở giữa giúp tôi dọn đường.”

“Nhưng mà phải đợi đến bao giờ ?” Giang Kiệt có chút kích động: “Tôi là người ở bên Trọng tổng lâu nhất, ở nước Y tôi đã thấy rất nhiều lần anh Trọng xem ảnh chụp cùng Lâm Vũ Sinh, anh Trọng thật ra không lạnh lùng như vẻ ngoài. Nếu cứ tiếp tục như thế này, khi về nước họ sẽ tái hợp thôi!”

“Đó chẳng phải là điều nên làm sao?” Điêu Dung giang hai ra tay nói: “Tình yêu vốn dĩ đã có trước sau mà. Hơn nữa, nếu lúc đó không phải là vì…”

Không biết nghĩ đến điều gì, Điêu Dung bỗng dưng im lặng, không nói tiếp.

Giang Kiệt hiểu y đang giữ thể diện cho mình, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, anh ta thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, tôi đã cung cấp thông tin sai cho anh, nói rằng anh Trọng và Lâm Vũ Sinh chỉ là hôn nhân hợp đồng, không có tình cảm. Tôi nghĩ như vậy anh sẽ dũng cảm hơn một chút, ai ngờ anh lại nhất quyết chờ họ ly hôn!”

Trọng Dương Hạ lập tức bắt được điểm mấu chốt, ánh mắt dán chặt vào giữa chân mày của Giang Kiệt: “Vậy nên… tôi và em ấy ly hôn năm đó, có phải cậu cũng đã giở trò gì ở giữa đúng không?”

Không đợi Giang Kiệt trả lời, Trọng Dương Hạ tiếp tục nói: “Ngày 7 tháng 7 năm ngoái, sau khi tan tiệc rượu thì tài xế đưa tôi rời đi, nhưng hôm nay tôi điều tra camera giám sát thì phát hiện tôi không về nhà theo thời gian dự tính, mà mấy tiếng sau lại do cậu đưa tôi về. Cậu đã làm gì?”

Nghe vậy, Giang Kiệt có chút kinh ngạc: “Anh thật sự không nhớ gì sao?”

Trọng Dương Hạ mặt lạnh không nói gì, ký ức về đêm hôm đó của hắn đã rất mơ hồ, chỉ nhớ được vài mảnh vụn. Sáng hôm sau tỉnh lại ở nhà mình, hắn vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Trong mơ, người đó mang gương mặt Lâm Vũ Sinh, nhưng lại tự xưng là Điêu Dung.

Giang Kiệt đợi một lúc, rồi thành thật nói.

“Đêm đó tôi không làm gì cả, nửa đêm Lâm Vũ Sinh dùng điện thoại của anh gọi cho tôi đến đón anh, còn dặn tôi phải giữ bí mật.”

Nghĩ một lúc, Giang Kiệt lại bổ sung:“Dù khi đó anh ấy không thừa nhận, nhưng tôi chắc chắn lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì đó… Miệng anh ấy bị rách, đi đứng cũng không tự nhiên.”

Trọng Dương Hạ bỗng bóp gãy điếu thuốc đang cầm, mấy sợi thuốc rơi lả tả xuống thảm. Giữa chân mày hắn nhíu chặt như có thể kẹp chết con muỗi, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua một tia bối rối.

“Chuyện gì thế?”

Kha Đồ chuyển ánh nhìn từ Giang Kiệt sang Trọng Dương Hạ, không thể tin được mà nói:

“Cậu có đi hay không mà cậu cũng không biết? Cậu cũng đâu có say đến mức ấy? Nếu thật sự như vậy… thì ‘cái đó’ của cậu còn xài được không?”

Trọng Dương Hạ ném điếu thuốc gãy sang một bên, lại lấy ra một điếu khác cắn lên môi, sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh giọng hỏi:

“Cậu còn làm gì nữa?”

Nếu cố ý, tất nhiên sẽ không chỉ làm một hai chuyện.

Quả nhiên, Giang Kiệt mím môi một lúc, rồi nói:

“Tôi còn gửi ảnh giường chiếu của hai người cho anh ấy.”

“Cậu nói cái gì!”

Điêu Du g bật dậy, mắt trừng lớn đầy kinh ngạc: “Ảnh giường chiếu?”

Vừa dứt lời, ký ức của hai người lập tức quay về buổi sáng hôm ấy.

Trọng Dương Hạ và Điêu Dung cùng tỉnh dậy trên một chiếc giường, bốn mắt nhìn nhau, vừa bối rối lại vừa lúng túng.

