Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 73

Edit & beta: Yan

Gần đây mọi chuyện khá ổn, không phát hiện ra điều gì bất thường nữa, Lâm Vũ Sinh cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.

Sáng nay mưa phùn lất phất, không khí phảng phất hơi ẩm lạnh, mang theo chút se se lạnh— mùa thu sắp đến rồi.

Lâm Vũ Sinh lần mò trong tủ áo, lấy một chiếc áo khoác mặc vào, chuẩn bị xách túi rác tích lại cả ngày đi đổ, tiện thể mua luôn bữa sáng.

Vừa mở cửa ra, cậu quyết định sẽ đi ăn bánh bao.

Tấm cửa gỗ khẽ cuốn theo một luồng gió nhẹ, lướt qua gò má Lâm Vũ Sinh, mùi hương quen thuộc khiến động tác của cậu khựng lại.

Trong hành lang tối mờ, Trọng Dương Hạ đứng ngay trước mặt Lâm Vũ Sinh, chỉ cách cậu hai bước chân. Tóc hắn hơi ướt, những đường nét trên gương mặt dưới ánh sáng lờ mờ lại càng trở nên sâu thẳm.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Trọng Dương Hạ đã đứng thẳng người, ngẩng mắt nhìn Lâm Vũ Sinh, nhìn rõ sự kinh ngạc, bối rối và kháng cự trong mắt đối phương.

Khi thực sự chạm mắt nhau, hàng ngàn lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng Trọng Dương Hạ chỉ nói ra trước một câu: “Đừng sợ.”

Trọng Dương Hạ vậy mà lên đây được — Ồ, có lẽ là đã xử lý xong người của Quý Tích bố trí dưới lầu để bảo vệ Lâm Vũ Sinh.

Túi rác trong tay “bốp” một tiếng rơi xuống đất, Lâm Vũ Sinh phản ứng lại đóng cửa ngay lập tức.

Cánh cửa bị kéo mạnh đóng sầm lại, nhìn như sắp khép kín hoàn toàn thì đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên đưa vào một bàn tay, mạnh mẽ chặn ngay khung cửa, Lâm Vũ Sinh không kịp rút lại.

“Rầm——”

Một tiếng nặng nề vang lên, tấm cửa đập thẳng lên mu bàn tay Trọng Dương Hạ, cơn đau nhói lan ra ngay lập tức, nhưng hắn chỉ hơi cau mày, rồi nhân lúc Lâm Vũ Sinh còn đang sững người, liền xoay tay kéo cửa bật ra.

Mu bàn tay đã sưng đỏ, nhưng Trọng Dương Hạ vẻ mặt không thay đổi, giấu tay ra sau lưng, rồi bước vào nhà. Lâm Vũ Sinh lập tức lùi liền mấy bước, vẻ mặt bắt đầu hoảng sợ, hắn đành phải lặp lại: “Đừng sợ.”

Trọng Dương Hạ xưa nay không phải người biết dỗ dành ai, cũng không biết phải dùng lời gì để khiến Lâm Vũ Sinh lúc này bình tĩnh hơn. Hắn khẽ hít một hơi, hiếm hoi mang theo chút căng thẳng, lần đầu tiên cất giọng gọi: “Đừng sợ, Sinh Sinh.”

Đôi mắt Lâm Vũ Sinh lập tức trợn to, miệng hơi hé ra, dường như muốn nói gì đó nhưng lời lại nghẹn ở cổ họng. Trái tim như bị ai đấm mạnh một phát, đập loạn dữ dội, đầu óc hoàn toàn trống rỗng cậu bị cách gọi bất ngờ ấy làm cho sững sờ.

Ngoài cha mẹ mình, chưa từng có ai gọi cậu thân mật như thế.

Huống hồ đó lại là Trọng Dương Hạ.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Vũ Sinh càng lúc càng tái, Trọng Dương Hạ theo bản năng bước lên một bước.

