Edit & beta: Yan
Đến ngày thứ ba, trông vào bức ảnh bóng lưng mờ ấy Trọng Dương Hạ miễn cưỡng ngủ được bốn tiếng mỗi ngày, thì người được giao nhiệm vụ theo dõi Lâm Vũ Sinh đã gọi điện báo rằng họ bị kẻ khác đánh khá thê thảm.
“Dựa trên miêu tả của họ, đối phương có vẻ lão luyện, hành động quyết đoán và chuyên nghiệp.” Dương Bách đưa ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính, giọng nói có chút trầm trọng: “Có lẽ còn một nhóm người khác ở gần Lâm tiên sinh, chỉ là không biết mục đích là gì, chỉ e…”
“Là bảo vệ em ấy.” Trọng Dương Hạ dùng đầu ngón cái xoa xoa vết sẹo do thuốc lá trên cổ tay, trong lúc xoa, hắn lại làm vết thương rách ra, máu bắt đầu rỉ ra, nhưng như thể không hề cảm nhận được: “Xe Ferrari ở bệnh viện kia, điều tra được gì chưa?”
Dương Bách nhíu mày, rõ ràng cũng cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ và khó giải quyết.
“Chủ xe là một ông lão 60 tuổi, gia cảnh trong sạch, không có tiền án gì, cũng không tìm được bất kỳ thông tin nào về người thanh niên đã đưa Lâm tiên sinh đi lúc đó.”
Điều này thật đáng nghi.
Trọng Dương Hạ im lặng một lúc, rút một tờ giấy ăn ra rồi miễn cưỡng đặt lên vết thương, máu nhanh chóng thấm ra và nhuộm đỏ tờ giấy, trông thật chói mắt.
“Khi em ấy mới đến thành phố Z dường như đã quen một người, từng sống chung dưới cầu. Đi điều tra xem người đó còn ở đó không.”
Dương Bách trong lòng tuy nghĩ rằng người lái Ferrari và người sống dưới cầu khó có thể là cùng một người, nhưng để phòng ngừa, anh ta vẫn lập tức đồng ý đi điều tra.
“Không ai có thể tìm thấy anh đâu, anh yêu à.”
Người đàn ông nói câu này có đôi mắt đa tình, khóe miệng luôn mang một đường cong nhẹ, khiến cậu ta trông rất trẻ trung và dịu dàng.
Cậu ta nghiêng đầu, cười rạng rỡ, nhưng tay lại không yên phận thò vào trong áo của Quý Tích.
“Cố Cảnh Dục!” Quý Tích đột ngột hất tay cậu ta ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ra: “Bỏ tay cậu ra cho tôi.”
“Anh yêu à.” Cố Cảnh Dục như thể bị tổn thương sâu sắc, đôi mắt chớp chớp vẻ đáng thương: “Nhưng em giận rồi, anh đã rời xa em lâu như vậy, nếu không phải để cứu bạn của anh, em không biết phải đợi anh bao lâu nữa. Em ghen lắm, nhưng em còn sắp xếp người giúp anh ấy, vậy mà anh không cảm ơn em, ôm em một cái, lại còn đánh em?”
“Đâu có đánh anh đâu?” Quý Tích gần như cạn lời: “Đừng giả vờ như thể mình là ai đó, giữa chúng ta chỉ là giao dịch, tôi sớm muộn cũng sẽ phải đi thôi.”
Cố Cảnh Dục cúi đầu, không rõ ý tứ, ừ một tiếng: “Em sẽ nghe lời anh yêu à, em sẽ bảo vệ bạn của anh tốt, đừng bỏ em mà, trước đây là em sai.”
Quý Tích chẳng buồn nghe, cố gắng rút tay cậu ta khỏi áo mình, nhưng đối phương không hề nhúc nhích.
“Anh yêu à, em muốn…”
Cảm giác về sự “chạy trốn” của Quý Tích rất rõ ràng, trong khi Cố Cảnh Dục có vẻ muốn giữ chặt và khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, khó có thể thoát ra.
