Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 84

Edit & beta: Yan

Khoảnh khắc tai nạn xảy ra, thời gian dường như ngừng lại.

Lâm Vũ Sinh chỉ kịp cảm nhận được cảm giác mất trọng lực, như thể bị một bàn tay vô hình nhấc bổng rồi quăng mạnh lên không trung.

Dây an toàn siết chặt lấy ngực cậh, mang đến cơn đau quặn từng chút một.

Bên tai vang lên tiếng phanh xe sắc nhọn, chói tai, rồi ngay sau đó — một tiếng “Rầm!”vang dội. Lực va chạm khủng khiếp ập đến, nuốt chửng mọi giác quan của cậu. Não bộ trống rỗng, tầm nhìn mờ đi, cả thính giác cũng như bị xé toạc mất.

Cả thế giới như chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp và nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực cậu.

Lâm Vũ Sinh vội vàng mở miệng gọi.

“Trọng Dương Hạ—”

“Trọng Dương Hạ—”

Cậu cũng không rõ mình có thật sự phát ra được tiếng hay không, vì cả người đã hoàn toàn bất động, cứng đờ.

Những mảnh kính vỡ rơi xuống như mưa, phủ đầy người cậu. Túi khí bung ra ép chặt lấy cơ thể, khiến cậu càng thêm khó thở. Lâm Vũ Sinh dồn hết chút sức lực cuối cùng, gắng quay đầu nhìn về phía buồng lái. Trong tầm mắt mờ mịt, gương mặt Trọng Dương Hạ nhuộm một màu đỏ tươi.

Màu của máu.

Lâm Vũ Sinh trợn to mắt, bất lực muốn hét lên, nhưng chưa kịp thì đã ngất lịm đi.

Tiếng máy móc kêu “tít tít” đều đặn, hiển thị các chỉ số sinh tồn của Lâm Vũ Sinh.

Cậu từ từ mở mắt ra, tầm nhìn từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi. Lâm Vũ Sinh khẽ cử động cơ thể, lập tức một giọng nói bên cạnh ngăn lại: “Đừng cử động vội, tôi đi gọi bác sĩ.”

Lâm Vũ Sinh quay đầu, người vừa lên tiếng chính là Điêu Dung.

“Trọng…..”

“Đợi chút rồi hẵng hỏi.”

Điêu Dung ngắt lời sắp thốt ra của cậu, giơ tay ấn chuông gọi bác sĩ.

Vài bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng bệnh, tiến hành kiểm tra và hỏi han Lâm Vũ Sinh đủ thứ, cuối cùng kết luận: “Chỉ bị chấn động não nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Nếu không phát sinh tình huống đặc biệt thì không cần điều trị, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, tránh vận động mạnh.”

Cú va chạm xảy ra bên ghế lái, nhưng nhờ thân xe Bentley vững chắc, hệ thống an toàn tiên tiến, Lâm Vũ Sinh được bảo vệ tối đa — cậu chỉ bị vài vết trầy xước ngoài da.

Bác sĩ còn chưa ra khỏi phòng bệnh, Lâm Vũ Sinh đã vội vàng quay sang hỏi Điêu Dung:

“Trọng Dương Hạ—”

“Chết rồi.”

Điêu Dung trả lời như thế.

Tim Lâm Vũ Sinh chợt như rơi xuống đáy vực, não bộ lập tức trống rỗng, mọi suy nghĩ như ngừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn không kịp nghĩ được gì khác, chỉ bật thốt lên, giọng lạc đi: “Anh nói gì cơ!”

Điêu Dung không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Trong đầu Lâm Vũ Sinh không ngừng hiện lại cảnh tượng vụ tai nạn — gương mặt Trọng Dương Hạ loang đầy máu, lúc này như in hằn thành vết sẹo không xóa được trong tim cậu.

Cậu không tin nổi, lẩm bẩm:

“Sao… sao có thể như vậy?”

Giống như một mảnh trái tim cậu đã bị moi ra, khiến nó trống rỗng và phơi bày ra ngoài.

Điêu Dung quan sát kỹ nét mặt cậu, rồi bất chợt khẽ thở dài: “Lừa cậu đấy.”

Lâm Vũ Sinh giật mình, ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi liên tục, mày cau rồi giãn, như thể nhất thời chẳng biết phải bày ra vẻ gì mới đúng.

“Cậu vẫn để tâm đến hắn.”

Điêu Dung nhún vai, nói tiếp: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đùa hơi quá.”

Lâm Vũ Sinh khẽ lắc đầu, không nói gì. Cảm giác như vừa bị ai đó đẩy xuống vực sâu, rồi lại bất ngờ có sợi dây kéo ngược trở lên — đến bây giờ hơi thở vẫn còn chưa ổn định hẳn.

“Gãy một cánh tay, coi như mạng lớn.”

Điêu Dung ngồi thẳng lưng, giọng điệu phức tạp: “Hai vụ tai nạn rồi mà vẫn chưa chết.”

“Hai vụ?”

