Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 77

Edit & beta: Yan

“Ồ, ngài Trọng đến rồi à?” Vừa thấy Trọng Dương Hạ, Tiểu Trương đã tươi cười rạng rỡ, vội vàng bước ra đón: “Bác sĩ Lương đã đợi ngài từ sớm rồi, mời đi theo tôi.”

Nếu là người khác, chắc chắn Tiểu Trương sẽ không niềm nở đến vậy. Nhưng vị soái ca trước mặt đây là khách quý mà chính miệng bác sĩ Lương đã dặn dò đặc biệt.

Bác sĩ Lương là người thế nào? Tay nghề rất khá, nhưng lại cực kỳ lười biếng — người có thể khiến ông ta đích thân nhiệt tình phục vụ, chỉ có một kiểu: người có tiền.

Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, cổ nhân nói quả không sai.

“Cứ gọi tôi là Dương Hạ được rồi.” Trọng Dương Hạ gật đầu với Tiểu Trương, cùng cậu ta đi lên lầu, tiện miệng hỏi: “Hôm nay bác sĩ Lâm nghỉ à?”

“A… à,” Tiểu Trương ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng đáp: “Không không, anh ấy ra ngoài giao thuốc thôi, sẽ về ngay ấy mà. Kỹ thuật làm ngải cứu của tôi cũng không tệ đâu, lát nữa tôi làm cho anh nhé.”

Khóe miệng Trọng Dương Hạ nhếch lên một cách lấy lệ, nói: “Vẫn nên đợi bác sĩ Lâm thì hơn.”

Lâm Vũ Sinh tiếp xúc với Đông y từ nhỏ, rất nhiều bệnh nhân đến đây đều chỉ đích danh muốn cậu làm ngải cứu và xoa bóp. Tiểu Trương cũng đã quen với điều đó, liền vui vẻ đáp: “Được ạ, không thành vấn đề, lát nữa tôi gọi điện giục cậu ấy về.”

“Không cần giục đâu.” Trọng Dương Hạ nói: “Em ấy đến muộn bao lâu cũng được.”

“À…” Tiểu Trương thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người có tiền, chỉ đành cười gượng: “Vâng, vâng.”

Sắp lên đến tầng ba, Trọng Dương Hạ lại cất giọng như vô tình hỏi: “Bác sĩ Lâm có người yêu chưa?”

Tiểu Trương vẫn bước đi đều đều, câu hỏi kiểu này vốn dĩ rất nhiều bệnh nhân từng hỏi, cậu ta cũng đã quen rồi: “Chắc là chưa đâu, cậu ấy bình thường không hay nói chuyện riêng tư với bọn tôi.”

Trọng Dương Hạ “ừm” một tiếng, bước chân có phần nhẹ nhõm hơn. Nhưng ngay sau đó, Tiểu Trương lại đùa vui: “Có điều, cậu ấy có một người anh em thân thiết hay tới đón cậu ấy tan làm lắm, thân nhau đến mức trông như một cặp ấy! Tôi đoán là nếu tiểu Lâm thật sự có người yêu, thì ông anh kia chắc là người đầu tiên không chấp nhận nổi cho xem!”

Tiểu Trương vừa cười hì hì vừa mở cửa phòng cho Trọng Dương Hạ, nhưng ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người vừa rồi còn rất điềm tĩnh, thì giờ sắc mặt đã lạnh như sắt, cả người toát ra khí lạnh khiến Tiểu Trương rùng mình một cái, thầm nghĩ: “Mẹ nó, người giàu đúng là thất thường thật đấy!”, rồi vội vã chuồn đi.

Trọng Dương Hạ lại đưa cho bác sĩ Lương một phong bao dày cộp, nhờ ông về sau đừng để Lâm Vũ Sinh đi giao thuốc nữa.

Bác sĩ Lương miệng thì khách sáo từ chối: “Không được không được,” nhưng tay lại nhanh như chớp nhét phong bì vào ngăn kéo, mặt mày cười hiền như Phật: “Ngài Trọng thật có mắt nhìn, đồ đệ tôi ấy à, thật thà, chịu khó, tay nghề thì khỏi bàn, rất nhiều bệnh nhân chỉ đích danh cậu ấy điều trị đó!”

