Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 87

Edit & beta: Yan

Ngay cả khi trước đây, khi Trọng Dương Hạ rất ghét Lâm Vũ Sinh nhưng vẫn dung túng cho cậu.

Trọng Dương Hạ chống tay phải lên lưng ghế sofa, cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Lâm Vũ Sinh, dịu giọng hỏi: “Em ổn không?”

Hắn tưởng Lâm Vũ Sinh sẽ buồn vì sự thật này.

Thế nhưng sau bao nhiêu chuyện đã trải qua, Lâm Vũ Sinh cảm thấy bản thân không còn thấy khó chấp nhận nữa, đời người là vậy, đâu phải muốn gì cũng được.

“Lúc đó tôi thật sự rất buồn.” Lâm Vũ Sinh đặt quyển sách sang một bên, không ngẩng đầu nhìn Trọng Dương Hạ, vẫn giữ nguyên tư thế, chậm rãi mở miệng: “Tôi tự hỏi sao mình lại xui xẻo như vậy? Thẻ dự thi và CMND tự nhiên biến mất, xe chở tôi đi thi cũng đột nhiên bị hỏng.”

Không thể thi xong tất cả các môn một cách trọn vẹn là chuyện Lâm Vũ Sinh đã mất rất lâu mới chấp nhận được, cậu sống một mình, không ai khuyên nhủ an ủi, khi đó muốn học lại, người trong làng lại khuyên: Không học đại học cũng chẳng sao, cứ chăm lo ruộng vườn nhà mình cũng kiếm ra tiền mà.

Nghe nhiều thành quen, Lâm Vũ Sinh thấy hình như cũng có lý, thế là ngoan ngoãn ở nhà, sáng làm tối nghỉ, sống như bao thế hệ dân làng ở Hà Hoa Đường.

Nhưng sau này bạn cùng lớp nói cho cậu biết giấy tờ của cậu là do Tỉnh Cẩm lấy trộm, mọi chuyện không phải ngẫu nhiên mà là có người cố ý.

“Hồi nhỏ tôi từng xem nó như bạn tốt, vì gia cảnh nó cũng phức tạp, đáng thương.” Lâm Vũ Sinh nói: “Nhưng không biết từ khi nào, nó bắt đầu trở mặt, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, suốt ngày bắt nạt tôi. Sau đó tôi không chơi với nó nữa.”

Chuyện do trẻ con làm còn có thể cho là dại dột, nhưng tại sao lại phải hại cậu vào đúng kỳ thi đại học như thế?

Cậu từng truy hỏi, Tỉnh Cẩm nhất quyết không chịu nói, cậu giận quá mới lấy thuốc bôi lên vai cậu ta, để lại cho cậu ta một cái sẹo.

“Cho nên từ lúc đó, tôi đã ghét nó rồi.” Lâm Vũ Sinh cắn nhẹ răng, nắm chặt tay: “Cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho nó.”

“Cậu ta không đáng được tha thứ.”Trọng Dương Hạ đưa tay định xoa đầu Lâm Vũ Sinh, nhưng lại kiềm chế mà bỏ xuống: “Bọn chúng đều không xứng được tha thứ.”

Tỉnh Cẩm không chỉ làm vậy vì nghe theo lời của các trưởng lão, Trọng Dương Hạ biết rõ, Tỉnh Cẩm từng có một thời gian ngắn thích Tỉnh Trang.

Mọi điều không như mong muốn, Tỉnh Cẩm không tự trách bản thân hay Tỉnh Trang, mà lại đổ hết oán hận lên người Lâm Vũ Sinh chẳng hề hay biết chuyện gì.

*

“Bây giờ cậu ta đang l*m t*nh nhân cho Phó Tổng công ty nội thất Cửu Đô — Bàng Đức.”

Dương Bách lật tấm bảng điện tử, đọc kỹ thông tin về Bàng Đức, rồi nói: “Trọng tổng, anh xem.”

Số tiền mà Tỉnh Cẩm mang đi lúc trước, đương nhiên sẽ trả lại bằng cách khác.

Trong tay không có tiền lại còn phải nuôi người cha mê cờ bạc, đã quen sống kiểu trên cơ người khác, cậu ta không thể nào chịu đi tìm một công việc đàng hoàng, an phận mà làm. Cậu ta cũng từng thử vài việc, nhưng không trụ được lâu. Cuối cùng làm người thứ ba vẫn kiếm được tiền nhanh nhất.

Chỉ là Tỉnh Cẩm bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, tính tình trở nên chua ngoa, cay nghiệt và có chút không được bình thường.