Lâm Vũ Sinh hơi sững người — đây là lần thứ hai sao?

“Ồ, cậu chưa biết à.”

Điêu Dung giải thích: “Sau khi hai người ly hôn, hắn đã tìm cậu rất lâu. Có lần đi ngoài đường gặp một người rất giống cậu, liền phóng xe đuổi theo, cuối cùng đâm xe vào rào chắn, gãy hai cái xương sườn.”

Lâm Vũ Sinh cụp mắt xuống. Tay cậu bị mảnh kính cứa rách, đã được xử lý và bôi thuốc, để lại mấy vết loang lổ trên da, trông như những cánh hoa nhỏ.

“Cậu có gì muốn hỏi tôi không?”

Điêu Dung khẽ nói: “Thật ra tôi luôn thấy áy náy chuyện của hai người. Hồi đó là tôi không điều tra kỹ. Nếu có thể, tôi rất muốn bù đắp phần nào.”

Ngón tay Lâm Vũ Sinh khẽ động đậy, cậu chớp mắt chậm rãi rồi nói: “Không cần đâu.”

Mọi chuyện đã qua rồi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng Điêu Dung lại không nghĩ vậy. Y cẩn thận hồi tưởng, chậm rãi kể lại chuyện mình đã quen biết Trọng Dương Hạ thế nào, làm sao vào được Số Tụ — tất cả bắt đầu từ mối tình thầm lặng của y, mà chưa bao giờ đi xa hơn bất cứ giới hạn nào. Sau này, giữa bọn họ cũng đã nói rõ ràng.

“Đừng nói nữa.”

Lâm Vũ Sinh lắc đầu, vội vàng ngắt lời: “Tôi không quan tâm.”

Điêu Dung vẫn khẳng định: “Với người mình từng yêu, từng chi tiết nhỏ cũng quan trọng. Dù cậu nghĩ là không quan tâm nữa, thì ít nhất cũng nên nghe rõ sự thật.”

“Mật khẩu nhà cậu ấy, tôi với Kha Đồ đều biết. Lần cậu ấy hiểu lầm cậu bỏ thuốc tôi, thật ra là vì tôi bị dị ứng, người mới nổi mẩn đỏ. Vụ bức ảnh kia chắc cậu ấy đã giải thích với cậu rồi, đều là Giang Kiệt bày ra cả.”

Điêu Dung cứ thế nhớ lại từng chuyện, bỗng “à” một tiếng: “Đúng rồi, còn chuyện ở đám tang bà Trần. Lúc đó cậu cũng thấy tôi chạm vào yết hầu cậu ấy đúng không?”

Ngón tay Lâm Vũ Sinh bất giác siết chặt ga giường, nhưng cậu vẫn cúi đầu, không hề ngẩng lên.

Thấy vậy, Điêu Dung vội vàng giải thích:

“Hôm đó là tôi l* m*ng. Ở quê tôi, nếu trong đám tang người già mà xuất hiện động vật nhỏ thì không được chạm vào người — làm vậy sẽ mang điềm xấu cho con cháu. Lúc đó trên yết hầu cậu ấy đậu một con bướm đêm rất nhỏ, tôi nói rồi mà cậu ấy không tự phủi được, nên tôi mới giơ tay gạt nó đi.”

Nước hôm ấy lạnh buốt, Lâm Vũ Sinh đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau buốt khi vục tay rửa mặt, cũng như nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra lúc đó.

Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ, một hành động ám muội, vượt quá ranh giới như vậy, sau cùng lại có một sự thật đơn giản đến thế đứng sau.

“Tôi nói mấy chuyện này, thứ nhất là vì thật sự thấy áy náy chuyện mình sơ suất hồi đó. Thứ hai, với tư cách là đồng nghiệp của cậu ấy, tôi không mong được cộng điểm gì trong lòng cậu… chỉ hy vọng ít nhất đừng để cậu ấy bị trừ điểm.”

Lâm Vũ Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên. Đèn trong phòng bệnh sáng trưng như ban ngày, Điêu Dung ngồi đó, cả người toát ra vẻ chỉnh chu, tao nhã, không hề để lộ chút gì u ám.

Thật ra, ấn tượng của Lâm Vũ Sinh về Điêu Dung chưa bao giờ xấu. Điêu Dung giống như một con công kiêu hãnh và xinh đẹp, nhưng lại chẳng bao giờ dùng bộ lông sặc sỡ của mình để đâm người khác — ngược lại, y luôn lễ độ và dịu dàng.

“Tôi hiểu rồi.”

Lâm Vũ Sinh buông tay, vỗ nhẹ lên chỗ ga giường bị vò nhàu, giọng nhạt nhẽo: “Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng… với tôi, anh ta chẳng có cộng hay trừ điểm gì cả.”

“Tại sao?”

“Vì tôi sẽ không quay lại với anh ta.”

Khi chữ cuối cùng trong câu nói của Lâm Vũ Sinh vừa thốt ra, cửa phòng bệnh cũng vừa khéo mở ra.

