Edit & beta: Yan
Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Trọng Dương Hạ ngồi thả lỏng trên ghế sofa, dáng vẻ tùy ý nhưng khí thế lại khiến người khác không dám thở mạnh. Bên cạnh hắn là Dương Bách đang đứng nghiêm chỉnh.
Tỉnh Cẩm hơi sững người trong chốc lát, rồi nhanh chóng nở một nụ cười tự nhiên, bình tĩnh bước vào phòng.
Cậu ta chậm rãi đi tới trước mặt Trọng Dương Hạ, ánh mắt lướt nhẹ đầy ý dò xét, giọng mềm mại cất lên: “Lâu rồi không gặp, Dương Hạ.”
Vẫn là bộ dáng ngây thơ trong sáng như xưa, Trọng Dương Hạ lặng lẽ quan sát cậu ta vài giây, rồi hờ hững gật đầu, dùng cằm ra hiệu ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Trên mặt Tỉnh Cẩm vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng thì bất an vô cùng, ngón tay vô thức cử động.
Trọng Dương Hạ sao tự dưng lại muốn gặp cậu ta?
Chẳng lẽ biết tình cảnh thê thảm hiện tại của hắn, chạnh lòng nhớ lại chút tình xưa nghĩa cũ, rồi bỗng nổi lòng từ bi muốn cho cậu ta một công việc?
Chuyện đó… gần như không thể.
Trọng Dương Hạ tuyệt đối sẽ không dung thứ cho kẻ phản bội — điểm này, Tỉnh Cẩm hiểu rõ hơn ai hết.
Vậy thì, Trọng Dương Hạ gọi cậu ta đến đây là vì điều gì?
Khoảnh khắc vừa ngồi xuống, chân mày Tỉnh Cẩm giật nhẹ, trong đầu bỗng hiện lên hình bóng của một người.
Một người có liên quan đến cả hắn và Trọng Dương Hạ.
“Đoán được tôi gọi cậu tới để làm gì rồi sao?”
Trọng Dương Hạ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tỉnh Cẩm, bất ngờ lên tiếng.
“Tôi…” Tỉnh Cẩm ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, trong mắt thoáng hiện nét nghi hoặc: “Tôi… không rõ.”
Trọng Dương Hạ giơ tay khẽ đặt lên môi, ánh mắt sắc như dao, dừng lại nhìn nét mặt của Tỉnh Cẩm, chợt bật ra một tiếng cười khẩy:
“Diễn xuất đúng là không tệ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Dương Hạ!” Giọng Tỉnh Cẩm thoáng mang theo tia uất ức, hốc mắt lập tức hoe đỏ, nhưng vô tình lại để lộ chút lưu luyến sâu kín: “Tôi biết anh hận tôi… Kết cục hôm nay cũng là báo ứng của tôi. Tôi vẫn luôn muốn chuộc lỗi. Anh muốn trút giận thế nào cũng được, tôi sẽ không oán trách.”
Trọng Dương Hạ khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một con chó ướt sũng, xen lẫn giễu cợt và đầy nguy hiểm.
Không hiểu sao, tim Tỉnh Cẩm bỗng đập lỡ một nhịp.
“Nghe nói…” Trọng Dương Hạ ngừng tay, giọng điệu nhẹ tênh như đang bàn về thời tiết: “…Gần đây cậu túng quẫn lắm à? Tôi cũng có thể giúp cậu một tay.”
Đối với Tỉnh Cẩm bây giờ, những lời này chẳng khác nào cơn mưa giữa mùa hạn hán. Đôi mắt cậu ta lập tức sáng bừng lên, nhưng ngay sau đó lại thoáng chút lưỡng lự.
Trọng Dương Hạ sao có thể vô cớ tốt bụng như vậy?
Lợi ích bất ngờ giáng xuống… nhất định sẽ kéo theo cái giá phải trả.
Quả nhiên, Trọng Dương Hạ rất nhanh đã nói thẳng mục đích: “Tôi muốn sự thật năm đó.”
“Sự thật…?”
“Chuyện giữa tôi và Lâm Vũ Sinh, toàn bộ sự thật.”
Trọng Dương Hạ nghiêng người ra sau, giọng nói hờ hững nhưng từng chữ như búa giáng xuống.
Thì ra là vậy.
Tỉnh Cẩm như vừa vén được tấm màn sương, nhưng ngay lập tức lại rơi vào một vòng xoáy hoang mang mới. Cậu ta không dám tin:
“Anh… chẳng phải đã đá cậu ta rồi sao?”
Sắc mặt Trọng Dương Hạ thoắt cái trở nên lạnh băng, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắt bén xoáy thẳng vào Tỉnh Cẩm: “Cần tôi phải nói lại lần nữa à?”
Tỉnh Cẩm bất giác nuốt nước bọt, chầm chậm dời mắt đi, giọng trở nên dè dặt: “Sự thật… chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Chính anh cũng đã cho người điều tra mà…”
Trọng Dương Hạ gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn, ánh mắt lướt qua như lưỡi dao: “Nghe nói hồi nhỏ cậu và Lâm Vũ Sinh là bạn rất thân.”
Trọng Dương Hạ chậm rãi đưa ánh mắt từ mặt Tỉnh Cẩm lướt xuống cánh tay cậu ta, giọng đều đều nhưng lạnh lẽo: “Nhưng cậu mượn danh bạn bè, lại thường xuyên âm thầm bắt nạt êm ấy. Dụ dỗ em ấy lên núi hái đỗ quyên, rồi đẩy em ấy ngã từ trên cây xuống bất tỉnh mặc kệ sống chết.”