“Anh đừng lại gần đây!” Lâm Vũ Sinh đột nhiên quát lớn: “Anh cút đi! Ngay lập tức!”

Trọng Dương Hạ từ trước đến nay lúc nào cũng cau mày, ánh mắt lúc nào mang theo vẻ khinh thường và kiêu ngạo, lúc này lại hoàn toàn khác. Hắn hơi cúi người xuống, cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

“Anh dựa vào cái gì mà gọi tôi như vậy?”Mắt Lâm Vũ Sinh đỏ bừng lên, chỉ cần khóc là mắt trái lập tức đau nhức như muốn nứt ra. Cậu dùng tay che mắt trái, gào lên với Trọng Dương Hạ: “Anh không có tư cách! Anh cút đi!”

Trọng Dương Hạ hơi giơ tay lên, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Vũ Sinh, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Tim đập dồn dập, hơi thở rối loạn lồng ngực Lâm Vũ Sinh phập phồng dữ dội. Cậu buông tay xuống, chỉ tay ra cửa, đầu ngón tay khẽ run.

Hành động đã thay cho lời nói — cậu chỉ tay ra hiệu cho Trọng Dương Hạ cút đi.

Tim Trọng Dương Hạ bỗng nhói lên một cái — Lâm Vũ Sinh bây giờ trông thật sự sụp đổ và đau đớn, mà người gây ra tất cả chính là hắn.

Nhân lúc Lâm Vũ Sinh chớp mắt vì mắt đau, chỉ trong một giây ấy, Trọng Dương Hạ bước nhanh về phía trước, chỉ trong hai bước đã kéo Lâm Vũ Sinh vào lòng.

Ngực hai người *bộp* một tiếng va chạm vào nhau.

Lần cuối cùng họ ôm nhau đã cách đây không biết bao nhiêu lâu rồi, đến mức giờ phút này, vòng tay ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cơ thể của Lâm Vũ Sinh cứng đờ trong vòng tay của Trọng Dương Hạ. Nửa giây sau, cậu bắt đầu giãy giụa dữ dội, nhưng cánh tay của Trọng Dương Hạ lại như gọng kìm sắt, siết chặt lấy cậu, không cho cậu cử động dù chỉ một chút.

“Thả tôi ra! Đồ điên!” Lâm Vũ Sinh gào lên, giọng đầy phẫn nộ vô tận. Cậu siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào lưng Trọng Dương Hạ, vang lên những tiếng “bụp bụp”.

Nhưng cái ôm ấy vẫn chặt chẽ, không hề lỏng ra chút nào.

Trọng Dương Hạ vùi đầu thật sâu vào hõm cổ Lâm Vũ Sinh, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cậu, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa và đau đớn khó nói thành lời.

Hắn khẽ thì thầm: “Sinh Sinh, tôi biết em không có.”

“Anh nói gì cơ?”

“Không lợi dụng tôi, không gài bẫy tôi, không hạ bùa… Em đều không làm.”

Lâm Vũ Sinh bỗng nhiên đứng yên, như thể đột nhiên mất hết sức lực, hai tay chậm rãi buông thõng xuống bên người, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Trọng Dương Hạ đưa tay khẽ vuốt tóc phía sau đầu Lâm Vũ Sinh, từng cái một, nhẹ nhàng.

Đây là cách an ủi riêng của Trọng Dương Hạ dành cho cậu, từ rất lâu về trước.

“Anh muốn nói gì?”


Lâm Vũ Sinh như thể đã cất hết những cảm xúc dữ dội ban nãy, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc thì như thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”

Trọng Dương Hạ nhìn sâu vào đáy mắt Lâm Vũ Sinh lòng nhói lên. Hắn đưa tay, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mí mắt trái của Lâm Vũ Sinh, hiếm hoi mà cũng coi như là dịu dàng cầu xin: “Chúng ta bắt đầu lại đi.”