“Con mẹ cậu!” Quý Tích chỉ tay ra ngoài trời, nơi mặt trời đang treo cao: “Tối qua cậu vừa… cậu là heo à, cứ ăn mãi!”
“Em còn trẻ mà.” Cố Cảnh Dục cười: “Anh yêu à, anh cũng biết em đã phải đối mặt với bao nhiêu rủi ro để giúp các anh, em là đang chống lại Trọng Dương Hạ đấy.”
Mặc dù miệng nói những lời sợ hãi, nhưng trên mặt Cố Cảnh Dục chẳng hề có vẻ lo lắng, Quý Tích thở dài, trong lòng rõ ràng biết rõ Cố Cảnh Dục là người hai mặt như thế nào, nhưng vẫn không thể không bị lừa.
Cố Cảnh Dục liếc mắt lên, nhận ra Quý Tích đang dao động, trong ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ sắc bén, ngay lập tức đè người xuống.
Hai giờ sau, Quý Tích bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa gọi điện cho Lâm Vũ Sinh: “Bọn tôi nghĩ khả năng rất cao là Trọng Dương Hạ.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Vũ Sinh ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, nơi có hai người mà Quý Tích sắp xếp đang cúi mình hút thuốc cạnh một bồn hoa kín đáo.
“Thật kỳ lạ.” Quý Tích có chút bối rối, “Sao hắn lại nhanh như vậy? Chúng ta đã cố tình chọn thành phố S này, không hề để lại bất kỳ thông tin nào của cậu mà.”
“Cứ tiếp tục quan sát thêm một chút.” Quý Tích quyết đoán nói: “Nếu hắn có động tĩnh gì, chúng ta lập tức di chuyển.”
Lâm Vũ Sinh đáp lại, có chút ngại ngùng: “Đại ca, cảm ơn anh, nếu không phải vì tôi…”
Cậu không thể tiếp tục nói nữa, nhưng qua điện thoại, Quý Tích đã đoán được câu tiếp theo của Lâm Vũ Sinh.
Sao anh lại sao có thể quay lại bên cạnh con người tệ bạc đó.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Quý Tích thở dài, liếc mắt nhìn Cố Cảnh Dục đang hút thuốc trên ban công, rồi nhỏ giọng nói: “Dù không phải vì cậu, tôi cũng không thể tránh cậu ta cả đời, dù sao thì cuộc đời này tôi sớm muộn gì cũng phải vướng vào cậu ta, tôi chẳng còn quan tâm sớm muộn nữa, ngược lại, có thể giúp cậu tôi cảm thấy rất vui.”
Lâm Vũ Sinh khẽ mím môi, trong lòng cảm thấy nặng nề, thực ra Quý Tích cũng chẳng may mắn hơn cậu là bao.
Anh ta tưởng rằng đó là sự cứu rỗi, Quý Tích tìm thấy dũng khí để sống, lúc ấy anh ta chỉ mới là sinh viên năm ba, vừa phải chăm sóc Cố Cảnh Dục, vừa phải đi học.
Cố Cảnh Dục nói dối rằng sẽ học lại một năm, Quý Tích lại gánh vác công việc dạy kèm. Hai người sống bên nhau ngày qua ngày, lâu dần nảy sinh tình cảm.
Mặc dù họ chênh lệch 3 tuổi, nhưng Quý Tích cũng không phải là người không dám yêu. Anh ta hy vọng Cố Cảnh Dục sẽ học đại học, còn mình đã tốt nghiệp, có thể qua đó chăm sóc cho cậu ta.
Hai người sống chung một nhà một cách tự nhiên, nhưng những ngày tháng hạnh phúc đó không kéo dài lâu.
Cố Cảnh Dục bắt đầu chơi trò “biến mất”, có khi hai ba ngày, có khi cả tuần. Không chỉ vậy, Cố Cảnh Dục còn thường xuyên đòi chia tay, Quý Ký không nỡ, cảm thấy Cố Cảnh Dục còn trẻ và bốc đồng, nên luôn cố gắng níu kéo. Cố Cảnh Dục mỗi lần cũng đều đồng ý quay lại.
Nhưng lần sau, mọi chuyện lại tái diễn giống hệt như vậy.
