Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 82

Edit & beta: Yan

Người sụp đổ nhất khi Lâm Vũ Sinh xin nghỉ việc không ai khác ngoài bác sĩ Lương — không những không bám được Trọng Dương Hạ, mà ngay cả cậu học trò ngoan ngoãn, biết nghe lời, lại chăm chỉ cũng bị người ta “cướp” mất.

Vì thế ông ta trăm lần không muốn buông, cuối cùng vẫn là Trọng Dương Hạ đích thân đến đón người, tiện tay xách theo cái túi giấy nhỏ hôm trước mặt dày để lại, giúp Lâm Vũ Sinh thu dọn đồ đạc. Trên túi còn in logo tiệm bánh ngọt nào đó.

Trọng Dương Hạ đưa cái túi cho bác sĩ Lương, miệng cười mà mắt chẳng cười, vừa khen tay nghề ông ta cao minh, mình thì đã khỏe hẳn rồi.

Tiền mặt màu hồng có thể chữa lành mọi phiền muộn — huống hồ đây lại là cả một túi đầy. Bác sĩ Lương cũng thoải mái mà thả người.

Sống ở thành phố C một năm, lúc dọn đi, đồ đạc cũng chất đầy bảy tám thùng giấy lớn.

Dương Bách dẫn theo hai người, chạy lên chạy xuống khuân vác, còn Lâm Vũ Sinh thì ngồi trong phòng khách uống trà sữa.

Vì chuyện con chip định vị, bây giờ cứ thấy Trọng Dương Hạ là cậu lại nghiến răng. Cậu đã nghi ngờ khắp: ngực, lưng, bắp chân, bắp đùi… thế nào cũng không nghĩ ra được Trọng Dương Hạ lại gắn nó ở…

“Cơ mông dày, ít mạch máu và dây thần kinh, đặt ở đó sẽ giảm k*ch th*ch và cảm giác khó chịu.” Trọng Dương Hạ đã giải thích như vậy.

Nhưng Lâm Vũ Sinh căn bản chẳng buồn nghe, trừng mắt lườm hắn một cái.

Trọng Dương Hạ thì muốn cậu theo mình quay về thành phố Z.

Dương Bách và mấy người kia đi trước, Lâm Vũ Sinh đành phải ngồi ghế phụ cạnh Trọng Dương Hạ.

Phong cảnh quen thuộc ngoài cửa xe lùi dần về phía sau. Qua một lúc, cậu lạnh nhạt nói: “Anh có thể giữ tự do cho đại ca được bao lâu, tôi sẽ ở lại bấy lâu. Nếu Cố Cảnh Dục từ bỏ rồi, tôi cũng sẽ đi ngay lập tức.”

Trọng Dương Hạ gật đầu đồng ý: “Được.”

“Không được hạn chế tự do của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.” Lâm Vũ Sinh nghĩ một hồi, lại đặc biệt bổ sung thêm: “Tôi cũng không ngủ chung giường với anh.”

Trọng Dương Hạ tăng tốc xe, miệng vẫn đáp lời: “Được, em muốn làm gì cũng được, nhưng mỗi ngày phải về nhà.”

Tuy rất muốn buông một câu mỉa mai rằng đó không phải là nhà mình, nhưng nghĩ đến chuyện Quý Tích còn chưa được cứu ra, Lâm Vũ Sinh vẫn nhịn xuống.

Bước vào lại căn hộ cao cấp view sông quen thuộc này, nhìn thấy bố trí và đồ đạc quen thuộc, nhất thời cậu cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.

Trọng Dương Hạ đã sớm thu dọn xong phòng ngủ phụ, cách bày trí trong phòng cũng na ná phòng chính, chỉ khác là có thêm mấy món đồ quen thuộc — đều là những thứ Lâm Vũ Sinh để lại ở căn hộ trước. Ví dụ như chiếc đèn nấm nhỏ kia, lúc này đang nằm yên trên tủ đầu giường.

Những thùng đựng đồ được xếp ngay ngắn một góc, Lâm Vũ Sinh chậm rãi bước vào, chỉ mở ra hai thùng, lấy ra đồ thường dùng, còn lại thì vẫn để nguyên, xếp chồng gọn bên tường.

Đây không phải là nhà của cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi.

Mấy bộ quần áo hay mặc được treo gọn vào tủ, cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng, Lâm Vũ Sinh quay đầu lại, thấy Trọng Dương Hạ đang bước vào, định giúp cậu sắp xếp đồ đạc.

“Đừng động vào mấy thứ đó.” Lâm Vũ Sinh lên tiếng ngăn lại: “Những thứ đó không cần dùng.”

Bàn tay Trọng Dương Hạ đưa ra khựng lại giữa không trung một giây, rồi rút về. Hắn nhìn vào tủ quần áo — Lâm Vũ Sinh chỉ treo có mấy bộ, chiếm đúng một góc nhỏ xíu, trông thật trơ trọi.