Có lẽ vì đã sớm đoán được, Lâm Vũ Sinh cũng không quá bất ngờ khi nghe câu này. Nhưng đến nước này rồi, sớm đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Ha…” Lâm Vũ Sinh bỗng bật cười, bờ vai cũng khẽ run theo tiếng cười. Cậu thấy buồn cười đến mức nực cười: “Trọng Dương Hạ, anh có cảm thấy nực cười không? Trước kia tôi giải thích thế nào anh cũng không tin, ngần ấy năm qua rồi, giờ anh nói với tôi là anh điều tra rõ rồi? Muốn bắt đầu lại?”

“Anh nằm mơ đi.”

Đôi mắt từng sáng lấp lánh, lúc nào cũng chan chứa yêu thương ấy — giờ đây Trọng Dương Hạ lại chẳng sao tìm thấy lấy một tia sáng trong đó. Tim hắn như khựng lại một nhịp, hắn lập tức nói: “Anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào để bù đắp cho em.”

Lâm Vũ Sinh đưa tay, mạnh mẽ đẩy ngực Trọng Dương Hạ một cái. Trọng Dương Hạ không còn giữ chặt nữa, thế là cậu dễ dàng thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Lâm Vũ Sinh ôm lấy cánh tay mình, vô thức tạo thành một tư thế phòng vệ, giọng đầy giễu cợt: “Thứ của anh, tôi chẳng thèm. Ngoài tiền ra, anh còn có thể cho tôi cái gì?”

Biết bao người cả đời theo đuổi vật chất, Trọng Dương Hạ cũng không ngoại lệ.

Những năm tháng tình cảm giữa hắn và Lâm Vũ Sinh còn ổn định nhất, hắn cũng đã dốc gần như toàn bộ thời gian và sức lực để leo l*n đ*nh cao.

Hắn không lãng mạn, chẳng biết nói lời ngọt ngào cũng không biết dỗ dành người khác.

Ngược lại, chính Lâm Vũ Sinh mới là người luôn thấu hiểu hắn, chăm sóc hắn.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất hối tiếc.

Tiếc cho biết bao quãng thời gian tươi đẹp, cuối cùng chỉ còn Lâm Vũ Sinh lặng lẽ ở lại trong căn nhà nhỏ ấy, giữ lửa trong nồi canh hầm — thứ canh mà Trọng Dương Hạ chưa chắc đã kịp về uống.

Con người ta luôn hối hận khi đã đánh mất. Giờ đây, Trọng Dương Hạ đã thành công, đã có tất cả. Vậy mà khi đối mặt với câu chất vấn của Lâm Vũ Sinh, hắn lại nhất thời nghẹn lời.

Hắn có thể cho Lâm Vũ Sinh cái gì?

Trọng Dương Hạ nghiêm túc suy nghĩ, rất nhanh đã cho ra câu trả lời: “Tất cả, tôi đều có thể cho em.”

“Nhưng tôi không cần.” Lâm Vũ Sinh khẽ lắc đầu: “Trọng Dương Hạ, tôi chỉ muốn anh buông tha cho tôi.”

“Không được.” Trọng Dương Hạ cũng lắc đầu, kiên quyết không chút dao động: “Sinh Sinh, cái này thì không được.”

“Sao anh có thể quá đáng đến vậy?” Lâm Vũ Sinh buột miệng thốt lên, đầy chua chát: “Thế giới này xoay quanh anh sao?”

Vừa nói, Lâm Vũ Sinh vô thức cúi đầu nhìn xuống — rồi cậu bỗng khựng lại, sau đó lập tức ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Trọng Dương Hạ, nghiến răng, giọng đầy kích động, gần như muốn động tay: “Anh không được đeo! Trả lại cho tôi!”

“Không.” Trọng Dương Hạ đột nhiên giơ tay lên cao, khiến Lâm Vũ Sinh không giành lại được.

Trên cổ tay hắn, thoáng loé lên một tia sáng màu đen.

Đó là một chiếc vòng cát tường, tinh xảo, vừa vặn hoàn hảo, đeo trên cổ tay trắng trẻo, thon dài của Trọng Dương Hạ, nhìn chẳng khác nào món đồ xa xỉ vô giá.

