Edit & beta: Yan
Ngày trước Lâm Vũ Sinh đã từng thích Trọng Dương Hạ đến mức nào?
Thích đến mức chỉ cần Trọng Dương Hạ ngoắc tay, tim cậu đã đập như sấm, Trọng Dương Hạ hôn một cái, cậu cứng đến phát đau.
Nhưng giờ đây, Lâm Vũ Sinh ngửa đầu nhìn hắn một cách vô cảm, tay cậu ấn xuống không còn như đang v**t v*, mà giống như đang giơ cao một thanh kiếm sắc, tàn nhẫn, dứt khoát mà đâm thẳng vào tim Trọng Dương Hạ.
Nếu không thì vì sao? Tim Trọng Dương Hạ đau nhói từng cơn.
Những giọt nước từ mái tóc hắn nhỏ xuống bờ vai Lâm Vũ Sinh,thấm vào áo trắng, biến thành một đám mây xám nhạt nhỏ xíu, méo mó.
Hắn vẫn cố chấp nhìn sâu vào đáy mắt Lâm Vũ Sinh, cố dùng ánh mắt khuấy động mặt nước phẳng lặng ấy, nhưng thật lâu, vẫn chẳng tạo nổi một gợn sóng.
Hai người rõ ràng gần nhau đến vậy, gần đến mức hơi thở như quấn lấy nhau.
Vậy mà khoảnh khắc này, nhìn vào đôi mắt Lâm Vũ Sinh vô hồn, không có chút ánh sáng nào, Trọng Dương Hạ lại đau đớn nghĩ: Hay là… để Lâm Vũ Sinh đi đi.
Để cậu đi đi.
Lâm Vũ Sinh đã không còn yêu hắn nữa, giữ cậu bên mình chỉ là lãng phí quãng đời quý giá của cậu, có lẽ… có lẽ nếu rời xa hắn, Lâm Vũ Sinh sẽ sớm gặp được một người tốt, bắt đầu với một mối tình mới.
Nghĩ đến đây, bụng Trọng Dương Hạ bỗng co thắt, kéo theo cơn đau dữ dội và cảm giác choáng váng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, lông mày nhíu chặt lại.
Hơi nước trong phòng tắm tan bớt, nên sự thay đổi ấy Lâm Vũ Sinh đều nhìn thấy rõ.
Trọng Dương Hạ có vấn đề về sức khỏe, cậu biết điều đó.
“Thuốc ở đâu?”Lâm Vũ Sinh bước ngang sang một bước.
Trọng Dương Hạ phản ứng rất mạnh, lập tức theo sát, lại ôm chặt lấy cậu.
Hắn cụp mắt xuống, *mhàng mi in bóng đổ một mảng tối nhỏ, lắc đầu, thì thầm nói:
“Đừng đi.”
“Tôi đi lấy thuốc cho anh.” Lâm Vũ Sinh giải thích: “Cảm xúc của anh không nên kích động quá.”
Quá kích động sẽ phát bệnh, Lâm Vũ Sinh cảm thấy có lẽ mình sẽ không chịu nổi.
Trên trán Trọng Dương Hạ bắt đầu đổ mồ hôi, tay trái treo trước ngực nên khi ôm Lâm Vũ Sinh cũng không siết chặt được, l điều đó càng khiến hắn bực bội, thái dương đau từng đợt, trong tai bắt đầu ù đi.
Trong đầu hắn có hai ý kiến thôi thúc trái ngược đang kịch liệt đấu đá nhau — một bên là thả Lâm Vũ Sinh đi, bên kia lại là dù thế nào cũng phải giữ chặt lấy cậu.
Lông mày hắn càng lúc càng nhíu chặt, hơi thở trở nên gấp gáp, mỗi lần hít vào đều quặn lên rất đau đớn.
Trọng Dương Hạ ôm lấy Lâm Vũ Sinh, cuống họng bỗng trào lên vị tanh, khiến hắn khẽ há miệng, dòng máu nóng hổi liền tràn ra khóe môi.
Lâm Vũ Sinh cảm giác trên vai mình nhỏ xuống thứ chất lỏng ấm nóng nào đó, ban đầu cậu cứ tưởng là nước mắt của Trọng Dương Hạ, nhưng hơi thở của đối phương bất thường, Lâm Vũ Sinh liền lùi lại nửa bước.
Tay hình như đã không còn chút sức lực, Trọng Dương Hạ buông Lâm Vũ Sinh ra, quay sang lau khóe môi mình.
“Anh…”Lâm Vũ Sinh hơi hoảng: “Sao vậy? Đi, đến bệnh viện!”