Sau khi châm cứu xong, Trọng Dương Hạ ngồi đợi trong phòng ngải cứu hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Vũ Sinh mới đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh cũng chẳng lấy gì làm lạ — dù gì Trọng Dương Hạ đã mang bánh bao đậu đỏ đến cho cậu suốt một tuần nay rồi.

Phải nói Trọng Dương Hạ cũng khá để tâm, bánh bao mang đến tiệm lúc nào cũng còn ấm nóng, chỉ có điều đều chui tọt vào bụng Tiểu Trương và bác sĩ Lương cả.

Lâm Vũ Sinh không ăn, Trọng Dương Hạ cũng chẳng giận, còn ân cần hỏi cậu có phải không còn thích ăn bánh bao đậu đỏ nữa không. Lâm Vũ Sinh hơi mất kiên nhẫn, nhíu mày: “Người thích ăn bánh bao đậu đỏ là anh, anh quên rồi à?”

Trọng Dương Hạ nghe câu này hơi ban đầu khựng lại, rồi trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng lẫn đau đớn, hai thứ ấy hòa vào nhau, cuộn trào như sắp trào ra khỏi khóe mắt.

Đúng vậy, người thích ăn bánh bao đậu đỏ vốn là hắn, Lâm Vũ Sinh chưa bao giờ nói mình thích ăn.

Người từng đội mưa đội gió đi mua cũng là Lâm Vũ Sinh, không phải Trọng Dương Hạ.

“Tôi hôm nay không mua bánh bao đậu đỏ nữa, tôi mua sữa đậu nành với quẩy.” Trọng Dương Hạ ngập ngừng một chút, rồi nói: “Nhưng em không có ở đây.”

“Anh không cần phải làm mấy chuyện này.” Lâm Vũ Sinh lấy điếu ngải ra, không thèm nhìn Trọng Dương Hạ: “Không cần thiết.”

“Cần thiết.” Trọng Dương Hạ đáp, giọng rất nghiêm túc.

“Tôi đã nói tôi có bạn trai rồi.” Lâm Vũ Sinh bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trọng Dương Hạ: “Anh làm vậy, anh không thấy vô đạo đức à? Anh muốn làm kẻ thứ ba sao?”

Trọng Dương Hạ không tự chủ được mà mím chặt môi thành một đường thẳng. Dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng lời nói của Lâm Vũ Sinh vẫn khiến tim hắn nhói đau.

Vì thế Trọng Dương Hạ chọn cách im lặng, ngồi xuống giường, chờ Lâm Vũ Sinh làm trị liệu ngải cứu cho mình.

Giữa hai người là một quãng lặng kéo dài mấy phút.

“Tan làm rồi cùng đi ăn trưa nhé.”

Khi Lâm Vũ Sinh nghĩ rằng Trọng Dương Hạ vì cảm thấy bị xúc phạm nên sẽ im lặng đến cuối, thì hắn lại bất ngờ lên tiếng: “Tôi nghe nói gần đây có một quán ăn ngon lắm.”

“Không cần, bạn trai tôi sẽ đến đón.”

Lâm Vũ Sinh dùng tay quạt nhẹ điếu ngải đã được châm lửa, làn khói theo động tác của cậu mà tản ra, rõ ràng không xộc vào mắt, vậy mà Trọng Dương Hạ lại thấy mắt mình cay xè, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ phối hợp.

Vốn dĩ trị liệu xong Trọng Dương Hạ nên rời đi, nhưng hắn không lên tiếng, mà phòng khám cũng chẳng có lý do gì để đuổi khách. Bác sĩ Lương lại còn rất nhiệt tình, mời hắn ngồi uống trà.

Mãi đến mười hai giờ, đến giờ nghỉ trưa.

Trọng Dương Hạ từ chối lời mời ăn trưa của bác sĩ Lương, rồi bước ra khỏi văn phòng, đi tới góc nhỏ trước cửa tiệm, châm một điếu thuốc.”

