Edit & beta: Yan
Trời mưa rồi, tí tách từng giọt vang lên.
Dù mặc áo mưa, lúc về đến nhà, ống quần của Lâm Vũ Sinh vẫn ướt một đoạn, gió hành lang thổi qua lúc cậu leo cầu thang khiến cậu rùng mình một cái.
Vốn dĩ cậu tính lát nữa sẽ nấu chút mì gói, gọi Đường Tế cùng ăn, cho thêm ít ba chỉ bò, xúc xích rồi rắc hành lá lên, vừa nóng hổi vừa ngon miệng, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng lúc mở cửa ra, cậu sững người.
Trong phòng khách vốn không rộng lắm, dưới sàn lại nằm ngang nằm dọc mấy thùng giấy lớn, bên trong đều là đồ đạc của Đường Tế.
“Đường Tế?” Lâm Vũ Sinh đứng ở phòng khách gọi về phía phòng ngủ của Đường Tế: “Anh làm gì vậy?”
Rất nhanh sau đó, Đường Tế ôm một đống quần áo bước ra, cúi người bỏ vào thùng giấy, cúi đầu nói: “Tôi không thể ở cùng cậu nữa, tôi sắp phải đưa em gái ra nước ngoài phẫu thuật.”
“Sao đột ngột vậy?” Lâm Vũ Sinh tròn mắt kinh ngạc, bước lên hai bước: “Ra nước ngoài á? Mọi thứ đã liên hệ xong hết chưa? Đừng để bị lừa nhé… Không được không được, để tôi đi cùng hai người, tôi không yên tâm.”
Ánh mắt lo lắng chân thành của Lâm Vũ Sinh khiến cổ họng Đường Tế như nghẹn lại, động tác tay cũng khựng lại, anh ta xua tay cứng nhắc: “Không, không cần đâu, là một người họ hàng bên nhà nghe chuyện rồi chịu giúp, cậu yên tâm đi, mọi thứ lo liệu xong rồi.”
Dù Đường Tế nói vậy, nhưng Lâm Vũ Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, khẽ nhíu mày, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Đường Tế không dám nhìn sắc mặt cậu nữa, chỉ cúi đầu bận rộn thu dọn đồ đạc: “Lần này đi cũng không biết bao lâu mới về, cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ nhé.”
“Có gì tôi giúp được không?” Lâm Vũ Sinh lại hỏi.
Đường Tế khựng lại một chút, đáy mắt loé lên vẻ chột dạ: “Không, cậu giúp tôi nhiều rồi.”
“Tiền thì sao? Ra nước ngoài chắc cần nhiều tiền hơn chứ? Trước đây đã nói rồi mà, tôi cho anh mượn.” Giọng Lâm Vũ Sinh nghe có vẻ nhỏ đi, mang chút mất mát.
“Họ hàng tớ sẽ cho tớ mượn, cậu đừng lo nữa, tiền trước đây mượn cậu tôi còn chưa trả hết mà!” Đường Tế gượng cười: “Đợi em gái tôi khỏe lại rồi tớ mới từ từ trả cậu được.”
Thật ra cũng không sao cả, Lâm Vũ Sinh nghĩ một lát rồi nói: “Không cần gấp đâu, em gái anh quan trọng hơn.”
“Ừ.” Đường Tế cúi đầu xuống, lật đi lật lại mấy đôi tất, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Anh có về đây ở nữa không?” Lâm Vũ Sinh lại hỏi.
Động tác tay của Đường Tế bỗng khựng lại, đầu cúi thấp hơn, giọng cũng trở nên ấp úng: “Ừ… Đến lúc đó rồi tính… cũng chưa chắc nữa… Mẹ muốn tôi…”
Không biết từ khi nào, giữa hai người bỗng rơi vào một khoảng lặng, như thể thời gian cũng khựng lại. Tim Đường Tế đập thình thịch, gò má hơi nóng lên.
Anh ta rất ít khi nói dối Lâm Vũ Sinh.
Chuyện giao dịch với Trọng Dương Hạ, thực ra Trọng Dương Hạ cũng không yêu cầu anh ta phải giữ kín.
