Edit & beta: Yan
Màn đêm buông xuống, ngoài món cá ngon, Lâm Vũ Sinh còn chuẩn bị thêm món hoa sen chiên mà Trọng Dương Hạ thích. Trên bàn bày biện đủ loại món ăn.
Ánh hoàng hôn vừa mới khuất xuống đường chân trời, Lâm Vũ Sinh đúng lúc bật đèn, mời Trọng Dương Hạ ngồi xuống.
“Đó là gì vậy?” – Trọng Dương Hạ chú ý thấy trên kệ có thêm một lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, bên trong ngâm những bông hoa màu vàng nhạt.
“À, đó là rượu tôi ngâm.” Lâm Vũ Sinh quay đầu lại nhìn một cái, giới thiệu: “Tôi dùng một số loại hoa thảo dược để ngâm, mọi người đều nói rất thơm, lúc nào cũng có người muốn mua, tôi lại ngâm thêm một ít, đợi đến ngày chợ mang vào thị trấn bán.”
Rượu là một thứ tốt, có thể khiến người ta tạm thời quên đi phiền muộn. Trọng Dương Hạ nhớ lại những ngày tháng một mình ở nước ngoài, cuối tuần đều ra ngoài uống rượu.
Có lẽ vì nhìn thấy ánh mắt của Trọng Dương Hạ chăm chú vào chiếc bình thủy tinh, Lâm Vũ Sinh hỏi: “Cậu muốn uống rượu không? Uống một chút sẽ thấy tâm trạng tốt hơn, rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Trọng Dương Hạ gật đầu nói: “Coi như tôi mời.”
“Không, coi như tôi mời cậu.” Lâm Vũ Sinh đứng dậy bế chiếc bình thủy tinh xuống, rồi lấy hai chiếc cốc để rót rượu. Ngay khi nắp được mở ra, một mùi rượu nồng nàn lập tức lan tỏa, như thể đã ngấm vào toàn bộ căn phòng trong hương thơm say đắm này.
Lâm Vũ Sinh khéo léo rót đầy một ly cho Trọng Dương Hạ, rượu tràn ra khỏi miệng ly, vài giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống ngón tay của cậu, cậu hơi ngượng ngùng đẩy ly rượu về phía Trọng Dương Hạ, sau đó dơ tay mời nói: “Cậu uống thử đi.”
Rượu đầy cung kính người, Trọng Dương Hạ không để ý đến sự cố nhỏ khi Lâm Vũ Sinh rót rượu, cầm ly lên và nhấp một ngụm.
Vị rượu đậm đà, êm dịu, hậu vị không cảm thấy gay gắt và khó chịu, trong rượu có chút hương hoa thuốc nhàn nhạt, rất đặc biệt, lưu lại vị thơm lâu trong miệng.
Trọng Dương Hạ hiếm khi khen ngợi: “Cũng không tệ.”
Lâm Vũ Sinh cười vui đến nỗi mắt híp vào, nhận được lời khen từ Trọng Dương Hạ giống như nhặt được cục tiền vậy, cũng nhanh chóng rót đầy cho mình một ly, cùng với Trọng Dương Hạ từng uống từng ngụm từng ngụm.
Ngoài trời, màn đêm đen như mực, mí mắt của Lâm Vũ Sinh dần dần cụp xuống. Hôm nay Trọng Dương Hạ ngủ rất nhiều, bây giờ không buồn ngủc chút nào, thoáng chốc đã uống được bốn năm ly.
“Cậu và Tỉnh Cẩm chia tay rồi à?” Lâm Vũ Sinh dựa lưng vào ghế, nhờ vào hơi men mà hỏi một câu. Gương mặt của cậu hơi ửng đỏ, như quả đào chín.
Đối với Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ không cảm thấy chuyện bị cắm sừng không có gì xấu hổ, dù sao cũng sẽ không gặp lại nữa: “Ừm.”
“Tốt quá!” Lâm Vũ Sinh vỗ tay nói: “Cậu ta không phải là người tốt, các cậu không hợp nhau đâu.”
