Edit & beta: Yan
THU
Mưa rồi cũng sẽ có lúc tạnh, nước mắt cũng vậy.
Trong ký ức của Trọng Dương Hạ, nước mắt luôn được coi là biểu tượng của sự bất lực và yếu đuối. Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn khóc có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng trong cơn mưa này, dưới ánh mắt bình thản của Lâm Vũ Sinh, trong những lời nói bình tĩnh mà sắc bén hơn dao Trọng Dương Hạ cuối cùng cũng hiểu ra.
Khóc là khi nỗi đau trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, cơ thể buộc phải tìm một lối thoát. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, cảm xúc của con người luôn hiện rõ ở đó đầu tiên — yêu thích là vậy, buồn đau cũng vậy.
Hắn cảm thấy đau lòng, vì thế mà rơi nước mắt.
Trước khi tìm đến đây, Trọng Dương Hạ thật ra đã chuẩn bị rất kỹ — đã gặp bác sĩ tâm lý, đã uống thuốc ổn định cảm xúc, nửa đêm thì đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Hắn biết Lâm Vũ Sinh nhất định sẽ rất tức giận, rất phẫn nộ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình. Nhưng hắn đã tự nhủ sẽ nói thật khéo, sẽ bày tỏ thật tốt, thậm chí còn tự đứng trước tường ‘tập dượt’, lặp đi lặp lại những lời định nói để thuộc làu.
Chỉ là đến khoảnh khắc thật sự đối mặt, mọi bản nháp trong đầu hắn đều bay biến sạch sẽ.
Hắn chỉ muốn ôm, muốn hôn, muốn nói với Lâm Vũ Sinh rằng hắn rất nhớ, rất thương cậu
Nhưng hắn lại thể hiện không tốt, không chỉ rối loạn, mà còn vì thế mà làm Lâm Vũ Sinh sợ.
May mắn là Lâm Vũ Sinh xưa nay vẫn luôn là một người rất tốt. Dù hắn thể hiện tệ đến đâu, vẫn nhận được lời từ chối nghiêm túc của cậu.
Đúng vậy — là từ chối.
Trọng Dương Hạ hiểu rõ ẩn ý trong lời Lâm Vũ Sinh, cũng chính vì thế mà càng đau lòng hơn.
Họ dường như đang bước đi trên con đường mà đối phương từng đi qua, chỉ là lệch nhau về thời gian.
Ngày trước, Trọng Dương Hạ biết Lâm Vũ Sinh có thể đã bị oan, nhưng vì bản thân không thể chấp nhận dù chỉ một chút lừa dối, nên dù thế nào cũng không thể tiếp tục được.
Còn bây giờ, Lâm Vũ Sinh biết Trọng Dương Hạ vẫn còn thích mình, muốn bắt đầu lại, nhưng cậu không thể vượt qua những tổn thương mình từng phải chịu, nên cũng không thể bắt đầu lại với hắn.
Điểm bế tắc của chuyện này chính là cả hai đều không thuyết phục được bản thân mình, nên cũng không thể tiếp tục yêu đối phương.
“Ngày trước anh đã không muốn tiếp tục bên tôi thế nào, thì bây giờ tôi chỉ càng cứng rắn hơn anh khi đó mà thôi.”
Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng ném tờ giấy lau đã bị mồ hôi làm ướt trong tay vào thùng rác bên cạnh rồi nói: “Hôm nay tôi đã rất nghiêm túc nói rõ suy nghĩ của mình với anh, nếu anh vẫn muốn giam giữ tôi…”
Nhận ra ánh mắt của Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ liền đưa tay khẽ chạm vào chiếc vòng, động tác cực kỳ trân trọng, khẽ nói: “Tôi muốn giữ nó.”
Hắn biết mình đã không còn tư cách để sở hữu chiếc vòng khắc chữ may mắn này nữa, biết Lâm Vũ Sinh muốn lấy lại, nhưng hắm không thể, thật sự không nỡ tháo khỏi tay.