Tất nhiên, chuyện đâu chỉ có vậy.
Dù Tỉnh Cẩm che giấu kĩ thế nào, vẫn có người vô tình nhìn thấy. Bề ngoài cậu ta luôn tỏ ra chân thành với Lâm Vũ Sinh, nhưng sau lưng thì không thiếu những thủ đoạn ác độc.
Những chuyện oan uổng, vu khống, gán tội cho Lâm Vũ Sinh — Tỉnh Cẩm đã làm không biết bao nhiêu lần.
Bao nhiêu năm trôi qua, chuyện cũ vốn chôn sâu, người biết khi xưa cũng chẳng mấy ai, vậy mà nay lại bị lật ra. Nghĩ đến đây, Tỉnh Cẩm hiểu rõ Trọng Dương Hạ nhất định đã bỏ công đi điều tra.
Đồng tử Tỉnh Cẩm khẽ co lại, vội vàng xua tay biện bạch: “Đó… đó chỉ là hồi nhỏ trẻ con đùa giỡn thôi mà! Làm gì có… tôi không có! Rõ ràng là tôi lỡ lời chọc giận cậu ta, cậu ta mới hạ thuốc tôi, chúng tôi mới không chơi với nhau nữa! Anh chẳng phải cũng từng thấy vết sẹo trên người tôi rồi sao?”
Trọng Dương Hạ cau mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, hờ hững gật đầu ra hiệu cho Dương Bách: “Nói nhiều cũng vô ích. Phế tay phải của cậu ta trước đi.”
Một câu nhẹ bẫng, Trọng Dương Hạ nói ra bình thản như đang nhắc người ta bưng trà rót nước, nhưng lại như sét đánh ngang tai Tỉnh Cẩm. Cậu ta bật dậy, mặt trắng bệch, run rẩy hét lên: “Anh… anh nói gì?! Các người muốn làm gì?!”
Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà Trọng Dương Hạ dám…
Đúng lúc đó, ngoài cửa bất ngờ xuất hiện hai tên vệ sĩ mặc vest đen, thân hình vạm vỡ, khí thế dữ dằn. Chúng lập tức khép cửa lại, rồi như diều hâu vồ gà, túm lấy Tỉnh Cẩm đang định bỏ chạy, ấn cậu ta úp mặt xuống bàn.
Một tên giữ chặt tay phải Tỉnh Cẩm, ép cậu ta duỗi thẳng trên mặt bàn, chờ lệnh Trọng Dương Hạ.
“Trọng Dương Hạ!!” Mặt Tỉnh Cẩm bị ép xuống bàn, má thịt bị dồn ép đến méo mó như bánh bột sắp trào ra, cậu ta rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh nữa, hoảng loạn hét lên: “Anh không thể làm thế với tôi! Dù gì tôi cũng từng ở bên anh hai năm, hơn nữa… hơn nữa…”
Trọng Dương Hạ đột nhiên ngắt lời cậu ta, lạnh lùng nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ chữa trị cho cậu.”
“Đừng mà! Cứu tôi với!!” Tỉnh Cẩm điên cuồng gào thét, giãy giụa như phát rồ:
“Thả tôi ra! Cứu với! Cứu với!”
Một tên vệ sĩ bịt chặt miệng cậu ta lại, tên còn lại bất ngờ kiễng chân, giơ cao cùi chỏ, rồi bất ngờ giáng mạnh xuống—cùi chỏ hắn đập trúng cổ tay phải Tỉnh Cẩm một cách chuẩn xác và tàn nhẫn.
“Rắc!”
Một tiếng gãy giòn tan vang lên, nghe rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh.
Ngay lập tức, cổ tay truyền đến cơn đau như có hàng ngàn mũi kim thép đâm sâu vào tận xương. Mặt Tỉnh Cẩm tái nhợt không còn giọt máu, mồ hôi túa ra như những hạt ngọc đứt dây rơi lộp độp lên mặt bàn.
Cậu ta không thể hét lên được nữa, chỉ há miệng phát ra những tiếng thở gấp “hộc… hộc…” đứt quãng.
Cổ tay cậu ta gãy rồi, Trọng Dương Hạ thật sự dám phế bỏ tay cậu ta!
Từng đợt đau đớn dữ dội ập đến như sóng lớn, khiến Tỉnh Cẩm suýt nữa thì ngất lịm. Phải một lúc lâu sau, hắn mới bật ra được tiếng r*n r* đau đớn:
“Á———!”
Hai tên vệ sĩ lùi lại, Tỉnh Cẩm như giẻ rách rơi phịch khỏi bàn gỗ rơi dưới sàn. Cậu ta ôm chặt cánh tay phải, toàn thân co rúm, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.
Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào rót trà. Tỉnh Cẩm thấy cơ hội, lảo đảo bò dậy, dùng tay trái túm chặt ống quần nhân viên phục vụ, giọng run rẩy gào lên:
“Cứu tôi với! Gọi cảnh sát đi! Họ muốn giết tôi!”