Lúc đó mọi người đều nghĩ là do say rượu nên mơ mơ hồ hồ mà lăn lên cùng một chiếc giường, hơn nữa quần áo vẫn chỉnh tề, Điêu Dung cũng nhân cơ hội đó nói ra tình cảm của mình với Trọng Dương Hạ.

Hôm ấy Trọng Dương Hạ lập tức từ chối và nói rõ ràng với Điêu Dung, hắn không có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới, hơn nữa vẫn luôn coi Điêu Dung là một người bạn rất tốt.

Đều là người lớn, lại quen biết nhau khá lâu, chuyện nói ra rồi cũng qua.

Ban đầu cứ tưởng đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, ai ngờ lại là Giang Kiệt cố ý sắp đặt.

“Đêm đó rượu các anh uống là tôi đã bỏ thuốc, sau đó tôi dìu hai người lên cùng một chiếc giường. Nhưng có lẽ tôi bỏ quá liều, nên hai người ngủ say như chết, cả đêm chẳng xảy ra chuyện gì. Thế nên sáng hôm sau tôi cố ý sắp xếp tư thế cho hai người, rồi chụp ảnh gửi cho Lâm Vũ Sinh.”

Kha Đồ há hốc mồm, anh ta thật sự cứ tưởng rượu đêm đó đủ mạnh nên mới ngủ say như heo, không ngờ lại bị bỏ thuốc.

Ngay khi anh ta còn đang kinh ngạc, khóe mắt thoáng thấy một bóng đen lướt qua như tia chớp. Trọng Dương Hạ lao thẳng về phía Giang Kiệt, mang theo khí thế sắc bén và cơn giận không thể kìm nén, tung chân đá thẳng vào người hắn.

“Ầm————”

Giang Kiệt không kịp đề phòng, ăn trọn một cú đá, cơ thể bị hất mạnh ra sau đập thẳng vào lưng ghế sofa, rồi lập tức bật ngược lại ngã sấp xuống đất, đủ thấy Trọng Dương Hạ đã dùng sức cỡ nào.

Trên cổ hắn hiện lên những đường gân xanh như những con giun ngoằn ngoèo, giật giật không ngừng, cơn giận dữ trong lòng cuộn trào lan ra xung quanh, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

“Ê ê ê——”

Kha Đồ vội vàng giữ chặt lấy Trọng Dương Hạ:

“Dương Hạ, bớt giận, bớt giận đi.”

Điêu Dung cũng vội vàng đứng dậy, tuy chuyện này không phải chủ ý của y, nhưng suy cho cùng cũng coi như vì y mà ra. Y bước tới trước mặt Giang Kiệt, chắn Trọng Dương Hạ lại phía sau mình: “Cậu hồ đồ quá rồi!”

Giang Kiệt xấu hổ cúi đầu, thật ra trong lòng anh ta cũng không dễ chịu gì. Anh ta muốn Điêu Dung đạt được mong muốn, nhưng bản thân lại âm thầm đau khổ. Anh ta bày mưu để Lâm Vũ Sinh phải đau lòng, nhưng cũng đã từng thấy áy náy không đành lòng.

Anh ta làm người tốt thì không thể hoàn toàn tốt, làm kẻ xấu thì cũng chẳng đủ khôn khéo. Giống như một đứa học sinh tiểu học, ôm lấy chút may mắn tự thuyết phục bản thân: Không sao đâu, đáng mà, sẽ không ai điều tra ra đâu.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Lâm Vũ Sinh nói lời cảm ơn với anh ta, anh ta suýt nữa đã muốn khai ra toàn bộ sự thật.

Giờ thì mọi chuyện đã phơi bày hết rồi, vậy mà anh ta lại thấy lòng mình kỳ lạ nhẹ nhõm — thôi thì, coi như xong đời.

Giang Kiệt đúng là hồ đồ — một kẻ thông minh nhưng vì yêu mà làm ra những chuyện ngốc nghếch chẳng chút khôn ngoan. Nhưng dù sao mọi người cũng đã cùng nhau trải qua bao năm, vẫn còn chút tình nghĩa.

Trọng Dương Hạ mấy lần siết chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ lạnh lùng quát một câu:

“Ngày mai tự mình nộp đơn từ chức.”

Giang Kiệt lại nhìn Điêu Dung thật lâu một lần nữa, rồi không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay người bước ra khỏi cửa.

