Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 85

Edit & beta: Yan

Từ cảnh sát Lâm Vũ Sinh mới biết Dương Văn Hiên đã phát điên.

Anh ta dùng chìa khóa dự phòng lén lái chiếc Porsche trong nhà vốn đã bị niêm phong ra ngoài, quyết tâm phải tông chết Trọng Dương Hạ.

Sau vụ tai nạn xe, việc đầu tiên anh ta làm không phải bỏ chạy, mà là dừng lại quan sát.

Thấy Lâm Vũ Sinh vẫn còn quay đầu được, anh ta định tông thêm lần nữa, muốn đâm bẹp luôn chiếc Bentley.

May mà Trọng Dương Hạ đã bảo Lâm Vũ Sinh báo cảnh sát từ trước, nên cảnh sát nhanh chóng tới nơi, bắt anh ta tại chỗ.

Trong đầu Laam Vũ Sinh vẫn hiện lên gương mặt của Dương Văn Hiên — một kẻ vốn có ngoại hình không tệ, lại có gia thế tốt, vậy mà không hiểu sao lại không thể “trưởng thành thành một cái cây thẳng tắp”.

(Không thể trở thành người ngay thẳng, đàng hoàng).

“Đừng sợ.” Diêu Dung thấy Lâm Vũ Sinh thất thần, tưởng cậu còn sợ hãi nên mở miệng an ủi: “Trọng Dương Hạ sẽ không để cậu phải nhìn thấy Dương Văn Hiên lần nào nữa đâu.”

Với việc Dương Văn Hiên vào tù, vầng hào quang năm xưa của nhà họ Dương cũng hoàn toàn tắt lịm, không còn chút hy vọng vực dậy.

Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ ở bệnh viện một tuần thì xuất viện về nhà.

Thật ra Lâm Vũ Sinh cũng không bị thương nặng gì, chỉ muốn mau chóng về đi làm lại.

Còn Trọng Dương Hạ vốn nên ở lại viện thêm vài ngày, nhưng nghe Lâm Vũ Sinh đòi xuất viện thì anh cũng nhất quyết đòi về theo.

Lâm Vũ Sinh vừa lấy cốc hứng nước vừa liếc Trọng Dương Hạ đang đứng cạnh, giọng hơi bực bội: “Thật không hiểu anh đang nghĩ gì. Ở bệnh viện có người lo ăn lo uống lo chăm sóc không tốt à? Phải lẽo đẽo theo tôi về nhà làm gì?”

“Ở bệnh viện ngột ngạt lắm.”Trọng Dương Hạ giải thích một câu, rồi đổi chủ đề: “Muốn gọi dì giúp việc ở hẳn trong nhà không? Tay tôi bất tiện, dì ấy có thể giúp em làm việc.”

Thật ra cũng chẳng có việc gì cần giúp quá nhiều — dì giúp việc mỗi ngày đều đến nấu cơm đúng giờ, đợi họ ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về.

Lâm Vũ Sinh nghĩ một lúc, tuy trong nhà có phòng cho người giúp việc, nhưng cậu vẫn không quen lắm với việc phải sống chung với một người phụ nữ lớn tuổi xa lạ, dù cũng chẳng mấy khi chạm mặt.

Huống hồ bây giờ người cần được chăm sóc hơn lại là Trọng Dương Hạ.

“Nhà là của anh, anh muốn thế nào thì cứ làm.”Lâm Vũ Sinh nói.

Ánh mắt Trọng Dương Hạ lướt qua gương mặt Lâm Vũ Sinh lặng lẽ quan sát

Ở một khía cạnh nào đó, hắn rất hiểu Lâm Vũ Sinh— mỗi khi không vui, không thích, hoặc tâm trạng bực bội, lông mày cậu sẽ khẽ nhíu lại, động tác làm việc sau đó cũng vô thức mạnh hơn một chút.

Cũng chính vì hiểu rõ tính cách bướng bỉnh của Lâm Vũ Sinh nên Trọng Dương Hạ mới bị câu nói kia ở bệnh viện làm đau lòng.

Lâm Vũ Sinh giống như một con trâu thường ngày trông thì hiền lành nhưng thật ra rất cứng đầu — không đụng tường nam thì không quay đầu.

Giống hệt như năm đó cậu thích Trọng Dương Hạ, đã xác định rồi thì nhất quyết không buông, khó khăn nguy hiểm gì cũng vượt qua, chẳng có gì cản nổi tình cảm của cậu.

