Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 68

Edit & beta: Yan

Trọng Dương Hạ cắn chặt răng, trong ánh mắt thậm chí thoáng hiện lên một tia đau đớn.

“Sao thế, câu nói này khiến anh khó chịu à?” Lâm Vũ Sinh bất ngờ ngửa mạnh ra sau, gạt tay Trọng Dương Hạ ra.

“Nhưng đây chính là câu mà anh từng nói với tôi, bây giờ tôi chỉ trả lại cho anh mà thôi.”

Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sinh, trong đầu chợt nhớ lại chuyện rất lâu trước đây, khi hai người cãi nhau vì Ôn Văn, đúng là hắn đã từng nói những lời như thế.

Khi mũi nhọn chĩa về phía người khác, người cầm mũi nhọn thường không cảm thấy gì, nhưng khi mũi nhọn quay ngược lại đâm vào chính mình, mới thật sự không chịu nổi.

Trọng m Dương Hạ chậm rãi lùi lại, ngồi trở về ghế, giọng trầm thấp: “Những chuyện đã qua, tôi sẽ điều tra cho rõ.”

Lâm Vũ Sinh đưa tay khẽ lau khóe miệng, nghe vậy, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Cậu vốn tưởng Trọng Dương Hạ sẽ lại như trước, bất chấp tất cả mà ép buộc cậu, nào ngờ lần này lại nhận được lời hứa sẽ làm rõ sự thật.

“Không cần đâu.” Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu, quay mặt về phía bức tường. “Bây giờ có tra ra gì cũng vô nghĩa, tôi chỉ hy vọng chúng ta mọi chuyện rõ ràng.”

Mọi chuyện rõ ràng, làm sao có thể rõ ràng được đây.

Nhưng lúc này Lâm Vũ Sinh đang rất buồn bực,  hai người không thể bình tĩnh mà nói chuyện tử tế được.

Thôi vậy, đợi cậu ấy khỏe lại đã. Trọng Dương Hạ thầm nghĩ, rồi rút hộp thuốc lá ra, bước ra khỏi phòng bệnh.

Trong góc hành lang tối mờ, Trọng Dương Hạ lặng lẽ tựa vào cửa sổ, một tay đút hờ vào túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc.

Đốm đỏ ở đầu thuốc lúc sáng lúc tắt, hắn khẽ rít một hơi, đầu thuốc bùng lên, khói thuốc từ miệng mũi chậm rãi lan ra, quấn quanh gương mặt hắn, khiến đường nét khuôn mặt lẫn vào làn khói mờ ảo, trở nên vừa rõ vừa mờ.

Tàn thuốc dần dài ra, dưới sức nặng của nó, bất chợt rơi xuống. Cùng lúc đó Trọng Dương Hạ lấy điện thoại ra, khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn ra lệnh: “Đi điều tra xem Dương Văn Hiên gần đây đang làm gì, tiện thể tra luôn người tên Tỉnh Cẩm ở bên cạnh anh ta, càng chi tiết càng tốt.”

Người ở đầu dây bên kia đồng , Trọng Dương Hạ cúp máy, đưa tay phẩy khói thuốc tản ra rồi xoay người bước trở lại phòng bệnh.

Buổi tối bác sĩ đến kiểm tra, nói rằng ngày mai có thể xuất viện.

Trọng Dương Hạ liền gọi điện bảo người đến dọn dẹp kỹ lưỡng căn hộ ở Linh Giang, dặn người giúp việc chuẩn bị sẵn đầy đủ các nguyên liệu để nấu những mấy món dinh dưỡng.

Lâm Vũ Sinh nghe những sắp xếp ấy, cảm giác đè nén trong lòng càng thêm nặng nề. Căn hộ ở Linh Giang tuy không có còng tay, nhưng ở đó cậu sẽ càng khó mà trốn thoát.

Bàn tay dưới lớp chăn khẽ siết lại. Cậu phải làm sao bây giờ?

Đây là bệnh viện tư nhân, chẳng ai ở đây nghe lời cậu. Ngoài cửa phòng bệnh, Trọng Dương Hạ còn sắp xếp hai vệ sĩ canh gác. Khi hắn không có ở đây, hai người vệ sĩ to lớn ấy cứ đứng chặn ngay cửa, Lâm Vũ Sinh căn bản không thể nào tới gần nổi.