Lúc này Điêu Dung cũng kể cho Trọng Dương Hạ nghe chuyện mình đã gặp Lâm Vũ Sinh và nói chuyện với cậu vào đúng đêm sinh nhật, còn nói nếu cần, y sẵn sàng qua gặp Lâm Vũ Sinh để giải thích.

“Không cần đâu.”

Trọng Dương Hạ giận đến mức không chịu nổi, mãi mới bình tĩnh lại đôi chút, khoác áo rồi vội vàng đi ra ngoài: “Để tôi tự nói với em ấy.”

Chân ga bị đạp thẳng xuống không thương tiếc, động cơ gầm lên giận dữ, chiếc xe lao đi như mũi tên rời dây cung.

Trọng Dương Hạ giữ gương mặt lạnh tanh, môi mím chặt thành một đường thẳng, khóe môi hơi cụp xuống vẽ ra một nét cứng cỏi lạnh lùng. Hắn liên tục vượt xe, tốc độ nhanh đến mức khiến những tài xế bị vượt phải hạ cửa kính chửi mắng ầm ĩ.

Những lời Giang Kiệt nói cứ quanh quẩn trong đầu hắn — đêm hắn say rượu đó, Lâm Vũ Sinh đã chờ hắn trước cửa quán bar, nghe xong những lời của Điêu Dung, rồi sau đó Lâm Vũ Sinh đã trải qua chuyện gì?

Trọng Dương Hạ càng lúc càng siết chặt quai hàm. Hắn vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu không phải mơ… thì hắn thật sự…

Xe càng lúc càng gần bệnh viện, Trọng Dương Hạ mới dần dần giảm tốc độ. Hắn hạ cửa kính, châm một điếu thuốc, tóc bên thái dương bị gió thổi tung lên.

Một việc thoạt nhìn rất bình thường, nhưng đằng sau lại ẩn giấu biết bao sự thật không ai nhìn thấy.

Những tội danh từng gán lên đầu Lâm Vũ Sinh, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện trong số đó là thật?

Giấc ngủ trưa kéo dài quá lâu, lúc tỉnh dậy luôn cảm thấy ngực nặng trĩu, cổ họng cũng khô rát.

Lâm Vũ Sinh ngồi dậy, nhìn thấy có một bóng người đứng ở cửa phòng. Từ góc nhìn của Lâm Vũ Sinh, người đó chỉ lộ ra nửa bờ vai.

Cậu thu ánh mắt về, đưa tay với lấy cốc nước.

Vừa chạm tay vào cốc, bóng người ấy cuối cùng cũng chịu bước hẳn vào phòng bệnh.

Trọng Dương Hạ tiện tay ném chiếc áo khoác sang một bên, sải bước đi thẳng về phía cậu.

Lâm Vũ Sinh cúi đầu ừng ực uống nước, đợi cậu uống xong thì Trọng Dương Hạ bất ngờ đưa tay lấy luôn chiếc cốc trên tay cậu đặt sang bên cạnh. Lâm Vũ Sinh vẫn giữ nguyên tư thế như đang cầm cốc, phải mất nửa giây sau mới thả tay xuống.

Cậu dịch người ngồi ra sau, Trọng Dương Hạ liền cúi người xuống, lúng túng nhưng nhanh gọn nhấc chiếc gối kê vào sau lưng cậu, động tác tuy vụng về nhưng rất dứt khoát.

Thể hiện lòng tốt mà không có lý do. 

Lâm Vũ Sinh khẽ nhíu mày một cái rất nhanh, rồi lại không nói gì.

Sau khi sắp xếp ổn thoả, Trọng Dương Hạngồi xuống bên cạnh, cầm táo lên gọt. Đôi tay thon dài, các đốt xương rõ ràng nhưng lại vụng về vô cùng, cố gắng gọt thành hình con chó con, nhưng cuối cùng chỉ ra một khối hình tam giác méo mó.

Hắn thử gọt ba quả táo, mới miễn cưỡng làm ra được một cái coi được, rồi đưa cho Lâm Vũ Sinh.

Lâm Vũ Sinh liếc mắt nhìn qua một cái, không thèm nhận, còn thẳng thắn nói:

“Xấu quá.”

Trọng Dương Hạ khựng lại, cúi đầu nhìn, cảm thấy cũng… tạm được, trình độ hiện tại chỉ có vậy: “Để tôi thử lại.”

Thấy  Trọng Dương Hạ sắp ‘hành hình’ nốt mấy quả táo còn lại trong túi, Lâm Vũ Sinh lập tức ngăn lại, cau mày hỏi: “Anh lại định giở trò gì nữa?”