“Bàng Đức đã có sở thích bạo dâm, vậy thì cứ ngáng đường làm ăn của hắn thêm chút nữa dui.”

Trọng Dương Hạ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, đáy mắt loé lên tia lạnh lùng: “Treo hắn lơ lửng, đừng thả dây ngay, chơi chán nửa năm đã, rồi tìm người giành Tỉnh Cẩm từ tay Bàng Đức. Ăn tiền dễ quen rồi, không sửa được đâu.”

Dương Bách gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

*

Tên Tỉnh Cẩm này, những năm tháng sau này sẽ không dễ sống đâu.

“Tôi có phải thánh mẫu đâu, hơi đâu quan tâm cậu ta sống tốt hay không.” Lâm Vũ Sinh cầm điện thoại, ngón trỏ khẽ miết lên mặt kính cửa sổ sát đất, phát ra tiếng “kít kít”: “Tất cả đều là tự cậu ta chọn, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai người.”

“Cậu nói đúng lắm!” Quý Tích giơ ngón cái lên khen ngợi: “Cậu trưởng thành rồi, Vũ Sinh, không để lòng thương hại vô nghĩa chiếm mất thời gian quý báu của mình.”

“He he.” Lâm Vũ Sinh bật cười hai tiếng, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước, giọng hạ thấp xuống: “Đại ca, anh có thấy Cố Cảnh Dục mấy hôm nay phát rồ trên Weibo không? Fan của cậu ta đều đơ hết cả ra, cậu ta bảo nếu không tìm được anh thì sẽ nhảy lầu…”

Đầu dây bên kia Quý Tích khựng lại một chút, rồi thở dài nói: “Chỉ là khổ nhục kế thôi, cậu ta hay giở trò này, nhà cậu ta sẽ không để cậu ta xảy ra chuyện đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.”Lâm Vũ Sinh yên tâm hơn nhiều, lại nói chuyện nhà với Quý Tích: “Tháng sau tôi sẽ về lại Hà Hoa Đường, lúc đó tôi sẽ gửi cho anh ít đặc sản nhé, cá hun khói ở đó ngon lắm!”

“Ơ, cậu muốn về sao?” Quý Tích hơi nghi hoặc: “Không phải cậu bị đuổi ra khỏi làng rồi à?”

“Không về làng, chỉ về đến thị trấn thôi Lâm Vũ Sinh hạ giọng nói.

Làng thì đúng là không thể quay về được nữa, nhưng ra ngoài làng thì chẳng ai quản được cậu, cùng lắm gặp người biết chuyện thì bị khinh thường vài câu, cũng chẳng sao cả.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc bác sĩ Chung tình cờ nghe Vũ Sinh nhắc tới bọ cương thi ở quê, ông ấy rất hứng thú, cảm thấy có giá trị nghiên cứu, liền quyết định tự mình vượt trăm dặm về Hà Hoa Đường lấy ít nọc độc mang sang phòng thí nghiệm của bạn nghiên cứu.

Lâm Vũ Sinh đã ngăn không cho bác sĩ Chung  tự đi. Huống hồ bác sĩ Chung đã lớn tuổi, đường sá xa xôi, đến một nơi xa lạ thế cũng chẳng dễ dàng gì.

Hơn nữa, loài bọ cương thi kia sớm đã gần như tuyệt chủng, có tìm được hay không cũng chưa chắc, chỉ có Lâm Vũ Sinh từng nuôi mới có khả năng làm được việc này.

Suy nghĩ mấy hôm, Lâm Vũ Sinh quyết định tự mình quay về.

Chuyện này cậu đợi đến gần ngày đi mới báo cho Trọng Dương Hạ biết.

Trước đó tay Trọng Dương Hạ còn bị thương, công việc dồn lại chất đống, dạo này bận đến tối tăm mặt mũi. Vừa nghe Lâm Vũ Sinh nói muốn về quê, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phản đối.

“Nơi đó không an toàn.” Trọng Dương Hạ giải thích: “Cho dù em không vào làng, thì thị trấn nhỏ như vậy, kiểu gì cũng dễ gặp người quen. Em đợi tôi giải quyết xong công việc rồi tôi cùng em về.”

Lâm Vũ Sinh không cho là chuyện gì to tát:

“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Tôi quen thuộc chỗ đó đến mức nào anh còn không biết à? Gặp tình huống gì đặc biệt thì tôi chạy là được. Với lại, chẳng phải anh đã gắn chip định vị trên người tôi rồi sao? Anh có thể theo dõi hành tung của tôi theo thời gian thực, còn gì mà không yên tâm?”

