Edit & beta: Yan
Hiện giờ Tỉnh Cẩm đang làm quản lý ở một công ty con nhỏ của nhà họ Dương, cuộc sống cũng coi như dư dả dễ chịu. Căn nhà mà Dương Văn Hiên tặng, cậu ta cho bố mẹ ở, còn chu đáo kiếm thêm cho họ công việc nhàn hạ để giết thời gian.
Còn bản thân cậu thì lại mua thêm một căn hộ khác, nằm trong một khu dân cư tầm trung khá cao cấp, để tiện sống chung với Dương Văn Hiên.
Tan làm xong, Tỉnh Cẩm lái xe vào gara, xách túi đầy thực phẩm tươi vừa mua, bước vào thang máy. Khóe môi vẫn vương nụ cười nhàn nhạt, cậu khe khẽ ngân nga một khúc hát, dáng vẻ ung dung thoải mái.
Hôm nay trong công ty có một nhân viên mới không biết điều, ăn nói không tôn trọng cậu ta. Tỉnh Cẩm không nói nhiều, cầm xấp hồ sơ tát thẳng vô mặt đối phương, chỉ tay chửi cho một trận ra trò.
Tên nhân viên kia mặt mày ngơ ngác, trong lòng cực kỳ bực bội, còn định mở miệng cãi lại, nhưng đã bị mấy người khác vội vàng kéo ra, nhỏ giọng dằn: “Im đi, đây là người của Dương tổng đấy…”
Không cần phải nói ra , dù Tỉnh Cẩm và Dương Văn Hiên không công khai, nhưng gần như cả công ty đều ngầm hiểu. Tên nhân viên kia mặt lúc xám lúc trắng lúc đỏ bừng, cuối cùng cũng phải cúi đầu khom lưng tới xin lỗi.
Tỉnh Cẩm kiêu ngạo ngẩng đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác thoả mãn khó nói thành lời. Cậu ta thật sự rất hưởng thụ cái cảm giác được đứng trên đầu người khác này, như thể con người từng bị khinh rẻ năm xưa đã vĩnh viễn chôn vùi sâu trong ký ức.
Vừa bước vào nhà, Tỉnh Cẩm phát hiện hôm nay Dương Văn Hiên còn về sớm hơn mình.
“Hôm nay sao anh về sớm thế?” Tỉnh Cẩm đặt túi đồ xuống, rửa tay sạch sẽ rồi vòng tay ôm vai Dườn Văn Hiên từ phía sau, giọng ngọt như mật: “Anh yêu vất vả rồi, để em bóp vai cho nhé.”
Lực tay không nặng không nhẹ, vừa đủ dễ chịu. Dương Văn Hiên tựa lưng ra sau, hé mắt nhìn Tỉnh Cẩm — gương mặt trắng trẻo, ưa nhìn, tính tình lại ngoan ngoãn nghe lời. Thật ra nếu bỏ qua việc ban đầu anh ta chiếm Tỉnh Cẩm chỉ để chọc tức Trọng Dương Hạ, thì đến bây giờ Ngưỡng Văn Hiên cũng thấy giữ Tỉnh Cẩm bên mình thế này chẳng thiệt chút nào.
Bề ngoài Tỉnh Cẩm thì ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng đến ban đêm lại phóng túng vô cùng, tư thế gì cũng chiều, Dương Văn Hiên lần nào cũng được thoả mãn như ý.
Chỉ tiếc rằng, suy cho cùng cũng chỉ là món đồ chơi. Sau này Dương Văn Hiên chắc chắn sẽ phải kết hôn, nếu đối tượng là con cháu đại gia tộc thì càng không thể chấp nhận chuyện anh ta nuôi bồ bên ngoài.
Huống chi tình hình bây giờ, thậm chí còn chẳng cần tính xa đến thế.
“Tỉnh Cẩm.”
