Edit & beta: Yan
Một bữa cơm ấy không biết có phải đã khiến Trọng Dương Hạ nhìn rõ hiện thực hay không, mà suốt một tuần sau đó hắn không xuất hiện nữa.
Bác sĩ Lương thở dài tự trách: “Không thể nào, phương pháp trị liệu của tôi đâu có vấn đề gì!”
Đây rõ ràng là một khách hàng chịu chi, cứ thế mà mất thì tiếc quá, bác sĩ Lương đẩy gọng kính lão trên sống mũi, lại cầm tờ đơn thuốc lên rà soát lại, bỗng ông khẽ “hừ” một tiếng rồi hỏi Tiểu Trương: “Sao tôi thấy tên người này quen quen nhỉ? Hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.”
Lâm Vũ Sinh đang lau bàn bên cạnh, tay hơi khựng lại, Tiểu Trương nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hay là người nổi tiếng nào đó? Đẹp trai thật mà!”
Bác sĩ Lương lắc đầu, đặt tờ đơn thuốc xuống rồi lấy điện thoại ra tìm.
“Á!” Ông bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hoàng, tay run run cầm chặt tờ đơn thuốc: “Tôi nhớ ra rồi… tôi nhớ ra rồi!”
“Ai vậy ạ?” Tiểu Trương cũng tò mò ghé lại: “Bác sĩ Lương mau nói đi!”
Bác sĩ Lương vỗ ngực bình tĩnh lại, trên mặt là nụ cười không tài nào giấu được — đây chính là Trọng Dương Hạ! Tổng giám đốc Tập đoàn Số Tụ! Người vẫn hay xuất hiện trên TV! Không ngờ lại trở thành bệnh nhân của ông Lương này! Chắc chắn là vì tay nghề của ông quá giỏi nên Trọng Dương Hạ mới âm thầm tới đây điều trị! Nếu chữa khỏi thật, chẳng khác nào biển hiệu sống cho phòng khám này!
“Mấy người đừng quan tâm nữa, đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói nhiều!” Bác sĩ Lương đột ngột đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo: “Khi hắn đến, tất cả phải căng mắt lên mà tiếp đãi cho tử tế đấy! Nhất là cậu, Tiểu Lâm, cậu phải thật nghiêm túc nghe chưa!”
Lâm Vũ Sinh mím môi, không đáp lại, nhưng bác sĩ Lương rõ ràng đã đắm chìm trong thế giới riêng của mình, vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy: “Sao lại không đến nữa nhỉ? Phải gọi điện hỏi xem sao…”
Tiểu Trương nhìn theo bóng lưng bác sĩ Lương, cũng thấy hứng thú, quay sang bảo Lâm Vũ Sinh: “Ê, cậu nói xem người đó rốt cuộc là nhân vật thế nào mà khiến ông Lương thất thần vậy chứ.”
“Tôi không rõ.”
Không đến nữa thì càng tốt — Lâm Vũ Sinh thầm nghĩ.
Khoảng bốn giờ chiều, bầu trời bỗng dưng nổi mây đen dày đặc âm u, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống . Những hạt mưa đan xen thành một tấm lưới mỏng, bao phủ cả bầu trời.
“Ôi chao!” Tiểu Trương cảm thán: “May mà hôm nay tôi lái xe đấy! Ê Vũ Sinh, lát nữa tôi chở cậu về nhé, hôm nay bạn cậu có đến đón không?”
“Anh ấy phải làm thêm hôm nay, không sao, lát nữa tôi xem thế nào đã.” Lâm Vũ Sinh cũng hơi phiền lòng, trời thế này có vẻ mưa chẳng ngớt ngay được, nếu không có cách thì chỉ còn cách bắt taxi về.
Năm giờ rưỡi, mưa vẫn chưa dứt. Lâm Vũ Sinh tiễn vị bệnh nhân cuối cùng, kiểm tra lại đèn đóm và ổ điện, rồi đứng ở cửa chuẩn bị gọi xe.
Bầu trời u ám nặng nề khiến lòng người cũng trở nên trĩu nặng. Lâm Vũ Sinh khóa cửa lại, vừa cúi đầu nhập địa chỉ vào ứng dụng gọi xe.
Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng mưa lách tách rơi trên mặt ô vang lên rõ ràng. Cậu ngẩng đầu lên.
Giữa màn mưa giăng khắp trời, Trọng Dương Hạ cầm một chiếc ô đen, từ từ bước về phía cậu.
Nước mưa chảy dọc theo mép ô, tạo thành những rèm nước long lanh trong suốt. Dáng người hắn thẳng tắp như cây tùng, như thể có thể chắn hết mọi giông tố. Đôi mắt sâu thẳm ấy không rời khỏi Lâm Vũ Sinh lấy một giây.
“Để tôi đưa em về.” Trọng Dương Hạ bước thêm mấy bước, đứng dưới bậc thềm, nâng nhẹ mép ô lên, vì đứng thấp hơn Lâm Vũ Sinh nên hắn ngước lên nhìn: “Mưa lớn quá.”
“Tôi gọi taxi.” Lâm Vũ Sinh thu lại ánh mắt, trên màn hình điện thoại bị bắn vài giọt nước mưa, cậu dùng lòng bàn tay lau đi lau lại.
Trọng Dương Hạ lặng lẽ nhìn cậu nói: “Không cho tôi theo đuổi em, thì ít nhất cũng cho làm bạn được chứ?”
Câu này nghe quen quen, năm đó ở nước Y, Lâm Vũ Sinh cũng từng nói câu gần giống như vậy.
“Tôi đưa em về, nếu bạn trai em để tâm,” Trọng Dương Hạ lại nói tiếp: “Tôi có thể đích thân giải thích với cậu ta.”
Cuối cùng những giọt nước trên màn hình cũng được lau sạch, nhưng mưa lại càng lớn hơn, mái hiên đã gần như không che nổi nữa.
Trọng Dương Hạ bước thẳng lên bậc thang, che chắn cho Lâm Vũ Sinh khỏi những hạt mưa bắn tung tóe: “Đi thôi, dự báo thời tiết nói lát nữa mưa sẽ còn to hơn nữa.”
Thấy Lâm Vũ Sinh vẫn chưa nhúc nhích, Trọng Dương Hạ nhẹ nhàng giơ tay khẽ chạm vào lưng cậu một cái, quả nhiên Lâm Vũ Sinh lập tức bước lên phía trước một bước, Trọng Dương Hạ liền nghiêng ô về phía cậu theo phản xạ.
“Dù sao việc anh muốn làm thì cũng chẳng ai ngăn được.” Lâm Vũ Sinh nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trông cậu có vẻ hơi giận, nhưng không sao cả.
Trọng Dương Hạ không nói một lời, bước đi bên trái Lâm Vũ Sinh. Dù ô khá to, nhưng vì Lâm Vũ Sinh luôn giữ khoảng cách, không chịu lại gần, nên Trọng Dương Hạ chỉ có thể nghiêng ô về phía cậu, không ngừng điều chỉnh để che chắn. Thế là hai người cứ thế đi trên một con đường thẳng mà lại xiêu vẹo như đi zích zắc.
Giống như một tài xế tận tụy, đưa Lâm Vũ Sinh lên xe an toàn, Trọng Dương Hạ mới khẽ thở phào, khóe môi hơi cong lên.
Sau khi lên xe, Lâm Vũ Sinh mới phát hiện vai trái và ống tay áo của Trọng Dương Hạ đã ướt sũng nước mưa. Trong không gian chật hẹp này, mùi gỗ quen thuộc trên người hắn càng thêm đậm, lan ra khắp xe, bao phủ lấy Lâm Vũ Sinh.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Lâm Vũ Sinh chợt có cảm giác như mình vừa xuyên qua thời gian, quay trở về quá khứ.
Nước mưa bám trên cửa kính tạo thành từng dòng chảy, làm mờ đi tầm nhìn, khiến cảnh vật bên ngoài trở nên nhòe nhoẹt. Trọng Dương Hạ khởi động xe, cần gạt nước làm việc không ngừng, phát ra tiếng động đều đặn.
Quãng đường vốn không xa, nhưng Trọng Dương Hạ lái xe chậm đến mức Lâm Vũ Sinh cảm giác như đang bò.
