Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 8

Edit & beta: Yan

Trong làng có ít gia đình có xe, thường xuyên chở khách chỉ có hai nhà, Lâm Vũ Sinh vội vàng gọi điện hỏi.

“Tối qua họ đã trả thêm tiền để chú Phan chở đi vào thị trấn trong đêm rồi.”

Lâm Vũ Sinh vừa nói vừa chú ý đến vẻ mặt càng lúc càng đen của Trọng Dương Hạ, dừng lại một chút, cậu tiếp tục nói: “Nếu tối qua họ nghỉ ngơi ở thị trấn, bây giờ chắc hẳn đã lên xe đi vào thành phố, nếu họ tìm xe ở thị trấn để đi vào thành phố, bây giờ có lẽ đã lên máy bay rồi.”

Nói tóm lại, không đuổi kịp.

Trọng Dương Hạ đứng tại chỗ, hơi thở trở nên dồn dập và nặng nề.

Lâm Vũ Sinh không thể không cảm thấy một sự áp lực mạnh mẽ, cậu nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Trọng Dương Hạ, gân tay nổi lên, lời an ủi đã đến bên miệng nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

“Rầm—————”

Đột nhiên có tiếng động lớn, Trọng Dương Hạ lật chiếc bàn gỗ trong nhà của Tỉnh Cẩm, chiếc bàn đã cũ, khi rơi xuống đất lập tức gãy một chân, Trọng Dương Hạ vẫn không hạ hoả, tiến lên đá thêm một cái, làm gãy chân còn lại.

“Này này này!” Lâm Vũ Sinh tiến lên nắm lấy cánh tay của Trọng Dương Hạ, “Bình tĩnh lại đã, cái bàn nó không biết đau đâu, chỉ làm đau chân cậu thôi!”

Trọng Dương Hạ quay lại trừng mắt nhìn Lâm Vũ Sinh, ánh mắt như muốn phun ra lửa, bên trong tràn đầy sự tức giận và bất mãn, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đá Lâm Vũ Sinh.

“Đi thì đi thôi, có gì to tát đâu.” Lâm Vũ Sinh nuốt một ngụm nước bọt, đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Trọng Dương Hạ mà mắng: “Tiên sư đôi cẩu nam nam, chắc chắn sẽ bị trời đánh !”

Trọng Dương Hạ im lặng nhìn Lâm Vũ Sinh, nghe cậu chửi độc miệng nhưng lại không có tí sát thương nào, lửa giận trong mắt dần dần dịu xuống một cách kỳ lạ.

Hôm nay Lâm Vũ Sinh mặc một chiếc áo vải màu đen, cổ áo và tay áo thêu hình hoa anh thảo màu xanh, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ tua rua chạm khắc rất nổi bật.

So với lần gặp đầu tiên thì đã dễ nhìn hơn nhiều.

“Hay là…” – Lâm Vũ Sinh thấy sắc mặt của Trọng Dương Hạ đã khá hơn một chút, đề nghị nói: “Về nhà tôi trước nhé?”

Hành lý, tiền mặt, giấy tờ đều bị mất hết, Trọng Dương Hạ hoàn toàn không thể đi được.

“Đi với tôi mua điện thoại, nếu không thì cậu không lấy lại được tiền đâu.” Trọng Dương Hạ đi ra ngoài trước, bây giờ điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề điện thoại, có điện thoại mới có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Càng nhanh càng tốt, Trọng Dương Hạ không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. 

Đợi đến khi ra khỏi cửa nhà Tỉnh Cẩm, Lâm Vũ Sinh mới nhỏ giọng nói sau lưng: “Tôi không có tiền.”

Trọng Dương Hạ dừng bước, quay lại đối diện với Lâm Vũ Sinh, hình như không nghe rõ, “Cậu nói gì?”

“Tôi vừa mua điện thoại mới.” Lâm Vũ Sinh cầm điện thoại vẫy vẫy.

Trọng Dương Hạ nhíu mày, nhìn Lâm Vũ Sinh một lúc lâu, rồi hạ giọng hỏi: “Có khoảng một ngàn đồng không?”