Nửa đêm, bất chợt vang lên một tiếng sấm chớp làm rung cả cửa kính. Lâm Vũ Sinh giật mình mở mắt, chỉ thấy bên ngoài không biết từ khi nào đã đổ mưa xối xả, nước mưa như từng dòng suối chảy tràn trên khung cửa sổ.

Tay cậu hơi tê, cậu trở mình.

“Khó chịu à?”

Trọng Dương Hạ trên giường đối diện bỗng ngồi bật dậy, nhanh chóng bước đến bên giường Lâm Vũ Sinh, giơ tay chạm lên trán cậu.

“Để tôi gọi bác sĩ tới.

Lâm Vũ Sinh khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi tay hắn: “Không phải. Chỉ là nghĩ đến chuyện sắp bị anh nhốt lại, trong lòng cảm thấy chán ghét thôi.”

Nhờ tia chớp bất ngờ xé ngang bầu trời, Lâm Vũ Sinh thoáng nhìn thấy gương mặt Trọng Dương Hạ lúc ấy — có phần cứng đờ, khó đoán.

Ánh chớp trắng chỉ lóe lên trong thoáng chốc, phòng bệnh lại chìm vào bóng tối. Trọng Dương Hạ chầm chậm rút tay về, kéo chăn đắp lại cho Lâm Vũ Sinh rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Ngủ đi, tôi ở đây canh cho em.”

Lâm Vũ Sinh xoay mặt vào tường, trong lòng thấy có chút nực cười. Trọng Dương Hạ tưởng cậu sợ sấm sét sao? Thật nực cười. Đứa trẻ lớn lên ở Hà Hoa Đường làm sao lại sợ tiếng sấm được.

Đang mải nghĩ, Lâm Vũ Sinh chợt cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng, đều đặn vỗ vỗ lên bờ vai mình — là bàn tay của Trọng Dương Hạ.

Hắn đang dỗ cậu ngủ.

Bên ngoài sấm vẫn kêu vang, mưa vẫn trút như thác. Lâm Vũ Sinh vì không muốn nói chuyện với Trọng Dương Hạ nên giả vờ nhắm mắt ngủ. Bàn tay khẽ vỗ về bờ vai cậu vẫn không ngừng lại, cho đến khi Lâm Vũ Sinh thật sự mơ màng thiếp đi.

Không rõ là mơ hay tỉnh, trong cơn mơ màng ấy, Lâm Vũ Sinh nghe thấy một tiếng thở dài, dường như Trọng Dương Hạ đang khẽ nói điều gì đó.

“Nuôi lại tóc dài, để tóc vô ưu biện đi…”

Sáng hôm sau, mưa vẫn chưa ngớt. Lâm Vũ Sinh uể oải ngồi dậy, vệ sĩ canh trước cửa nói Trọng Dương Hạ ra ngoài nghe điện thoại rồi.

“Tôi có hỏi anh ta đâu.” Lâm Vũ Sinh chẳng buồn nhìn, cũng chẳng muốn dây dưa với kẻ không biết ý tứ, cứ thế tự mình đi rửa mặt.

“Cốc cốc ——”

Tiếng gõ cửa vang lên, một y tá cầm theo tệp hồ sơ bước vào, xác nhận thông tin của Lâm Vũ Sinh: “Được rồi, theo tôi đi chụp phim kiểm tra lại, rồi chuẩn bị xuất viện nhé.”

Hai vệ sĩ thoáng ngẩn ra. Y tá lại hỏi:

“Người nhà đâu?”

“Sắp đến rồi.” Một tên vệ sĩ đáp, rồi nói thêm: “Hay là đợi một lúc nữa đi?” 

“Không được, phải xếp hàng.” Y tá chỉ sang người vệ sĩ kia: “Thế này đi, anh đi cùng cậu ấy làm kiểm tra, nhanh lên, tôi còn phải sang phòng khác nữa.”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, một tên gật đầu: “Anh đi trước đi, tôi ra gọi ông chủ.”

“Được.”

