Edit & beta: Yan
Nghĩ kỹ lại, Lâm Vũ Sinh và Quý Tích đã gần nửa tháng không liên lạc rồi.
Trước đây bọn họ thường gọi điện cho nhau mỗi tuần một lần, hai ba tháng gặp mặt một lần. Hình như là vì Cố Cảnh Dục rất hay ghen, không thích Quý Tích thường xuyên liên lạc với người khác.
Lâm Vũ Sinh đã gọi cho Quý Tích hai ngày liền, nhưng đều báo tắt máy.
Cậu bắt đầu sốt ruột, hôm đó Trọng Dương Hạ nói nửa chừng rồi thôi, Lâm Vũ Sinh cũng không gặng hỏi, bây giờ thì hoàn toàn không biết tìm ai để hỏi tình hình nữa.
Mãi đến ngày thứ ba, Quý Tích cuối cùng cũng nhắn lại cho Lâm Vũ Sinh một tin WeChat, nội dung rất ngắn gọn.
Quý Tích nói dạo này bận chút việc, vài hôm nữa sẽ liên lạc lại, bảo cậu đừng lo.
Nhưng chính vì như vậy… lại càng khiến người ta thấy bất thường.
Lâm Vũ Sinh cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng trị liệu, Trọng Dương Hạ từ hôm đó đi khỏi đến giờ cũng chưa xuất hiện lại.
Trên đường tan làm về nhà, Lâm Vũ Sinh ghé mua mấy củ khoai tây với ít thịt bò, giờ chỉ còn mình cậu, mấy hôm nay toàn gọi đồ ăn sẵn, hôm nay cậu muốn tự tay nấu chút gì đó.
Đỗ xe xong, Lâm Vũ Sinh xách túi, vừa quay người thì hơi khựng lại, sau đó giả vờ như không thấy gì, lướt qua chiếc Bentley kia. Phía sau rất nhanh vang lên tiếng cửa xe đóng lại, là giọng của Trọng Dương Hạ: “Để tôi xách cho.”
Túi nilon trong tay cậu bị một bàn tay khác cầm lấy, Lâm Vũ Sinh giật lại hai cái nhưng đối phương vẫn chẳng nhúc nhích, cậu đành buông tay ra.
Mở cửa Lâm Vũ Sinh lẳng lặng đi vào, Trọng Dương Hạ rất tự giác thay dép, đóng cửa lại rồi xách túi đi thẳng vào bếp.
Hắn thả khoai tây vào bồn rửa, xả nước cho sạch, rồi tìm được một con dao gọt vỏ. Bàn tay thon dài cầm củ khoai, dao gọt vỏ lướt từ trong ra ngoài, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ngón giữa liền bị rạch một đường sâu, máu tươi lập tức trào ra, nhuộm đỏ củ khoai đang cầm trên tay.
Trọng Dương Hạ khựng lại một chút, lặng lẽ ném củ khoai ấy vào thùng rác, rồi đứng dậy mở vòi nước rửa vết thương.
Trọng Dương Hạ im lặng một lúc, rồi tắt vòi nước, buông tay xuống bên người, giải thích: “Chỉ là sơ ya thôi.”
Nói xong hắn lại định đưa tay ra lấy khoai tây tiếp tục “xử lí”, Lâm Vũ Sinh nhíu mày ra lệnh: “Ra ngoài.”
Cửa bếp hơi thấp, đỉnh đầu Trọng Dương Hạ như sắp va vào, hắn theo phản xạ nghiêng đầu rồi bước ra ngoài. Lâm Vũ Sinh cúi người lục trong tủ ra một đống lọ chai, chọn một cái lọ nhỏ màu vàng, ra hiệu cho Trọng Dương Hạ đưa tay ra, rồi đổ bột màu vàng bên trong lên vết thương.
Không đau, chỉ hơi tê tê, nhưng vết thương lập tức ngừng chảy máu. Lâm Vũ Sinh ném cho Trọng Dương Hạ một miếng băng cá nhân: “Dán vào đi.”
Miếng băng cá nhân ấy in hình một con thỏ tai cụp màu hồng, Trọng Dương Hạ nhận lấy thì khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn im lặng dán lên ngón giữa của mình.