Dù có mua cái rẻ tiền cũng không sao, chỉ cần dùng được là được.

“Ờm…” Lâm Vũ Sinh nghẹn một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ có khoảng…… một hai trăm đồng thôi.”

“Vãi!” Trọng Dương Hạ tức cười: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ có một hai trăm? Cậu đang đùa tôi à?”

Lâm Vũ Sinh cúi đầu không trả lời, trông có vẻ đáng thương, Trọng Dương Hạ hít vào hai hơi rồi nói: “Được, vậy thì cậu dẫn tôi đến thị trấn, tôi tự tìm cách, tiền xe không nhiều, tôi cũng không quen biết nơi này.”

Lâm Vũ Sinh rụt cổ lại, có chút do dự thương lượng với Trọng Dương Hạ: “Không phải tôi không tin cậu, ngày mai được không? Ngày mai tôi có thể lên thị trấn lấy tiền thuốc, rồi sửa điện thoại cho cậu.”

Chỉ một ngày thôi, hơn nữa lại là mình cần người khác giúp, Trọng Dương Hạ chỉ có thể kiên nhẫn gật đầu, không nói thêm gì nữa.  

Nhìn thấy Trọng Dương Hạ gật đầu, Lâm Vũ Sinh vui mừng rõ rệt, nét u ám trên mặt cậu tan biến: “Đi thôi, chúng ta đi bắt cá, một lát nữa tôi sẽ làm cá cho cậu ăn!”

Nhân lúc mặt trời chưa quá gay gắt, hai người lên chiếc thuyền gỗ nhỏ của nhà Lâm Vũ Sinh, đi thu lưới mà hôm qua Lâm Vũ Sinh đã thả.  

Lâm Vũ Sinh cảm thấy hơi khó hiểu nhưng lại rất phấn khích, đôi tay mạnh mẽ nhanh chóng chèo thuyền, còn Trọng Dương Hạ thì ngồi khoanh chân ở mũi thuyền, cúi đầu dùng tay cầm bật lửa châm thuốc.

Lúc này trong lòng Trọng Dương Hạ vẫn khá bình tĩnh, vì anh nghĩ đây là đêm cuối cùng ở Hà Hoa Đường, cũng cảm thấy rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nơi này, nên hiếm khi thưởng thức cảnh đẹp của Hà Hoa Đường, thật sự rất đẹp.

Sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Vũ Sinh. Trọng Dương Hạ lặng lẽ nhìn người Nạp Quan có chút kỳ lạ và nhiệt tình trước mặt.

Tại nơi hoàn toàn xa lạ này, người dân nơi đây luôn có thái độ bài xích và nghi ngờ đối với người lạ từ bên ngoài đến, chỉ có Lâm Vũ Sinh từ đầu đã thể hiện sự thân thiện với Trọng Dương Hạ. 

Không biết mệt mỏi, rất kiên trì. Khi sửa xong điện thoại vào ngày mai, hắn sẽ đưa cho cậu một ít tiền, coi như là món quà chia tay trước kho rời khỏi đây.

Đột nhiên Linh Vũ Sinh kêu lên: “Trời ơi!” – Chỉ tay về phía không xa nói: “Trọng Dương Hạ, nhìn kìa, đó có phải là vali của cậu không?” 

Trọng Dương Hạ lập tức nhìn về hướng đó, chỉ thấy một cái vali màu đen và vài bộ quần áo nổi trên mặt nước, bên trên phủ đầy rêu.

Lâm Vũ Sinh vội vàng chèo thuyền lại, cúi người nhấc cái vali lên.

Rất nhẹ, khóa của vali bị mở ra. Mọi thứ bên trong đã rơi xuống nước từ lâu.

“Thật quá đáng.” Lâm Vũ Sinh đưa tay gạt gạt cỏ: “Lại cố tình ném vali của cậu ở chỗ này.”

Trọng Dương Hạ không nói gì, ánh mắt nặng nề rơi vào cái vali, đây chắc chắn là ý của Dương Văn Hiên.

Ngoài chứng minh thư của Trọng Dương Hạ, còn có ba bốn nghìn tiền mặt và một số bộ quần áo đắt tiền. Tuy nhiên, những thứ này không làm cho Dương Văn Hiên cảm thấy hứng thú, anh ta làm vậy chỉ để làm khó Trọng Dương Hạ.

“Ch*t tiệt.” Lâm Vũ Sinh bực bội vò đầu: “Con đường thuyền này người dân thường đi qua, tiền mặt của cậu nổi trên mặt nước chắc chắn đã bị nhặt đi rồi.”

“Mất rồi.” Trọng Dương Hạ thu hồi ánh mắt: “Nhìn thật khó chịu.”

Thực ra vali có thể rửa sạch và vẫn dùng được, những bộ quần áo rơi xuống nước cũng có thể vớt lên giặt sạch và mặc lại, nhưng lúc này Lâm Vũ Sinh không dám khuyên Trọng Dương Hạ, cậu có thể hiểu phần nào tâm trạng của hắn.

“Vứt xuống nước sẽ gây ô nhiễm môi trường, để tôi vớt lên, một lát nữa mang đi vứt.” Lâm Vũ Sinh vớt hết đồ lên cho vào vali, sau đó mới tiếp tục chèo thuyền.

Trọng Dương Hạ khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được thì tâm trạng lại bị phá hỏng, bắt đầu nhíu mày, mặt mày khó chịu. Lâm Vũ Sinh không dám chần chừ, nhanh chóng thu dọn hai cái lưới rồi quay về nhà.

Về đến nhà, Lâm Vũ Sinh bảo Trọng Dương Hạ đi ngủ trưa, còn mình thì vào bếp bận rộn nấu ăn. 

Trọng Dương Hạ không muốn chạm vào nước, cũng hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, thẳng thừng đi lên lầu nghỉ ngơi. 

Hai giờ sau, Lâm Vũ Sinh gọi hắn dậy, hai người cùng ăn trưa. Lâm Vũ Sinh không nói dối, món cá cậu làm ngon đến mức có thể mở nhà hàng.

Thịt cá có vị rất phong phú, thịt không quá bở cũng không quá dai, cân bằng hoàn hảo giữa cảm giác và hương vị, vì vậy Trọng Dương Hạ đã ăn thêm hai bát cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Vũ Sinh lại đi vào phòng thuốc Đông y chuẩn bị thuốc, Trọng Dương Hạ không có việc gì làm, đứng ở cửa phơi nắng một lúc rồi trở lên lầu ngủ tiếp.

Nhà Lâm Vũ Sinh có một mùi hương rất dễ chịu, có lẽ có tác dụng giúp ngủ, Trọng Dương Hạ ở đây luôn ngủ rất say.

Khi tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã gần lặn, uống một cốc nước, Trọng Dương Hạ đứng bên cửa sổ phát hiện Lâm Vũ Sinh đang thu đồ.

“Cậu đã bảo vứt đi rồi mà?” – Đột nhiên nghe thấy tiếng, Lâm Vũ Sinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Trọng Dương Hạ, ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn, làm cho hắn trông ấm áp hơn. Lâm Vũ Sinh cười khúc khích hai tiếng: “Không phải cậu không mặc đồ của tôi sao, mấy bộ này vẫn còn mới mà. Tôi đã giặt sạch sẽ, đã khô rồi, một lát nữa cậu tắm là có đồ để thay.

Những lời định nói ra thì bị hắn nuốt lại, sắc mặt Trọng Dương Hạ không tốt mấy. Nhưng hắn nhớ ra mình thực sự không có đồ thay, không thể nào ngày mai vẫn mặc bộ hôm nay, cảm giác cũng sắp có mùi rồi.

Cuộc sống thật bất ngờ, Trọng Dương Hạ không chỉ từng đói bụng ở Hà Hoa Đường mà giờ còn phải mặc cái áo đã vứt đi rồi nhặt lại.

Bình Luận (0)
Comment