Nào ngờ tên phục vụ kia sắc mặt không đổi, như thể chẳng nhìn thấy gì, thản nhiên gạt tay Tỉnh Cẩm ra, rồi bước sang một bên, cung kính rót trà cho Trọng Dương Hạ. Sau đó, hắn ta hoàn toàn phớt lờ tiếng khóc gào cầu cứu của Tỉnh Cẩm, còn ân cần đóng cửa lại.
Không ai sẽ cứu cậu ta cả. Tỉnh Cẩm lúc này mới tỉnh ngộ nhận ra sự thật.
Những câu lạc bộ riêng tư kiểu này, vốn dĩ được lập ra để phục vụ cho “tiện lợi” của mấy kẻ quyền thế.
Công lý, chính nghĩa — không phải lúc nào, nơi nào cũng có thể mong cầu.
Trọng Dương Hạ vẫn lạnh lùng quan sát dáng vẻ chật vật của cậu ta từ đầu đến cuối. Đợi đến khi Tỉnh Cẩm hơi lấy lại chút sức, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Không phải cậu là người hiểu rõ nhất sao? Có tiền thì quỷ thần cũng phải nghe lời. Giờ cậu còn mong ai sẽ đến cứu cậu đây?”
Sẽ không ai đến cứu cậu ta. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Toàn thân Tỉnh Cẩm run rẩy, quỳ sụp dưới đất, ánh mắt nhìn Trọng Dương Hạ tràn đầy sợ hãi.
“Tôi nhớ cậu từng rất quý cái mặt này của mình.” Trọng Dương Hạ lạnh lùng nói: “Hủy nó đi.”
Không một chút nể tình, cũng chẳng khác gì tiện tay vứt bỏ rác rưởi — Trọng Dương Hạ nói hủy là hủy, đơn giản như vậy.
Tên vệ sĩ áo đen nghe lệnh, liền móc ra từ túi một con dao nhỏ, lưỡi dao lạnh lẽo dí sát vào mặt Tỉnh Cẩm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà dài đằng đẵng ấy, Tỉnh Cẩm bỗng rùng mình nhận ra một sự thật đáng sợ.
Dù Trọng Dương Hạ có làm cậu ta tàn phế, hủy hoại cậu ta, cũng sẽ chẳng có ai đủ khả năng đứng ra đòi lại công bằng cho cậu ta.
Chính cậu ta bây giờ chẳng khác gì con cá nằm trên thớt, chỉ đợi người ta ra tay chém giết, không còn đường nào trốn thoát.
Mũi dao dí sát má, lưỡi dao lạnh buốt đến mức gần như làm Tỉnh Cẩm tê dại cả da mặt. Cậu ta căng cứng cổ, không dám cử động một chút nào, miệng run run bật ra tiếng gào hoảng loạn: “Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! Đừng mà!”
Hai giây sau, Tỉnh Cẩm bị đẩy ngã ra sàn, gương mặt cậu ta vẫn nguyên vẹn không bị rạch, nhưng hai hàm răng đã run lập cập va vào nhau phát ra tiếng “lạch cạch” rợn người.
Cậu ta th* d*c, hơi thở hỗn loạn như sắp tắc thở.
“Tôi… tôi xin lỗi mọi người…”
Sắc mặt Tỉnh Cẩm trắng bệch không còn giọt máu, hắn ôm chặt cánh tay gãy của mình, vai co rúm lại, giọng nói run như cầy sấy, nghe như đang sám hối đến tận xương tủy: “Mấy chuyện trong nhà Lâm Vũ Sinh đều là thật… nhưng cậu ta có tính toán gì với anh hay không thì tôi không biết… Tôi hiểu nó, ngay từ lần đầu nhìn ánh mắt nó nhìn anh, tôi đã biết nó thích anh rồi…”
“Nói gì thì nói, tôi theo Dương Văn Hiên bỏ đi, nhưng tôi vẫn không yên tâm về anh!”
Tỉnh Cẩm rướn người, khẽ dịch chuyển đến bên chân một cái ghế, mồ hôi hòa lẫn với nước mắt chảy đầy mặt, giọng nghẹn ngào: “Tôi vừa dò hỏi, liền biết anh vẫn còn ở nhà Lâm Vũ Sinh, tôi đã chắc chắn là anh bị nó giở trò rồi!”
Lông mày Trọng Dương Hạ khẽ giật, trong đầu bỗng vang lên giọng nói hoảng loạn của Lâm Vũ Sinh từ rất lâu về trước:
“Tỉnh Cẩm đã nói với cậu những gì?! Cậu ta nói bậy! Căn bản không phải vậy… hoàn toàn không có!”
“Là tôi sai, tôi thật sự biết mình sai rồi! Nhưng tôi không làm mấy chuyện đó, tôi chỉ muốn đưa bố tôi về chôn ở mộ tổ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa vào cậu để làm chuyện đó. Tôi chỉ muốn có một căn nhà, một tiệm thuốc Đông y của riêng mình, nhưng sau đó… tôi chỉ muốn ở bên anh cho đàng hoàng thôi. Còn về loại bùa tình yêu kia, tôi chỉ từng nghe qua, tôi nào có biết luyện, lấy gì mà luyện?”
Tỉnh Cẩm lại run rẩy nói tiếp: “Sau này miếu linh bị cháy, các người đến thành phố Z… Dương Văn Hiên hận anh, anh ta vẫn nhớ rõ cái gói thuốc bắc Lâm Vũ Sinh ném vào mặt anh ta, anh ta muốn anh tay trắng, muốn Lâm Vũ Sinh phải trả giá, anh ta đã âm thầm sắp đặt từ lâu rồi.”
