Edit & beta: Yan
Phía sau, con đường đã kẹt cứng thành một dòng xe dài dằng dặc. Các tài xế đành bất lực đánh lái tránh sang làn khác để né đoạn va chạm, chen chúc nhau nhích từng chút. Không khí đặc quánh sự bực bội, tiếng còi xe và chửi rủa liên tiếp vang lên.
Chiếc Bentley bị vỡ đèn pha bên phải, mảnh kính vỡ vương vãi khắp mặt đường. Xe bị quệt là một chiếc BMW 525, mức độ hư hại nghiêm trọng hơn nhiều. May mà tài xế chỉ bị xước nhẹ ở cánh tay.
“Mẹ kiếp, lái xe kiểu gì thế hả? Chuyển làn không xi-nhan, cũng chẳng thèm nhìn gương à?!” Tài xế BMW văng tục, mở cửa bước xuống xe, vừa liếc thấy cánh cửa sau gần như sắp rơi ra thì lửa giận bốc ngùn ngụt, gân xanh nổi đầy trán.
Gã bất ngờ đá mạnh một cú, giơ tay chỉ thẳng vào Trọng Dương Hạ đang đứng bên chiếc Bentley, miệng chửi om sòm: “Mẹ kiếp, có tiền thì giỏi lắm à? Đồ thần kinh… mày…”
Trợng Dương Hạ tựa hờ vào cánh cửa xe, có mấy chiếc xe khác len lách đi qua bên cạnh hắn, cuốn theo một luồng gió nhẹ làm tóc hắn xõa rối trước trán. Giữa đám hỗn loạn còi xe, khói bụi và tiếng chửi rủa, hắn vẫn nhàn nhã ung dung châm thuốc.
Gương mặt tuấn tú ẩn hiện sau làn khói thuốc mơ hồ, dần dần có người hạ kính xe xuống, rút điện thoại ra lén quay phim hắn. Mà hắn chỉ khẽ ngước mắt nhìn theo hướng chiếc Ferrari vừa biến mất, ngón tay kẹp thuốc chậm rãi gõ tàn thuốc.
“Mày còn định ra vẻ à? Mẹ kiếp…” Tài xế BMW hùng hổ bước sát lại, tay giơ cao, ngón tay gần như dí thẳng vào sống mũi Trọng Dương Hạ.
Giữa tiếng ồn ào khó chịu, Trọng Dương Hạ vẫn ung dung rút điện thoại ra mở một ứng dụng màu xanh lam. Trên màn hình hiện lên một chấm đỏ đang di chuyển rất nhanh.
Hai giây sau, hắn cất điện thoại lại vào túi, rồi bất ngờ túm lấy cổ tay tài xế BMW, hơi cúi mắt xuống, giọng bình thản mà lạnh lẽo: “Xin lỗi, tôi sẽ nhận hết lỗi. Tôi sẽ bồi thường cho anh đủ tiền mua ba chiếc xe mới.”
“Được luôn, cậu đẹp trai!”Tài xế BMW lập tức thu ngón tay lại, đổi sang cười tươi rói, hơi khom lưng nói chuyện: “Cậu cần tôi làm gì bây giờ? Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định dốc sức, phối hợp hết mình!”
“Câm miệng.”
“Vâng ạ!”
Chỉ mấy ngày sau, ở thành phố Z lại lan truyền tin đồn nói rằng Trọng Dương Hạ phát điên rồi — lái xe bạt mạng trên đại lộ, hành xử như kẻ điên.
Có người cảm thán lần trước hắn phát điên đã khiến nhà họ Ôn phải cụp đuôi làm người cho tới giờ. Trớ trêu thay, nhà đã dột còn gặp mưa dầm, con trai độc nhất nhà họ Ôn — Ôn Văn — vốn dĩ trong mắt mọi người tuy là người có tình trường phong phú nhưng vẫn là người khá tốt.
Thế mà chẳng hiểu sao đột nhiên có người tung ra chuyện đời tư của Ôn Văn cực kỳ hỗn loạn, thậm chí còn rò rỉ cả clip hắn chơi “tàu hỏa” tập thể NP với người khác. Ghê gớm hơn, có kẻ đồn Ôn Văn ăn chơi phóng túng, cuối cùng gặp báo ứng, bị lây HIV…
Tin vừa lan ra đã như bom nổ, dù nhà họ Ôn vội vàng đứng ra “làm rõ” các thứ, nhưng trong giới ai cũng ngầm hiểu — tám, chín phần mười là thật cả thôi.
Đương nhiên cũng chẳng còn ai dám mơ chuyện liên hôn với nhà họ Ôn nữa.
Ôn Vĩnh tức đến sôi máu, đành lôi một đứa con riêng về nhận tổ quy tông. Nhưng Ôn Văn thì đâu cam lòng, ba ngày hai bữa lại gây gổ với thằng con riêng kia, đánh nhau om sòm mất hết thể diện.