Dương Văn Hiên đột nhiên lên tiền phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
“Dạ?” Tỉnh Cẩm cúi người hôn nhẹ lên trán Dương Văn Hiên, giọng mềm mại ngọt ngào:
“Sao vậy anh yêu? Hôm nay trông anh mệt mỏi thế?”
Dương Văn Hiên khẽ thở dài, ngồi dậy, ánh mắt nhìn Tỉnh Cẩm chằm chằm, không chút do dự nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Nụ cười nơi khoé môi Tỉnh Cẩm lập tức đông cứng lại, cả người như hoá đá, không tin nổi, giọng run lên: “Anh… anh nói gì cơ?”
“Chia tay đi.” Dương Văn Hiên nói: “Gia đình anh đã sắp xếp hôn sự, anh sẽ nhanh chóng kết hôn. Quan hệ của chúng ta không thể tiếp tục nữa.”
Sắc mặt Tỉnh Cẩm lập tức tái mét, mắt trợn tròn, trong đáy mắt đầy kinh hoảng và bối rối:
“Sao… sao lại đột ngột như vậy? Em… em…”
Nhìn thấy khoé mắt Tỉnh Cẩm ngân ngấn nước, Dương Văn Hiên khẽ nhíu mày: “Lúc đầu chúng ta đã nói rõ thời hạn rồi, chẳng phải đã quá lâu rồi sao? Bao nhiêu năm qua ở cạnh anh, em cũng kiếm không ít thứ tốt đẹp, thế là đủ rồi.”
“Anh không thể đối xử với em như thế này!” Tỉnh Cẩm bắt đầu thở gấp, giọng gấp gáp:
“Văn Hiên, anh biết mà, em đối với anh là thật lòng toàn tâm toàn ý!”
Nhưng gương mặt đẹp đẽ ấy, một khi đã dùng vẻ mặt đau khổ than vãn thì liền mất đi ánh sáng vốn có. Dương Văn Hiên bực bội đưa tay day nhẹ cổ: “Em không định thật sự nghĩ rằng sẽ ở bên anh cả đời đấy chứ? Có thể sao? Chúng ta có phải đang yêu đương gì đâu.”
Không phải đang yêu đương?
Tỉnh Cẩm gần như không còn đứng vững, cả người sụp xuống quỳ bệt trên sàn: “Vậy chúng ta…”
“Em không phải đã biết rồi sao?” Dương Văn Hiên lạnh giọng: “Ngoài em ra, anh còn nuôi một người khác nữa. Chỉ là so với nó thì em coi như nhìn được hơn, nên anh mới thường dẫn em theo. Anh cứ tưởng em thông minh…”
Dù gì cũng ở bên nhau mấy năm, Dương Văn Hiên hơi ngừng lại một giây, rồi dứt khoát nói tiếp: “Anh đã chuyển 500000 vào thẻ của em rồi. Đừng có mè nheo dây dưa nữa. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn liên quan gì. Cũng khỏi cần quay lại công ty, tự lo cho mình đi.”
Nói xong, Dương Văn Hiên đứng dậy định rời đi. Tỉnh Cẩm hoảng loạn bò tới ôm chặt lấy ống quần hắn, vừa khóc vừa gào: “Đừng mà… đừng như thế, Văn Hiên, anh biết mà, em không thể sống thiếu anh! Anh kết hôn cũng được, chúng ta kín đáo một chút, em thề sẽ không để ai phát hiện ra!”
Kẻ không biết điều thì phải dạy cho biết điều. Sự kiên nhẫn của Dương Văn Hiên đã cạn sạch.
Anh ta lạnh lùng đá văng kẻ đang níu chân mình ra, xoay người, gương mặt phủ đầy bóng tối, ánh mắt nhìn Tỉnh Cẩm chẳng khác gì nhìn rác rưởi: “Em nhập vai quá rồi đấy. Tỉnh táo mà tự hỏi xem, em không rời bỏ được anh… hay không rời bỏ được tiền và quyền?”