Trong đầu Trọng Dương Hạ, giọng của Lâm Vũ Sinh và tiếng van xin của Tỉnh Cẩm ngoài hiện thực đan xen vào nhau, hỗn loạn không rõ, làm thái dương của hắn giật liên tục, đau nhức như sắp nổ tung.
Dần dần, tiếng hét tuyệt vọng của Lâm Vũ Sinh lấn át hoàn toàn giọng Tỉnh Cẩm: “Tôi không biết… tôi không biết vì sao nhà họ Tỉnh và ông nội tôi lại vu oan cho tôi, nhưng tôi thực sự không làm! Tôi thật sự không có!”
“Trọng Dương Hạ… tôi xin cậu.”
“Tại sao cậu không chịu tin tôi?”
Đúng vậy… Lâm Vũ Sinh đã giải thích rồi, đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, chỉ là Trọng Dương Hạ khi đó không muốn tin, cũng không dám tin.
Thời gian như kéo dài vô tận, giọng Lâm Vũ Sinh vang vọng trong đầu dần dần mờ nhạt, xa dần, cuối cùng biến mất trong một khoảng hỗn độn vô định.
Trọng Dương Hạ ngồi d*ng ch*n, tư thế lười biếng, một cánh tay gác lên lưng ghế sofa, đôi mắt nheo lại, gương mặt tuấn tú bị bóng tối bao phủ, trở nên u ám, lạnh lẽo.
Dương Bách đứng gần hắn nhất, trơ mắt nhìn đôi môi Trọng Dương Hạ bỗng tái đi, lồng ngực phập phồng khựng lại mấy nhịp tưởng như ngừng đập.
“Trọng tổng…” Dương Bách lo lắng gọi hắn.
Trọng Dương Hạ khẽ giơ tay ra hiệu không sao, rồi rút từ túi áo ra một lọ thuốc, đổ bừa một nắm cho vào miệng nuốt khan, ánh mắt lạnh lùng lại dời về phía Tỉnh Cẩm: “Nói tiếp.”
Trọng Dương Hạ khẽ giơ tay ra hiệu không sao, rồi từ túi áo rút ra một lọ thuốc, đổ bừa một nắm nuốt khan, sau đó ánh mắt lạnh lẽo lại dừng trên người Tỉnh Cẩm: “Nói tiếp đi.”
Tỉnh Cẩm sợ hãi ngẩng lên nhìn hắn, chỉ lướt qua mắt Trọng Dương Hạ thôi cũng khiến cậu ta có cảm giác như bị bóp chặt cổ từ xa, toàn thân run lẩy bẩy. Lúc này gương mặt Trọng Dương Hạ lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến cậu ta chẳng dám nói dối thêm.
Nhưng hắn vừa im lặng chưa được hai giây, gã vệ sĩ áo đen bên cạnh đã lại rút dao ra, lưỡi dao loang loáng dưới ánh đèn khiến Tỉnh Cẩm sợ hãi hét lên: “Là Dương Văn Hiên! Là anh ta ép tôi đến tìm anh nói những lời đó!”
“Vậy thì…”
Trọng Dương Hạ chậm rãi ngồi thẳng người, rồi lại từ từ nghiêng về phía trước, khuỷu tay tùy ý đặt lên đầu gối, ánh mắt nheo lại, giọng đều đều: “Mọi thứ đều là giả?”
Hơi thở của Tỉnh Cẩm run rẩy, hàng mi cụp xuống, bộ dáng yếu ớt đáng thương, đôi môi vì đau mà tái nhợt: “Đúng… Là tôi bị ép, không phải ý tôi… Tôi chưa từng quên anh… Lâm Vũ Sinh lớn lên cùng tôi từ nhỏ, sao tôi có thể muốn hại nó chứ!”
“Chuyện của Ôn Văn cũng là các người làm.”
Trọng Dương Hạ phớt lờ lời than khóc của Tỉnh Cẩm, lạnh lùng cắt ngang.
“Là Dương Văn Hiên làm, anh ta còn giả vờ đến nhà họ Ôn kích động, xúi bọn họ phong sát anh, để anh không còn đường sống ở thành phố Z nữa…”
Đầu Tỉnh Cẩm lắc không kiểm soát được, chỉ mong nhanh chóng đẩy cơn giận của Trọng Dương Hạ đi chỗ khác.
Khóe môi Trọng Dương Hạ chậm rãi nhếch lên, nhưng chỉ là một nụ cười chua chát, tự giễu.
Hóa ra hắn vẫn còn đánh giá thấp Dương Văn Hiên.
Ban đầu hắn cứ tưởng Dương Văn Hiên chỉ dám giở trò trên thương trường, làm ăn để ghìm chân hắn, khiến hắn chán ghét. Nhưng không ngờ, Dương Văn Hiên đã trở nên khôn ngoan hơn, biết đánh đúng chỗ hiểm nhất.
Anh ta phát hiện mối quan hệ giữa hắn và Lâm Vũ Sinh, hiểu rõ rằng chỉ cần châm ngòi đúng chỗ, mọi mâu thuẫn sẽ bị khoét sâu cho đến khi nổ tung.