Lâm Vũ Sinh liếc nhìn, khóe miệng khẽ giật, cậu vội đứng dậy cất đồ đạc rồi mới quay lại bếp chuẩn bị nấu cơm.
Quả nhiên, đúng như cậu đoán, Trọng Dương Hạ lại đi theo vào bếp, Lâm Vũ Sinh cũng đang đợi giây phút này.
“Đại ca của tôi sao rồi?” Lâm Vũ Sinh cúi đầu chuẩn bị khoai tây, dao gọt vỏ trong tay cậu rất linh hoạt, vỏ khoai mỏng tang rơi xuống.
Ánh mắt Trọng Dương Hạ rơi trên đôi tay Lâm Vũ Sinh, miệng thì không vòng vo nữa: “Cố Cảnh Dục không phải loại người hiền lành gì, tính tình rất quái gở, người trong giới đều lén gọi cậu ta là hồ ly đội lốt cười.”
Gia thế của cậu ta rất mạnh, có tài năng, gương mặt thì mang cái vẻ dễ khiến người ta lầm tưởng, đối với ai cũng cười tươi như rất thân thiết, nhưng chỉ cần quay lưng đi là có thể vung dao đâm sau lưng lúc nào không hay.
Có lẽ những người có tài thì phần lớn đều “có bệnh”, nói chung đều sẽ có những thói quen hay sở thích kỳ quái mà người thường khó hiểu nổi.
Lâm Vũ Sinh biết về Cố Cảnh Dục chẳng được bao nhiêu, chỉ gặp cậu ta hai lần, nếu không biết một ít chuyện về cậu ta, có lẽ cậu sẽ tưởng Cố Cảnh Dục là người rất dễ gần.
Cố Cảnh Dục cười rất chân thành, còn hay nheo mắt gọi cậu là “Anh Vũ Sinh”.
“Quý Tích ở bên cậu ta sẽ không dễ chịu gì đâu.” Lâm Vũ Sinh vừa gọt xong một củ, Trọng Dương Hạ liền tự nhiên đưa tiếp cho cậu một củ khoai tây khác: “Hồi trước Cố Cảnh Dục tìm Quý Tích đến phát điên, thậm chí sau lưng ba mình còn dám động đến những mối quan hệ vốn không được phép động vào, bị ba đánh cho gần chết. Giờ người lại trở về bên cạnh rồi, thì đương nhiên là…”
Trọng Dương Hạ không nói hết câu, nhưng Lâm Vũ Sinh đã hiểu ra.
Quý Tích trước nay chỉ nói những điều tốt đẹp với cậu, giấu hết chuyện xấu, cũng từng thẳng thắn rằng bản thân vẫn còn thích Cố Cảnh Dục, dù Cố Cảnh Dục là một kẻ rất tệ.
Cũng chính vì vậy, Lâm Vũ Sinh mới lơi lỏng cảnh giác, tưởng rằng giữa hai người họ ít ra vẫn còn tình cảm, có bao nhiêu mâu thuẫn rồi cũng sẽ được thời gian giải quyết.
“Bây giờ anh ấy rốt cuộc sao rồi?” Lâm Vũ Sinh bắt đầu sốt ruột: “Tôi hỏi thì anh ấy cũng không nói.”
“Anh ta không thể nói.” Trọng Dương Hạ giải thích: “Ban đầu Cố Cảnh Dục vẫn để Quý Tích tự do, hai người ở bên nhau cũng coi như yên ổn. Nhưng có lần Quý Tích lén ra ngoài gặp một người bạn quen hồi lang thang, chuyện đó chạm đúng điểm yếu của Cố Cảnh Dục.”
Chuyện gì cũng có thể nhượng bộ, nhưng nếu Quý Tích muốn bỏ chạy, thì Cố Cảnh Dục tuyệt đối không chấp nhận được.
Thế là tự do của Quý Tích bị Cố Cảnh Dục lấy mất.
Ngay cả ra ngoài cũng không cho, ngày nào cũng kè kè bên cạnh Quý Tích, gọi là “bù đắp quãng thời gian đã bỏ lỡ”, Quý Tích chẳng còn một kẽ hở nào để thở.
Lâm Vũ Sinh nghe mà tim đập thình thịch, vô thức buột miệng: “Vậy chẳng phải anh ấy cũng thảm hại như tôi trước kia sao?”