“Em có kế hoạch gì không?” Trọng Dương Hạ hỏi: “Muốn làm gì hay muốn đi đâu chơi chẳng hạn?”

Lâm Vũ Sinh vỗ vỗ mấy bộ quần áo đã treo gọn, xoay người nghĩ một lát rồi nói: “Không có.”

Thật ra cậu đã để dành được kha khá tiền, vốn cũng tính sớm muộn sẽ về quê, chỉ là kế hoạch không như dự tính.

“Có thể học bổ túc lấy bằng, sau này thi chứng chỉ Đông y hành nghề, thế là tự mở tiệm cũng được.” Trọng Dương Hạ gợi ý.

Ở thị trấn nhỏ mà mở một tiệm thuốc Đông y thì thật ra cũng chẳng ai quản, nhưng muốn lâu dài thì giấy tờ đầy đủ vẫn tốt hơn.

Hơn nữa mấy thứ Lâm Vũ Sinh biết đều là phương thuốc gia truyền lưu lại từ đời trước, chỉ bấy nhiêu thôi mà cậu đã nắm vững trong tay. Muốn mở tiệm đàng hoàng thì vẫn phải toàn diện, Lâm Vũ Sinh cần học hành tử tế thêm về Đông y, trước đây cậu cũng từng nghĩ đến con đường này, chỉ là luôn không có thời gian, mà bây giờ…

“Nhà bạn tôi có một phòng khám Đông y, vị lão Đông y ở đó đã 70 tuổi, tinh thông đủ loại dược liệu, có ý định nghỉ hưu, có lẽ sẽ nhận một đệ tử. Nếu em hứng thú, tôi có thể giới thiệu, như vậy vừa có thể đi làm, vừa học thêm, chuẩn bị nền tảng cho sau này.” 

Trọng Dương Hạ nói xong, nhìn gương mặt Lâm Vũ Sinh rồi bổ sung: “Ông ấy một lão Đông y rất giỏi.”

Trên đời này những thương nhân tinh ranh đều như thế cả, trước khi ra tay đã nắm rõ đối phương cần gì, thế nên lúc mở miệng bao giờ cũng tự nhiên mà ung dung.

Lâm Vũ Sinh chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, làm gì có chuyện “bạn” nào vừa hay, “lão Đồn y” nào vừa khéo muốn nhận đệ tử — cái gọi là vừa khéo trên đời này, tám chín phần đều là lấy đống tiền đập ra.

“Tiền quả thật là thứ tốt đẹp.” Lâm Vũ Sinh thở dài, nói ra một câu cảm thán rất thật lòng.

Trọng Dương Hạ hơi nhướng mày, nhưng cũng không biện giải gì. Hắn chỉ như rất khéo léo dựng nên một “âm mưu tốt bụng” mà Lâm Vũ Sinh chỉ cần động ngón chân cũng đoán ra được.

Nhưng Lâm Vũ Sinh bị dụ dỗ, cũng giống như việc trước đây dù bác sĩ Lương có đủ thứ tật xấu, cậu vẫn chịu theo học, bởi vì chính ở chỗ bác sĩ Lương cậu đã học được châm cứu, xoa bóp và trị liệu bằng ngải cứu.

“Được.” Lâm Vũ Sinh nói: “Tôi sẽ đi.”

“Thứ hai tuần sau tôi đưa em qua.” Trọng Dương Hạ lập tức đáp: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Lâm Vũ Sinh nhíu mày — cậu biết ngay mà…

“Sao cũng được.” Lâm Vũ Sinh giơ tay: “Nhưng tôi không muốn ăn đồ dì giúp việc nấu, cũng không muốn tự nấu.”

Trọng Dương Hạ là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn, mà tay nghề bếp núc thì tệ khỏi nói.

Lâm Vũ Sinh nói xong, hơi nhướng mày nhìn thẳng vào Trọng Dương Hạ chờ hắn lên tiếng.

“Tôi nấu.” Trọng Dương Hạ dứt khoát nói.

Nhìn qua thì có vẻ rất tự tin, chỉ tiếc là sườn xào chua ngọt nấu ra thì vừa đắng vừa đen, canh trứng cà chua thì mặn chát.

Lâm Vũ Sinh cầm đũa, nhất thời chẳng biết là rốt cuộc mình khiêu khích Trọng Dương Hạ, hay đang tự trừng phạt bản thân.

Thế là cậu đặt đũa xuống, giọng chẳng chút dễ chịu: “Mau chóng để tôi gặp đại ca của tôi.”

Nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Có lẽ cũng tự biết tay nghề mình tệ hết phần người khác, Trọng Dương Hạ giữ cậu lại, lặng lẽ lấy điện thoại ra đặt đồ ăn.