Nhưng bây giờ, Lâm Vũ Sinh đã thu lại tình cảm ấy, đã đâm vào bức tường nam, đầu cũng đã máu me be bét.

Vậy thì phải thuyết phục cậu thế nào đây?

Rằng bức tường giờ không còn cứng nữa, hay là thử thêm lần nữa đi?

Cuối cùng thì dì giúp việc vẫn không ở lại trong nhà, Trọng Dương Hạ dù một tay còn treo băng nhưng vẫn rất ổn, tự lo cho bản thân được.

Lâm Vũ Sinh nhìn hắn mỗi ngày ra ngoài vẫn ăn mặc chỉn chu bóng bẩy, chỉ là cái cà vạt thì luôn lệch ngả nghiêng.

Mỗi lần phát hiện ánh mắt Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ sẽ dừng lại, dùng ánh nhìn không quá lộ liễu nhưng dịu dàng nhìn cậu.

Lâm Vũ Sinh đoán chắc hắn rất muốn cậu giúp chỉnh lại cà vạt.

Thế là Lâm Vũ Sinh vờ như không thấy, lách người ra cửa.

Người muốn giúp Trọng tổng chỉnh cà vạt chắc phải xếp hàng dài, nhưng Lâm Vũ Sinh lại bận xếp hàng mua bánh kẹp ở quán mà cậu rất thích.

Quý Tích cũng nghe nói về vụ tai nạn xe chấn động đó, anh ta im lặng hai giây, rồi cảm thán: “Hắn đúng là coi cậu còn quan trọng hơn cả mạng sống.”

Trong tình huống ấy, bản năng con người là tự cứu mình, thế mà Trọng Dương Hạ lại chọn cách bảo vệ Lâm Vũ Sinh tuyệt đối.

“Vũ Sinh, cậu có cảm động không?” Quý Tích hỏi.

Chiếc bánh kẹp còn hơi nóng Lâm Vũ Sinh thổi một hơi, cắn một miếng, nghĩ ngợi rồi đáp:

“Tôi cảm động, cũng rất bất ngờ… nhưng tôi không muốn dao động, tôi không muốn quay lại với hắn.”

“Vì sao?”Quý Tích hỏi.

Vì sao ư? Thật ra chính Lâm Vũ Sinh cũng không nghĩ ra được câu trả lời rõ ràng.

Cậu chỉ biết mình không muốn Trọng Dương Hạ chết, tuyệt đối không muốn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sau chuyện ngoài ý muốn này, cậu cảm động đến mức muốn quay lại.

Trước đây, cậu đã mất rất nhiều thời gian mới gỡ được cuộn chỉ rối trong đầu mình — gỡ ra, chải thẳng, thế mà giờ đây nó lại bắt đầu rối tung lên, quấn lấy nhau.

Cậu không thích cảm giác này, vì thế mấy ngày liền cậu tỏ ra không dễ chịu gì với Trọng Dương Hạ.

“Tâm trạng không tốt à?” Trọng Dương Hạ về đến nhà, thấy Lâm Vũ Sinh đang ngồi trên thảm phòng khách đọc sách.

Bây giờ cậu không còn cố tình tránh mặt Trọng Dương Hạ như lúc mới dọn đến nữa — khi ấy ngoài giờ ăn, cậu hầu như chỉ ru rú trong phòng học bài.

Chỉ là quá trình học hành thì khó tránh khỏi nhàm chán, mà chiếc giường lớn trong phòng lại quá cám dỗ.

Nên bây giờ Lâm Vũ Sinh thỉnh thoảng ra phòng khách ngồi đọc, mệt thì có thể vào bếp lấy mấy món ăn vặt dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn, vừa ngắm cảnh sông Linh Giang bên ngoài, vừa thưởng thức đồ ăn ngon.

Nhưng hôm nay Lâm Vũ Sinh chẳng có tâm trạng, còm lật sách mạnh tay — cũng chính vì thế mà Trọng Dương Hạ đoán được cậu đang không vui.

Lâm Vũ Sinh không buồn ngẩng đầu, coi Trọng Dương Hạ như không khí.

“Gần đây Cố Cảnh Dục đang hành động khá nhiều, tôi đã sắp xếp tài xế đưa đón em đi làm.”

Trọng Dương Hạ ngồi xuống ghế sofa, cách Lâm Vũ Sinh một khoảng không gần không xa, đúng một tầm tay — không quá thân mật, nhưng cũng không quá xa cách.

