Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 76

Edit & beta: Yan

Bảy giờ sáng, Lâm Vũ Sinh lái chiếc xe điện nhỏ len lỏi giữa những con phố, trong lúc chờ đèn đỏ, cậu cúi đầu thật nhanh uống một ngụm sữa đậu nành.

Những người được Quý Tích cử đến bảo vệ bên cạnh cậu đã rút đi từ nửa năm trước. Từ sau khi biết chuyện liên quan đến Quý Tích, nếu không thật sự cần thiết, Lâm Vũ Sinh cũng không muốn làm phiền anh ta — cậu luôn sợ rằng Quý Tích sẽ bị thiệt thòi trước Cố Cảnh Dục.

Hôm nay Lâm Vũ Sinh dậy muộn một chút, vội đi làm, nên vừa đi vừa ăn sáng. Uống hết sữa đậu nành, đáy cốc phát ra tiếng “rột rột”, đúng lúc đèn xanh bật lên, cậu nhanh nhẹn hoà vào dòng xe phía trước.

Đang chạy, mí mắt phải của cậu bỗng giật liên hồi.

Càng bồn chồn thì càng dễ xảy ra chuyện, hai phút sau, Lâm Vũ Sinh trong lúc hoang mang đã đâm nhẹ vào đuôi một chiếc ô tô con màu trắng.

Tài xế vừa bước xuống đã rất hung hăng, chỉ vào mặt Lâm Vũ Sinh mà chửi một trận. Lâm Vũ Sinh trong lòng đang rối bời, bị mắng thì khó chịu thật, nhưng rõ ràng lỗi là do mình, có thể sẽ đi làm muộn…

Ngay lúc Lâm Vũ Sinh đang nhẹ nhàng lễ phép tỏ ý sẵn sàng bồi thường, thì tài xế kia nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nhìn kính chắn gió của mình đầy nghi hoặc, thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi hẳn — cười hì hì, phẩy tay không tính toán gì nữa, rồi vội vã lên xe rời đi.

Lâm Vũ Sinh thầm nghĩ chắc là trúng số rồi. Tài xế này tuy nóng tính, nhưng vẫn là người tốt.

Mí mắt phải không còn giật nữa, chắc là tai họa cũng đã tránh được rồi. Lâm Vũ Sinh cũng kịp giờ đến chỗ làm.

Hiện tại cậu đang làm việc ở một phòng khám trị liệu Đông y, làm trợ lý cho một thầy thuốc già — thường ngày thì cậu chỉ cần châm cứu, xoa bóp, không tính là vất vả, chỉ có điều thầy thuốc này hơi khó tính, lại hay lười, mấy việc lặt vặt đều đổ lên đầu cậu.

“Chào buổi sáng!” Đồng nghiệp Tiểu Trương thấy Lâm Vũ Sinh liền cười chào, rồi chỉ tay vào trong: “Bác sĩ Lương đang ở trong phòng khám đấy, mau thay đồ vào đi, không lát nữa lại bị mắng cho giờ!”

Lâm Vũ Sinh ngạc nhiên nhướng mày — Bác sĩ Lương đã gần 50 tuổi, bình thường toàn ngủ đến mười một, mười hai giờ trưa mới lò mò dậy, sao hôm nay lại dậy sớm thế không biết?

Không nghĩ nhiều, Lâm Vũ Sinh đi thay đồ. Đúng lúc đó, bác sĩ Lương cười híp mắt bước ra, cầm một tờ đơn, vừa đi vừa dặn: “Vừa châm cứu xong, Tiểu Trương theo tôi đi bốc thuốc, Tiểu Lâm đưa bệnh nhân lên lầu làm ngải cứu nhé.”

Lâm Vũ Sinh “vâng” một tiếng, nhận lấy tờ đơn rồi bước về phía phòng khám. Vừa mở cửa, cậu vừa cúi đầu nhìn đơn thuốc, miệng cất tiếng chào: “Xin chào anh Trọng…”

Cả người cậu bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay. Ở mục họ tên, nét chữ nguệch ngoạc như gà bới của bác sĩ Lương khiến mọi thứ đều khó đọc, ngoại trừ ba chữ “Trọng Dương Hạ” nổi bật đến chói mắt.