Nhận ra Lâm Vũ Sinh có vẻ không thoải mái, Trọng Dương Hạ còn dịu giọng giải thích: “Trời mưa đường trơn, an toàn là trên hết.”
Nếu Lâm Vũ Sinh chưa từng chứng kiến tay lái của anh ta, có lẽ cậu sẽ tin.
Nhưng quãng đường dài đến đâu thì cũng sẽ có lúc đến đích.
Mưa vẫn xối xả, Trọng Dương Hạ từ từ dừng xe dưới khu nhà, bảo Lâm Vũ Sinh cứ ngồi yên trong xe, còn mình thì xuống trước để che ô cho cậu.
Cơn gió se lạnh cuốn những hạt mưa tạt lên ống quần Trọng Dương Hạ, hắn như chẳng hề để tâm, giương ô bước vòng qua phía ghế phụ.
Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn bỗng khựng lại, ánh mắt dán chặt vào lối vào toà nhà.
Cách chừng hơn chục mét, Đường Tế đang siết chặt một cô gái trẻ trong vòng tay, hai người quyến luyến chẳng muốn rời.
Lửa giận như ngọn núi lửa phun trào, trong chớp mắt phá tan lồng ngực Trọng Dương Hạ. Hắn ném mạnh chiếc ô sang một bên, sải bước lao thẳng về phía trước.
Đường Tế vẫn đang vuốt tóc cô gái thì bất ngờ bị một lực mạnh kéo giật ra, vừa quay đầu lại đã đụng ngay ánh mắt sâu hun hút kia.
“Cậu dám phản bội cậu ấy à?” Giọng Trọng Dương Hạ lạnh băng, cơn giận đã thiêu rụi hết lý trí, lồng ngực hắn đập như có búa nện, hắn không thể chấp nhận được việc Lâm Vũ Sinh có khả năng bị phản bội.
“Tôi…” Vẻ hoảng loạn thoáng qua mặt Đường Tế, còn chưa kịp nói gì thì Trọng Dương Hạ đã túm cổ áo anh ta như xách con gà con, chuẩn bị ra tay.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nắm đấm của Trọng Dương Hạ chỉ còn cách mặt Đường Tế vài centimet thì bất ngờ có người từ bên phải lao tới, tung một cú đá mạnh vào đùi hắn. Không phòng bị, hắn bị hất văng, đập thẳng vào bức tường bên cạnh.
Trọng Dương Hạ nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Vũ Sinh đang thở hổn hển, vô cùng căng thẳng, xen lẫn chút hoảng sợ, liền gầm lên: “Anh mẹ nó lại phát điên cái gì vậy? Anh định làm gì hả!”
“Tôi…” Trọng Dương Hạ vừa mới đứng thẳng người, định giải thích, ánh mắt vừa chạm tới cô gái kia thì Lâm Vũ Sinh lập tức đẩy mạnh vai anh một cái, lại lần nữa đẩy anh loạng choạng.
Sau đó, Lâm Vũ Sinh bước lên che chắn trước mặt cô gái, trừng mắt quát Trọng Dương Hạ: “Anh mẹ nó muốn phát điên thì biến chỗ khác mà điên, đây là em gái chúng tôi đấy!”
Em gái? Môi Trọng Dương Hạ hơi hé ra, dường như định nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lâm Vũ Sinh như thể gặp kẻ thù, hắn lại chẳng thể thốt ra lời nào.
Hắn từng có được tình yêu của Lâm Vũ Sinh, nên hắn hiểu rất rõ, khi Lâm Vũ Sinh yêu một người sẽ dũng cảm và không sợ hãi đến mức nào.
Giờ phút này, Lâm Vũ Sinh quay lưng về phía hắn, đứng chắn trước mặt hai người kia, muốn bảo vệ họ.
Còn Trọng Dương Hạ, lại trở thành con ác quỷ bị cậu gạt ra ngoài.
Trong đầu Trọng Dương Hạ chợt vang lên những thông tin mà Dương Bách đã báo cáo:
Đường Tế và Lâm Vũ Sinh quen nhau trong một cửa hàng tiện lợi, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp. Sau khi Lâm Vũ Sinh rời khỏi anh, không rõ vì lý do gì lại theo Đường Tế về thành phố C. Gia đình Đường Tế đều sống ở đây, nhưng hai người lại dọn ra ngoài thuê nhà chung, quan hệ xem ra rất thân thiết.