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi lái chiếc xe tay ga màu trắng “vút” một phát đã lao đến trước cửa tiệm, chống chân phanh lại rồi xoay xe nửa vòng, dùng dáng vẻ chẳng khác nào nam chính phim thần tượng, ngầu lòi gỡ mũ bảo hiểm xuống, lộ ra gương mặt… quá đỗi bình thường, rồi gọi to về phía cửa phòng trị liệu: “Vũ Sinh, về nhà thôi!”

Trọng Dương Hạ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ánh mắt thoáng nheo lại, trông như con sói đã khóa chặt con mồi, dán chặt lấy người đàn ông kia.

Tóc húi cua, lông mày rậm, mắt một mí, môi mỏng, mặt vuông. Trọng Dương Hạ đưa điếu thuốc lên môi, phả ra một làn khói về phía người đó.

Người đàn ông này, hắm đã từng gặp rồi.

Chính là người đồng nghiệp đã làm ca đêm chung với Lâm Vũ Sinh ở cửa hàng tiện lợi hồi còn ở thành phố Z.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Vũ Sinh đã thay đồ xong và bước ra ngoài. Người đàn ông kia cười tươi, vẫy tay gọi cậu: “Lên xe đi! Hôm nay anh hầm gà cho em rồi đây!”

Lâm Vũ Sinh khẽ gật đầu, vừa bước xuống bậc thang thì Trọng Dương Hạ cũng dập điếu thuốc, sải bước tiến lại gần.

Bất ngờ có người xuất hiện, Lâm Vũ Sinh khựng chân, người đàn ông kia cũng quay sang nhìn Trọng Dương Hạ.

“Đây là…..?”

Lâm Vũ Sinh bước thêm hai bước, đi tới đứng cạnh người đàn ông, khẽ nói: “Đây là bệnh nhân của bác sĩ Lương.”

“À.” Người đàn ông cười sảng khoái, đưa tay chào: “Xin chào, tôi là Đường Tế.”

Ánh mắt Trọng Dương Hạ lặng lẽ quét qua lại giữa Đường Tế và Lâm Vũ Sinh, rồi nói: “Chào anh, Trọng Dương Hạ.”

Đường Tế gãi đầu, liếc nhìn Lâm Vũ Sinh, rồi quay sang Trọng Dương Hạ cười nói: “Giờ tan làm rồi, chắc anh trị liệu xong rồi nhỉ? Tôi đưa Vũ Sinh về nhà ăn cơm đây, anh chắc cũng bận lắm, nên không mời anh đâu ha!”

Nói xong, Đường Tế vỗ vỗ yên sau xe gọi Lâm Vũ Sinh: “Đi nào!”

Lâm Vũ Sinh không hề nhìn Trọng Dương Hạ lấy một cái, vừa nhấc chân chuẩn bị ngồi lên thì nghe Trọng Dương Hạ nói: “Tôi không bận.”

Đường Tế sững lại: “Hả?”

“Không bận.” Trọng Dương Hạ bình thản nhìn Lâm Vũ Sinh, hỏi: “Cho tôi ăn ké bữa cơm được không?”

Không khí lập tức im phăng phắc, bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại vì sự gượng gạo.

Đường Tế ngơ ngác nhìn Lâm Vũ Sinh, lắp bắp: “Cái này…”

Lâm Vũ Sinh cũng bất ngờ trừng mắt nhìn Trọng Dương Hạ, thấy đối phương không hề có ý đùa cợt, bèn nói: “Xe chúng tôi không chở được anh đâu.”

“Không sao, tôi lái xe theo sau hai người.” Trọng Dương Hạ đáp.

Không khí lại lặng đi vài giây, Lâm Vũ Sinh quay đầu nói: “Được thôi, vậy thì đi.”

Nói xong, Lâm Vũ Sinh vỗ nhẹ lên vai Đường Tế, hơi ghé người lại gần bảo: “Ngẩn ra làm gì nữa, về nhà thôi.”