Ngẩng đầu nhìn vào bên trong, Trọng Dương Hạ vừa ngồi dậy, đang chỉnh lại quần áo.

Nhưng ánh mắt hắn lại đặt lên người Lâm Vũ Sinh — ánh mắt ôn nhu dịu dàng. Hắn khẽ cong môi, nở một nụ cười nhẹ: “Lâu rồi không gặp.”

Chậm rãi buông tay khỏi tay nắm cửa, Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình giống như một con cá bơi trong ao — bình lặng bơi lên bơi xuống, bỗng nhiên trời đổ mưa, mặt nước dao động thành những vòng tròn to nhỏ.

Vì nhìn Lâm Vũ Sinh không có biểu cảm gì, Trọng Dương Hạ bất giác co nhẹ ngón tay, rồi chỉ chỉ lên đầu mình, giải thích: “Khó ngủ quá, nên đến tìm bác sĩ điều trị.”

Nếu hỏi Lâm Vũ Sinh có bất ngờ khi gặp lại Trọng Dương Hạ không? Cậu vừa bất ngờ, lại cũng không hẳn.

Không bất ngờ là vì Trọng Dương Hạ đã nói sẽ không bỏ cuộc, thì chắc chắn lời đó không phải nói suông.

Bất ngờ là ở chỗ — không ngờ hắn lại mất tích lâu như vậy mới xuất hiện.

Ngày trước, Lâm Vũ Sinh và Quý Tích đều nghĩ rằng, chỉ cần đến thành phố C một thời gian ngắn là Trọng Dương Hạ sẽ tìm đến ngay, nên mới bố trí nhiều người như vậy để bảo vệ Lâm Vũ Sinh.

Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, Quý Tích vẫn luôn theo dõi tình hình ở thành phố Z, vậy mà Trọng Dương Hạ chẳng hề có động tĩnh gì.

Cố Cảnh Dục nói có khi Trọng Dương Hạ đã sớm từ bỏ rồi, Quý Tích thì bán tín bán nghi, còn Lâm Vũ Sinh chỉ cười khẽ: “Vậy thì càng tốt.”

Thu lại suy nghĩ Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhìn tờ đơn lần nữa nói: “Theo tôi.

Bác sĩ Lương chẩn đoán Trọng Dương Hạ mất ngủ là do tâm thận không giao, tỳ vị không hòa, âm dương mất cân bằng, nên đưa ra phác đồ điều trị bằng châm cứu ngải cứu kết hợp uống thuốc Đông y, mỗi tuần 3 buổi.

Đến phòng trị liệu ngải cứu, Trọng Dương Hạ bình thản ngồi xuống giường, còn Lâm Vũ Sinh thì nghiêng người, nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại, định gọi Tiểu Trương đến giúp.

Kết quả là Tiểu Trương lấy lý do bị đau bụng rồi  từ chối cậu một cách phũ phàng.

Nhân lúc Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhìn điện thoại, Trọng Dương Hạ quay qua chăm chú nhìn cậu.

Suốt một năm không được nhìn tận mặt, Lâm Vũ Sinh giờ trông có vẻ trắng hơn, người cũng không còn gầy gò như lúc bị nhốt. Nhưng quan trọng nhất là Trọng Dương Hạ cảm thấy trong lòng có một tia hy vọng.

Hôm nay khi Lâm Vũ Sinh nhìn thấy hắn, trong mắt cậu không có sợ hãi hay hoảng loạn nữa, cũng không quay lưng bỏ chạy.

Trong suốt một năm qua, người ngoài nhìn vào thấy Trọng Dương Hạ hào quang rực rỡ, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, hắn đã phải nỗ lực và đổ bao mồ hôi công sức, trải qua bao tháng ngày chờ đợi và dằn vặt tất cả chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này.