Thật ra nói ra câu này cậu không có ý gì, nhưng vừa dứt lời, Lâm Vũ Sinh mới chợt nhận ra có chút gượng gạo, nghiêng đầu nhìn thì thấy Trọng Dương Hạ có biểu cảm tương tự.
Quãng thời gian bị giam cầm ấy, luôn tối tăm vặn vẹo, nhưng giờ bất chợt nhớ lại, hình như cũng không hoàn toàn là một màu đen nữa.
Trọng Dương Hạ nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: “Nghe nói ăn uống, đi vệ sinh Quý Tích đều do Cố Cảnh Dục tự tay lo.”
Một câu đơn giản, như tiếng sét đánh ngang tai Lâm Vũ Sinh.
Cố Cảnh Dục không trói Quý Tích lại, nhưng cả người thì dính lấy Quý Tích suốt hai mươi bốn tiếng. Ăn cơm cũng phải ôm, ngủ cũng phải ôm, tập hát cũng vậy…
Có thể tưởng tượng được, nỗi khổ sở của Quý Tích khi bị “giam lỏng” như thế còn nhiều hơn cả Lâm Vũ Sinh hồi trước.
Nếu không phải để cứu cậu, Quý Tích vốn dĩ có thể tiếp tục lẩn trốn mà sống tự do…
Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhìn chằm chằm bếp ga, trong đầu vụt qua vô số ký ức về Quý Tích. Cả đời cậu nhận được không nhiều lòng tốt, nhưng đều đủ khắc cốt ghi tâm. Quý Tích có thể nói là người bạn quan trọng nhất của cậu, thậm chí còn hơn cả Đường Tế.
Cậu biết Kỷ Tích giờ đang phải sống như thế, sao cậu có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Tôi phải làm sao để giúp anh ấy đây?” Lâm Vũ Sinh như đang tự hỏi mình, lại như đang hỏi Trọng Dương Hạ: “Báo cảnh sát được không? Cảnh sát có can thiệp không?”
Người bình thường khi gặp chuyện bất công, điều nghĩ đến đầu tiên vẫn là tìm đến cảnh sát, tìm đến pháp luật. Lâm Vũ Sinh cũng vậy, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là: “Cố Cảnh Dục thế này chẳng phải giam giữ trái phép sao!”
“Cố Cảnh Dục sẽ không để lại bất cứ sơ hở nào để người khác điều tra ra.” Trọng Dương Hạ lắc đầu: “Đường này không đi được.”
Vậy phải làm sao? Lâm Vũ Sinh chẳng còn tâm trí đâu mà nấu nướng, cậu nhíu chặt mày bước ra khỏi bếp, đi đi lại lại trong phòng khách. Quý Tích đã không còn người thân nào khác, còn Cố Cảnh Dục thì quyền thế ngập trời, cậu phải làm gì mới có thể cứu Quý Tích khỏi vũng bùn này đây?
Trọng Dương Hạ nghiêng người tựa vào khung cửa bếp, ánh mắt dõi theo Lâm Vũ Sinh không rời. Qua một lúc, hắn mới đưa ra gợi ý: “Lấy độc trị độc, tìm một người có thể đối đầu với Cố Cảnh Dục, đưa Quý Tích ra ngoài, rồi giấu đi cho thật kín.”
Bước chân Lâm Vũ Sinh chợt khựng lại, cậu cứ cảm thấy hướng đi này quen thuộc đến kỳ lạ — chuyện từng xảy ra với cậu, giờ lại tái diễn trên người Quý Tích, mà cậu thì…
Ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại trên người Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh siết chặt tay, nghiến răng nói: “Không phải chính là anh sao?”
Người có thể đối đầu được với Cố Cảnh Dục.
Hồi đó vì Quý Tích, Cố Cảnh Dục đã bỏ tiền, bỏ công, bày mưu tính kế để cứu Lâm Vũ Sinh ra khỏi tay Trọng Dương Hạ, còn sắp xếp người bảo vệ cậu. Bây giờ, Trọng Dương Hạ cũng có thể làm y như vậy — đưa Quý Tích ra khỏi tay cậu ta, để Cố Cảnh Dục không thể tìm ra.
Chỉ là quá trình này vẫn thiếu một điểm mấu chốt: Cố Cảnh Dục sở dĩ giúp Lâm Vũ Sinh khi xưa là vì Quý Tích đã dùng việc quay về bên cậu ta làm điều kiện trao đổi.