Giống như lũ dòi bọ trong rãnh nước bẩn, chỉ cần ngửi thấy chút mùi liền bò đến như thiêu thân. Cũng coi như biết phấn đấu đấy, chỉ tiếc là đa số bọn chúng đều tham lam vô độ, không biết thế nào là đủ.
Ban đầu, điều Tỉnh Cẩm mong muốn rất đơn giản — cứu mình, cứu bố mẹ. Nhưng khi điều ước ấy đã thành hiện thực, cậu ta lại muốn nhiều hơn, muốn đứng trên người khác, muốn sai khiến người khác, muốn nếm trải mùi vị quyền lực và tiền bạc.
Vì thế,m cậu sẵn sàng làm mọi thứ, bất chấp thủ đoạn, không màng đạo đức, chẳng còn giới hạn nào cả.
Đáng tiếc là Dương Văn Hiên đã sầm mặt đóng sập cửa lại.
Căn nhà được trang trí tỉ mỉ bỗng chốc trở nên trống hoác, chỉ còn tiếng khóc của Tỉnh Cẩm vang vọng.
Cũng chẳng phải cậu ta thật sự yêu thương hay quan tâm Dườn Văn Hiên đến thế, chỉ là chuyện này đến quá bất ngờ, cậu ta bị giáng một đòn trở tay không kịp.
“Mấy ngày nay, ngày nào cậu ta cũng đến chờ dưới toà nhà trụ sở công ty nhà họ Dương.”
Một gã đàn ông đeo kính gọng mảnh vừa lướt điện thoại vừa báo cáo với Trọng Dương Hạ:
“Nhưng Dương Văn Hiên đã quyết không dính dáng nữa, gọi bảo vệ đuổi hắn đi rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dương Bách là trợ lý mới do Trọng Dương Hạ đích thân chọn, hơn ba mươi tuổi, đầu óc lanh lợi, năng lực xuất chúng.
“Trọng tổng, vậy bên nhà họ Dương…”
Khóe môi Trọng Dương Hạ khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh buốt như băng: “Cứ để bọn chúng thả lỏng cảnh giác đã. Xử lý Tỉnh Cẩm trước, rồi tính sổ với bọn họ Dương sau.”
Dương Bách gật đầu: “Nhiều nhất nửa tháng thì sẽ thấy kết quả.”
Quả nhiên đúng như lời Dương Bách, chưa đầy nửa tháng, cuộc sống của Tỉnh Cẩm đã đảo lộn hoàn toàn.
Căn hộ hiện tại của cậu ta là mua trả góp. Ban đầu vì muốn giữ sĩ diện, cũng để Dương Văn Hiên không nghĩ mình là kẻ ham tiền, cậu ta đã nhất quyết không để anh ta bỏ tiền ra mua cùng.
Mỗi tháng trả hai vạn tiền vay, với mức lương trước đây của hắn thì vẫn đủ xoay sở. Nhưng giờ đột ngột bị Dương Văn Hiên đá khỏi công ty, nguồn thu bỗng chốc cắt đứt.
Lúc đầu cậu ta cũng chưa đến mức hoảng loạn. Ở bên cạnh Dương Văn Hiên nhiều năm, hắn cũng nhân cơ hội quen biết không ít cậu ấm cô chiêu nhà giàu. Trước đây có người từng mập mờ ngỏ ý với cậu ta, cậu ta tất nhiên đã khéo léo giữ lại liên lạc để phòng thân.
Nhưng không hiểu sao lần này, cậu ta gọi cho ai, nhắn cho ai… tất cả đều kiếm cớ lảng tránh, chẳng ai chịu gặp cậu ta.