Lâm Vũ Sinh đã từng hạ thuốc Ôn Văn, suýt chút nữa khiến đơn hàng giữa hắn và nhà họ Ôn đổ bể. Với tính cách của Trọng Dương Hạ, đương nhiên hắn sẽ nổi giận, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của Dương Văn Hiên là hai người lại không chia tay.
Nhưng không sao cả. Thiên thời địa lợi đều đủ, Dương Văn Hiên dứt khoát bày ra vụ Ôn Văn bị cưỡng h**p, rồi đổ hết tội lên đầu Lâm Vũ Sinh.
Một mũi tên trúng hai đích — vừa ly gián quan hệ giữa Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ, vừa khiến Trọng Dương Hạ đắc tội với nhà họ Ôn.
Khi đó, tất cả những gì Trọng Dương Hạ vất vả gây dựng bao năm liền tan thành tro bụi, nhà họ Ôn còn buông lời phong sát hắn, Dương Văn Hiên được dịp hả hê vỗ tay cười lớn.
Anh ta chỉ muốn Trọng Dương Hạ không thể ngóc đầu dậy nổi.
Vì vậy anh ta không ngần ngại khắp nơi tìm quan hệ, cố tình làm trục trặc những dự án mà Trọng Dương Hạ phụ trách, moi sạch gần như toàn bộ số tiền tích góp của hắn, ép hắn phải giống như con chuột trước kia — rúc trong nhà, ra đường bị người người ghét bỏ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ hả giận. Một con chuột chỉ có một mình thì chưa đủ thê thảm.
Vì thế, lúc này mới cần Tỉnh Cẩm ra sân, giáng cho mối quan hệ vốn đã chênh vênh của bọn họ nhát búa cuối cùng.
“Tôi xuất thân từ Hà Hoa Đường, tôi biết rất nhiều thứ, tôi hiểu Lâm Vũ Sinh thế nào…”
“Cho nên,” Trọng Dương Hạ khẽ cười khẩy, yết hầu hơi động, giọng nói lạnh như băng giá giữa mùa đông, khiến người nghe chỉ thấy rét buốt tận xương: “Cậu đã đan xen thật thật giả giả, bày ra một lời nói dối được ‘thiết kế riêng’ cho tôi.”
Tỉnh Cẩm hiểu Lâm Vũ Sinh, Dương Văn Hiên càng là người quen Trọng Dương Hạ nhiều năm, anh ta biết rõ điểm yếu của Trọng Dương Hạ ở đâu, càng biết phải giẫm lên thế nào cho đau nhất.
Trọng Dương Hạ nhất định không thể chịu đựng nổi việc thứ mà hắn luôn tin là tình yêu, hóa ra ngay từ đầu chỉ là một ván cờ được sắp đặt.
Còn về cái bẫy mà Tỉnh Cẩm dựng lên, bọn chúng căn bản không sợ Trọng Dương Hạ đi điều tra.
“Bọn chúng đã giở trò gì?”
Tỉnh Cẩm khẽ nhắm mắt, tay trái ôm chặt lấy cánh tay phải đang gãy, giọng run rẩy:
“Vì những thứ khác anh hoàn toàn không tra ra được, người liên quan đều là Lâm Vũ Sinh, cậu ta không chịu thừa nhận cũng là chuyện bình thường, chỉ cần trong lòng anh còn hoài nghi là đủ rồi. Chuyện này… Dương Văn Hiên sai tôi đi xử lý… chính là ông nội của Lâm Vũ Sinh và Tỉnh Trang.”
Những chuyện Lâm Vũ Sinh đã làm, Trọng Dương Hạ có tra cũng không ra manh mối, nhưng chuyện của bố Lâm Vũ Sinh thì hoàn toàn có thể điều tra được, ước nguyện bấy lâu nay của cậu cũng là thật.
Tiếp theo, Trọng Dương Hạ chắc chắn sẽ tra ra vụ cháy năm xưa.
Tỉnh Cẩm đã tìm cách liên lạc được với Tỉnh Trang, nói với anh ta rằng Lâm Vũ Sinh ở thành phố Z sống cực kỳ khổ sở, Trọng Dương Hạ thì đánh mắng suốt ngày, Lâm Vũ Sinh đã có ý định quay lại Hà Hoa Đường, nhưng lại không nỡ rời tên cặn bã Trọng Dương Hạ.
Tỉnh Trang Khởi tự nhiên sốt ruột: “Anh sẽ đến đón nó về!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Không được,” Tỉnh Cẩm nói: “Đừng nói anh có tìm được nó hay không, giờ có đưa nó về thì nó vẫn cứ vương vấn Trọng Dương Hạ, sau này chưa chắc đã không quay lại.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tỉnh Trang lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ cứ để nó ở bên thằng cặn bã đó chịu khổ tiếp?”
“Anh Trang, em biết anh thương Vũ Sinh.” Tỉnh Cẩm đúng lúc nghẹn ngào, nói: “Tuy mọi người đều không ưa em, nhưng đều là người Hà Hoa Đường, em cũng muốn giúp anh và nó mà.”
“Cậu mau nói đi!” Tỉnh Trang không muốn nghe cậu ta khóc lóc, sốt ruột giục.
“Chỉ còn cách này thôi,” Tỉnh Cẩm từ tốn dụ dỗ: “Em sẽ nói dối Trọng Dương Hạ, bảo vụ cháy năm xưa là do anh và Vũ Sinh lên kế hoạch, mục đích là để moi tiền hắn. Trọng Dương Hạ chắc chắn sẽ không tin ngay, sẽ tìm cách điều tra, đến lúc đó anh nhớ sắp xếp ổn thỏa, để mọi người thống nhất lời khai, cứ làm theo những gì em nói.”