Trước đây chính tay Lâm Vũ Sinh làm ra, tặng cho hắn như một “vật đính ước”.

Ánh mắt Lâm Vũ Sinh nhìn lên tay hắn, thoáng thấy trên ngón tay Trọng Dương Hạ còn đeo cả nhẫn — kiểu dáng ấy cậu quen thuộc vô cùng.

Khi xưa, để chọn ra cặp nhẫn cưới này, cậu chẳng biết đã chạy bao nhiêu lần, đắn đo bao nhiêu lâu.

“Ghê tởm.” Lâm Vũ Sinh bỗng bật ra một tiếng: “Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”

Nói xong, cậu thừa lúc Trọng Dương Hạ còn sững người, bất ngờ lao nhanh vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

“Rầm ——”

Thứ đóng lại không chỉ là cánh cửa kia, mà Trọng Dương Hạ cảm giác như tim mình cũng bị đập tjafnh một lỗ thủng lớn, gió hoang ào ạt tràn vào, thốc qua, thổi đến mức máu thịt hắn như bị xé toạc ra từng mảnh.

Lần này không còn là ghét nữa — mà đã trở thành ghê tởm rồi.

Trọng Dương Hạ đứng bất động tại chỗ, chậm rãi buông tay xuống. Hắn nhìn hai món đồ vẫn đeo trên tay trái — rõ ràng từng chứa đầy yêu thương, sao giờ đây lại chỉ còn hơi lạnh, mang đến cho hắn nỗi đau mất mát và hối hận khắc sâu đến thế.

Trọng Dương Hạ cúi người, nhặt đống rác dưới đất mang ra ngoài cửa phòng, rồi khép cửa chính lại. Hắn chầm chậm đi đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Vũ Sinh, tựa lưng vào cánh cửa, móc ra điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay.

“Đừng giận nữa.”

Trọng Dương Hạ cúi thấp đầu, mái tóc trước trán rũ xuống, che lấp hàng chân mày và ánh mắt, cả người tỏa ra một luồng khí ảm đạm, nặng nề.

“Ngày xưa là anh tôi, tôi nhận.”

Cả đời này, Trọng Dương Hạ có lẽ chưa từng cúi đầu thừa nhận lỗi lầm trước mặt ai. Những lời xin lỗi nói ra từ miệng hắn không hề trôi chảy, cũng chẳng dễ nghe hay lay động lòng người — chỉ khô khốc, gượng gạo.

“Khi đó tôi không chấp nhận nổi, không vượt qua được cái rào chắn đó… Cũng đánh giá thấp em trong lòng tôi quan trọng đến mức nào.”

Thật ra Trọng Dương Hạ vốn là người gần như không có thói quen tự kiểm điểm. Thừa nhận lỗi lầm đồng nghĩa với việc phải chấp nhận khuyết điểm và thất bại của chính mình.

Thế nên hắn không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại, dẫu có đi sai một nước cờ, hắn cũng chỉ biết cứ thế mà lao thẳng về phía trước giành đường sống khác.

Nhưng mất Lâm Vũ Sinh rồi, sự thật ấy khiến hắn đau đến nhận ra suốt quãng thời gian này hắn đã quay đầu nhìn lại không biết bao nhiêu lần.

Quay đầu nhìn chính mình năm xưa — ngu ngốc, sai lầm.

“Không phải là tôi chưa từng nghi ngờ… nhưng cứ nghĩ đến việc bắt đầu của chúng ta vốn dĩ từ ‘thuốc’, tôi lại chẳng muốn truy cứu nữa, thà vứt bỏ hết mọi thứ cho xong.”

Trọng Dương Hạ xưa nay chẳng giỏi bày tỏ lòng mình. Hắn ngừng một lúc, khẽ nói: “Để tôi hút điếu thuốc đã.”

Rồi rút bật lửa, châm điếu thuốc vẫn kẹp trong tay, rít một hơi.

“Khi ấy tôi nghĩ, cho dù không có tình yêu, cho dù mất em… thì cũng chẳng sao. Tôi nên liều mình, nên đấu tranh, nên leo l*n đ*nh cao.”

Những năm tháng từng phải nhẫn nhịn, những lần cúi đầu chịu thiệt, những chén rượu bị ép uống, những bất công và ác ý từng chịu đựng — hắn muốn bắt bọn họ phải trả lại từng thứ một.

Hắn muốn xoay chuyển tình thế, muốn nắm được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, muốn ở thành phố Z này không còn ai dám khinh thường hắn.

Và hắn đã đặt Lâm Vũ Sinh ở sau tất cả tham vọng ấy.

“Nhưng hóa ra tôi không thể tập chung như mình tưởng.”

Trọng Dương Hạ phả ra làn khói thuốc, ánh mắt dần trống rỗng.

“Những lúc khó khăn nhất, thứ chống đỡ tôi không phải tham vọng, mà là khoảnh khắc trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ — phải để em và bà sống tốt hơn.”

Những lúc như vậy, Trọng Dương Hạ thường rất bực bội. Hắn đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến Lâm Vũ Sinh, cũng từng thật sự thử vứt cậu ra khỏi quỹ đạo cuộc đời mình.

Nhưng ngày mà dự án đầu tiên thành công, hắn vẫn lập tức chuyển chín phần mười số tiền vừa kiếm được trong tài khoản của mình cho Lâm Vũ Sinh.

“Khi đó topi không muốn tiếp tục yêu em nữa, nhưng thật ra chưa bao giờ thật sự buông bỏ được em.”

Hắn xem quá trình ấy như một cơn cai nghiện đau đớn, nên chỉ khi nào đạt được một cột mốc thành công nào đó, hắn mới cho phép bản thân lôi điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp chung của hai người, mới chịu trả lời tin nhắn của Lâm Vũ Sinh.

Hắn rất bận, thời gian để nghĩ đến Lâm Vũ Sinh thật sự rất ít. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ cần có chút rảnh rỗi, trong một tiếng hắn cũng nghĩ về Lâm Vũ Sinh 3 đến 4 lần.

Dù hắn đang làm gì đi nữa.

“Khoảng thời gian cuối đời của bà, thỉnh thoảng tôi cũng từng nghĩ… hay là thôi vậy, lừa hay không lừa còn quan trọng gì nữa đâu?”

Khi đó Lâm Vũ Sinh thật sự rất ngoan, cũng rất đáng thương. Trong lòng Trọng Dương Hạ đã tự hỏi mình: Chỉ cần Lâm Vũ Sinh về sau không lừa dối nữa, liệu có thể tha thứ cho chuyện đã qua hay không?

Thế nhưng, hắn vẫn chưa kịp tìm ra câu trả lời chính xác.

Luôn luôn có đủ thứ bất ngờ và hiểu lầm — chính sự nghi ngờ, thiếu tin tưởng và những lời miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của Trọng Dương Hạ đã kéo cả hai ra xa nhau hơn, ngày càng xa.

“Thật ra đáp án rất đơn giản, vậy mà tôi lại quanh co lạc lối, đi quá xa… đến bây giờ mới hiểu ra.”

Điếu thuốc đã cháy đến tận cùng, tàn thuốc dài ngoằng sắp rơi. Trọng Dương Hạ nâng tay, khẽ gõ điếu thuốc, lòng bàn tay trái hứng lấy đám tàn nóng bỏng rơi xuống, rồi hắn ấn luôn đầu lọc đang cháy dở lên cổ tay mình.

Lại để lại vết bỏng thuốc thứ ba.

“Hôm nay không cố ý dọa em, xin lỗi.”

“Cho dù em có tiếp tục lừa tôi cũng không sao,” Trọng Dương Hạ nói: “Hãy cho tôi một cơ hội.”

Bình Luận (0)
Comment