“Cậu và cậu ta có ân oán gì à?” Trọng Dương Hạ liếc nhìn cậu: “Hình như cậu rất ghét cậu ta phải không?”
Lâm Vũ Sinh không trả lời, mắt nhắm mở, ánh mắt mơ màng.
Rượu này thực sự rất ngon.
Trọng Dương Hạ không biết say từ khi nào, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng.
Đặc biệt là vùng ngực gần như bốc cháy, hơi thở cũng trở nên nhanh hơn, miệng lưỡi khô khan, nhưng lại không phải là muốn uống nước, thật kỳ lạ.
Trọng Dương Hạ vô thức nhìn về phía Lâm Vũ Sinh bên cạnh, ánh mắt quét qua lông mày, đôi mắt, sống mũi của cậu, cuối cùng rơi vào đôi môi.
Môi của Lâm Vũ Sinh hơi mỏng, có lẽ cậu cũng cảm thấy khát, vô thức l**m môi dưới, ánh nước lấp lánh trên môi rơi vào mắt của Trọng Dương Hạ, khiến hắn càng cảm thấy kỳ lạ.
Ánh đèn dường như đã đổi màu, có lẽ chuyển thành một chút hồng, dường như còn hơi lung lay. Trọng Dương Hạ cảm thấy hơi thở của mình càng trở nên gấp gáp, như có cái gì đó sắp bùng nổ.
Ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, Trọng Dương Hạ giữ vững lí trí, dời ánh mắt khỏi người Lâm Vũ Sinh, hắn nghĩ có lẽ bây giờ nên đi uống chút nước?
Trọng Dương Hạ nghĩ vậy, liền đứng dậy.
Ngồi thì không sao, có thể tự lừa dối mình, nhưng đứng dậy, mọi thứ liền phơi bày ra trước mắt.
Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt hiếm khi lộ ra sự mơ hồ, tâm trạng cũng trở nên chậm chạp và mơ màng.
Trong cơn ảo giác, dường như có con quỷ thì thầm bên tai hắn: “Không sao đâu, sau ngày mai sẽ không gặp lại nữa, mày biết ánh mắt của cậu ấy khi nhìn mày mà… đi đi, hãy chiếm lấy, nhanh lên…
Như bị cám dỗ, Trọng Dương Hạ lẽ ra nên đi đến phía chỗ uống nước nhưng lại ngoặt sang một bên, hắn đến bên cạnh Lâm Vũ Sinh, nhìn xuống người đã nhắm mắt ngủ say.
Trọng Dương Hạ khi nhìn người rất khắt khe và kén chọn, thực ra Lâm Vũ Sinh trong mắt người ngoài có thể nói là đẹp. Lông mày gọn gàng, đôi mắt to tròn lúc này đang nhắm, mũi không cao nhưng có hình dáng đẹp, và đôi môi mỏng lúc này nhìn vào rất muốn hôn lên nó.
Trong nửa năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, Trọng Dương Hạ cảm thấy mình luôn tỉnh táo khi đứng bên bờ vực, mắt mở to nhìn vực sâu sụp đổ, rơi xuống, mà bản thân hoàn toàn bất lực, chỉ có thể bị đất và đá cuốn vào vực sâu.
Và ở đây không ai biết hắn, không ai biết quá khứ của hắn, cũng không ai chế nhạo tương lai của hắn. Trước mắt chỉ có một Lâm Vũ Sinh đã say, hoàn toàn không có khả năng chống lại hắn.
Không chút do dự, Trọng Dương Hạ đưa tay nắm lấy cằm Lâm Vũ Sinh, làm cậu tỉnh dậy.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Sinh hơi mơ màng, ánh mắt nhất thời không tập trung được.
Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào cậu hỏi: “Cậu tốt với tôi như vậy, có phải muốn gì từ tôi không?”
“Á?” Lâm Vũ Sinh cử động cơ thể, dường như không hiểu tại sao Trọng Dương Hạ đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cậu không cố gắng gỡ tay Trọng Dương Hạ ra, mà ngược lại vui vẻ trả lời: “Tôi thích cậu, nên muốn đối xử tốt với cậu, tôi đã thích từ lần đầu tiên tôi gặp cậu.”