Trong suốt một năm, Quý Tích không biết đã xin quay lại bao nhiêu lần, đã cười bao nhiêu lần để xoa dịu, đã khóc bao nhiêu lần. Dần dần, anh ta cảm thấy mệt mỏi, bắt đầu hoài nghi quyết định vội vàng ngày nào của mình, liệu đó có phải là sự lựa chọn đúng đắn.
Anh ta nghĩ, đợi Cố Cảnh Dụcthi xong đại học, khi Cố Cảnh Dục đi học, anh ta sẽ đề nghị tạm thời chia tay để cả hai có thời gian suy nghĩ.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, sau lần Cố Cảnh Dục lại biến mất, anh ta không đợi được cậu ta ở nhà mà lại thấy cậu ta trên tivi.
Cố Cảnh Dục, cháu đích tôn của gia đình họ Cố ở thành phố Z, gia đình họ Cố quyền lực vô cùng, có ảnh hưởng lớn trong cả thương giới và chính trị. Là cháu đích tôn được cưng chiều nhất, cậu ta không thích bị ràng buộc bởi các quy tắc, yêu thích tự do và âm nhạc.
Khi 17 tuổi, cậu ta thi đỗ vào Học viện Âm nhạc Hải Minh, một trong những trường danh tiếng nhất nước. Với tài năng phi thường và ngoại hình nổi bật, cậu ta nhanh chóng trở thành một nhân vật nổi bật trong trường. Tuy nhiên, chỉ một thời gian ngắn sau khi nhập học, Cố Cảnh Dục cảm thấy chán nản và bỏ học thường xuyên để tìm kiếm cảm hứng mới.
Cậu ta từng vào vai một người lang thang, một công nhân, thậm chí là một người ngốc, lẫn vào đám đông. Trong một ngày đẹp trời, anh đã được một người tên Quý Tích cứu giúp và đưa về nhà.
Cuối cùng, Cố Cảnh Dục đã tìm thấy cảm hứng mà mình đang tìm kiếm.
Cậu ta giả mạo thân phận và trải qua những mối quan hệ tình cảm với Quý Tích, liên tục chia tay và tái hợp. Cậu ta đắm chìm trong nỗi đau xé lòng và nước mắt của Quý Tích, thưởng thức từng chút nỗi buồn, sự khó chịu, và sự thất vọng trong lòng mình và của Quý Tích, tất cả đều là nguồn cảm hứng cho cậu ta.
Trong một năm bên Quý Tích, Cố Cảnh Dục đã sáng tác được 13 bài hát mà cậu ta yêu thích nhất.
Cậu ta đặt tên cho album mới của mình là 《Dấu Vết Bốn Mùa》, tự mình sáng tác lời, nhạc và sản xuất âm nhạc. Album này có cảm xúc rất đa dạng, có lúc ngọt ngào, có lúc đau đớn, và khi vừa được phát hành, nó đã nhanh chóng trở thành hit trên toàn mạng.
Cố Cảnh Dục cũng vì thế có được sức mạnh để đối đầu với gia đình mình.
Cậu ta tham gia chương trình giải trí đầu tiên của mình, Quý Tích nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Cố Cảnh Dục trên tivi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Sau đó, Cố Cảnh Dục tìm đến Quý Tích nhận lỗi và khóc, hứa sẽ không có lần sau và kiên quyết không đồng ý chia tay.
Quý Tích đã chuyển nhà năm lần, Cố Cảnh Dục luôn tìm được anh ta và quỳ gối trước cửa, xin anh ta tha thứ. Cuối cùng, Quý Tích không đành lòng và lại quay lại. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ không còn như xưa.
Cố Cảnh Dục rất bận rộn, cậu ta vừa học, vừa tham gia chương trình, tổ chức concert, giao tiếp với đủ loại người. Bạn bè của cậu ta đều là những người tỏa sáng, ai cũng tài năng, xinh đẹp.
Cố Cảnh Dục đã đưa cho Quý Tích rất nhiều tiền, nhưng lại không bao giờ nấu cho anh ta một bát mì nóng hổi.
Nhưng Quý Tích chỉ muốn ăn mì.