Nhưng lúc này, Trọng Dương Hạ đã chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào, trong đầu hắn chỉ mơ hồ bắt được chữ “đi”.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt như bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, trông bi thương và tuyệt vọng đến cùng cực, giọng hắn trầm khàn, hơi run cầu xin: “Đừng đi… tôi cũng chỉ còn lại mình em thôi…”
Nói xong, Trọng Dương Hạ lại chầm chậm cúi đầu xuống hôn Lâm Vũ Sinh.
Động tác của hắn không nhanh, Lâm Vũ Sinh có thừa thời gian để né tránh.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, một giọt lệ trượt xuống khóe mắt Trọng Dương Hạ, rồi hóa thành một đám mây nhỏ rơi lên ngực Lâm Vũ Sinh.
Nụ hôn mang theo mùi máu tanh, không còn mãnh liệt, vồ vập như khi nãy, mà ngược lại là rất dịu dàng như thể đang hôn báu vật quý giá nhất thế gian này, nên thận trọng, dè dặt, dường như ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.
Lâm Vũ Sinh đứng yên, với tình trạng của Trọng Dương Hạ lúc này chỉ cần cậu dùng một tay cũng có thể đẩy hắn ngã xuống đất, nhưng thứ khiến cậu bất ngờ không phải là nụ hôn tuyệt vọng, dai dẳng này…..
Mà là những lời Trọng Dương Hạ vừa nói.
Nhớ lại rất lâu về trước, Lâm Vũ Sinh cũng từng đứng trên đường phố thành phố Z, nhìn sự náo nhiệt phồn hoa nơi đây mà nước mắt trào ra.
Vì một người, cậu bất chấp tất cả lao đến đây, khi yêu không hề cảm thấy cô đơn, từng phút từng giây đều ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng khi tình yêu tan vỡ, Trọng Dương Hạ nói lời kết thúc, cậu dốc hết sức níu kéo cũng vô ích, lúc đó cậu cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bởi vì khi quay đầu nhìn lại, cậu phát hiện mình chẳng còn nơi nào để trở về nữa.
Quá khứ chẳng thể quay lại, quê hương cũng chẳng thể về, ngay cả người mẹ thương yêu cũng khó mà gặp lại.
Tiền trong thẻ của Lâm Vũ Sinh nhiều đến mức trước đây cậu không dám mơ, vậy mà trái tim lại trống rỗng.
Trọng Dương Hạ từng là cả thế giới của cậu, cuộc sống của cậu xoay quanh hắn, bỗng một ngày thế giới ấy đẩy cậu ra ngoài, thế là cậu rơi vào khoảng không vô định.
Lâm Vũ Sinh đã mất nhiều thời gian mới bước ra khỏi bóng tối, còn Trọng Dương Hạ thì vẫn kẹt ở nơi đó.
Hắn có gì chứ? Nhìn bề ngoài thì có tất cả, nhưng thực ra lại như chẳng có gì.
Cho dù bây giờ hắn có vẻ ngoài hào quang rực rỡ, được người người kính trọng, nhưng tất cả những mối quan hệ đó đều xoay quanh lợi ích, không có ai — không một ai — thật lòng yêu hắn.
Nụ hôn này không sâu, cũng chẳng mãnh liệt.
Không có h*m m**n, chỉ có sự trân trọng và lưu luyến.
Lâm Vũ Sinh không đáp lại, Trọng Dương Hạ cũng chỉ hôn một cách thành kính, chậm rãi, giữa môi răng toàn mùi tanh của máu, đến khi hắn buông ra, môi hai người đều sưng đỏ.
“Đừng sợ.”Trọng Dương Hạ khẽ an ủi Lâm Vũ Sinh.
“Dạ dày anh có vấn đề, xúc động quá sẽ thành ra thế này.”
Lâm Vũ Sinh không sợ, chỉ là cậu nhớ thuốc kiểm soát cảm xúc sẽ làm hại dạ dày, ruột, nhìn tình trạng hiện tại của hắn, cậu cũng không dám cho Trọng Dương Hạ uống thuốc nữa.
“Uống chút nước ấm trước đã, mai rồi uống thuốc.”Lâm Vũ Sinh xoay người lấy áo choàng tắm khoác lên người Trọng Dương Hạ, không nói thêm lời nào dễ kích động hắn dắt hắn ra khỏi phòng tắm.
Lần đầu thấy Trọng Dương Hạ ngoan ngoãn như vậy, bảo ngồi đâu thì ngồi đó, bảo uống nước thì uống ngay.
Lâm Vũ Sinh ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt hắn khá hơn một chút mới hỏi: “Bệnh của anh… bác sĩ nói thế nào?”
“Tôi gần như đã ổn rồi.” Trọng Dương Hạ cầm cốc nước, mắt hơi khép lại nói: “Tôi đã điều trị tâm lý và dùng thuốc theo đơn, hiện tại rất ít khi mất kiểm soát như thế này.”