“À được!” Đường Tế cười hề hề, quay sang Trọng Dương Hạ nói: “Vậy anh đi sát theo nhé.”

Chiếc Bentley phía sau chầm chậm bám sát chiếc xe điện như một con thú khổng lồ, mang theo khí thế vô hình khiến người ta nghẹt thở.

Đường Tế thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu, bị Lâm Vũ Sinh nhẹ nhàng véo vào tay: “Nhìn đường đi.”

“Ôi ôi, biết rồi biết rồi!”

Nắng vàng rải xuống mặt đường, ánh lên sắc óng ả. Hai người phía trước đùa giỡn tình tứ, bóng lưng trông vừa ấm áp vừa hòa hợp.

Mắt Trọng Dương Hạ bỗng thấy cay xè, hắn hạ cửa kính xuống, lại châm một điếu thuốc.

Đây là một khu chung cư bình thường, hơi cũ, Lâm Vũ Sinh ở tầng hai, cầu thang khá hẹp, Đường Tế đi trước, Trọng Dương Hạ đi sau cùng, vì thế hắn có thể thoải mái ngước mắt nhìn Lâm Vũ Sinh đang bước ngay phía trước.

Vừa mở cửa ra, mùi cơm canh thơm lừng đã lan ra ngoài. Lâm Vũ Sinh cúi người lấy từ tủ giày ra một đôi dép sạch đưa cho Trọng Dương Hạ: “Anh mang tạm đôi này nhé, hơi chật một chút, chịu khó vậy.”

Trọng Dương Hạ cụp mắt nhìn vào tủ giày, hai kiểu giày với phong cách rất khác nhau được xếp ngay ngắn bên trong, hắn nhẹ giọng: “Được.”

Đi vào bên trong, căn hộ nhỏ 2 phòng ngủ 1 phòng khách được bày biện rất ấm cúng, ngoài ban công nhỏ còn đặt một chậu hoa nguyệt quế, những đóa hoa vàng rực đang nở rộ vô cùng tươi tốt.

Trọng Dương Hạ cảm thấy chậu hoa này rất quen mắt. Lâm Vũ Sinh thấy hắn đang nhìn, liền khẽ bảo hắn ngồi xuống sofa rồi cũng nhìn theo ánh mắt ấy, nhưng không nói gì, chỉ quay người vào bếp phụ Đường Tế nấu nướng.

—— Hoa nguyệt quế.

Trọng Dương Hạ chợt nhớ ra. Trước đây, trong ngôi nhà của bọn họ Lâm Vũ Sinh cũng từng trồng một chậu hoa như vậy, mỗi ngày đều ngắm nghía mấy lần. Thế nhưng hồi đó, Trọng Dương Hạ chưa từng có thời gian để ngồi yên ngắm chậu hoa ấy xem nó nở thế nào. Sau này, chậu hoa ấy bị sao không rõ, rồi khô héo mà chết.

Trọng Dương Hạ thu lại ánh mắt, đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Trước khi đến, hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng. Thế nhưng giây phút này, tim hắn lại như rơi xuống đáy vực.

Mỗi góc nhỏ trong căn hộ này đều có dấu vết hai người — giày dép trong tủ giày, quần áo vừa mới phơi trên giá, bịch khoai tây chiên và máy chơi game đặt trên bàn trà.

Từng chỗ, từng đồ vật, tất cả đều đang nhắc nhở Trọng Dương Hạ rằng Lâm Vũ Sinh bây giờ không còn một mình nữa.

Cơm canh được dọn lên bàn, Trọng Dương Hạ nếm thử món gà Đường Tế nấu — thịt gà vàng óng, mềm rục, mùi vị rất ngon.

Lâm Vũ Sinh ngày xưa nấu ăn rất ngon, bây giờ lại gặp thêm một người đàn ông khác cũng nấu ăn rất ngon.

“Vũ Sinh nhà chúng tôi tính tình không được khéo lắm,” nhân lúc đang ăn, Đường Tế thành thạo lên tiếng khách sáo với Trọng Dương Hạ: “Bình thường làm phiền anh và mấy khách hàng phải thông cảm cho cậu ấy nhé!”