Việc Cố Cảnh Dục điều tra Trọng Dương Hạ chỉ là vấn đề thời gian, hai nhà thế lực ngang ngửa nhau, nhưng nhà họ Cố bây giờ cũng chưa đến lượt Cố Cảnh Dục muốn làm gì thì làm, nên ngoài mặt cậu ta không dám manh động.

Nhưng Cố Cảnh Dục cũng là kẻ điên, không chừng lại nghĩ ra trò gì quái gở, kiểu như bắt Lâm Vũ Sinh đi đổi lấy Quý Tích chẳng hạn.

Giống như chuyện “Hồ lô oa cứu ông nội”, cứ lặp đi lặp lại chẳng có kết thúc.

Lâm Vũ Sinh gật đầu đồng ý, cậu cũng tuyệt đối không muốn Quý Tích phải quay lại bên Cố Cảnh Dục.

Trọng Dương Hạ khẽ thở phào.

Dạo gần đây Lâm Vũ Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt rõ ràng là chẳng ưa nổi, tuy không hiểu vì sao, nhưng may mắn là cậu không từ chối đề nghị này — an toàn của Lâm Vũ Sinh đối với Trọng Dương Hạ vẫn là quan trọng nhất.

Giữa hai người lại rơi vào tĩnh lặng.

Nhà cách âm rất tốt, không nghe thấy âm thanh của sông Ling Giang bên ngoài.

Lâm Vũ Sinh ngơ ngẩn nhìn ra ngoài một lúc, chợt nhận ra có ánh mắt vẫn luôn dừng trên gò má mình, bèn quay đầu lại, nhìn thẳng vào đối phương.

Vết thương do vụ tai nạn để lại, trừ bàn tay ra thì gần như đã lành, chỉ còn vết rách nhỏ trên trán Trọng Dương Hạ để lại một vết sẹo hồng nhạt.

Lâm Vũ Sinh nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt — so với nhiều năm trước, Trọng Dương Hạ đã chín chắn hơn, ngũ quan cứng rắn, ánh mắt cũng sâu thẳm, khó đoán hơn.

Nói ra thì Lâm Vũ Sinh rất ít khi nghĩ về chuyện cũ, nhưng lúc này bất giác ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện racậu đã quen Trọng Dương Hạ bảy năm rồi.

Bảy năm trước, mùa hè năm đó rực rỡ đến mức chói chang, ánh mặt trời gay gắt.

Lâm Vũ Sinh nhảy khỏi thuyền, lao thẳng vào ánh mắt Trọng Dương Hạ — chỉ một ánh nhìn mà khắc ghi cả đời.

Trước đây cậu luôn nghĩ không có Trọng Dương Hạ thì không được.

Sau này ly hôn, dù rất đau khổ, nhưng cuối cùng cậu cũng tự thuyết phục mình chấp nhận được. Cho đến khi Trọng Dương Hạ giam cậu lại, cậu bắt đầu hận hắn, chỉ mong cả đời này đừng bao giờ gặp lại nữa.

Cảm xúc lên cao rồi rơi xuống vực, tình yêu bùng lên rồi tan vỡ.

Hôm nay, Lâm Vũ Sinh mới thực sự cảm thấy mình đã bình tĩnh lại, có thể thản nhiên mà nhìn thẳng vào gương mặt này của Trọng Dương Hạ.

Nhìn càng lâu, cậu càng thấy vết sẹo kia khá chướng mắt.

“Đợi tôi một chút.” Lâm Vũ Sinh đi vào phòng, lấy ra một tuýp thuốc rồi đưa cho Trọng Dương Hạ: “Này, đây là thuốc mờ sẹo tôi nghiên cứu cùng sư phụ.”

Trọng Dương Hạ sững người, lúc nhận lấy, đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào tay Lâm Vũ Sinh.

“Cảm ơn em.”

Ánh hoàng hôn rải xuống mặt sông, dòng nước lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà, Lâm Vũ Sinh quay mặt đi, trở về phòng.

Màm đenm buông xuống, tĩnh lặng không có chút tiếng động nào.

Lâm Vũ Sinh trằn trọc khó ngủ, trở mình mấy lần.

Mãi đến khi kính cửa sổ vang lên tiếng tí tách, cậu quay đầu mới phát hiện thì ra trời đã đổ mưa.

Nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.

“Ầm ——”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Vũ Sinh bật dậy khỏi giường, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, bên ngoài hình như có thứ gì đó phát nổ.