Nhà họ Ôn coi như xong đời. Người khôn nhìn qua cũng hiểu — chuyện này chắc chắn không thoát khỏi bàn tay Trọng Dương Hạ.
Mà giờ đây Trọng Dương Hạ lại nổi cơn điên lần nữa, ai nấy xì xào không biết nhà nào sẽ là kẻ kế tiếp phải trả giá.
Nhà họ Dương rất nhạy với mấy lời gió máy bên ngoài. Lúc trước Số Tụ mạnh mẽ trở lại trong nước, Dương Giáp biết rõ con trai mình từng có hiềm khích với Trọng Dương Hạ, nên cũng không dại làm như nhà họ Ôn — tự hạ mình tìm tới xin làm lành rồi bẽ mặt quay về.
Ông ta cố hết sức giảm bớt sự hiện diện của nhà họ Dương, thậm chí tiệc rượu nào có Trọng Dương Hạ tham dự thì Dương Giáp cũng tránh mặt, còn dặn dò con trai Dương Văn Hiên tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Trọng Dương Hạ.
“Tao thật không hiểu nổi, Dương thiếu gia mày tài giỏi xuất chúng thế này, sao từ nhỏ đã để thằng nhóc Trọng Dương Hạ kia giành hết hào quang.”
Một người bạn nâng ly cụng nhẹ ly rượu của Dương Văn Hiên, tỏ vẻ bất bình thay cho anh ta.
Dương Văn Hiên cũng nâng ly, khẽ nhấp một ngụm rồi lắc đầu không nói gì. Anh ta đưa mắt nhìn quanh phòng bao — trước đây mỗi lần anh ta ra ngoài chơi, có lần nào không phải đặt phòng lớn kín người? Đám con nhà giàu từng tranh nhau bợ đít Trọng Dương Hạ, lúc ấy cũng đổ xô đến quấn lấy anh ta, cam tâm làm chân chó chạy việc.
Nhưng từ khi Trọng Dương Hạ trở về, đám người đó dần dần biến mất tăm, gọi điện thì viện đủ lý do thoái thác, nhiều người thậm chí còn không dám gặp mặt Dương Văn Hiên, sợ bị dính líu rồi lọt vào mắt Trọng Dương Hạ.
“Đám đó toàn lũ hèn thôi.” Người bạn nhìn thấy vẻ mặt của Dương Văn Hiên thì chửi bới: “Một lũ gió chiều nào theo chiều nấy, ngu xuẩn!”
“Ha.” Dương Văn Hiên khẽ cười, trông có vẻ dửng dưng: “Không trách được bọn họ, giờ Số Tụ đang lên như diều gặp gió, ai thấy Trọng Dương Hạ mà chẳng phải cúi mình gọi một tiếng Trọng tổng.”
“Mày cứ tốt tính quá!” Người bạn cảm thán: “Thằng nhóc đó từ bé đã chẳng ra gì, tao thấy nó có được hôm nay cũng chỉ là gặp may thôi. Chưa biết chừng sau này lại giống ông già nó, sớm muộn gì cũng vào trại bóc lịch!”
Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra cũng không ít kẻ đang nhăm nhe Số Tụ. Nếu thật sự tìm được được kẽ hở nào, e là ai cũng đâm đầu vào.
Tâm trạng Dương Văn Hiên cực kỳ tệ, uống vài ly rượu rồi rời quán bar, vừa bước chân vào cửa nhà thì một chiếc ly thuỷ tinh bay sượt qua vai, đập thẳng vào tường bên cạnh, vỡ tan thành từng mảnh.
Một tiếng quát khàn khàn vang lên: “Mày suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chẳng lo việc chính! Với cái bản lĩnh vô dụng của mày, tao làm sao yên tâm giao sản nghiệp gia tộc cho mày được hả!”
Dương Giáp ngồi thẳng lưng trên sofa, bộ râu bạc vì tức giận mà dựng cả lên, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn phủ kín lửa giận: “Đồ vô dụng!”
“Ba.” Dương Văn Hiên né mảnh vỡ, đi thẳng vào trong, sắc mặt cũng trầm xuống: “Ba lớn tuổi rồi, bớt giận đi, sức khỏe ba vốn đã không tốt.”
“Sức khỏe tao mà không tốt cũng tại mày chọc tức mà ra!” Dương Giáp đập mạnh tay lên bàn trà, giọng khàn khàn gầm lên: “Những công ty con tao giao cho mày, mày làm ra cái dạng gì rồi hả? Mấy năm trời mà chẳng thấy tiến triển gì, lại còn để kẻ khác nắm thóp, dám uy h**p cả tao!”