“Tôi sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này, cho nên có nói thật với em ấy hay không, tuỳ anh quyết định.” Trọng Dương Hạ đã nói vậy. “Tôi chỉ cần thấy kết quả là cậu rời khỏi em ấy.”
Đường Tế đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chọn làm một con rùa rụt đầu. Cậu nhìn vào đôi mắt của Lâm Vũ Sinh, thế nào cũng không thể thốt ra được câu: Vì em gái tôi, tôi đã phản bội cậu, chấp nhận giao dịch với người mà cậu ghét nhất, từ nay không thể ở bên cậu nữa.
Thật ra, dù có nói ra sự thật, Đường Tế cũng tin chắc Lâm Vũ Sinh hoàn toàn có thể hiểu được quyết định của anh ta, thậm chí sẽ cảm thấy việc Đường Mai có thể hồi phục mới là quan trọng nhất, vì điều đó mà mọi việc cậu làm đều có thể chấp nhận được.
Nhưng Đường Tế lại không thể nào thừa nhận được, thậm chí có lúc cậu từng nghĩ quẩn, thật sự không thể hiểu nổi.
Tại sao chứ? Tại sao Trọng Dương Hạ chỉ cần vung tay một cái là có thể quyết định số phận của những người bình thường như bọn họ? Tại sao hắn muốn có Lâm Vũ Sinh thì liền được như ý? Tại sao hắn sinh ra đã may mắn, đứng ở trên cao mà cả đời người bình thường phấn đấu cũng chẳng bao giờ với tới được?
Thế nhưng khi nhận được khoản hai triệu tệ cùng ghi chú “tự nguyện tặng”từ Trọng Dương Hạ, khi nhận được cuộc gọi từ người liên lạc ở nước Y bên kia, tất cả đều đã được Trọng Dương Hạ sắp xếp chu toàn, Đường Tế chỉ có thể siết chặt điện thoại, khoé mắt cay xè.
Anh ta nghĩ mình vẫn còn may mắn, vì đã gặp được Lâm Vũ Sinh, nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cậu, cũng chính vì Lâm Vũ Sinh mà Trọng Dương Hạ mới ra tay giúp bọn họ.
Nếu không, bây giờ anh ta và em gái chỉ có thể chấp nhận số phận, từng ngày từng đêm gắng gượng vượt qua trong nước mắt, mỗi phút mỗi giây đều mịt mù không lối thoát.
Được cái này thì sẽ mất cái kia, đúng như Trọng Dương Hạ nói, anh ta đã đưa ra lựa chọn, vậy thì phải chịu cái giá là rời xa Lâm Vũ Sinh.
Có đáng không? Đáng, nhưng Đường Tế biết mình sẽ rất nuối tiếc.
Anh ta sợ Lâm Vũ Sinh sẽ hỏi kỹ thêm, vì thật sự anh ta không thể bịa ra được nữa, đến cả tay cũng khẽ run lên.
Nhưng Lâm Vũ Sinh chỉ đứng đó một lúc, rồi khàn giọng nói: “Để tôi giúp anh thu dọn.”
Thật ra đồ đạc cũng đã thu dọn gần xong, Đường Tế đã gọi xe chờ sẵn dưới lầu, Lâm Vũ Sinh giúp anh ta bê từng thùng một xuống dưới.
Cuối cùng, trước khi lên xe, bước chân Đường Tế nặng trĩu như đang kéo theo mấy chục ký sắt, anh ta đi đến bên cửa xe, gắng gượng lấy dũng khí nói với Lâm Vũ Sinh một câu: “Xin lỗi.”
Sau đó Đường Tế đưa tay lau khóe mắt, bước lên xe, rời đi trong cơn mưa phùn lất phất.
Mưa phùn rơi đều mong manh như tơ, rơi lên lá cây phát ra tiếng động nhẹ.
Lâm Vũ Sinh đứng trong mưa, chỉ khi thấy đèn xe khuất hẳn mới chậm rãi quay người đi vào.
Cậu vẫn tự mình nấu một bát mì gói, cho thêm rất nhiều nguyên liệu, bốc hơi nóng nghi ngút, nhưng lại chẳng có khẩu vị. Căn nhà này vốn dĩ không lớn, vậy mà lúc này Lâm Vũ Sinh lại cảm thấy nó đặc biệt trống trải.