Tỉnh Cẩm linh cảm có chuyện chẳng lành, liền nhờ bạn bè tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng mới biết thì ra Dương Văn Hiên sợ bị Trọng Dương Hạ trả thù, liền tung tin ra ngoài rằng năm xưa chính cậu ta là kẻ mặt dày, dùng đủ mọi thủ đoạn để quyến rũ, phá vỡ quan hệ giữa Trọng Dương Hạ và Dườn Văn Hiên.
Giờ trong giới ai cũng truyền tai nhau Tỉnh Cẩm là thứ lẳng lơ rẻ tiền, ai cũng khinh thường.
Hắn giống như món đồ chơi lông xù mà mấy cậu ấm mang ra chơi đùa cho vui, chơi chán rồi thì quẳng bên vệ đường, dơ bẩn, chẳng còn ai buồn liếc mắt nhìn.
Tỉnh Cẩm không cam lòng, chạy đến trụ sở chính của nhà họ Dương ngồi chực mấy ngày liền, nhưng Dương Văn Hiên hoàn toàn không gặp hắn, còn sai bảo vệ lôi ra ngoài. Nhìn cậu ta bị kéo đi trước bao ánh mắt qua lại của đám nhân viên, ai cũng nhìn cậu ta như nhìn con khỉ, nỗi nhục nhã ấy làm cậu ta gần như phát điên.
Đáng sợ hơn nữa là, một dự án từng do cậu ta phụ trách, đã hoàn thành hơn một năm nay, đột nhiên bị khui ra có vấn đề. Là người đã bị công ty đá ra ngoài cậu ta lập tức bị đẩy ra chịu tội, cả hai bên đều đòi truy cứu trách nhiệm.
Cậu ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng không tìm được bất cứ chứng cứ nào có lợi cho mình. Rõ ràng lúc trước mọi thứ đều kín kẽ, giờ bỗng dưng lộ ra đầy sơ hở, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mình sa vào đống bùn nhơ bẩn hôi thối ấy.
Cậu ta tìm đủ loại luật sư, nhưng ai cũng nói chẳng có hy vọng thắng kiện.
Nếu không muốn ngồi tù thì chỉ còn cách tự thỏa thuận bồi thường. Chỉ trong hai ngày, Tỉnh Cẩm đã vét sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, còn ngược lại gánh thêm khoản nợ hơn hai mươi vạn.
Cậu ta vừa đau đớn tột độ lại vừa bất lực, cứ như mọi vận đen trên đời đột ngột đổ ập lên đầu hắn cùng một lúc, đè cậu đến mức không thở nổi, chẳng còn chút sức nào để phản kháng.
Tiền bạc đã cạn sạch, công việc tạm thời chưa tìm được, khoản vay mua nhà cũng không còn khả năng trả đúng hạn.
Bất đắc dĩ Tỉnh Cẩm đành tính đến chuyện bán căn hộ đang ở, rồi chuyển về sống cùng cha mẹ. Thế nhưng, căn hộ vốn dễ bán lại chẳng hiểu sao rao mãi vẫn không ai hỏi mua.
Nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tỉnh Cẩm không còn cách nào khác, đành tính chuyện vay cha mẹ một ít tiền để cầm cự.
Nhưng điều hắn không ngờ nhất là, cha mẹ hắn — những người bình thường lúc nào cũng dịu dàng hòa ái — lại lạnh lùng nói một câu: “Nhà không còn đồng nào rồi.”
Tỉnh Cẩm ngây người như hóa đá: “Hai người mỗi tháng đều đi làm lãnh lương, trước giờ con cũng thường xuyên đưa tiền về, giờ lại bảo không còn đồng nào là sao?!”
Cha cậu ta thì ấp a ấp úng cả buổi cũng không nói được câu gì, mẹ cậu ta thì đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa thút thít.
Cậu ta gặng hỏi đi hỏi lại mấy lần, cuối cùng mới lòi ra sự thật — thì ra tiền bạc của hai người đều bị cha cậu ta mang đi đánh mạt chược hết rồi!