Thế là mặt còn chưa kịp rửa, Lâm Vũ Sinh đã bị đưa đi chụp phim kiểm tra. Nhưng trong lòng cậu vẫn mơ hồ thấy có gì đó không ổn — bệnh viện tư nhân này phục vụ lúc nào cũng chu đáo, bình thường y tá sẽ không giục giã khó chịu như vừa rồi, cũng chẳng bao giờ để bệnh nhân phải xếp hàng như thế…

Nghi ngờ ấy chẳng mấy chốc đã có lời giải.

Vệ sĩ bị chặn lại ngoài cửa, Lâm Vũ Sinh một mình bước vào bên trong. Một hành lang rộng rãi, sạch sẽ hiện ra trước mắt cậu, hai bên là dãy phòng siêu âm nối tiếp nhau, ít nhất cũng phải hơn chục phòng. Lâm Vũ Sinh còn đang loay hoay nhìn xem mình nên vào phòng nào thì đột nhiên, từ đâu đó một bóng người lao ra, túm chặt lấy cậu.

“Nhanh! Đi theo tôi!”

Lâm Vũ Sinh trợn tròn mắt, suýt nữa không nhận ra. Cậu không thể tin được mà thốt lên: “Đại….?! Đại ca?!”

Cũng chẳng trách Lâm Vũ Sinh giật mình đến vậy — lúc này, dáng vẻ của Quý Tích hoàn toàn khác trước. Mái tóc dài từng rối bù như chổi lau nhà che kín cả mặt, giờ đã được buộc gọn gàng ra sau gáy. Anh mặc bộ đồ thường ngày sạch sẽ, chỉnh tề, gương mặt nhỏ nhắn trước đây luôn nhếch nhác giờ trắng trẻo sáng sủa đến lạ. Nhìn lướt qua, trông cứ như một minh tinh lưu lượng nổi tiếng.

“May mà đám vệ sĩ kia ngu ngốc.” Quý Tích kéo tay Lâm Vũ Sinh, bước nhanh về phía cuối hành lang.

“Không kịp giải thích, đi theo tôi trước đã!”

Đúng lúc đó, trong phòng siêu âm số 9 chợt vang lên tiếng gọi: “Lâm Vũ Sinh — Lâm Vũ Sinh tới chưa?”

Cơ thể vốn đang thả lỏng của Lâm Vũ Sinh bỗng căng chặt lại trong khoảnh khắc ấy, như một dây cung vô hình bị kéo căng hết mức.

“Giờ phải làm sao đây, đại ca?!”

“Không sao, không sao.” Quý Tích vỗ vỗ lên vai cậu trấn an. Rồi chẳng khác nào ảo thuật, anh lôi từ túi ra một xấp tiền mặt, nhìn qua cũng phải 4- 50000 tệ.

Lâm Vũ Sinh trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên:“Anh… anh lấy ở đâu ra vậy—”

Quý Tích chỉ khẽ cười, không trả lời. Anh nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa trước mặt, nhét cả xấp tiền vào bên trong, rồi điềm nhiên nói: “Phiền mấy người, sáu mươi giây nữa hãy gọi tiếp.”

Bên trong lập tức im bặt. Quý Tích không nói thêm lời nào, nắm tay Lâm Vũ Sinh chạy vụt đi.

Cuối hành lang có một ô cửa sổ, thông thẳng ra bãi đỗ xe của bệnh viện. Ngay bên cạnh còn có một ống dẫn nước lớn. Kỷ Tích nghiêng người ra ngoài ngó thử một vòng rồi quay đầu lại: “Dám không? Từ đây trượt xuống.”

Chẳng có gì mà không dám — chỉ là tầng hai thôi mà.

Chỉ có điều bên ngoài đang mưa to. Hai người vừa chạm đất đã ướt sũng từ đầu đến chân. Quý Tích lao về phía một chiếc Ferrari màu vàng, mở cửa xe, ngoắc Lâm Vũ Sinh: “Nhanh lên!”

Lâm Vũ Sinh vừa cài xong dây an toàn, Quý Tích đã lập tức đạp mạnh chân ga. Chiếc xe như con dã thú xổng chuồng, lao vút đi trong đêm mưa. Bánh xe tạo nên từng vạt nước lớn, tung tóe như pháo hoa trắng nở rộ trong màn mưa rồi vụt tắt. Mưa dội ầm ầm lên mui xe, gõ thành từng nhịp lách tách không dứt.