Tóm lại, Lâm Vũ Sinh và Đường Tế rất có khả năng là người yêu của nhau.
Hàng vạn mảnh vỡ văng tứ tung trong lồng ngực, đâm vào từng dây thần kinh, khiến từng hơi thở của Trọng Dương Hạ đều đau nhói. lHawns chậm rãi đứng thẳng người dậy, chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Vũ Sinh lại có thể ra tay mạnh đến vậy — vai và đùi hắn giờ vẫn đang đau âm ỉ.
“Xin lỗi.” Yết hầu Trọng Dương Hạ khẽ chuyển động, anh nhìn Lâm Vũ Sinh, khàn giọng nói: “Tôi tưởng là…”
“Anh tưởng là cái gì?” Lâm Vũ Sinh lập tức cắt ngang lời hắn, giọng gay gắt: “Anh tưởng Đường Tế phản bội tôi à? Trọng Dương Hạ, không phải ai cũng giống anh, không biết thế nào là ranh giới!”
Lông mày Trọng Dương Hạ khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng nét hoang mang, nhưng Lâm Vũ Sinh không muốn nhìn hắn thêm nữa, quay sang nói với Đường Tế và Đường Mai: “Hai người lên trước đi, tôi lên sau.”
“Vũ Sinh!” Đường Tế hơi lo lắng, nhưng Lâm Vũ Sinh vỗ nhẹ vai anh ta ra hiệu yên tâm. Đường Tế lúc này mới vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ba lần, dắt em gái lên nhà trước.
Trọng Dương Hạ hơi cúi đầu đứng dựa vào tường, tóc vẫn còn nhỏ nước xuống, quần áo ướt sũng bám chặt lấy người, nhìn thế nào cũng thấy vừa chật vật vừa mong manh.
Lâm Vũ Sinh khoanh tay đứng đối diện hắn, mặt lạnh như tiền, không nói lời nào, chỉ có tiếng mưa ào ào rơi lách tách bên tai.
“Tôi sẽ không làm gì anh ta cả.” Trọng Dương Hạ đột nhiên cất tiếng, giọng mang chút tự giễu: “Giờ tôi không còn phát điên nữa rồi.”
“Vậy vừa rồi anh định làm gì?” Lâm Vũ Sinh nhìn chằm chằm Trọng Dương Hạ hỏi: “Nếu không phải tôi ngăn lại, anh có phải đã định đánh Đường Tế không?”
Trọng Dương Hạ không biết phải giải thích thế nào, giờ nghĩ lại thì đúng là anh đã bốc đồng mất khôn: “Tôi có thể xin lỗi họ.”
“Anh đi đi.” Lâm Vũ Sinh thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Trọng Dương Hạ tiến lên gần, cúi đầu nhìn Lâm Vũ Sinh, qua hai giây hắn mới khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ nếp nhăn giữa đôi mày đang nhíu chặt của cậu: “Là lỗi của anh, đừng nhăn mặt nữa.”
“Anh đừng nói nữa!” Lâm Vũ Sinh đột nhiên trở nên bực bội, chỉ tay ra ngoài: “Cút đi!”
Trọng Dương Hạ chậm rãi buông tay xuống, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Lâm Vũ Sinh một cái rồi xoay người bước vào màn mưa. Lâm Vũ Sinh chậm rãi quay đầu lại, thấy Trọng Dương Hạ giơ tay ấn chặt lên vai trái, nước mưa không chút thương xót trút xuống, vẽ thành một quầng sáng lấp lánh quanh người hắn.
Lên xe, Trọng Dương Hạ ngồi yên một lúc, rút mấy tờ khăn giấy lau khô tay, rồi mở hộc đựng đồ lấy ra một lọ thuốc, đổ ra mấy viên nuốt vào.
Điện thoại bất chợt đổ chuông, Trọng Dương Hạ bấm nghe, là Dương Bách gọi tới.
“Trọng tổng, có tin mới.”