“Vì sao?” Tỉnh Trang không hiểu: “Chúng ta đang nói chuyện của Vũ Sinh, vụ cháy năm đó liên quan gì chứ!”
“Anh hồ đồ quá!” Tỉnh Cẩm vội nói: “Trọng Dương Hạ vốn đã đối xử không tốt với Lâm Vũ Sinh, nếu giờ để hắn biết vụ cháy năm xưa là do anh và Vũ Sinh tự dựng lên, anh nghĩ hắn còn muốn giữ Vũ Sinh bên cạnh à? Chắc chắn sẽ đá cậu ta ra ngoài! Đến lúc đó Vũ Sinh chẳng còn chỗ nào để đi, chỉ có thể quay về Hà Hoa Đường thôi!”
Kế hoạch này đúng là sẽ khiến Vũ Sinh chịu khổ đôi chút, nhưng Tỉnh Trang lại thấy khả thi. Dù sao đám người ngoài kia toàn lũ chẳng ra gì, nghi ngờ nhiều, lòng dạ xấu xa.
Anh ta cũng từng nghi ngờ Tỉnh Cẩm chỉ muốn dồn Vũ Sinh vào chỗ chết, nhưng nếu làm vậy mà có thể khiến đứa nhỏ này cam tâm tình nguyện quay về, từ đó không còn mơ mộng thế giới bên ngoài, thì Tỉnh Trang nguyện ý nói dối.
Nhìn thấy nắm đấm của Trọng Dương Hạ chậm rãi siết lại, Tỉnh Cẩm càng run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
“Em ấy… ông nội em ấy thì sao? Sao cũng hùa với các người?”
Hai tên vệ sĩ bên cạnh cũng siết chặt nắm tay, bắp thịt phồng lên, khiến Tỉnh Cẩm hoảng sợ co rúm người lại, vội vàng nói: “Ông nội nó thì càng dễ xử lý! Vốn dĩ đã cực kỳ phong kiến, chuyện A Linh xảy ra như vậy, ông lão đã coi như mất hết mặt mũi, căn bản không muốn nhận đứa cháu này nữa. Tôi chỉ cần thả tin ra, nói Lâm Vũ Sinh ở ngoài làm chuyện đồi bại, gây đủ thứ rắc rối giờ muốn quay về Hà Hoa Đường lẩn trốn, ông lão nghe xong chắc chắn sẽ tìm cách ngăn cản, còn ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Đến bước này, thật giả lẫn lộn, móc nối chằng chịt. Khi ấy Trọng Dương Hạ sao còn phân biệt nổi đâu là sự thật.
Hơn nữa Tỉnh Cẩm còn khéo léo chọc vào nỗi mặc cảm về chuyện bất lực của Trọng Dương Hạ, dùng “bùa tình yêu”, khiến Lâm Vũ Sinh dù có một trăm cái miệng cũng không thể tự bào chữa.
Cũng xem như ông trời giúp đỡ Tỉnh Cẩm và Dương Văn Hiên, những cái bẫy bọn họ giăng ra vốn đã tính toán vừa khít, lại đúng lúc gặp chuyện Trần Diệp lâm trọng bệnh. Lâm Vũ Sinh vì hoảng loạn sau khi bị vạch trần chuyện từng nhiều lần hạ thuốc Trọng Dương Hạ, liền vội vàng lấy bệnh tình của Trần Diệp ra ép cưới…
Mọi thứ thế là khớp kín như nắp quan tài đóng chặt.
Đôi bên dẫu có không muốn tan cũng phải tan.
Dương Văn Hiên tính toán kỹ càng,với vết thương mất mát cha mẹ năm xưa, Trọng Dương Hạ tuyệt đối không thể chấp nhận việc bản thân tiếp tục yêu một kẻ lừa đảo.
Thương trường, tình trường cùng lúc thất bại, đủ để quật ngã một Trọng Dương Hạ kiêu ngạo.
Trọng Dương Hạ cụp mắt, nghiến chặt răng, không nói một lời, không khí xung quanh cũng như bị sức nặng vô hình đè xuống, khiến người ta khó thở.
Hắn cảm thấy nực cười, cũng thấy hoang đường.
Một cái bẫy nhìn qua ngu ngốc đến vậy, bây giờ thì dễ dàng bóp nát trong tay, vậy mà năm xưa lại đủ sức trói chặt hắn và Lâm Vũ Sinh dìm cả hai xuống vực sâu.
Thủ đoạn chẳng tính là cao siêu gì, chỉ bởi kẻ bày ra trò này quá hiểu rõ hắn và Lâm Vũ Sinh, nắm đúng chỗ yếu mềm trong lòng người.
Trọng Dương Hạ vì không cam lòng, nên căn bản không chịu soi kỹ từng chi tiết để làm rõ.
Còn Lâm Vũ Sinh thì càng bất lực, bởi cậu vốn dĩ chưa từng làm những chuyện dơ bẩn đó, bảo cậu điều tra từ đâu?
Vậy nên bọn họ mới thuận theo ý kẻ khác, thực sự để mất nhau, bỏ lỡ biết bao tháng năm, bao nhiêu quãng đời không thể lấy lại.