Cộc cộc cộc-
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Vũ Sinh khựng lại, chậm rãi đặt đũa xuống rồi ra mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài, cậu chẳng hề ngạc nhiên, chỉ xoay người trở vào, ngồi xuống đất tiếp tục ăn mì.
Trọng Dương Hạ xách túi đồ ăn đã đóng gói bước vào, lấy từng món ra đặt lên bàn trà, vẫn còn bốc khói, mùi thơm lan tỏa: “Ăn chút gì đi.”
Lâm Vũ Sinh không nói gì, cũng không động đũa với đồ ăn hắn mang đến, chỉ cúi đầu ăn thêm mấy đũa mì rồi bỗng đặt đũa xuống.
“Là anh làm.” Lâm Vũ Sinh nói.
Cậu không chỉ rõ chuyện gì, nhưng Trọng Dương Hạ lập tức gật đầu: “Là tôi.”
Hình như cũng chẳng cần giấu làm gì.
Ngay cả Đường Tế – người cố sức che giấu – cũng hiểu rõ chuyện này không thể giấu được bao lâu, vì ngay từ đầu đã đầy sơ hở.
Lâm Vũ Sinh cười tự giễu, ngước mắt liếc Trọng Dương Hạ một cái, giọng lạnh lùng đầy châm chọc: “Tiền quả nhiên là thứ tốt đẹp thật.”
Có thể mua đi hết tất cả những người ở bên cạnh cậu.
“Không phải vậy.” Trọng Dương Hạ lại phủ nhận lời cậu.
Lâm Vũ Sinh chớp mắt, hơi nghi hoặc. Trong ấn tượng của anh, Trọng Dương Hạ xưa nay vẫn thích dùng tiền để giải quyết vấn đề, cũng rất ham kiếm tiền. Giống như Trọng Minh từng nói, tiền chính là thứ tuyệt vời nhất trên đời này, cậu luôn nghĩ Trọng Dương Hạ cũng cho là như vậy.
“Dù có nhiều tiền hơn nữa… cũng không mua lại được Lâm Vũ Sinh.” Trọng Dương Hạ nói vậy.
Tiền bạc quả thật là thứ rất tốt trên đời này, nó có thể khiến con người sống vô lo, cũng có thể khiến bên cạnh Lâm Vũ Sinh chẳng còn ai, nhưng nó không đổi lại được tình yêu của Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh sững người, đôi mày khẽ nhướng lên như bị đóng băng, quên cả cử động, cho đến khi Trọng Dương Hạ gắp thức ăn cho cậu, cậu mới như bừng tỉnh mà cúi đầu xuống.
Nhưng cậu vẫn không ăn, chỉ cúi đầu, mấy giây sau khẽ nói: “Anh vẫn cứ đáng ghét như vậy.”
Trọng Dương Hạ lặng lẽ nhìn đỉnh đầu anh, nhẹ giọng nói: “Đừng buồn.”
Ba chữ ấy như chạm đúng dây thần kinh nhạy cảm của Lâm Vũ Sinh, cậu bất chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn: “Anh có tư cách gì mà an ủi tôi? Mọi chuyện bây giờ chẳng phải chính là điều anh muốn thấy sao?”
Cậu đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, đôi mày nhíu chặt, tự nói với chính mình: “Sống một mình thì sao chứ? Có gì đâu? Một mình thì yên tĩnh tự do, tôi cũng chẳng cần náo nhiệt làm gì…”
Trọng Dương Hạ nhìn cậu đi qua đi lại, ánh mắt đầy xót xa, rồi chẳng nói chẳng rằng mà kéo cậu vào lòng. Lâm Vũ Sinh giãy giụa dữ dội: “Buông ra! Anh mẹ nó buông tôi ra! Anh chỉ biết mỗi chiêu này thôi à! Anh vẫn cứ phiền phức như vậy!”
Trọng Dương Hạ ôm chặt cậu, một tay nhẹ nhàng vuốt gáy lcajau từng chút một: “Đừng buồn, tôi ở đây rồi.”
“Tôi buồn gì chứ? Tôi…” Lâm Vũ Sinh bỗng ngừng giãy, hai tay rũ xuống vô lực, mắt cũng dần ươn ướt.