Cuối cùng bữa tối vẫn là Trọng Dương Hạ mang vào phòng Lâm Vũ Sinh, nhìn cậu ăn xong mới chịu rời đi.

Lâm Vũ Sinh chẳng còn bộ dạng siêng năng như trong ký ức của Trọng Dương Hạ nữa, ăn xong thì ngồi bắt chéo chân, chờ Trọng Dương Hạ dọn bát đũa.

Trọng Dương Hạ vừa bưng một đống đồ ra ngoài, Lâm Vũ Sinh lập tức “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại chẳng muốn nói với hắn một lời nào.

Có lẽ vì mới về đã để lại ấn tượng xấu cho Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ bỗng dưng cảm thấy áy náy, nóng lòng muốn bù đắp. Tóm lại là sáng hôm sau Lâm Vũ Sinh vừa tỉnh dậy, đầu tóc vẫn rối bù như tổ quạ, thì người đại ca cậu ngày đêm mong nhớ đã mở cửa phòng bước vào.

“Đại ca!!!” Lâm Vũ Sinh lập tức bật dậy, không tin nổi vào mắt mình. Hôm qua cậu chỉ buột miệng nói câu giận dỗi, không ngờ Trọng Dương Hạ thật sự nhanh như vậy đã đón được Quý Tích về rồi.

Quý Tích gầy đi một chút, nhưng sắc mặt vẫn coi như ổn, Lâm Vũ Sinh vội kéo anh ta ngồi xuống sofa, lo lắng hỏi: “Đại ca, anh không sao chứ?”

“Em…” Quý Tích nhìn Lâm Vũ Sinh, sắc mặt phức tạp, lời ra đến miệng lại nuốt xuống: “Em hồ đồ quá.”

Lâm Vũ Sinh mím môi, cúi đầu xuống: “Nhưng tôi… anh ở bên Cố Cảnh Dục… tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Chỉ cần nghĩ đến việc Quý Tích phải chịu khổ bên cạnh Cố Cảnh Dục, tim Lâm Vũ Sinh lại treo lơ lửng, chỉ hận không thể thay đại ca chịu hết mọi đắng cay.

“Nhưng mà…” Quý Tích khẽ thở dài: “Chúng ta đi một vòng lớn như vậy, chẳng phải lại quay về điểm xuất phát rồi sao?”

Lâm Vũ Sinh quay về bên cạnh Trọng Dương Hạ, thì có khác gì anh ta phải ở bên Cố Cảnh Dục? Liệu có hơn được bao nhiêu?

“Không giống đâu.” Lâm Vũ Sinh khẽ cười: “Hồi đó ở bên hắn, tôi cảm thấy khổ sở vì một là không có tự do, hai là… vì trong lòng tôi vẫn luôn ôm chút hi vọng. Nhưng bây giờ thì không còn nữa.”

Lâm Vũ Sinh thở dài, nhìn ra ngoài, hướng về dòng Linh Giang rộng lớn, mặt sông vẫn thế, nhưng nước sông đã chẳng còn như trước nữa.

“Lòng không động thì người tự khắc không đau khổ.” Lâm Vũ Sinh nói: “Huống hồ, với loại người như hắn, có thể kiên nhẫn được bao lâu chứ?”

Quý Tích lo lắng nhìn Lâm Vũ Sinh, anh ta dường như tin chắc rằng cái gọi là “theo đuổi” của Trọng Dương Hạ cũng chẳng bền lâu, chỉ cần cậu gây chuyện, chỉ cần cậu cố tình làm hắn bực, sớm muộn gì Trọng Dương Hạ cũng sẽ không chịu nổi.

“Nhưng mà…” Quý Tích ngừng lại một chút: “Lỡ như…”

“Không có ‘lỡ như’.” Lâm Vũ Sinh quay đầu lại, nhếch môi cười, trông rất nhẹ nhõm: “Nên anh đừng lo cho tôi nữa, cứ sống cho tốt đi. Đợi đến khi em thật sự tự do, hai ta sẽ tìm một nơi tốt đẹp để sống cho yên ổn.”

Quý Tích vẫn còn do dự, Lâm Vũ Sinh lại nói thêm: “Đại ca, nếu anh lùi bước, vậy thì chúng ta đều thua!”

Quý Tích siết chặt tay, nhắm mắt lại thật mạnh, lúc mở ra ánh mắt đã kiên định hơn: “Tự bảo vệ mình cho tốt, Vũ Sinh. Đợi tôi ổn định rồi, sau này cậu đến, chúng ta sẽ không phải lang bạt nữa.”

“Được!”

Bên phía Cố Cảnh Dục phản ứng rất dữ dội, Quý Tích không thể ở lại lâu, nói chuyện với Lâm Vũ Sinh được một lát thì người do Trọng Dương Hạ sắp xếp đã đến đưa Quý Tích đi.