Nhắc đến chuyện này, Trọng Dương Hạ im lặng một lát rồi quay vào phòng, lấy ra một chiếc điện thoại mới và một vòng đeo tay đưa cho Lâm Vũ Sinh: “Con chip chỉ định vị được vị trí của em thôi, đeo thêm cái vòng này, tôi sẽ nắm được tình trạng cơ thể của em theo thời gian thực. Cái điện thoại này có kết nối vệ tinh Bắc Đẩu, em mang theo phòng bất trắc. Vé máy bay cũ hủy đi, tôi đặt vé mới cho em, kẻo Cố Cảnh Dục giở trò. Tôi sẽ sắp xếp thêm hai người đi cùng em.”

Vẻ mặt Trọng Dương Hạ nghiêm túc như thể Lâm Vũ Sinh sắp ra đảo hoang vậy. Hắn còn định nói gì thêm, nhưng lại sợ làm Lâm Vũ Sinh mất kiên nhẫn nên đành nuốt lời vào bụng.

“Không cần đâu.” Lâm Vũ Sinh xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: “Anh còn lạ gì chỗ tôi, người ta rất bài xích việc mang theo người ngoài. Anh cho người theo tôi chỉ có bất tiện, tôi đi mấy ngày rồi về luôn.”

Thấy Trọng Dương Hạ còn lưỡng lự, Lâm Vũ Sinh cầm lấy điện thoại, đeo luôn vòng tay:

“Chỉ cần mang hai thứ này là đủ rồi.”

Cuối cùng Trọng Dương Hạ phải tăng ca đến tận nửa đêm, xác định được mình có thể thu xếp để lên đường sau khi Lâm Vũ Sinh đi trước hai ngày thì hôm sau mới chịu gật đầu đồng ý.

Bảy năm rồi.

Khoảnh khắc đặt chân trở lại mảnh đất quê hương, Lâm Vũ Sinh hít một hơi thật sâu. Năm ấy khi rời đi, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa hiểu sự đời, vậy mà giờ đã gần ba mươi tuổi rồi.

Ngồi lên chiếc xe khách, lắc lư chầm chậm chạy trên con đường núi quanh co, Lâm Vũ Sinh tựa đầu vào cửa kính xe, phóng tầm mắt nhìn ra phong cảnh xa xa. Nơi này không thay đổi nhiều, đâu đâu cũng chất chứa những kỷ niệm quen thuộc.

Những căn nhà cũ kỹ dọc phố thị trấn vẫn thấp thoáng chen chúc nhau, chỉ có điều đã xuất hiện thêm vài cửa hàng mới.

Con ngõ nhỏ lát đá, những vân đá loang lổ như nếp nhăn mà năm tháng để lại. Lâm Vũ Sinh chậm rãi bước đi, dừng lại trước một căn gác gỗ nhỏ. Cây anh đào nở muộn trong ký ức giờ đã cao lớn hơn nhiều, chỉ tiếc nay đang độ cuối thu, lá đã rụng gần hết.

Lâm Vũ Sinh ngẩn người ngước nhìn, không để ý thấy một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước ra.

“Vũ Sinh?!”

Lâm Vũ Sinh thu ánh mắt lại, nhìn thấy đối phương cũng đầy kinh ngạc và mừng rỡ: “Chú Lâm!”

Chú Lâm nhanh chóng bước tới trước mặt Lâm Vũ Sinh, nhìn ngắm cậu từ trên xuống dưới, trên gương mặt không giấu nổi niềm vui: “Thằng nhóc này giỏi lắm! Đi biệt bao nhiêu năm, cũng chẳng thèm báo cho chú một câu, chú gọi cho con thì không liên lạc được!”

“Ha ha.”

Lâm Vũ Sinh gãi đầu, cười ngượng ngùng. Hai người mới nói chuyện được vài câu, chú Lâm đã vội vàng giành lấy vali của Lâm Vũ Sinh: “Về nhà trước đã!”

Ngồi bên chiếc bàn gỗ uống hai chén trà, Lâm Vũ Sinh lúc này mới biết mấy năm nay chú Lâm chạy xe van, dành dụm được ít tiền, rồi mua thêm một chiếc xe tải nhỏ, chở theo thím Lâm thường xuyên chạy đường xa, nuôi con cái ăn học đại học, cuộc sống cũng coi như khấm khá.