Trọng tổng ngoài kia lúc nào cũng cao cao tại thượng, bây giờ lại cúi đầu, hạ giọng, chỉ để giữ lại một chiếc vòng bạc chưa tới vài trăm tệ.
Lâm Vũ Sinh chớp mắt, rồi dời ánh nhìn đi. Thứ mà trước kia cậu muốn giành cũng giành không được, huống chi bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này — có giành lại được thì sao chứ?
Tùy anh.” Lâm Vũ Sinh nói.
Mưa đã tạnh. Dù không có nắng, bầu trời cũng đã trong xanh trở lại
Mắt Trọng Dương Hạ đầy tia máu, lông mi vẫn còn ướt, dính vào nhau, bóng mi đổ xuống che bớt đi nỗi đau trong đáy mắt hắn.
“Tôi hiểu ý em rồi.” Trọng Dương Hạ nói: “Nhưng tôi có thể đợi.”
“Gì cơ?” Lâm Vũ Sinh như không nghe rõ.
“Tôi sẽ đợi em.” Mặt Trọng Dương Hạ nghiêm túc, như đang đàm phán hợp đồng sinh tử: “Em có quay đầu hay không cũng được, nhưng tôi nhất định sẽ đứng sau lưng em.”
Lâm Vũ Sinh hơi há miệng, mất một lúc mới hiểu được ý hắ — lời từ chối hắn đã nhận, cũng đã hiểu, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, vẫn sẽ đợi cậu.
Lâm Vũ Sinh bất lực thở dài, thật sự cảm thấy ông trời trêu ngươi con người. Cậu không cười nhạo Trọng Dương Hạ vì cậu cũng hiểu được cảm giác đó.
Ngày trước, khi Trọng Dương Hạ nói lời chia tay, cậu cũng không cam lòng buông tay, vẫn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể đợi được đến lúc mưa tạnh trời quang.
Con người ta luôn nghĩ chỉ cần thật lòng, thì tình yêu dù đi xa đến đâu rồi cũng sẽ quay trở lại.
Mà thật ra chuyện này cũng đúng với tính cách của Trọng Dương Hạ — hắn đã chuẩn bị rất kỹ mới đến gặp Lâm Vũ Sinh, để xin được quay lại, để gỡ bỏ hiểu lầm năm đó.
Hắn đã tính trước đủ mọi kịch bản, để sẵn sàng đối mặt với sự từ chối của Lâm Vũ Sinh.
Nhưng hắn không ngờ rằng, sau khi gỡ ra hết những mớ chỉ rối từng quấn chặt giữa hai người thì phát hiện ra — cho dù không còn bị trói buộc nữa, trên người Lâm Vũ Sinh cũng đã xuất hiện những vết thương rất sâu.
Trọng Dương Hạ có thể cắt đứt sợi chỉ, nhưng không thể xóa đi vết sẹo.
Nhưng hắn sẽ không vì thế mà buông tay.
Trước mắt có thể chưa có đường, nhưng biết đâu đi thêm vài bước nữa lại mở ra lối khác.
Lâm Vũ Sinh bây giờ kiên quyết như vậy, nhưng ai dám chắc sau này sẽ không lay động?
Dù hy vọng có mong manh, Trọng Dương Hạ vẫn sẽ đảm bảo mình luôn đứng ở vị trí đầu tiên — vị trí sẵn sàng đón lấy những khả năng đó.
Nói đến đây thì thật ra những điều cần nói cũng đã nói xong, Lâm Vũ Sinh nhìn Trọng Dương Hạ, thấy cảm xúc của hắn cũng đã bình ổn hơn, liền nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay tôi định đi ăn bánh bao.”
“Để tôi đi mua.” Trọng Dương Hạ đáp: “Em muốn ăn nhân gì?”
“Đậu đỏ.” Lâm Vũ Sinh chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Tiệm bánh bao bên phải cổng khu này, nhân đậu đỏ khá ngon, anh thử xem.”
Chờ anh ở đây, mười lăm phút nữa anh mang về.” Trọng Dương Hạ nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Vũ Sinh cũng chậm rãi đứng lên, lặng lẽ bước theo sau lưng hắn.