Cậu mở cửa phòng thấy đèn bếp vẫn sáng, Lâm Vũ Sinh bước tới, mắt lập tức mở to.

Trọng Dương Hạ mặc đồ ngủ đứng bên bếp, tay phải còn hơi giơ lên, cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh mắt Lâm Vũ Sinh nhìn sang bên cạnh, trên bếp là hai lát bánh mì, một chai nhựa lật ngược, tường, sàn nhà, khắp người Trọng Dương Hạ đều dính thứ gì màu đỏ đỏ.

“Tôi tưởng…”Trên mặt Trọng Dương Hạ hiếm hoi hiện lên chút lúng túng, hắn hạ tay xuống, giải thích: “Tôi tưởng đây là mứt dâu, định mở ra, nhưng… nó phát nổ rồi.”

Lâm Vũ Sinh mím môi, nhìn người đàn ông trước mắt — mái tóc rối bời rủ xuống trán, một tay treo băng, một tay buông thõng bên người, trông vừa lúng túng vừa bất lực.

“Đó là ớt băm dì giúp việc tự làm mấy hôm trước.” Khóe miệng Lâm Vũ Sinh hơi giật, rồi lại cố nén xuống.

“Ồ.” Trọng Dương Hạ quay người tìm một cái khăn lau bếp, càng lau càng bẩn, bóng lưng càng lúc càng lúng túng, vụng về.

“Anh ra ngoài đi.”Lâm Vũ Sinh lên tiếng: “Để tôi dọn sơ qua đã.”

Trọng Dương Hạ không nhúc nhích, Lâm Vũ Sinh lại nói: “Đi tắm đi, người anh toàn mùi ớt.”

“Để đấy đi, em đừng dọn, mai tôi gọi người tới dọn.”

Trọng Dương Hạ vừa nói vừa tự cảm thấy toàn thân mình toàn mùi ớt, sợ làm Lâm Vũ Sinh khó chịu nên cũng quay người rời khỏi bếp.

Lâm Vũ Sinh  dọn dẹp qua loa, rồi nấu một bát mì, bưng ra đặt lên bàn ăn.

Chưa đến hai phút sau, Trọng Dương Hạ đã thay quần áo bước ra, tóc vẫn còn ướt, trên đỉnh đầu vẫn dính mấy mảnh ớt.

Lâm Vũ Sinh nhìn hai lần, không nói gì.

“Sinh Sinh, cảm ơn em.”

Trọng Dương Hạ chân thành nói.

Hắn đã không nhớ nổi lần cuối được ăn mì Lâm Vũ Sinh nấu là khi nào, giờ ngồi xuống, ăn từng miếng lớn như thể bị bỏ đói.

Trong lúc Trọng Dương Hạ giơ tay, Lâm Vũ Sinh lại thấy trên cổ tay phải hắn vẫn còn vết ớt dính.

Bây giờ tay trái Trọng Dương Hạ không tiện, cũng không rõ bình thường hắn tắm rửa thế nào, nghĩ thôi cũng biết là chẳng dễ dàng.

Không đứng lại lâu, Lâm Vũ Sinh quay người trở về phòng.

Chưa được bao lâu, cửa phòng đã bị gõ.

“Có chuyện gì?”

“Muốn nhờ em giúp một chút.”Trọng Dương Hạ chỉ tay l*n đ*nh đầu mình, rồi lại chỉ cổ tay: “Người tôi toàn mùi ớt, cay lắm, tôi tự tắm không sạch.”

Nước nóng từ vòi sen xả xuống ào ào, chạm với không khí liền hóa thành vô số giọt nước li ti, hơi nước bốc lên làm mờ cả phòng tắm, khiến xung quanh trở nên mờ ảo.

Trọng Dương Hạ c** tr*n, ngồi trong bồn tắm*, Lâm Vũ Sinh cầm vòi sen, giọng nhàn nhạt ra lệnh: “Ngửa đầu ra, gội đầu đi.”

Trọng Dương Hạ gác đầu lên mép bồn tắm, ngước mắt nhìn Lâm Vũ Sinh từ dưới lên, qua làn hơi nước mỏng manh, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, quấn quýt.

Lâm Vũ Sinh nhận ra điều đó, nhưng không nhìn lại, nhanh chóng xả sạch nước, rồi lấy khăn lau đầu cho Trọng Dương Hạ.