Cơm trong miệng nhai bảy tám lần, vậy mà Trọng Dương Hạ lại cảm thấy đắng ngắt, hắn chỉ nhẹ giọng đáp: “Cậu ấy rất tốt, chẳng có gì phải phiền ai cả.”

“Ấy ấy!” Đường Tế càng cười tươi hơn, vội gắp thêm cho Lâm Vũ Sinh một miếng thịt gà: “Ăn nhiều vào nhé, khó lắm mới vỗ béo được em, đừng có gầy lại cho anh đấy!”

Lâm Vũ Sinh đón lấy miếng thịt, vô tình liếc sang mặt Trọng Dương Hạ. Đối phương trông có vẻ bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt đặt lên người cậu và Đường Tế, không hề nặng nề, cũng không nhìn ra ác ý gì.

Thế nhưng, sự bình tĩnh đó lại không hề chạm đến tận đáy mắt của Trọng Dương Hạ. Lâm Vũ Sinh có thể cảm nhận được bên trong đôi mắt ấy sâu như biển giữa cơn bão, cuộn trào dữ dội.

Ăn cơm xong, Trọng Dương Hạ đứng dậy định phụ dọn bàn, nhưng Lâm Vũ Sinh đưa tay ngăn lại, Đường Tế cũng nói: “Anh là khách mà, cứ ngồi đi!”

Động tác của Trọng Dương Hạ khựng lại, chiếc bát trên tay liền bị Lâm Vũ Sinh cầm lấy: “Ngồi đi.”

Mọi thứ dường như lại quay về như lúc 

hắn mới bước vào — Trọng Dương Hạ ngồi một mình trên sofa, lặng lẽ nhìn về phía nhà bếp.

Trong bếp, hai người kia đứng rất gần nhau, vai kề vai, nhỏ giọng trò chuyện chuyện nhà, thi thoảng còn có tiếng cười của Đường Tế vang lên.

Như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim Trọng Dương Hạ, khiến mỗi nhịp đập đều mang theo từng cơn đau nhói. Hắn đưa tay lên ấn ngực, cảm thấy thở trở nên khó nhọc.

Qua hai phút, triệu chứng vẫn không thuyên giảm, thậm chí còn có xu hướng nặng thêm.

Trọng Dương Hạ đột ngột đứng dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội mấy nhịp, hắn bước đến gõ gõ lên cánh cửa kính ngăn bếp: “Cảm ơn vì bữa cơm, tôi đi về đây.”

Hai người trong bếp đồng loạt quay đầu nhìn hắm, Lâm Vũ Sinh rửa sơ tay, rồi bước ra tiễn hắn.

Bức tường ngoài hành lang loang lổ ố vàng, càng làm nổi bật sự ấm áp yên bình bên trong.

Trọng Dương Hạ bước ra khỏi cửa, Lâm Vũ Sinh thì dừng ngay ngưỡng cửa.

“Anh cũng thấy rồi đấy, tôi và bạn trai tôi rất tốt.”

Lâm Vũ Sinh nhìn bóng lưng Trọng Dương Hạ, nói: “Trọng Dương Hạ, sau này đừng đến nữa.”

Trọng Dương Hạ rất rõ ràng khựng lại một nhịp, sau đó hắn hơi ngửa đầu lên, rồi mới quay người lại. Lâm Vũ Sinh nhìn thấy hốc mắt hắn hơi đỏ.

Trọng Dương Hạ lặng lẽ đứng đó, toàn thân như bị nỗi buồn bao trùm, hắn nhìn Lâm Vũ Sinh, môi mấp máy mấy lần nhưng hai lần đều không phát ra được tiếng. Hắn khẽ cười, nụ cười thoáng qua như gió, đến lần thứ ba mới thốt ra thành lời.

“Phải làm sao đây, tôi thấy buồn lắm… nhưng vẫn muốn được gặp em thêm nữa.”

Bình Luận (0)
Comment