“Cũng nhờ năm xưa con chữa khỏi bệnh cho thím con đấy!” Chú Lâm cười tươi đến mức không khép miệng lại được, liên tục vỗ vai Lâm Vũ Sinh: “Có thể nói con là đại ân nhân của nhà chú! Đừng nghĩ đến chuyện đi tìm khách sạn làm gì, mấy cái khách sạn ở trấn này có gì đáng ở, cứ ở lại nhà chú, chú với thím còn đi chạy xe, con ở nhà giúp chú trông nhà.”

Lâm Vũ Sinh từ chối mấy lần, nhưng chú Lâm nhất quyết không nghe, thím Lâm cũng ra khuyên cậu, bao nhiêu năm rồi mới lại có được cảm giác quan tâm thân thuộc từ người cũ ở quê hương, Lâm Vũ Sinh đành cười gật đầu: “Được, vậy cháu làm phiền cả nhà rồi.”

Ở lại một đêm, sáng hôm sau Lâm Vũ Sinh dậy rất sớm, cùng thím Lâm chuẩn bị bữa sáng, ăn xong thì chú thím lại lái xe đi chở hàng. Lâm Vũ Sinh khoác cái giỏ tre nhỏ sau lưng, mang theo một cái cuốc con rồi lên núi.

Dù biết là không dễ, nhưng suốt cả một ngày chẳng tìm thấy con bọ cương thi nào, Lâm Vũ Sinh chỉ biết thở dài, vác cái giỏ đầy dược liệu xuống núi.

Chuyến này chú thím Lâm phải đi hai ngày, Lâm Vũ Sinh thì một mình quen tay quen việc, tắm rửa xong lại tự nấu bữa tối, rồi leo lên giường ngủ một giấc ngon lành hiếm có.

Ngủ say quá nên sáng hôm sau dậy hơi muộn, Lâm Vũ Sinh vừa vươn vai vừa mở cửa, chợt sững người khi phát hiện có một người đang đứng dưới gốc cây anh đào.

Cuối mùa thu chỉ còn lá rụng, lớp sương mờ của buổi sáng nhuộm cả lông mày và đôi mắt của Trọng Dương Hạ, mang theo chút lạnh lẽo mơ hồ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vũ Sinh tất cả lại tan đi.

“Sao sao hôm nay đã đến đây rồi?” Lâm Vũ Sinh hạ tay xuống, kéo cửa mở rộng hơn.

“Xong việc rồi.” Trọng Dương Hạ giải thích ngắn gọn, rồi bước tới đứng trước mặt Lâm Vũ Sinh, chắn bớt cơn gió thu lành lạnh: Sao không mặc thêm áo?”

Đến lúc này Lâm Vũ Sinh mới cảm thấy hơi lạnh, kéo lại cổ áo, liếc mắt nhìn chiếc vali của Trọng Dương Hạ, hiểu ngay người này sẽ ở lại với đến khi xong việc.

“Tôi đang ở nhà chú Lâm.” Lâm Vũ Sinh xoay người đi trước vào nhà: “Nhà họ không còn phòng trống, anh phải ở khách sạn thôi.”

“Ừ.” Trọng Dương Hạ dựng vali ngay cửa, nhìn bóng lưng Lâm Vũ Sinh một lúc rồi mới chầm chậm đi theo: “Tôi biết mà.”

Lâm Vũ Sinh khựng lại, mới chợt nhớ ra Trọng Dương Hạ cũng là kẻ “bổ ách” mà dân vùng này rất ghét, huống hồ năm xưa hai người còn gây ra chuyện lớn, nếu ở thị trấn này mà vô tình chạm mặt người làng Hà Hoa Đường…

“Thôi, anh chờ tôi gọi điện nói với chú Lâm đã.”

Lâm Vũ Sinh “chậc” một tiếng, tiện tay chỉ ghế sofa: “Ngồi đó đi, đừng khách sáo.”

Chú Lâm nghe Vũ Sinh nói có bạn tới, nhiệt tình khỏi nói, còn bảo nếu Vũ Sinh không quen ở chung thì cứ để Trọng Dương Hạ ở luôn phòng của hai vợ chồng ông bà.

Lâm Vũ Sinh hiện đang ở phòng của con trai chú Lâm, trong nhà vốn có một phòng dành cho khách, nhưng giường đã hỏng vì dùng lâu năm, nên phòng đó giờ thành kho chứa đồ.

Hai người cũng không muốn vào ngủ phòng của chủ nhà.

“Thôi được rồi, chen chúc chút cũng được.” Lâm Vũ Sinh quyết định dứt khoát: “Lên núi thôi!”

Bình Luận (0)
Comment