“Ê, anh ngồi dậy làm gì?”Lâm Vũ Sinh buông tay ra, Trọng Dương Hạ đội khăn trên đầu ngồi thẳng dậy, khăn tắm khá to che luôn cả gương mặt hắn.

Lâm Vũ Sinh “chậc” một tiếng, cúi người định gỡ khăn xuống, vừa chạm tay vào, khăn tắm trượt xuống, để lộ đôi mắt Trọng Dương Hạ, nóng bỏng, sâu thẳm.

Lâm Vũ Sinh như bị ánh mắt đó giữ chặt, ngẩn người ra.

Trên người Trọng Dương Hạ vẫn còn đọng những giọt nước, hắn cụp mắt nhìn Lâm Vũ Sinh, mọi thứ chỉ xảy ra trong vỏn vẹn hai giây.

Hắn chợt nhớ đến căn nhà gỗ ở Hà Hoa Đường năm nào, trong phòng tắm chật hẹp ấy là lần đầu tiên của hắn và Lâm Vũ Sinh.

Khi đó cũng là hơi nước mờ ảo, nhưng đôi mắt Lâm Vũ Sinh sáng hơn cả ánh trăng.

“Anh…” Lâm Vũ Sinh vừa thốt ra một chữ.

Trọng Dương Hạ chống tay lên thành bồn tắm, bất ngờ nghiêng người hôn cậu.

Đôi môi Lâm Vũ Sinh không lạnh như những lời cậu từng nói, mà ấm áp, mềm mại, chính là hương vị mà Trọng Dương Hạ đã mong nhớ suốt bao năm.

Nhận ra Lâm Vũ Sinh cứng người trừng mắt, như thể cả người bị ai đó ấn nút tạm dừng, Trọng Dương Hạ không kiềm được mà lấn tới, đưa lưỡi l**m nhẹ môi dưới của Lâm Vũ Sinh.

Có hơi nhột, Lâm Vũ Sinh theo phản xạ ngửa ra sau, nhưng Trọng Dương Hạ lại đuổi theo, dán chặt lại, thậm chí không còn thoả mãn với bên ngoài, muốn luồn sâu hơn.

Động tác đó khiến Lâm Vũ Sinh như bừng tỉnh, cậu đột ngột lùi lại, không nghĩ ngợi gì mà vung tay lên.

“Bốp——”

Tiếng tát vang khắp phòng tắm.

Mặt Trọng Dương Hạ bị đánh lệch sang một bên, Lâm Vũ Sinh đứng phắt dậy,bàn tay vừa nóng rát vừa run lên.

“Anh điên rồi à?!”Lâm Vũ Sinh thở hổn hển, đưa tay lau môi mình.

Trọng Dương Hạ đột nhiên đứng dậy,bước ra khỏi bồn tắm, bước từng bước áp sát Lâm Vũ Sinh, hắn tiến một bước, Lâm Vũ Sinh lùi một bước.

Cho đến khi lưng cậu chạm vào tường lạnh buốt làm Lâm Vũ Sinh giật bắn mình, Trọng Dương Hạ giơ tay phải ôm chặt lấy cậu, cụp mắt nhìn xuống, giọng trầm khàn thấp đến khó tin: “Sinh Sinh.”

Hắn gọi tên Lâm Vũ Sinh, như thể có vô vàn điều muốn nói, nhưng lại như chẳng thể nói ra điều gì.

Qua một lúc Trọng Dương Hạ lại cúi đầu xuống.

Lâm Vũ Sinh không từ chối, cũng không nhắm mắt, thậm chí khi Trọng Dương Hạ luồn vào, cậu tê dại mở miệng ra.

Một phút, hai phút… năm sáu phút trôi qua, hơi thở của Trọng Dương Hạ dần trở nên nặng nề, trong mắt là cơn sóng cảm xúc cuộn trào, hắn khàn giọng gọi: “Sinh Sinh.”

Đôi môi Lâm Vũ Sinh bóng nước, phơn phớt hồng, đầy mê hoặc nhưng cậu không nói gì, mở mắt ra nhìn mà chẳng để lộ chút cảm xúc nào.

Trọng Dương Hạ say sưa nhìn lại muốn hôn tiếp.

Không ngờ Lâm Vũ Sinh bất ngờ kéo tay phải của hắn xuống, ấn thẳng xuống phía dưới củ mình

Đồng thời giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Trọng Dương Hạ, tôi chán anh rồi, với anh tôi không lên nổi.”

Bình Luận (0)
Comment