Trọng Dương Hạ bỗng dài hơi thở ra, móc một điếu thuốc ngậm lên môi, Dương Bách lập tức cúi người châm lửa cho hắn.
Nhưng hắn chỉ rít một hơi, rồi bất ngờ dí thẳng điếu thuốc đang cháy dở lên cổ tay trái mình.
Đốm lửa chạm vào da thịt phát ra tiếng “xèo” khô khốc, nghe mà sống lưng ai cũng lạnh buốt.
Ấy vậy mà Trọng Dương Hạ mặt không đổi sắc, giống như không cảm thấy đau.
Hai gã vệ sĩ liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc, Dương Bách hơi chau mày, chỉ riêng Tỉnh Cẩm là bị dọa cho sợ chết khiếp, cả người cứng đờ như tượng gỗ.
Trọng Dương Hạ thực sự đã phát điên như lời đồn ngoài kia sao?
Liệu điếu thuốc tiếp theo có dí thẳng lên mặt cậu ta không?
Cả người Tỉnh Cẩm run như cầy sấy, đầu lắc liên hồi, sợ hãi đến tột độ: “Lâm Vũ Sinh nó vốn dĩ cũng chẳng sạch sẽ gì… ‘Bọ cương thi’ chắc chắn là do nó làm, hồi nhỏ nó từng nuôi thứ đó! Còn nữa! Nó nhất định từng cho anh uống thuốc… Không phải ‘bùa tình yêu’ thì cũng là loại khác…”
Điếu thuốc đã tắt lửa trên lớp da vừa bị đốt cháy, Trọng Dương Hạ cúi mắt liếc vết bỏng mới, tựa hồ chẳng nghe thấy nửa chữ Tỉnh Cẩm vừa nói, giọng bình thản chuyển sang câu khác: “Trong tay cậu đang nắm thứ gì có thể uy h**p được Dương Văn Hiên?”
Đồng tử Tỉnh Cẩm lập tức co rút, không còn run rẩy nữa.
Trọng Dương Hạ chậm rãi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt như thể mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay: “Cậu không thể nào không chừa cho mình một đường lui. Thứ đó chắc chắn sẽ đổi lấy một món hời lớn, đúng không?”
Chuyện này ngoài Tỉnh Cẩm ra, tuyệt đối không còn người thứ hai biết được. Vậy mà Trọng Dương Hạ lại nắm rõ như lòng bàn tay, hắn rốt cuộc moi ở đâu ra?
Ánh mắt Tỉnh Cẩm đảo qua đảo lại, lẩn tránh hai giây, cuối cùng vẫn cắn răng gắng gượng:
“Tôi… tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.”
Trọng Dương Hạ chẳng buồn vòng vo thêm, giọng nói trầm thấp như lưỡi dao dí sát gáy:
“Dự án bảo tàng ở khu Kinh Hồng vốn dĩ đã được công ty khác trúng thầu. Dương Văn Hiên mang cậu theo gặp mặt lãnh đạo một lần, cục diện liền đổi chiều. Cậu biết những gì, đang giữ những gì, giao ra cho tôi.”
Đây chính là con bài tẩy, là đường lui cuối cùng của Tỉnh Cẩm. Nếu chưa đến bước đường cùng, cậu ta tuyệt đối không cam tâm giao ra. Vì thế cậu ta liền lắc đầu liên tục, miệng còn định chối bay chối biến.
“Không muốn đưa à?” Trọng Dương Hạ chẳng hề bất ngờ, giọng điệu vẫn bình thản như đang nói về thời tiết: “Vậy thì tôi đành phế luôn cậu cho hả giận. Dù sao cậu cũng biết rõ rồi đấy… tôi ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt.”
Không khí bỗng chốc đặc quánh lại, như đông cứng giữa hai nhịp thở.
“Anh… anh dám uy h**p tôi?”
Đáp lại Kính Cẩm chỉ là một tiếng hừ lạnh từ Trọng Dương Hạ, tựa như cười nhạt trước sự nực cười và hèn nhát của hắn.
“Tôi muốn 800000 tệ.” Tỉnh Cẩm đột nhiên thu lại bộ dáng đáng thương ban nãy, cắn răng nói: “Đưa tôi 800000 tệ, tôi sẽ giao bằng chứng anh ta hối lộ cho anh, còn có cả đống clip bọn Dương Văn Hiên với đám lãnh đạo công ty tụ tập c**ng b*c, chơi bời đồi bại.”
Những thứ này vốn dĩ cậu ta cầm trong tay cũng chẳng làm gì được, ban đầu tính toán giữ lại đợi lúc Dương Văn Hiên chuẩn bị kết hôn sẽ đem ra uy h**p, tống tiền được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ai ngờ đâu lại bị Trọng Dương Hạ phát hiện trước.
Biết rõ bản thân chẳng chơi nổi Trọng Dương Hạ, Tỉnh Cẩm dứt khoát đổi ý, thà chớp cơ hội này vơ vét một khoản, rồi mang cha mẹ rời khỏi thành phố Z, biến mất không dấu vết.
“Anh phải cam đoan tuyệt đối không trả thù tôi, cũng không để lộ ra là tôi đưa bằng chứng. Tôi hứa sẽ biến mất, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Được.” Trọng Dương Hạ dứt khoát gật đầu:
“Cộng thêm cái tay bị thương của cậu, tôi cho 1 triệu tệ, lập tức biến khỏi mắt tôi.”