“Tôi cũng mong Đường Mai sẽ khỏi mà… Nếu tôi biết, thậm chí chẳng cần anh phải đi tìm anh ta, tôi tự mình cũng sẽ xin anh giúp…” Lâm Vũ Sinh nghẹn ngào, giọng đầy đau xót: “Nhưng… chẳng lẽ tôi không đáng để anh ấy nói với tôi một câu thật lòng sao? Tại sao lại phải qua loa, lừa gạt tôi? Chúng tôi là bạn tốt mà…”
Cho dù vì em gái, anh ta phải từ bỏ tình bạn của chúng ta, thì tại sao ngay cả một lời tạm biệt tử tế cũng không muốn dành cho tôi?
Rõ ràng tôi sẽ hiểu mà.
Trọng Dương Hạ xoa nhẹ đỉnh đầu Lâm Vũ Sinh, động tác đầy vẻ dỗ dành: “Bởi vì đối diện với tình cảm, con người ta thường trở nên hèn nhát.”
Cả người Lâm Vũ Sinh lại ngây ra, một mặt kinh ngạc vì Đường Tế thật sự thích mình… một mặt lại bất ngờ trước câu nói của Trọng Dương Hạ.
Cạnu cứ tưởng trong tình huống này, Trọng Dương Hạ sẽ lập tức phân tích Đường Tế là người thế nào — yếu đuối ra sao, không đáng tin cậy ra sao, không biết trân trọng thế nào — vậy mà Trọng Dương Hạ lại lên tiếng giải thích thay cho Đường Tế.
Lâm Vũ Sinh hồi tưởng lại những ngày ở bên Đường Tế, đối phương giấu quá giỏi, chẳng để lộ chút gì. Chính vì thế, lúc này Lâm Vũ Sinh càng thêm rối loạn, số phận đúng là biết trêu đùa con người.
“Gửi tin nhắn cho anh ta đi.” Trọng Dương Hạ buông Lâm Vũ Sinh ra. “Mọi chuyện tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em gái anh ta sẽ không sao đâu. Nhưng đối với em, có lẽ anh ta sẽ hối tiếc cả đời.”
Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu nhìn gương mặt Trọng Dương Hạ, dưới ánh đèn, gương mặt quen thuộc ấy như đổi khác, nhưng nhìn kỹ lại hình như vẫn vậy. Cậu lùi một bước, đi tìm điện thoại của mình.
[Đường Tế, khoảng thời gian ở bên anh tôi rất vui. Nếu sau này anh sẵn lòng, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt cả đời. Có chuyện gì nhất định phải nói, chúc em gái anh mau chóng hồi phục.]
Tin nhắn gửi đi thành công, màn hình điện thoại tối lại, phản chiếu gương mặt Lâm Vũ Sinh. Cậu mím môi, ánh mắt rơi xuống bát mì đã gần nguội.
Vài phút sau, Đường Tế trả lời tin nhắn.
[Cảm ơn cậu, Vũ Sinh, tôi hiểu rồi. Chúng ta nhất định sẽ là bạn tốt cả đời! Cũng chúc cậu sớm tìm được hạnh phúc, không còn cô đơn!]
Trọng Dương Hạ lặng lẽ nhìn Lâm Vũ Sinh cất điện thoại đi, thấy cậu bưng bát mì đổ vào thùng rác, sau đó cậu ngẩng đầu lên: “Tôi sẽ không cảm ơn anh, vì anh cũng đâu phải hoàn toàn vì lòng tốt.”
Trọng Dương Hạ gật đầu, điểm này hắn đương nhiên thừa nhận: “Đừng cảm ơn tôi, tôi là kẻ xấu mà.”
“Cho dù anh đuổi hết những người bên cạnh tôi đi, tôi cũng vẫn sống một mình được.” Lâm Vũ Sinh giơ tay chỉ ra ngoài cửa: “Anh có thể đi được rồi.”
“Tôi chỉ không muốn bên cạnh em có người có khả năng trở thành người yêu của em.” Trọng Dương Hạ nói thêm một câu để biện hộ cho mình, nhưng hắn cũng biết Lâm Vũ Sinh chẳng buồn nghe. Hắn đứng dậy, cuối cùng mới bổ sung: “Bao lâu rồi em chưa liên lạc với đại ca của em?”