Bây giờ rất ít, nghĩa là trước đây đã từng, thậm chí là nhiều lần xảy ra chuyện như vậy.
Lông mày Lâm Vũ Sinh khẽ giật, sắc mặt cậu phức tạp.
“Tôi không sao.” Trọng Dương Hạ thấy sắc mặt Lâm Vũ Sinh không tốt, nhẹ nhàng đưa tay lên dùng đầu ngón tay lau vết máu đã khô nơi khóe môi cậu.
Lâm Vũ Sinh sững người trong chốc lát, hơi hơi né ra phía sau, theo phản xạ l**m môi.
Cổ họng Trọng Dương Hạ bất giác nghẹn lại, hắn dời mắt đi thành thật nói: “Vừa rồi, tôi đã nghĩ… hay là để em đi đi.”
Lâm Vũ Sinh đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trọng Dương Hạ.
Cậu không ngờ sự buông tay của Trọng Dương Hạ lại đến nhanh như vậy
Nước nóng trong ly thủy tinh khẽ sóng sánh, rơi vào tay hắn như thể trái tim hắn cuối cùng cũng lặng xuống sau giông bão.
“Sinh Sinh, trước đây tôi luôn cho rằng những người sa vào tình yêu đến mức đánh mất bản thân thật ngu ngốc, nhưng đến lượt tôi rồi, tôi mới hiểu.”
“Hiểu cái gì?”
Lâm Vũ Sinh hỏi: “Anh cũng thấy mình ngu ngốc? Giống mấy kẻ chỉ biết yêu đương mù quáng à?”
“Đúng vậy.” Trọng Dương Hạ cúi người đặt ly xuống bàn trà, nhìn thẳng vào mắt Lâm Vũ Sinh, nhẹ giọng nói: “Tôi là thằng ngu, tôi không muốn để em đi.”
Trên thương trường tung hoành ngang dọc, vậy mà trước mặt Lâm Vũ Sinh Trọng Dương Hạ lại thấy mình ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
Trước giờ chỉ nghe Trọng Dương Hạ chửi người khác, đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Sinh nghe thấy hắn tự chửi mình, nhất thời cậu cũng không biết nói gì.
Không khí lặng đi chốc lát.
“Tôi đã nói rồi, anh bảo vệ được đại ca bao lâu, tôi sẽ ở lại bấy lâu.”Lâm Vũ Sinh quay đi, không muốn chạm mắt với Trọng Dương Hạ: “Nhưng đừng như hôm nay nữa, tôi rất ghét.”
Nếu như ngay từ đầu yêu cầu của Trọng Dương Hạ không chỉ là giữ Lâm Vũ Sinh ở bên mà còn ép buộc quan hệ, thì thật ra Lâm Vũ Sinh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Trọng Dương Hạ đã không làm vậy.
Quay lại thành phố Z lâu như thế, chỉ có đêm nay Trọng Dương Hạ mới làm ra chuyện vượt quá giới hạn, còn trước đó hắn đều rất kiềm chế giống như hai người chỉ là bạn cùng thuê nhà bình thường.
“Tôi hứa với em.”Trọng Dương Hạ lập tức xin lỗi:
“Xin lỗi.”
Lâm Vũ Sinh nhìn hắn một lúc, khẽ thở ra một hơi, rồi cầm khăn khô ném lên đầu hắn.
Động tác lau tóc của Lâm Vũ Sinh chẳng thể gọi là dịu dàng nhưng Trọng Dương Hạ lại lim dim mắt tận hưởng, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Sau đêm hôm đó, mối quan hệ của hai người càng giống bạn cùng thuê nhà rất yên bình.
Trọng Dương Hạ vốn không phải người giỏi nói lời hoa mỹ, Lâm Vũ Sinh cũng thấy nhẹ nhõm khi hắn không nhắc tới, thỉnh thoảng hứng lên nấu canh, cũng gọi Trọng Dương Hạ cùng ăn.
Bình lặng trôi qua hai tháng, tay bó bột của Trọng Dương Hạ cuối cùng cũng được tháo ra. Hồi phục rất tốt, chỉ là để lại một vết sẹo dài 10cm trông như con rết, Trọng Dương Hạ thử cử động khớp khuỷu tay, Lâm Vũ Sinh thấy hắn lại đeo chiếc vòng may mắn.
“Bôi nhiều thuốc trị sẹo vào đi.” Lâm Vũ Sinh khẽ lườm ngồi khoanh chân lật sách, miệng lẩm bẩm đọc chữ.
“Hôm nay em gặp Tỉnh Cẩm à?” Trọng Dương Hạ vòng ra sau lưng ghế cũng nhìn vào cuốn sách trên tay Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu lên, gập sách lại, cậu biết ngay trong phòng khám Đông y vẫn còn tai mắt của Trọng Dương Hạ.
“Mẹ cậu ta bệnh, đến bốc thuốc.”
Lần gặp lại này, nói thật Lâm Vũ Sinh suýt không nhận ra.
Tỉnh Cẩm không còn dáng vẻ thuần khiết năm xưa ngược lại còn trang điểm nhẹ, xịt nước hoa nồng nặc. Thấy Lâm Vũ Sinh, cậu ta ngẩng cao đầu, tỏ vẻ cao cao tại thượng, nhưng đến lúc bốc thuốc thiếu hai trăm tệ, cậu ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Mấy người có mặt đều tò mò nhìn. Mẹ Tỉnh Cẩm đầu tóc đã bạc phơ, lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối cùng là Lâm Vũ Sinh nói với quầy thuốc miễn cho cậu ta hai trăm tệ đó.
“Cậu đắc ý lắm à?” Tỉnh Cẩm nghiến răng trợn mắt nhìn Lâm Vũ Sinh, giọng đầy khinh miệt: “Cậu cũng chỉ là thứ chẳng có nhà để về mà thôi.”
Không hiểu sao, đối mặt với lời nói móc của Tỉnh Cẩm Lâm Vũ Sinh lại thấy rất bình thường, cứ như đang nghe bản tin thời tiết.
“Sao cậu lại làm việc ở đây? Trọng Dương Hạ không cần cậu nữa à?”
Thần kinh.
Lâm Vũ Sinh khẽ nhếch khóe môi đáp:
“Phải phải phải, tôi giờ sa cơ lỡ vận đến mức không có cơm ăn.”
Tỉnh Cẩm khoanh tay không biết là Lâm Vũ Sinh cố ý nhấn mạnh cho chính mình nghe: “Tôi đã nói rồi, hắn không yêu cậu đâu, chỉ thương hại cậu thôi! Giống hệt như lúc trước dẫn cậu rời khỏi Hà Hoa Đường!”
Lâm Vũ Sinh nghe mà chẳng hiểu lắm: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Nói cậu là đồ đáng thương!” Tỉnh Cẩm có chút kích động, chồm hẳn người về phía trước, Lâm Vũ Sinh thấy trên cổ cậu ta còn in rõ dấu ngón tay: “Cậu tưởng là tôi hại cậu không được học đại học à? Tôi nói cho cậu biết, cả làng không ai muốn cậu đi học, tôi chỉ là người bị đẩy ra làm chuyện đó mà thôi.”
Đồng tử Lâm Vũ Sinh co lại, giọng vô thức cao hẳn lên: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Điên rồi à?”
“Bởi vì cậu là A Linh mà.” Tỉng Cẩm nhướng mày cười, trông như bị điên: “Cậu bị chọn khi đã lớn, thời gian nhập linh lại quá dài, làng chúng ta chưa từng có A Linh nào đi học đại học cả. Các trưởng lão sợ cậu ra ngoài rồi không quay về, nên mới tìm mọi cách không cho cậu học, họ muốn nhốt cậu mãi ở đó. Cho nên không ai nói cho cậu biết, cậu chính là A Linh.”
Lâm Vũ Sinh trợn mắt, cả người đứng đơ tại chỗ, lý trí thì bảo rằng lời Tỉnh Cẩm nói không đáng tin, chỉ là mấy lời điên rồ, nhưng lại có một giọng nói khác vang lên trong đầu: Tất cả đều là thật.
Mẹ không thể gặp mình, cả làng, kể cả ông nội, chú bác, cả nhà đều lừa mình, giấu mình.
“Ha ha ha ha.” Tỉnh Cẩm rất hài lòng với dáng vẻ thất thần, hoảng loạn của Lâm Vũ Sinh khi biết sự thật, cậu ta nghiêng đầu nhìn một lúc, để lại một câu: “Cuối cùng thì, cậu vẫn không bằng tôi.”
Nói xong, cậu ta rời đi với vẻ đắc ý.
Tại sao năm đó Trọng Dương Hạ rõ ràng có thể không cho cậu một xu, cứ thế lên tàu cao tốc mà đi, vậy mà vẫn đưa hết tiền tiết kiệm cho Lâm Vũ Sinh.
Tại sao sau này Lâm Vũ Sinh tiếp cận Trần Diệp, mặt dày mày dạn bám lấy Trọng Dương Hạ, mà lại không bị trả thù.
Bởi vì Trọng Dương Hạ, ngay từ lúc ở Hà Hoa Đường, đã nhìn thấu sự đáng thương của Lâm Vũ Sinh.