Vậy nếu muốn Trọng Dương Hạ giúp Quý Tích… Lâm Vũ Sinh đứng im tại chỗ, lòng rối bời, lông mày chau chặt.
“Anh đúng là một tên thương nhân xảo quyệt.” Lâm Vũ Sinh buông một câu nhận xét như vậy.
“Tôi chỉ đưa cho em một phương án thôi.” Trọng Dương Hạ giơ tay, nghiêm túc nói: “Tôi muốn theo đuổi em lại từ đầu, đương nhiên hy vọng có thể đi con đường nhanh hơn một chút. Nhưng nếu em không đồng ý, cũng không sao, tôi đi đường vòng cũng được, dù sao chúng ta còn rất nhiều thời gian mà, Sinh Sinh.”
Nếu Lâm Vũ Sinh chịu quay về bên cạnh hắn, cho dù không tình nguyện cũng không sao — một cục băng đặt trên bàn, mỗi ngày ghé qua thổi hơi ấm cũng không bằng trực tiếp áp lên ngực mà dùng nhiệt độ cơ thể làm tan chảy.
Trọng Dương Hạ muốn theo đuổi lại vợ, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại đàn ông cả ngày chỉ biết rót lời ngọt ngào, chạy tới chạy lui, rồi khóc lóc đợi vợ phát thẻ tình yêu.
Hắn nghiêm túc, trân trọng và quyết tâm phải có được. Nếu có đường tắt, đương nhiên phải đi.
Trọng Dương Hạ thật thẳng thắn, d*c v*ng và dã tâm của hắn chưa bao giờ giấu giếm, Lâm Vũ Sinh bị ánh mắt hắn nhìn đến rợn sống lưng, lùi lại hai bước.
Đáng lẽ cậu nên biết từ sớm, người như Trọng Dương Hạ vốn không nên dễ dàng dây vào.
Trọng Dương Hạ nói nghe rất hay, nhưng thực ra từ lâu hắn đã nắm chắc phần thắng, chỉ đợi Lâm Vũ Sinh tự chui đầu vào lưới.
“Hừ.” Trong lòng Lâm Vũ Sinh bùng lên một ngọn lửa không rõ từ đâu mà đến, anh chậm rãi khoanh tay trước ngực, giọng đầy chua chát: “Tôi thật sự có quyền lựa chọn sao? Nếu có, sao tôi lại không còn chốn nào để trốn? Trọng Dương Hạ, anh gắn chip định vị trên người tôi đúng không?”
Trọng Dương Hạ lập tức đứng thẳng người, trên mặt thoáng hiện một tia kinh ngạc — chuyện này hắn làm vô cùng kín đáo, vốn dĩ Lâm Vũ Sinh không thể nào biết được.
“Anh tưởng anh giỏi lắm sao.” Lâm Vũ Sinh thấy vẻ mặt Trọng Dương Hạ lúc này, không nhịn được mà buông lời châm chọc: “Tôi đã đoán ra từ lâu rồi, nên mới không bỏ trốn xa làm gì, trốn đi đâu cũng vậy thôi. Nhưng tôi có một thắc mắc.”
Cái chip định vị đó rốt cuộc được gắn từ khi nào, gắn ở đâu?
Lâm Vũ Sinh từng trăn trở suốt đêm, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Muốn gắn thứ gì lên người cậu, không lý nào cậu lại không cảm nhận được.
Trừ khi… chỉ có lần đó.
Lần cậu ngã cầu thang, phải vào phòng phẫu thuật, khi ấy trên người cậu đầy vết thương ngoài da, nếu khi đó Trọng Dương Hạ sắp xếp cấy vào, cậu đúng là đã sơ suất.
“Anh gắn nó ở đâu?” Lâm Vũ Sinh nhìn chằm chằm vào ấn đường của Trọng Dương Hạ mà hỏi.
Ánh mắt Trọng Dương Hạ chợt tối lại, vậy mà còn l**m môi một cái, tầm mắt chẳng hề dừng ở nửa trên người Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh sững người vài giây, rồi mặt bỗng đỏ bừng, gào lên: “Trọng Dương Hạ! Anh đúng là đồ vô liêm sỉ! Đồ ghê tởm! Đồ đê tiện!”