Lâm Vũ Sinh cất điện thoại vào túi, quay người lại, thì thấy Trọng Dương Hạ đã thu ánh mắt về, thân hình cao lớn ấy đang ngồi ngay ngắn trên giường trị liệu.

Lâm Vũ Sinh vòng ra sau lưng Trọng Dương Hạ, đưa tay chạm vào huyệt An Miên sau d** tai hắn, dùng ngón cái day nhẹ, giọng bình tĩnh, công việc là công việc: “Trước tiên sẽ khai thông huyệt cho anh. Buổi trị liệu ngải cứu hôm nay gồm bốn huyệt vị: “An Miên, Thần Môn, Tam Âm Giao và Nội Quan. Liệu trình khoảng một tiếng. Sau khi làm xong, trong vòng bốn tiếng không được tắm, nên uống nhiều nước ấm.”

Đầu ngón tay áp sát làn da, Trọng Dương Hạ chỉ cảm thấy hơi thở mình trở nên dồn dập.

Thực ra huyệt vị này cậu không xa lạ gì — trước kia mỗi lần mất ngủ, sau khi kéo Lâm Vũ Sinh “vận động” xong lại còn muốn thêm lần nữa, cậu sẽ lo lắng cho sức khỏe của hắn, liền xoa bóp huyệt An Miên, vừa nhẹ nhàng nói chuyện vừa dỗ hắn ngủ.

Những ký ức từng quen thuộc và ngọt ngào ấy giờ nghĩ lại, Trọng Dương Hạ thậm chí còn nhớ rõ Lâm Vũ Sinh đã nói gì, nét mặt cậu khi ấy dịu dàng đến mức nào.

Khi hắn sắp thiếp đi, Lâm Vũ Sinh sẽ cúi xuống hôn nhẹ lên yết hầu hắn, thì thầm: “Ngủ ngon.”

Những điều từng rất đỗi hạnh phúc và đẹp đẽ ấy, giờ lại trở thành điều xa xôi không thể chạm đến.

Mọi thứ trên người Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn — xoáy tóc trên đỉnh đầu, nốt ruồi nhỏ sau tai trái, tất cả cậu đã từng chạm vào vô số lần rồi hôn lên.

Trọng Dương Hạ cảm giác được tay Lâm Vũ Sinh bỗng rời khỏi người mình, hắn thuận thế nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Lâm Vũ Sinh đang cụp mắt xuống, cẩn thận đốt điếu ngải cứu.

Hương ngải nhàn nhạt dần lan toả quanh phòng. Lâm Vũ Sinh không quay đầu lại, chỉ đưa tay đẩy đầu Trọng Dương Hạ về vị trí cũ, bình tĩnh dặn: “Đừng động đậy, cảm nhận độ nóng nhé.”

Lâm Vũ Sinh khẽ đưa điếu ngải đến gần phía sau tai Trọng Dương Hạ, nói thêm: “Nếu thấy bỏng rát thì phải nói.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không có ý định mở miệng nói gì, như thể đã quyết tâm sẽ coi Trọng Dương Hạ chỉ là một bệnh nhân xa lạ.

“Bánh bao đậu đỏ ở tiệm em nói quả thật rất ngon.” Giọng Trọng Dương Hạ bỗng vang lên.

Lâm Vũ Sinh khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao Trọng Dương Hạ lại lôi chuyện đó ra đúng lúc này, nên cũng không đáp lại.

“Hôm nay trên đường xảy ra chút chuyện nên tôi không mua được. Lần sau tôi đến, tôi sẽ mang cho em.” Trọng Dương Hạ hạ giọng nói.

“Không cần đâu.” Lâm Vũ Sinh giãn mày ra, lạnh nhạt nói: “Ở đây không thiếu tiệm bán đồ ăn sáng.”

“Tôi rất nhớ em.”

Trọng Dương Hạ bỗng nhiên lại nói.

Bánh bao đậu đỏ và câu “nhớ em” nối liền không kẽ hở, khiến Lâm Vũ Sinh suýt thì tưởng tai mình nghe nhầm, mắt tròn xoe nhìn hắn.