Kính Cẩm run rẩy chống tay đứng dậy, cánh tay phải vô lực buông thõng bên người. Cậu ta ra hiệu cho đám vệ sĩ: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ chuyển hết cho anh — giao tiền, giao hàng.”
Dương Bách nhận được ánh mắt ra hiệu của Trọng Dương Hạ, bước đến hỗ trợ Tỉnh Cẩm hoàn tất trao đổi.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi. Tỉnh Cẩm xác nhận số dư một lần cuối, rồi quay đầu lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười nhạt, ánh mắt như van xin: “Dương Hạ, tôi cũng chỉ bị ép thôi… hy vọng anh đừng hận tôi quá. Tôi sẽ mãi chúc phúc cho anh.”
Hai tên vệ sĩ lạnh lùng tách ra nhường lối, Tỉnh Cẩm không dám nhìn lại, lập tức cắm đầu lao ra khỏi phòng, chạy trốn như chó cụp đuôi.
“Trọng tổng.” Dương Bách cúi đầu khẽ gọi:
“Xử lý cậu ta thế nào ạ?”
“Trên tóc cậu ta giấu camera siêu nhỏ.” Trọng Dương Hạ lật xem điện thoại của Dương Bách, giọng lạnh tanh: “Yên tâm, cậu không mang ra khỏi chỗ này được đâu. Còn tiền? Có gan đòi thì phải có bản lĩnh tiêu.”
Nghe vậy, Dương Bách mới yên tâm, trong lòng lại càng khâm phục sự chu toàn và đa nghi đến rợn người của Trọng Dương Hạ.
Tỉnh Cẩm ngụy trang quá giỏi, vẻ run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn đều tự nhiên đến mức thật giả khó phân biệt. Có lẽ bản chất cậu ta vốn dĩ đã nửa thật nửa giả như vậy.
Quan trọng là ngay cả Dương Bách và hai vệ sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng không phát hiện ra camera giấu trong tóc hắn.
“Những thứ này có đủ làm nhà họ Dương sụp đổ không?” Dương Bách hơi lo lắng hỏi.
“Chỉ dựa vào đống này thì đương nhiên chưa đủ.” Trọng Dương Hạ tắt màn hình điện thoại, đưa lại cho Dương Bách, giọng điệu lạnh tanh:
“Nhà họ Dương bao nhiêu năm nay có lão Dương gia thận trọng quản lý, trong thời gian ngắn muốn tóm được đuôi bọn chúng rất khó. Nhưng bây giờ… chúng ta đã có chiếc chìa khóa gõ cửa rồi.”
Nói xong, Trọng Dương Hạ khẽ bật cười, thấp giọng dặn dò thêm mấy câu. Dương Bách càng nghe mắt càng sáng, không nhịn được giơ ngón cái: “Chủ tịch, cao tay quá!”
“Đi làm đi, mấy ngày tới tôi còn bận chuyện khác.”
Dương Bách dừng lại một chút rồi gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
Cách thành phố Z hơn ngàn cây số, thành phố S — một thành phố tuyến năm núi non hữu tình, sông nước thanh bình, nhịp sống sinh hoạt chậm rãi, giá cả vừa phải, vô cùng thích hợp để an dưỡng tuổi già.
Trọng Dương Hạ vừa xuống máy bay liền mở điện thoại, trong ứng dụng màu xanh, chấm đỏ kia lúc này chỉ còn cách sân bay hơn trăm cây số.
Đêm đã buông xuống.
Cuối hạ gió đêm thổi ào ào làm tán cây ven đường xào xạc. Trọng Dương Hạ đỗ xe ở một góc kín đáo, lặng lẽ chờ hơn một tiếng đồng hồ.
Muỗi vo ve bay qua khe cửa kính hé mở, đốt một nốt sưng tấy trên cổ Trọng Dương Hạ, nhưng hắn vẫn bất động, ánh mắt chăm chăm nhìn về hướng đầu đường, im lìm như một pho tượng.
Cuối cùng, gần mười giờ đêm, chấm đỏ trong ứng dụng màu xanh bắt đầu chậm rãi tiến về phía chiếc xe hắn đang đậu.
Trọng Dương Hạ hạ kính xe xuống thấp hơn, cuối cùng cũng nhìn rõ người kia.
Tay xách đồ ăn khuya, Lâm Vũ Sinh trông có vẻ hơi căng thẳng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau. Bên đường bất ngờ có một con mèo hoang lao ra, dọa cậu giật bắn cả người suýt làm rơi hết đồ, sau đó không ngừng vỗ ngực để bình tĩnh lại.
Thời gian này Lâm Vũ Sinh gầy đi rất nhiều, chiếc áo thun trên người mặc rộng thùng thình, lỏng lẻo vô cùng.
Trọng Dương Hạ dán mắt nhìn cậu không rời nửa giây.
Lâm Vũ Sinh vừa mới thoát khỏi hắn, nỗi hoảng sợ vẫn chưa kịp lắng xuống. Trọng Dương Hạ cố kìm lại ý định mở cửa xe, chỉ rút điện thoại ra, chụp lại bóng lưng Lâm Vũ Sinh dưới ánh đèn đường.
“Nghỉ ngơi cho tốt, một tháng nữa gặp lại.”
Giọng nói của Trọng Dương Hạ tan vào trong gió.