“Con mới ngoài hai mươi, đang là lúc cần rèn giũa.” Dương Văn Hiên biện bạch: “Mấy hôm trước con còn vừa ký được hợp đồng với bên Mỹ mà.”
Nghe thế Dương Giáp càng tức, lông mày dựng ngược quát: “Mày còn mặt mũi mà nói! Cơm bưng nước rót tận miệng, mà cầm cái bát cũng không xong! Nếu không nhờ thư ký của tao âm thầm lo trước lo sau, thì cái hợp đồng đó sớm nát bét rồi!”
Dương Văn Hiên im bặt, Dương Giáp lại gằn giọng: “Mày còn dám nói đến tuổi tác à? Thằng nhóc nhà họ Trọng kia còn nhỏ hơn mày mấy tháng, mà giờ nó ngồi hẳn trên đầu tao rồi đấy!”
Vừa nhắc đến Trọng Dương Hạ, Dương Văn Hiên lập tức siết chặt nắm đấm, men rượu làm thái dương anh ta giật liên tục: “Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ… Ba chỉ biết trách con! Hồi con còn nhỏ, Trọng Minh đạp lên đầu ba, ba còn tự hạ mình nịnh ông ta, còn bắt con cũng phải nịnh Trọng Dương Hạ. Rõ ràng cái gì con cũng giỏi hơn nó, vậy mà ba cứ bắt con phải thấp hơn nó một bậc! Giờ thì hay rồi, đến lượt nó cũng đạp lên đầu ba, ba vẫn quay ra trách con!”
“Nếu ba đã bảo con phải có bản lĩnh, thì lẽ ra ngay từ đầu ba đã phải đè được Trọng Minh! Giờ phải là thằng Trọng Dương Hạ ngước lên nhìn con mới đúng!”
“Mày…!!!” Dương Giáp hít một hơi lạnh, giơ tay chỉ thẳng vào Dương Văn Hiên, ngón tay run lên bần bật, giận đến mức gầm lên: “Đồ bất hiếu!”
Ở thành phố Z này, ai mà chẳng biết năm xưa Dương Giáp chỉ là một ông chủ doanh nghiệp tư nhân nhỏ bé, đến cái rìa giới thượng lưu còn sờ không tới. Cũng nhờ Dương Giáp mặt dày, liều mình dâng hết lứa này đến lứa khác sinh viên trẻ đẹp cho Trọng Minh, mới bám được vào con thuyền Đông Thăng.
Dương Giáp giỏi luồn cúi, biết điều, lại không tiếc mặt mũi nên được Trọng Minh trao cho không ít lợi ích. Có Đông Thăng chống lưng, Dương Giáp phất lên như diều gặp gió, làm ăn bất động sản càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng chen chân được vào cái vòng giàu sang quyền lực ấy.
Còn Dương Văn Hiên thì từ nhỏ đã bị ép học cách lấy lòng Trọng Dương Hạ, để củng cố mối quan hệ giữa hai nhà.
Năm xưa khi Đông Thăng sụp đổ, không chỉ riêng Dương Văn Hiên thấy như được giải thoát, mà ngay cả Dương Giáp cũng tranh thủ đạp lên lưng Trọng Minh mấy phát, trước thì đóng vai kẻ dưới, sau thì cũng được làm ông này ông nọ.
Nhưng ai mà ngờ, Trọng Dương Hạ đã rơi xuống đáy vực rồi mà vẫn có thể như phượng hoàng tái sinh, ngóc đầu trở lại.
Dương Giáp vẫn ôm chút may mắn, nghĩ bụng, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, lại bất hoà với bố mẹ, chắc chẳng biết ngọn nguồn năm xưa ra sao, càng không biết năm đó mình đã đóng vai gì trong cái mớ bùn nhão ấy. Vậy nên ban đầu lão ta cũng không mấy căng thẳng.
Cho đến khi thư ký báo lại, Dương Văn Hiên không chỉ thừa lúc Trọng Dương Hạ sa cơ lỡ vận mà liên tiếp giở trò bẩn, khiến hắn khốn đốn khắp nơi, mà còn trắng trợn cướp luôn cậu người yêu nhỏ của hắn.
“Chuyện này mà để vậy thì tiêu mẹ nó rồi!”Dương Giáp đập mạnh tay lên bàn, nghiến răng: “Thằng nhóc nhà họ Trọng đó nổi tiếng thù dai nhớ lâu, ai đắc tội với nó, nó lôi ra tính đủ cả vốn lẫn lãi!”
“Đừng có đứng đây lải nhải với tao nữa” Dương Giáp gắng bình tĩnh, ép giọng xuống: “Mày cũng thấy nhà họ Ôn giờ ra sao rồi đấy! Thằng nhóc đó ra tay gọn ghẽ, không để sót một cái gì. Nếu mình không lo bịt kín lỗ hổng, người tiếp theo chết chắc là nhà mình!”