Hai người ôm chặt lấy nhau, rồi mới tách ra.

Nhìn bóng lưng Quý Tích khuất dần, Lâm Vũ Sinh thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng Quý Tích thật sự sẽ sống được cuộc đời mà anh ấy mong muốn, không phải chịu khổ sở nữa.

“Sẽ ổn thôi.”

Trọng Dương Hạ bỗng cất tiếng bên cạnh Lâm Vũ Sinh: “Cố Cảnh Dục rất khó tìm ra anh ta.”

Lời này bây giờ Lâm Vũ Sinh tin, chỉ là… sau này nếu Trọng Dương Hạ thật sự mất kiên nhẫn, từ bỏ trò chơi tình yêu này, thì phải làm sao đây?

Lâm Vũ Sinh chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào cái đầu thông minh của Quý Tích, mong trong khoảng thời gian này anh ấy có thể tìm ra cách để ổn định cuộc sống trong thời gian này.

“Ồ.”

Lâm Vũ Sinh nghiêng người liếc Trọng Dương Hạ, tỏ vẻ không tin: “Thật sao?”

Thế là Trọng Dương Hạ lập tức đổi giọng: “Tôi đảm bảo Cố Cảnh Dục sẽ không tìm được anh ấy.”

Lâm Vũ Sinh cứ thế mà ở lại nơi này, cuộc sống cũng không đến mức gò bó như tưởng tượng, bởi vì Trọng Dương Hạ thật sự nói được làm được, cho cậu đủ tự do.

Lâm Vũ Sinh đăng ký thi tự học, ban ngày theo học nghề cùng lão Đông y ở phòng khám, buổi tối về nhà thì nghiêm túc đọc sách. Trọng Dương Hạ ban ngày cũng phải đến công ty, hai người chỉ có thể tranh thủ ăn tối cùng nhau.

Giống như rất rất lâu về trước, khi đó bọn họ cũng như vậy.

Chỉ là khi đó Lâm Vũ Sinh luôn là người chờ Trọng Dương Hạ, còn bây giờ nếu cậu về nhà trước thì sẽ tự ăn cơm trước, rồi chui vào phòng ngủ học bài, nếu Trọng Dương Hạ về nhà trước, hắn sẽ đợi cậu cùng ăn.

Trọng Dương Hạ mua về một chậu hoa, là một chậu hoàng yến, bây giờ đã qua mùa nở nên chỉ còn lá xanh, nhìn vẫn rất khỏe mạnh.

“Anh làm gì cho mệt vậy?” Lâm Vũ Sinh liếc qua một cái rồi quay đầu tự ăn cơm: “Nó rẻ tiền lắm, chẳng hợp chút nào với căn nhà này của anh.”

Trọng Dương Hạ cẩn thận đặt chậu hoa bên cửa sổ, quay người nói: “Nó rất đẹp.”

“Nhưng ở chỗ anh, nó sớm muộn cũng sẽ héo tàn thôi.” Lâm Vũ Sinh lạnh giọng: “Nó cần ánh nắng trực tiếp, cần được chăm sóc cẩn thận.”

“Tôi sẽ làm nó nở hoa.” Trọng Dương Hạ bước đến bên bàn ăn, cúi đầu nhìn xuống Lâm Vũ Sinh, trong mắt như có một xoáy nước bình lặng: “Nếu thành công, em ở lại đây nhé.”

Đây đúng là một vụ cá cược vô nghĩa, Lâm Vũ Sinh không nhịn được khẽ cười.

Cậu nghĩ ngợi, rồi dùng giọng điệu bình thản nhưng vô tình nói: “Sao phải tạo ra ảo giác si tình? Hoa cũng chỉ là hoa, cho dù anh thật sự khiến nó nở, thì nó cũng không thể gánh nổi thứ chân tình mà anh muốn gửi gắm lên nó. Tôi không nhìn thấy, cũng không chạm được, càng không tin.”

Trọng Dương Hạ buông thõng tay bên người, ngón tay khẽ siết lại, lông mi cụp xuống, in bóng mờ rất nhạt, không thấy rõ biểu cảm, nhưng dường như có chút cô đơn.

Nói xong, Lâm Vũ Sinh cúi đầu tiếp tục ăn. Ăn xong hai miếng, cậu đứng dậy bỏ đi, không để ý đến Trọng Dương Hạ vẫn đứng đó.

“Ngày đó sẽ đến thôi, Sinh Sinh.”

Giọng nói của Trọng Dương Hạ vang lên phía sau.

Không biết liệu hoa có nở hay không, cũng không biết Lâm Vũ Sinh còn yêu lại nữa không.

Bình Luận (0)
Comment