Lại là một đêm khuya, Cố Cảnh Dục trở về nhà với cơ thể nồng nặc mùi rượu và nước hoa. Quý Tích nói muốn ăn mì, Cố Cảnh Dục cảm thấy quá mệt mỏi, nên lấy điện thoại cho anh ta và bảo anh ta tự gọi đồ ăn. Nhưng Quý Tích vẫn nhất quyết muốn ăn mì.
“Anh bị sao vậy?” Cố Tinh Duệ cau mày, có vẻ không kiên nhẫn: “Anh à, em thực sự rất mệt rồi, gọi đồ ăn đi được không?”
Có phải khi không thể tìm thấy cảm hứng từ chính mình, thì phải đi tìm một người mới? Vậy những gì họ từng có, chẳng phải là vô nghĩa sao?
Quý Tích cảm thấy mình buồn cười một chút, anh ta đứng dậy và nói với Cố Cảnh Dục: “Nhóc, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”
Cố Cảnh Dục tưởng là sẽ chơi một trò gì đó k*ch th*ch, ánh mắt cậu ta sáng lên, hỏi: “Anh à, em phải chơi trò gì?”
“Chơi trò anh trốn, em tìm.” Quý Tích lấy một tấm vải đen, buộc kín mắt Cố Cảnh Dục, rồi nói: “Anh ra ngoài tắm, mười phút sau, em ra tìm anh.”
Cố Tinh Duệ l**m môi, đầy hứng thú nói: “Được, anh phải trốn thật kỹ, em sẽ rất nhanh tìm được anh thôi.”
Quý Tích cảm thấy có nước xuất hiện ở khóe mắt, anh ta cúi xuống và hôn lên trán Cố Cảnh Dục, đáp lại: “Được.”
Trò chơi này kéo dài suốt nhiều năm.
Tuy nhiên vì Lâm Vũ Sinh trò chơi này đã kết thúc sớm.
“Bây giờ cũng chẳng có gì xấu cả.” Quý Tích ném khăn sang một bên, lúc này Cố Cảnh Dục cũng vừa từ ban công đi vào, Quý Tích không hề né tránh cậu ta, tiếp tục nói với Lâm Vũ Sinh: “Sống trong hầm lâu rồi, chuyển đến biệt thự cũng được, dù sao tiền không phải tôi bỏ ra, cậu đừng lo cho tôi nữa, Vũ Sinh, sống tốt cuộc đời của cậu đi, cố gắng thoát khỏi tên ngốc Trọng Dương Hạ sớm đi.”
Lâm Vũ Sinh cười khổ: “Tôi sẽ cố gắng.”
Sau khi cúp máy, Cố Cảnh Dục lại quấn lấy Quý Tích, nói: “Anh à, tiền của em chính là tiền của anh, anh muốn làm gì thì làm, nhưng không thể rời bỏ em.”
“Ừ.” Quý Tích lười biếng đáp lại.
“Anh à, câu vừa rồi của anh có chút sai.”
Quý Tích quay đầu nhìn Cố Cảnh Dục, hỏi: “Sai ở đâu?”
Cố Cảnh Dục mỉm cười, nói: “Trọng Dương Hạ là tên ngốc, cái đó đúng. Nhưng muốn thoát khỏi Trọng Dương Hạ e là khó đấy.”
“Kể cả là em thì cũng không được sao?” Quý Tích có chút ngạc nhiên. Nhà họ Cố rất mạnh, hẳn không thể không bảo vệ được một người bình thường như Lâm Vũ Sinh, đúng không?
Cố Cảnh Dục nói: “Mặc dù Trọng Dương Hạ là một tên ngốc, nhưng không thể phủ nhận là hắn khá tài giỏi.” Cậu ta giả vờ khó xử nói tiếp: “Vừa rồi trưởng bối trong gia đình còn bảo em đi kết giao với hắn, nhưng từ nhỏ em đã ghét hắn rồi, hơn nữa bây giờ em vẫn chưa phải chủ gia đình, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ các anh, nên nếu Trọng Dương Hạ quyết tâm giành chiến thắng… thì thật sự rất khó đấy.”