“Bịt thế nào?” Dương Văn Hiên cười khẩy, ánh mắt đầy chán ghét: “Ba cũng biết con đã giẫm nát giới hạn cuối cùng của nó rồi, giờ muốn vá lại cũng vô ích thôi.”
Ngưỡng Giáp im lặng mấy giây, rồi nén giọng nói: “Không nghĩ ra cũng phải nghĩ! Tao vừa nhận được tin gió, thằng nhóc đó mới đầu tư vào một công ty bất động sản, ai biết nó đang âm mưu cái gì. Không chừng đang nhắm thẳng vào nhà mình.”
Dương Văn Hiên nghe vậy tim giật thót một cái, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Nó chỉ là một thằng tầm thường, có thể gây ra sóng gió gì? Chẳng lẽ mình còn tự dọa mình sợ chết trước?”
“Phòng còn hơn chống, mày hiểu không?” Dương Giáp nghiến răng, giọng đầy căm giận: “Mày tưởng nó chỉ có một mình à? Được Số Tụ chống lưng, bây giờ nó được bao nhiêu ông lớn sẵn sàng chèo cùng một thuyền! Chỉ cần nó nhấc tay chỉ một cái, khối kẻ sẵn sàng ra mặt thay nó đâm chết mày!”
Trước đây không lâu, Dườn Văn Hiên còn tình cờ gặp Ôn Văn ở quán bar — công tử hào hoa một thời giờ ngồi co ro ở góc, bị người ta hắt hủi, cảnh tượng thê thảm ấy khiến Dương Văn Hiên nghiến chặt răng.
Từ khi nhà họ Trọng sụp đổ, anh ta vẫn luôn chìm đắm trong cái vỏ phồn hoa giả tạo. Đợi đến lúc Trọng Dương Hạ trở về nước, anh ta chỉ biết tự lừa mình trốn tránh. Mãi đến lúc này, rốt cuộc mới muộn màng cảm thấy hoảng loạn:
“Vậy… ba nói xem, giờ phải làm sao?”
Dườn Giáp khẽ thở dài, châm điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay, rít hai hơi rồi chậm rãi nói:
“Chuyện làm ăn, mày cứ sắp xếp hết đổ lên đầu thằng nhóc nhà họ Ôn. Cứ nói ngày xưa mày cũng bị nó uy h**p, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
Dù sao thì nhà họ Ôn giờ cũng đã suy tàn, năm xưa lại là kẻ đầu tiên nhảy ra làm chim đầu đàn đập nhà họ Trọng. Tội vạ cứ đổ hết lên đầu Ôn Văn, cho dù nhà họ Ôn có kêu oan thì cũng chẳng mấy ai tin.
“Mày với nó vốn quan hệ rất tốt, lý do lớn nhất khiến mọi thứ tan vỡ chẳng phải là vì mày giật bồ nó, cắm cho nó cái sừng to đùng à?”
Dương Giáp hạ giọng ra ý kiến: “Đi sắp xếp vài người, dựng lại câu chuyện năm xưa thành một phiên bản khác. Tung tin ra ngoài là cái thằng Tỉnh Cẩm đó giăng bẫy lừa mày, mày chỉ vì ngu ngốc tin người nên mới sập hố.”
Dườn Văn Hiên trừng mắt, không tin nổi:
“Ba nghĩ cái chuyện nhảm đó mà cũng lừa được Trọng Dương Hạ hả?”
“Nó tin hay không không quan trọng.”
Dương Giáp nặng nề thở dài: “Nhưng mày cũng phải cho nó thấy thái độ của mày. Cho dù quan hệ không thể cứu vãn, ít ra tao còn có cớ, có thời gian tìm người đứng giữa dàn xếp, kéo được bao nhiêu lỗ thủng hay bấy nhiêu. Nhà họ Dương ta khổ sở mới bò lên được đến hôm nay, miễn cưỡng đánh với Trọng Dương Hạ, nhưng chắc chắn sẽ bị thương. Không thể ngồi yên chờ chết!”
Dườn Văn Hiên có chút do dự. Tỉnh Cẩm rất hiểu chuyện, lại theo anh ta bao năm, giờ cứ thế đạp ra ngoài, kết cục sẽ ra sao không cần nghĩ cũng biết.
“Tới nước này rồi mà mày còn thương xót cái thằng mặt dày đó hả?” Dương Giáp hừ lạnh: “Mày cũng có thể chọn dắt nó bỏ trốn, cút ra khỏi nhà họ Dương tao, đi làm dân thường mà sống!”
Dương Văn Hiên nắm chặt rồi lại buông lỏng tay, cuối cùng cúi đầu: “Con nghe ba.”