Trọng Dương Hạ xuất hiện ở cửa, cánh tay trái bó bột treo trước ngực, tay phải còn đang truyền dịch. Vệt máu bên tóc mai vẫn chưa lau sạch hết, vài lọn tóc bị máu làm bết lại, trán quấn băng gạc, má trái sưng đỏ bóng lên — cả người trông vô cùng thê thảm.

Kha Đồ giơ bình truyền dịch lên, có phần ngượng ngùng giải thích với hai người trong phòng: “Cậu ta nhất quyết đòi qua thăm cậu, tôi thật sự không ngăn nổi…”

Điêu Dung đứng dậy, nhíu mày, thoáng lộ vẻ lo lắng.

Nhưng Trọng Dương Hạ không bước vào, chỉ đứng ngay cửa, ánh mắt dán chặt trên người Lâm Vũ Sinh.

Bốn người cứ thế im lặng, mỗi người có một suy nghĩ suy nghĩ riêng, bầu không khí tràn ngập sự im lặng khó diễn tả thành lời, thời gian như ngưng đọng lại mười mấy giây trong khoảnh khắc này.

“Tôi không sao.”

Lâm Vũ Sinh rất lâu sau mới nhìn lên, chạm mắt với Trọng Dương Hạ: “Anh về đi.”

Kha Đồ chỉ cảm thấy thái dương mình giật giật, trong lòng có cả ngàn câu“má ơi”gào thét không thôi — trời mới biết hôm nay anh ta đã trải qua cái gì!

Rõ ràng tan làm còn hí hửng xách đồ về nhà, ai ngờ nhận được cuộc điện thoại báo Trọng Dương Hạ bị người ám sát, xảy ra tai nạn nghiêm trọng giữa đường.

Kha Đồ hoảng tới mức quên cả mang tất, lao như bay đến bệnh viện. May mà chỗ xe đâm trúng bức tường đá lại vừa khéo có một vết lõm, Trọng Dương Hạ mới không bị ép bẹp ngay tại chỗ — chỉ là giơ tay trái lên che đầu nên gãy mất tay, máu chảy đầy mặt, đúng là mạng lớn.

Kha Đồ với Điêu Dung, mỗi người trông chừng một bên.

Nghe nói Lâm Vũ Sinh tỉnh lại, Trọng Dương Hạ nhất quyết đòi sang thăm. 

Bác sĩ mà ngăn, hắn liền doạ tự rút kim truyền, nhìn bộ dạng sắp phát điên đến nơi, Kha Đồ đành vội vàng dắt người sang đây.

Ai ngờ khó khăn lắm mới lết được đến cửa, vừa mở cửa ra đã nghe thấy bên trong giọng Lâm Vũ Sinh vang lên, bảo sẽ không quay lại với Trọng Dương Hạ. Nhìn thấy hắn mà chẳng hỏi han lấy một câu, còn đuổi người về…

Kha Đồ len lén nghiêng đầu nhìn Trọng Dương Hạ, sợ hắn xúc động quá, túm luôn dây truyền dịch treo cổ tại chỗ.

“Hay là…”

Khắc Đồ dè dặt khuyên nhủ: “Chúng ta về trước đi? Lát nữa cảnh sát còn đến lấy lời khai, hai người cũng nghỉ ngơi chút…”

Nước biển chảy theo tĩnh mạch, như là cũng khiến tim Trọng Dương Hạ lạnh buốt theo. Hắn lặng lẽ nhìn Lâm Vũ Sinh một lúc, rồi chỉ khẽ nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, có lẽ vì đang bị thương nên từng bước chân đều nặng nề hơn rất nhiều.

Kha Đồ vội vã đi theo sau, mấy lời an ủi đã lên đến miệng mà chưa kịp nói ra thì đã bị cắt ngang.

“Ra cầu thang hút điếu thuốc.”

Giọng Trọng Dương Hạ khàn khàn, trầm thấp.

“Đừng mà!”

Khắc Đồ sắp phát điên: “Đại ca ơi, giờ cậu đang bị thương đấy, hút gì nữa?!”

Thuốc tê vừa mới hết tác dụng, giờ đúng là lúc đau đến muốn chết, vậy mà hắn còn hút thuốc được sao?

Sự thật chứng minh — Trọng Dương Hạ đúng là hút được.

Chỉ là cả người hắn khẽ run lên, như thể từng cơ đều đang gắng gượng chịu đựng cơn đau dữ dội.

Kha Đồ đứng trên bậc thang, giơ chai truyền dịch, mặt mày rầu rĩ: “Đau không?”

Trọng Dương Hạ lắc đầu.

Khắc Đồ lại hỏi: “Ý của tôi là… nghe cậu ấy nói thế, cậu có đau không?”

Giữa làn khói thuốc lờ mờ, Trọng Dương Hạ khựng lại vài giây, tay run run kẹp điếu thuốc đưa lên môi, giọng mơ hồ: “Có chút.”

Bình Luận (0)
Comment