“Thắng rồi thì lại muốn thắng thêm, để dành ít tiền cưới vợ cho mày mà…” Cha cậu ta vừa nói vừa xoa tay lia lịa, chột dạ nhìn Tỉnh Cẩm: “Thua rồi thì… thì phải gỡ gạc lại chứ…”
Con bạc nào cũng vậy thôi — lòng tham như cái hố không đáy, đã rơi vào rồi thì cả đời cũng chẳng thể bò ra được.
Không còn đường lui, Tỉnh Cẩm đành cắn răng tiếp tục rao bán căn hộ. Khó khăn lắm mới có hai người đến hỏi mua, nhưng giá họ đưa ra lại thấp hơn giá thị trường rất nhiều. Dù có tiếc đứt ruột, dù tim như nhỏ từng giọt máu, cuối cùng cậu ta vẫn phải cắn răng bán đi.
Lấy được tiền, cậu ta trả hết khoản vay ngân hàng, nhưng số tiền còn lại chưa đầy ba mươi vạn, trong khi hắn vẫn còn gánh trên lưng món nợ hơn hai mươi vạn…
Khoảnh khắc đó, Tỉnh Cẩm cảm giác như trời đất sụp đổ, cả thế giới chìm vào bóng tối vô tận.
Hai mươi mấy năm lăn lộn phấn đấu, cậu ta khó khăn lắm mới từ cái làng quê phong kiến heo hút kia bò ra được thành phố lớn, từng có lúc ngỡ mình đã là kẻ đứng trên đầu người khác — vậy mà chỉ trong chớp mắt, tất cả đã tan thành mây khói, không còn gì trong tay.
Một khi đã sa cơ thất thế, thì trước kia oai phong đến đâu, bây giờ cũng sẽ thảm hại đến chừng ấy. Những đám bạn cùng phòng, bạn học, đồng nghiệp ngày trước từng nịnh bợ cậu ta, giờ lại lấy cớ hỏi han mà mỉa mai châm chọc, nói năng đầy mùi chua cay.
Tên nhân viên nhỏ từng bị cậu ta mắng chửi thậm tệ, giờ còn ngang nhiên tag thẳng tên cậu ta lên vòng bạn bè, hả hê cười nhạo.
Tỉnh Cẩm nghiến răng ken két, hận đến ngứa cả lợi.
Lũ rác rưởi! Khi mình còn ăn nên làm ra thì khúm núm xun xoe, giờ mình sụp đổ rồi thì lộ ngay bộ mặt thật.
Hừ… Tỉnh Cẩm lạnh lùng cười khẩy. Cứ chờ đấy mà xem, cậu ta vẫn còn giữ cho mình một con đường lui cuối cùng.
Nhưng trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là phải nhanh chóng tìm được việc làm.
Những công việc lương bèo 5 – 6000 tệ một tháng, Tỉnh Cẩm đương nhiên không thèm ngó tới. Cậu muốn kiếm tiền thật nhanh, quay trở lại những ngày tháng huy hoàng như trước.
Đúng lúc đang thấp thỏm lo lắng, một cuộc điện thoại từ bạn bè chẳng khác nào chiếc phao cứu sinh giữa biển. Người bạn ấy nói có một công việc rất phù hợp, có thể giới thiệu cho cậu ta, nhưng ông chủ muốn tự mình phỏng vấn.
Nghe vậy, Tỉnh Cẩm lập tức bừng tỉnh, cả người như được tiêm máu nóng. Việc mà cần đích thân ông chủ phỏng vấn thì chắc chắn không phải hạng xoàng — nhất định là vị trí tốt!
Đến ngày hẹn, cậu ta dậy từ sớm, tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng, khoác lên người bộ vest đắt nhất mà mình còn giữ. Trong mắt hắn ánh lên sự tự tin đầy quyết liệt — lần này nhất định phải nắm được cơ hội.
“Dương Hạ….”