Trần nhà của căn hộ này khá thấp, Trọng Dương Hạ vừa đứng dậy đã như sắp đội trần nhà lên vậy. Bóng lưng hắn cao lớn, vai rộng eo thon, một dáng người vừa mang lại cảm giác an toàn vừa đủ để tạo áp lực cho người khác.
Đi đến cửa, Trọng Dương Hạ bỗng khựng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Vũ Sinh, tay phải khẽ động như muốn đưa lên, nhưng cuối cùng lại thôi.
“Dù có chậm, có tệ đến mấy…” Trọng Dương Hạ vừa khóc xong, giọng nói mang theo chút nghẹt mũi, nhưng cũng vì thế mà nghe càng khàn, càng dễ xuyên thẳng vào lòng người: “Tôi cũng sẽ học cách thay đổi.”
Lâm Vũ Sinh hơi sửng sốt, theo phản xạ khẽ gật đầu, rồi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nói: “Tôi tin anh.”
Trọng Dương Hạ lại nhìn Lâm Vũ Sinh thật lâu, rồi xoay người bước nhanh vào thang máy.
Thang máy chầm chậm đi xuống, Trọng Dương Hạ nhìn hình bóng phản chiếu của mình trên cửa, rồi nhanh chóng lấy lọ thuốc trong túi ra, đổ mấy viên thuốc vào tay, chẳng buồn đếm cứ thế bỏ thẳng vào miệng.
Tiệm bánh bao không đông khách, Trọng Dương Hạ mua được rất nhanh, cầm túi bánh trong tay, anh vội vã quay trở về.
Lâm Vũ Sinh còn chưa ăn sáng.
Hắn bước thật nhanh, gió lướt qua bên tai.
Trọng Dương Hạ chợt nhớ đến hồi xưa, đã rất lâu rồi, Lâm Vũ Sinh cũng từng chạy đường xa chỉ để mua bánh bao đậu đỏ cho anh.
Nhưng có không ít lần, Trọng Dương Hạ thậm chí còn không mở cửa cho cậu.
Lâm Vũ Sinh vẫn tốt hơn Trọng Dương Hạ, ít nhất là cửa vẫn còn mở. Trọng Dương Hạ đi nhanh vào trong, nhìn xung quanh.
Nhưng trống không.
Lâm Vũ Sinh chưa từng nói là muốn Trọng Dương Hạ mua bánh bao cho cậu, cũng chưa từng nói cậu sẽ đợi. Cậu nói tin Trọng Dương Hạ sẽ thay đổi, nhưng chưa từng nói mình sẽ ở lại để chứng kiến điều đó.
Trọng Dương Hạ ra sao cũng được, Lâm Vũ Sinh đã không còn quan tâm nữa — thật ra Trọng Dương Hạ đã đoán được điều này.
Chỉ là hắn vẫn còn hy vọng, vẫn cứ tự lừa mình.
Bánh bao còn nóng, giờ ăn là vừa ngon, nghĩ đến việc Lâm Vũ Sinh rời đi khi còn đói bụng, hắn thấy vừa xót xa, vừa bất lực.
Trước năm 22 tuổi, cuộc đời Trọng Dương Hạ luôn thuận buồm xuôi gió — muốn thứ gì, muốn ai, chỉ cần động một ngón tay, sẽ có vô số kẻ xun xoe dâng tận cửa.
Cho đến khi Đông Thăng sụp đổ, hắn cũng buộc phải bẻ gãy xương cốt của mình.
Cuộc đời từ đó tụt dốc không phanh, hào quang mà nhà họ Trọng từng mang đến, nay đều biến thành những tảng đá lớn đè nặng lên người hắn, khiến hắn liên tục vấp ngã, thậm chí từng có lúc tưởng không thể đứng dậy nổi.
Nhưng ông trời vẫn ưu ái hắn, đưa Lâm Vũ Sinh đến trước mặt hắn. Bàn tay Lâm Vũ Sinh dù không hẳn mạnh mẽ nhưng đã kéo hắn, đỡ hắn dậy, giúp hắt nối lại từng đốt xương gãy, để rồi một lần nữa hắn đứng trên đỉnh cao mà bao người ngước nhìn.