Bác sĩ đã dặn không được vận động mạnh, Lâm Vũ Sinh thật sự không hiểu Trọng Dương Hạ đang làm trò gì: “Muốn làm gì thì nói thẳng ra, đừng có bày mấy trò kiểu này để dọa tôi.”

Trọng Dương Hạ liếc nhìn góc mặt của Lâm Vũ Sinh, rồi lại nhìn quả táo hình “chó con” trên tay — đúng là quá xấu.

Lời đến miệng, kẹt lại mấy lần, yết hầu Trọng Dương Hạkhẽ động: “Tấm ảnh giường chiếu mà em nhận được… là có người giở trò.”

Lâm Vũ Sinh cúi đầu xuống, ngón tay đột nhiên khựng lại một chút. Trọng Dương Hạ cứ tưởng cậu rất để tâm, đang định kể hết mọi chuyện cho cậu nghe à?

Nhưng Lâm Vũ Sinh lại vỗ nhẹ lên chăn, tỏ ra chẳng hứng thú: “Tôi không muốn nghe.”

Trọng Dương Hạ bỗng nghẹn lời. Hắn vốn nghĩ chỉ cần giải thích rõ, Lâm Vũ Sinh sẽ bớt được phần nào khúc mắc trong lòng. Thế mà không ngờ Lâm Vũ Sinh lại như chẳng còn bận tâm nữa.

“Tôi…” Trọng Dương Hạ khẽ động yết hầu, vừa định mở miệng.

“Quan trọng sao?” Lâm Vũ Sinh đột ngột cắt lời, nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Trọng Dương Hạ, giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt:

“Trọng Dương Hạ, mấy chuyện đó quan trọng sao?”

“Quan trọng.” Trọng Dương Hạ trả lời.

“Ha.” Lâm Vũ Sinh bỗng bật cười, vai khẽ run lên: “Quan trọng lắm sao?”

“Nói đàng hoàng.” Trọng Dương Hạ cau mày.

Lâm Vũ Sinh từ từ thu lại nụ cười, cậu đưa tay sờ nhẹ khóe mắt trái của mình — mấy ngày nay mắt cậu vẫn thỉnh thoảng mờ đi, có lúc đau nhói.

Cậu hiểu Trọng Dương Hạ, đương nhiên cũng biết làm sao để chọc giận hắn, thế nên Lâm Vũ Sinh lặp lại một lần nữa: “Tôi không muốn nghe, cũng không muốn nhìn thấy anh.”

Đôi mắt từng sáng long lanh ấy, không biết vì bị thương hay vì điều gì khác, giờ đây không còn chút ánh sáng nào. Tim Trọng Dương Hạ bất giác nhói lên.

Lâm Vũ Sinh đột nhiên hỏi: “Giang Kiệt đâu?”

Cái tên ấy, vào lúc này chẳng khác nào một mồi lửa châm vào pháo — Trọng Dương Hạ nghiến răng, giọng trầm xuống: “Em hỏi cậu ta làm gì?”

“Nhìn thấy cậu ta còn dễ chịu hơn nhìn thấy anh.” Lâm Vũ Sinh nhàn nhạt nói: “Biết đâu tôi và cậu ta còn có thể làm bạn.”

Giây tiếp theo, Lâm Vũ Sinh thấy Trọng Dương Hạ*m siết chặt nắm đấm, gân tay trên mu bàn tay nổi hằn lên, Trọng Dương Hạ bỗng nhiên đứng bật dậy:“Em và cậu ta vĩnh viễn không thể làm bạn! Em còn muốn cậu ta giúp em trốn đi à?”

Trọng Dương Hạ vậy mà lại biết hết.

Lâm Vũ Sinh hơi sững người, bắt đầu lo lắng cho Giang Kiệt, lập tức hỏi: “Anh đã làm gì cậu ta rồi?”

Trọng Dương Hạ khẽ nghiến răng, vứt quả táo đang cầm trong tay vào thùng rác, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Chỉ là cậu ta đứng giữa gây hiểu lầm, em nghĩ tôi sẽ làm gì cậu ta?”

Lâm Vũ Sinh trừng mắt đầy kinh ngạc — cậu vẫn luôn nghĩ Giang Kiệt thật lòng muốn giúp mình, nhưng lúc này ngẫm lại, bèo nước gặp nhau, ai lại nhiệt tình đến mức ấy?

Chỉ tiếc là, người duy nhất có thể giúp cậu trốn đi, giờ cũng chẳng còn khả năng nữa rồi.

Thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Vũ Sinh, ngọn lửa giận vô cớ trong lòng Trọng Dương Hạ càng bùng lên dữ dội hơn, giọng hắn cứng lại:

“Em để tâm cậu ta đến vậy sao? Cậu ta biết rõ tình cảnh giữa chúng ta, thế mà vẫn cố tình giấu chuyện đêm tôi say.”

“Đừng đổ hết lỗi lên đầu người khác.” Lâm Vũ Sinh bỗng nói: “Là tôi bảo cậu ta giữ kín. Còn anh thì sao? Xông vào nhà tôi, ôm tôi mà miệng gọi tên người khác — cái đó cũng là Giang Kiệt ép anh làm à?”

Trọng Dương Hạ ngẩng phắt đầu lên, miệng hé ra mà không thốt nổi lời biện bạch. Ký ức về đêm đó mơ hồ như sương khói, giờ Lâm Vũ Sinh nhắc lại, hắn mới miễn cưỡng lục lại được đôi chút — hình như, đúng là đã xảy ra chuyện đó.

Tiểu Dung là người cuối cùng chia tay hắn khi rời quán bar. Lúc đó hai người còn tán gẫu, Điêu Dung bảo Trọng Dương Hạ đừng khách sáo, sau này cứ gọi cậu ta là Tiểu Dunglà được.

Hắn cố ý làm vậy để chọc tức Lâm Vũ Sinh. Trọng Dương Hạ chầm chậm nhớ lại, những mảnh ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn — phải rồi, hôm đó là sinh nhật của bọn họ.

Là sinh nhật đầu tiên của Lâm Vũ Sinh kể từ khi quen nhau mà hắn không hề tỏ thái độ gì. Tiệc tàn, xe cộ qua lại trên con đường lớn, gió đêm gào thét tràn vào trong xe, Trọng Dương Hạ mượn hơi men, bất chợt bảo tài xế đổi hướng.

Nhưng khi thực sự ôm Lâm Vũ Sinh vào lòng, hắn lại đầy mâu thuẫn — chẳng thể nào thừa nhận cảm xúc của bản thân, càng khó chấp nhận mình lại ngu ngốc đến vậy. Khi nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của Lâm Vũ Sinh, như ma xui quỷ khiến, trong đầu hắn bỗng bật ra cái tên Tiểu Dung, rồi cứ thế buột miệng thốt ra.

“Tôi là loại người rẻ mạt lắm sao?” Lâm Vũ Sinh trừng mắt nhìn Trọng Dương Hạ, trong ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ: “Dù anh vì lý do gì đi nữa, tôi cũng ghét anh, chỉ mong đừng bao giờ gặp lại anh nữa.”

Đừng bao giờ gặp lại.

Pháo trong lòng Trọng Dương Hạ nổ đùng đoàng, bắn tung tóe, làm tim hắn như bị thủng trăm ngàn lỗ. Bất ngờ hắn vươn tay siết lấy sau gáy Lâm Vũ Sinh.

Đôi môi nóng bỏng ấy liền thô bạo áp xuống.

Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không kịp phản ứng, mắt trợn to đầy kinh hãi và hoảng sợ, hai tay theo phản xạ giơ lên định đẩy Trọng Dương Hạ ra, nhưng chênh lệch sức lực khiến cậu không thể làm gì được.

Trọng Dương Hạ bị cắn cho hai phát đau điếng mới chịu buông ra, hai người gần như mũi chạm mũi, hơi thở dồn dập quện vào nhau.

Lâm Vũ Sinh cười khẩy, mở miệng châm chọc “Anh tức tối cái gì? Bây giờ chẳng lẽ anh còn mong tôi yêu anh sao?”

Trọng Dương Hạ lại khẽ hôn lên môi Lâm Vũ Sinh một cái, giọng hiếm hoi dịu xuống, mang theo chút cầu khẩn khó nhận ra: “Nói đàng hoàng đi, Lâm Vũ Sinh.”

“Không thể nào. Anh là người tôi ghét nhất trên thế gian này.”

Lâm Vũ Sinh nói dứt khoát.

Trọng Dương Hạ vẫn giữ chặt gáy Lâm Vũ Sinh, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ lên làn da sau gáy anh, giọng khàn khàn hỏi: “Nếu ghét tôi… vậy em định yêu ai?”

Lâm Vũ Sinh trả lời dứt khoát, không chút do dự: “Chỉ cần không phải anh, bất cứ khi nào, ở đâu, với ai cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment