Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 7

Edit & beta: Yan

Họ đã từng tập luyện đấm bốc tại cùng một câu lạc bộ, vì vậy lúc này họ đều dùng hết sức để tấn công đối phương, nên cả hai đều bị thương.

Thấy hai người họ nếu còn tiếp tục đánh nhau nữa thì rất là rắc rối, Tỉnh Cẩm chen vào giữa hai người và hét lên: “Đánh tôi đi, tất cả đều là lỗi của tôi hết!”. Hai người mới dừng tay lại, mắt phải của Dương Văn Hiên sưng tấy lên nhưng lại rất vui vẻ.

Anh ta tham lam ngắm nhìn sự tức giận của Trọng Dương Hạ, “Mày có biết không? Hơn một năm qua là những ngày hạnh phúc nhất của tao, nhìn mày từ trên cao ngã xuống, hẹn hò với bạn trai của mày, chiêm ngưỡng dáng vẻ khốn khổ của mày khi bị cô lập, thật sự rất sảng khoái!”

Trọng Dương Hạ cũng bị thương ở khóe miệng, hắn dơ tay lên lau máu, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Văn Hiên: ” Chỉ có mày mới làm ra mấy chuyện vô liêm sỉ như thế này.”

“Hahaahaha…..”

Dương Văn Hiên cười đến nghiêng ngả, bả vai rung lên: “Nhưng mà tao đã thắng, mày giờ chẳng còn gì cả. Còn tao, tao vẫn là cậu ấm nhà họ Dương, ra ngoài vẫn có người nịnh bợ tao, mọi thứ vẫn không thay đổi, chỉ có mày, Dương Hạ, chỉ có mày trở thành con chuột qua đường.”

Thấy Trọng Dương Hạ nghiến chặt quai hàm, nắm đấm lại siết chặt, Tỉnh Cẩm vội vàng kéo Dương Văn Hiên vào trong nhà, gấp gáp khuyên: “Cậu bớt nói lại đi!”

Sau khi trấn an Dương Văn Hiên, Tỉnh Cẩm mới ra ngoài, nhưng không còn thấy bóng dáng của Trọng Dương Hạ đâu nữa.

Cảnh đêm ở Hà Hoa Đường rất đẹp, trăng sáng treo cao trên bầu trời, như những sợi bông mềm mại chiếu xuống, lá sen nhẹ nhàng dao động theo gió, hoa sen đung đưa, xung quanh là tiếng côn trùng kêu vang, một khung cảnh yên bình và hài hoà.

Nhưng tâm trạng của Trọng Dương Hạ lại không hòa hợp với cảnh đẹp này lắm. Hắn đi lang thang không mục đích, đi đến khi chân mỏi nhừ cũng không tìm được một nơi thích hợp.

Cuối cùng, hắn mệt mỏi tìm một viên đá ngồi xuống, lấy ra hộp thuốc lá bị đè nát trong túi, rút ra một điếu, v**t v* rồi châm lửa, hít một hơi.

Kể từ khi xảy ra chuyện ở nhà Tỉnh Cẩm, Trọng Dương Hạ luôn có cảm giác như là một giấc mơ không chân thực, như thể dưới chân đang đạp lên những đám mây mềm mại, không dám chấp nhận sự thật này.

Nhưng hôm nay, Dương Văn Hiên và Tỉnh Cẩm cuối cùng đã cho hắn một đòn chí mạng, xé nát lớp màng che phủ trong trái tim hắn, khiến hắn nhận ra rằng những gì Dương Văn Hiên nói đều là sự thật.

Một nửa bao thuốc nhanh chóng bị Trọng Dương Hạ hút hết, không ai đến tìm. Lấy điện thoại ra mới phát hiện màn hình điện thoại cũng bị vỡ, màn hình không hoạt động, chỉ mờ mờ nhìn thấy bây giờ đã là hơn tám giờ tối. Nhưng ngay cả khi điện thoại còn nguyên vẹn, Trọng Dương Hạ cũng không có ai để tìm trong lúc này.

Không thể ở bên ngoài cả đêm, Hà Hoa Đường rất bài xích người lạ như hắn, nếu bị người khác phát hiện có thể bị coi là kẻ trộm và bị đánh một trận.

Tình hình bây giờ đã rất tệ rồi, hắn không muốn làm nó tệ hơn nữa.

Trọng Dương Hạ ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở chân núi không xa, có một căn nhà gỗ hai tầng vẫn sáng đèn.

Lâm Vũ Sinh vừa tắm xong, xịt lên người một loại thuốc chống muỗi tự chế, leo lên giường cầm chiếc điện thoại mới mua ở thị trấn hôm qua chuẩn bị chơi một chút, thì nghe thấy có người gõ cửa ở tầng một.

Nghe tiếng động khá lớn, có lẽ là đập cửa.

Lâm Vũ Sinh để điện thoại xuống, chạy đến bên cửa sổ nhìn bên dưới, thấy là Trọng Dương Hạ, nhất thời vừa vui vừa bất ngờ, vội vàng chạy xuống lầu.

“Muộn như vậy rồi sao cậu lại đến đây?” Lâm Vũ Sinh mở cửa, ánh mắt không tự chủ rơi vào vết thương ở khóe miệng của Trọng Dương Hạ, trong lòng hơi thắt lại, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, lịch sự mời hắn vào trong nhà, “Cậu đã ăn tối chưa?”

Thực ra chỉ là hỏi cho có, nhưng Trọng Dương Hạ lại trả lời là chưa ăn.

Lâm Vũ Sinh xoay người vào bếp, “Vậy cậu chờ  chút, tôi nấu cho cậu một bát mì.”

Cuối cùng cũng có một chỗ ngồi tươm tất, Trọng Dương Hạ dựa lưng vào ghế, nghe thấy tiếng Lâm Vũ Sinh nhóm lửa nấu ăn.

“Loảng xoảng-“

Âm thanh này bất chợt gợi lên cảm giác đói bụng của Trọng Dương Hạ, bụng cũng thế mà kêu một tiếng.

Thật là kỳ lạ, hắn cũng ngày đói bụng đến như thế, Trọng Dương Hạ muốn cười, nhưng thực sự quá mệt, không thể cười nổi.

Chẳng bao lâu, Lâm Vũ Sinh đã bưng ra một bát mì lớn, Trọng Dương Hạ ngồi thẳng người, khô khan nói một câu cảm ơn, rồi lập tức cúi đầu ăn mì.

Mì được phủ một lớp dầu vàng và ớt tưới bởi dầu nóng, mặt trứng chiên bên ngoài vàng giòn nhưng bên trong mềm, hành lá được rắc bên trên, hương vị vừa ăn.

Khi hắn ăn xong, Lâm Vũ Sinh thu dọn bát đũa, không lâu sau lại lấy ra một cái lọ nhỏ màu đen, “Để tôi bôi thuốc cho cậu, không thì ngày mai miệng sẽ đau lắm đấy.”

“Không cần.” Trọng Dương Hạ lau mặt, hỏi: “Cậu có hút thuốc không?” Lâm Vũ Sinh lắc đầu, Trọng Dương Hạ thở dài, có chút bực bội kéo cổ áo. “Tôi sẽ đi mua cho cậu ở cửa hàng tạp hóa trong làng.”

Lâm Vũ Sinh giơ tay lên, “Nhưng cậu để tôi bôi thuốc cho cậu trước đã.”

“Ở đâu? Tôi tự đi.” Trọng Dương Hạ nói xong bỗng nhớ ra mình hiện giờ không có một xu dính túi, điện thoại thì hỏng, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám.

May mắn là Lâm Vũ Sinh không phát hiện ra sự khó xử của anh, chỉ nói: “Nhà dì bây giờ chắc đã đóng cửa rồi, cậu qua đó họ sẽ không mở đâu.”

Thấy Trọng Dương Hạ không nói gì, Lâm Vũ Sinh lấy hết can đảm, đưa đầu ngón tay chấm vào lọ thuốc: “Thuốc này hiệu quả rất tốt, bôi lên ngày mai dậy cậu sẽ không cảm thấy đau nữa.”

Trọng Dương Hạ không tin, nhưng hiện tại cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành khó chịu để Lâm Vũ Sinh bôi thuốc. 

Lâm Vũ Sinh bôi rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên khóe miệng của Trọng Dương Hạ, vừa cẩn thận hỏi: “Cậu đã đánh nhau với cái tên “tiểu tam” đó à?”

Thuốc mỡ thoa lên khóe miệng mát lạnh, thật sự đã giảm bớt cảm giác đau nhức, Trọng Dương Hạ mất một giây để phản ứng lại cái tên tiểu tam là nói Dương Văn Hiên, mắt cụp xuống không có biểu cảm “Ừ” một tiếng.

Lâm Vũ Sinh lập tức nhướng mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, còn có chút vui mừng: “Vậy là các cậu đã chia tay rồi hả?”

“Cậu vui lắm sao?”

“Không, không phải.” Lâm Vũ Sinh chậm rãi thu lại nụ cười: “Cậu còn bị thương ở đâu không? Để tôi bôi cho cậu.”

“Để tôi tự bôi, cậu đi mua thuốc lá đi.” Trọng Dương Hạ lấy lọ thuốc từ tay Lâm Vũ Sinh, vén áo lên bôi.

Lâm Vũ Sinh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lưu luyến trên những múi cơ bụng trắng muốt của Trọng Dương Hạ một lúc, miễn cưỡng rời đi.

Lâm Vũ Sinh không biết Trọng Dương Hạ thường hút thuốc gì, vừa rồi cũng quên hỏi, nên tự ý mua vài gói thuốc lá đắt nhất ở cửa hàng tạp hoá, trở về Trọng Dương Hạ cũng không nói gì, lập tức rút ra một điếu, cắn giữa môi rồi châm lửa.

“Tôi ở lại đây một đêm, ngày mai tôi sẽ đi lấy hành lý, trả lại tiền điện thoại trước đó và phí ở lại tối nay.” Trọng Dương Hạ dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Còn tiền thuốc lá và tiền thuốc, cậu tự tính đi, ngày mai tôi sẽ trả cho cậu luôn một lần.”

Dùng tiền để mua, dùng tiền để phân rõ, dùng tiền để giải quyết.

Trọng Dương Hạ quen với việc giải quyết vấn đề như vậy.

Lâm Vũ Sinh lắc đầu nói: “Tôi đâu có cần tiền của cậu.”

“Vậy cậu cần gì?” Trọng Dương Hạ lập tức hỏi vặn lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh nhạt, như thể chỉ cần Lâm Vũ Sinh nói ra điều gì mà hắn không thích nghe, hắn sẽ bỏ đi ngay lập tức.

Vẫn là đừng nên chọc hắn giận, nếu hắn thật sự tức giận bỏ đi thì sẽ rất phiền phức.

Vì vậy, Lâm Vũ Sinh nhanh chóng chuyển đề tài: “Ngày mai hãy nói tiếp, chắc cậu cũng mệt rồi, tối nay hãy nghỉ ngơi cho tốt. Đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu đi rửa mặt rồi lên lầu ngủ.”

11 giờ tối, Trọng Dương Hạ nằm trong căn phòng nhỏ do Lâm Vũ Sinh sắp xếp, nơi đây sạch sẽ gọn gàng, thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của cỏ cây, ban đầu nghĩ sẽ là một đêm không ngủ được, nhưng chỉ sau vài phút nằm xuống đã ngủ say.

Một giấc ngủ ngon.

Đây gần như là giấc ngủ sâu nhất của hắn kể từ khi đến đây. Sáng hôm sau, khi Trọng Dương Hạ tỉnh, trời vừa sáng, khi kéo chăn dậy, anh ngạc nhiên phát hiện vết thương trên người đã đỡ hẳn, vết thương tuy vẫn còn, nhưng không còn cảm giác đau nữa, đúng như Lâm Vũ Sinh đã nói đem qua.

Chú chó nhỏ này cũng có năng lực gớm.

Trọng Dương Hạ đi đến bên cửa sổ tầng hai nhìn ra ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chói lọi, mọi thứ dần thức dậy. Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, bây giờ là giờ ăn sáng, nhà nào nhà nấy đều có khói bếp bay lên.

Trọng Dương Hạ xuống lầu đi thẳng vào bếp, quả nhiên thấy Lâm Vũ Sinh đang bận rộn làm việc.

“Cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?” Lâm Vũ Sinh đập ba quả trứng ra bát, rồi lấy đũa khuấy.

“Đỡ nhiều rồi.” Trọng Dương Hạ kéo khóe miệng, hời hợt nói: “Cậu ra ngoài bán thuốc này không kiếm được nhiều tiền hơn là làm nông à?”

“Cậu làm sao biết được ước mơ của tôi là mở một cửa hàng thuốc Đông y cho riêng mình chứ?” Lâm Vũ Sinh càng vui hơn, chiếc bông tai nhỏ trên vành tai đung đưa qua lại: “Chỉ tiếc rằng nguyên liệu cho loại thuốc này rất khó tìm, rất khó để sản xuất số lượng lớn, tôi vẫn đang tìm cách giải quyết.”

Trọng Dương Hạ không có tâm trạng nghe Lâm Vũ Sinh huyên thuyên về ước mơ của cậu, liền hỏi qua về bữa sáng hôm nay ăn gì, Lâm Vũ Sinh cũng không để tâm, vẫn cười tươi giới thiệu về bữa sáng hôm nay.

Ăn xong bữa sáng, Trọng Dương Hạ định đi nhà Tỉnh Cẩm lấy đồ, Lâm Vũ Sinh không yên tâm, nói rằng sợ tên tình địch đó lại đánh Trọng Dương Hạ, nhất quyết phải đi theo.

Trọng Dương từ chối vài lần cũng không có tác dụng, Lâm Vũ Sinh rất cứng đầu trong một số chuyện.

Hai người đi một lúc đến nhà Tỉnh Cẩm, nhưng phát hiện ra nhà cậu ta đã đóng cửa.

“Còn chưa dậy à?” Lâm Vũ Sinh nghi hoặc lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lại phục kích ở sau cửa?”

Trọng Dương Hạ bước lên trước, đá vào cánh cửa lớn, cánh cửa gỗ cũ nát liền đổ sập, Trọng Dương Hạ mặt mày điềm tĩnh bước vào, Lâm Vũ Sinh vội vàng theo sau.

Trong toàn bộ ngôi nhà không có ai, mọi thứ đều được dọn dẹp gọn gàng. Hành lý của Tỉnh Cẩm và Dương Văn Hiên không biết đã đi đâu.

Không chỉ vậy, ngay cả hành lý của Trọng Dương Hạ cũng không thấy.

Lâm Vũ Sinh nhìn quanh ngôi nhà trống trải, không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này, hai người đó lại cứ thế rời đi luôn? Bỏ lại Trọng Dương Hạ một mình ở đây sao?

“Ở đây bắt xe như thế nào?” Giọng của Trọng Dương Hạ lúc này như pha lẫn với vô số con dao nhọn, từng chữ phát ra đều chứa đựng sự tức giận vô tận: “Có còn đuổi kịp họ không?”.

Bình Luận (0)
Comment