Hắn có được mọi thứ mà người thường không dám mơ, nhưng lại đánh mất Lâm Vũ Sinh.
“Cậu cứ để cậu ấy đi đi.” Kha Đồ thở dài thật sâu, khuyên nhủ: “Bây giờ cậu ấy đang sợ hãi đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, cậu nên cho cậu ấy thêm chút thời gian.”
Trọng Dương Hạ đứng trong căn phòng trống trải, cúi đầu, trông chẳng khác nào một con chó vừa thua trận, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi.”
Tôi biết — không thể nóng vội.
Tôi biết — phải để cậu ấy nhìn thấy tôi mà không còn sợ hãi, thì mới có thể có những khả năng khác.
Tôi đã biết rồi.
Trên ứng dụng màu xanh, chấm đỏ đang đi rất nhanh. Trọng Dương Hạ đưa tay khẽ vuốt màn hình điện thoại, từng chút từng chút chạm vào, như mang theo tất cả lưu luyến, day dứt.
“Bao lâu nữa đây?” Trọng Dương Hạ nhét điện thoại vào túi, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Bao lâu nữa Lâm Vũ Sinh nhìn thấy hắn mới không còn né tránh, bao lâu nữa chính hắn gặp lại Lâm Vũ Sinh mới có thể không mất kiểm soát.
Ai mà biết phải mất bao lâu.
Kha Đồ cất điện thoại đi, quay sang nói với Điêu Dung: “Nhưng với tình trạng của hai người họ bây giờ, nóng vội chẳng có ích gì, cứ phải cho nhau thêm thời gian.”
Điêu Dung khẽ gật đầu, như đã hiểu ra điều gì, nhìn về phía chân trời xa xăm, khẽ nói: “Có lẽ mỗi người bọn họ đều có bài học riêng — Lâm Vũ Sinh phải học cách yêu lấy bản thân, còn Trọng Dương Hạ phải học cách yêu Lâm Vũ Sinh.”
Nhưng môn học mang tên tình yêu này, người lên lớp không chỉ có hai người họ, cũng không chỉ diễn ra trong một căn phòng duy nhất.
Khi Trọng Dương Hạ hoàn thành buổi trị liệu tâm lý thứ 32, công ty Số Tụ phát triển sản phẩm mới giúp ngành chip nội địa giành thêm một phần thị trường, nhà họ Dương liên tiếp gặp rắc rối, công ty sắp sụp đổ, còn Tỏnh Cẩm lại một lần nữa bị lừa tiền dẫn đến nợ nần, cha mẹ không chịu rời khỏi thành phố Z, cậu ta đành phải chạy vạy làm thuê — thì một năm đã lặng lẽ trôi qua.
Suốt một năm đó, những kẻ từng mong Trọng Dương Hạ phát điên rồi đột tử đã nhiều lần thất vọng — bởi hắn dường như đã dần hồi phục, vẫn được mọi người vây quanh, địa vị càng lúc càng cao.
Bác sĩ đánh giá tình trạng của Trọng Dương Hạ hiện giờ đã ổn định, nếu không có trường hợp đặc biệt thì không cần tiếp tục uống thuốc.
Ngay lúc ấy, Trọng Dương Hạ lập tức hủy hết mọi công việc trong tay, tự lái xe chạy thẳng sang thành phố C bên cạnh.
Năm ngoái, sau khi Lâm Vũ Sinh rời đi, không biết vì lý do gì, cậu không chạy đi xa hơn mà chỉ ở lại thành phố C sát bên cạnh thành phố Z. Người bên cạnh cậu cũng đông hơn trước gấp mấy lần để bảo vệ cậu.
Nhưng Trọng Dương Hạ không dám mạo hiểm tiếp cận nữa, cùng lắm chỉ cho người đứng ở xa, cách cả con đường lớn, lén chụp được một tấm ảnh.
Lại thêm một mùa thu nữa đến, còn sự chờ đợi này, không biết có đơm hoa kết trái hay không.