Dây thần kinh trong đầu Lâm Vũ Sinh căng như sợi dây đàn. Dù chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy thanh chắn ở cổng sau bệnh viện, nhưng hai giây chờ thanh chắn nâng lên lại dài đằng đẵng như vô tận.

Giữa cơn mưa xối xả, cậu dường như nghe thấy xen lẫn đâu đó tiếng gầm rú của một động cơ xe khác. Âm thanh ấy mỗi lúc một gần, càng lúc càng rõ rệt —

“Đại ca ———”

“Bentley đen.” Quý Tích liếc nhìn gương chiếu hậu, đúng lúc đó thanh chắn đã nâng lên được một nửa. Quý Tích siết chặt vô lăng, đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi. 

“Nghe nói Trọng Dương Hạ từng đua xe ở nước ngoài. Vũ Sinh, cậu chỉ còn cách cầu trời mong tôi thắng được hắn.”

Hai chiếc siêu xe phóng như bay, tốc độ chẳng hề giảm sút. Quý Tích tập trung cao độ, liên tục lạng lách vượt xe phía trước, nhưng chiếc Bentley đen phía sau cứ như bóng ma bám chặt không rời, khó mà cắt đuôi.

“Không ổn rồi đại ca ơi, chạy không thoát đâu!” Lâm Vũ Sinh nắm chặt dây an toàn, người ép sát vào lưng ghế. Ánh mắt cậu đảo quanh, bỗng sáng lên: “Anh, rẽ phải ở ngã tư phía trước! Chạy qua đường Tây Linh Giang đi!”

Sắc mặt Quý Tích thoáng trầm xuống. Đường Tây Linh Giang tuy rộng rãi, nhưng để rẽ sang đó, họ phải băng qua một đoạn đại lộ đông nghịt xe cộ, hai bên đường lại giáp sông Linh sâu hun hút. Chỉ cần xảy ra tai nạn, hậu quả rất khó lường.

Thấy đại ca còn lưỡng lự, Lâm Vũ Sinh gấp giọng thúc: “Tin tôi đi đại ca! Đánh cược một phen, hắn sẽ không dám liều mạng mà đuổi đâu!”

Quý Tích khẽ rủa một tiếng lập tức giật mạnh vô lăng rẽ phải.

Xe lao vào đoạn đường có mật độ xe cộ dày đặc, vậy mà Quý Tích chẳng dám giảm tốc lấy một giây. Mấy lần suýt nữa đâm sầm vào xe khác, tiếng chửi rủa, tiếng còi xe vang lên inh ỏi khắp nơi.

Lâm Vũ Sinh căng mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu — chiếc Bentley đen vẫn bám sát sau lưng họ, có lúc khoảng cách chỉ còn chừng một mét, như thể dính chặt không rời.

“Đại ca! Vượt cái xe tải nhỏ phía trước đi”

“Được!”Quý Tích lập tức đạp ga, chiếc Ferrari gầm rú vọt lên. Chiếc Bentley phía sau cũng không hề chần chừ, đuổi sát như bóng với hình. Nhưng vừa vượt qua xe tải nhỏ, một tình huống khẩn cấp bất ngờ ập đến ngay trước mặt họ…

Ngay phía trước là ba chiếc xe gần như chạy song song, chắn kín cả làn đường và hai làn kế bên. Với tốc độ này, xe của bọn họ sớm muộn gì cũng đâm thẳng vào đuôi xe trước — nhiều nhất năm, sáu giây nữa sẽ tông phải. Mà với tốc độ cao thế này, chỉ cần đâm vào là chiếc Ferrari chắc chắn sẽ lật nhào.

Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc Bentley đen phía sau bỗng giảm tốc, rồi quặt mạnh tay lái sang phải. Nó quệt vào một chiếc xe ở làn bên cạnh, sau đó dừng hẳn lại, đèn cảnh báo nhấp nháy.

“Đm!” Quý Tích buột miệng chửi, vội vàng giảm tốc, lập tức đổi làn liên tiếp để thoát khỏi đoạn nguy hiểm.

“Thoát rồi!”

Lâm Vũ Sinh ngoảnh đầu nhìn ra sau, ánh mắt thoáng suy tư. Cậu từ từ quay lại, ngồi thẳng người, thở hắt ra một hơi thật dài.

Bình Luận (0)
Comment