Trọng Dương Hạ xưa nay không phải kiểu người hay nói lời ngọt ngào. Hồi trước khi còn bên nhau, cách Lâm Vũ Sinh nhận ra Trọng Dương Hạ có nhớ mình hay không, chính là nhìn xem hắn có chủ động hôn mình không.

Bình thường Trọng Dương Hạ hiếm khi chủ động hôn, nhưng nếu đi công tác mấy hôm liền, việc đầu tiên khi hắn về nhà chính là giữ chặt gáy Lâm Vũ Sinh, cúi đầu hôn cậu, hôn rất sâu, rất mạnh.

Bất kể Lâm Vũ Sinh khi đó đang làm gì, Trọng Dương Hạ đều muốn cậu lập tức đứng yên để hắn hôn cho bằng được. Trong lúc hôn, hắn sẽ khẽ vuốt tóc gáy Lâm Vũ Sinh, từ trên xuống dưới, hết lần này đến lần khác.

Động tác trên tay Lâm Vũ Sinh khẽ khựng lại, điếu ngải sơ ý dịch về phía trước một chút, hơi nóng lập tức mang theo cảm giác bỏng rát mạnh mẽ, vậy mà Trọng Dương Hạ dường như chẳng hề cảm thấy đau, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Lâm Vũ Sinh hít sâu một hơi, cố khiến giọng mình nghe thật bình thản, cậu bảo Trọng Dương Hạ nằm xuống, rồi lạnh giọng nói: “Anh Trọng, với quan hệ hiện tại của chúng ta, xin anh giữ khoảng cách phù hợp.”

Trọng Dương Hạ dường như cũng chẳng bất ngờ khi nghe câu này, chỉ khẽ nói: “Tôi biết, xin lỗi, tôi không kiềm chế được.”

Lâm Vũ Sinh không đáp lại nữa, chỉ chuyên tâm tiếp tục thực hiện liệu trình ngải cứu trên tay. Thời gian trong khoảnh khắc ấy như chậm lại, từng giây đều bị kéo dài vô tận.

Trọng Dương Hạ lặng lẽ nằm đó, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Lâm Vũ Sinh, để mặc cậu cầm điếu ngải đưa qua các huyệt vị trên người mình — mỗi lần chạm vào đều như để lại một vết hằn trên tim hắn.

Hắm cứ nhìn mãi, nhìn đến mức ngây người, thời gian len lén trôi qua lúc nào chẳng hay.

Kết thúc buổi trị liệu ngải cứu, Lâm Vũ Sinh thu dọn dụng cụ, hờ hững nói: “Dậy đi. Sau trị liệu này nhớ uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi.”

“Sinh Sinh.” Trọng Dương Hạ đột nhiên gọi, cùng lúc đó, Lâm Vũ Sinh lập tức nhíu mày thì hắn nói tiếp: “Nếu bây giờ em không còn ghét tôi đến mức ấy nữa, thì… tôi có thể theo đuổi em không?”

Theo đuổi — Trọng Dương Hạ lại nói là muốn theo đuổi cậu.

Nghe chuyện này lan ra ngoài chắc hẳn sẽ là một tin chấn động, kiểu như: “Trọng Dương Hạ cũng biết theo đuổi người ta sao?”

Lông mày Lâm Vũ Sinh cau chặt lại, cậu hỏi: “Nếu tôi vẫn rất ghét anh thì sao? Anh có thể đừng xuất hiện nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi không?”

“Tôi cho mình một năm là giới hạn cuối cùng.” Khóe miệng Trọng Dương Hạ hơi trễ xuống, ánh mắt bình thản nhưng kiên định: “Nếu hôm nay em vẫn rất ghét tôi, vậy thì ngày mai tôi sẽ lại đến.”

“Anh không có cơ hội theo đuổi tôi đâu,” Lâm Vũ Sinh điềm tĩnh nói: “Tôi đã có bạn trai rồi.”

Bình Luận (0)
Comment