Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 88

Edit & beta: Yan

Bọ cương thi sống trên một loại cây có lá hình bầu dục, màu đỏ sẫm, người địa phương gọi là cây Xích Viên. Cây Xích Viên mọc ở những khe núi sâu trong rừng nguyên sinh, thân cây thấp, phần lớn cao không quá hai mét, cành lá um tùm, toàn cây đều có thể dùng làm thuốc.

Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ một trước một sau len lỏi giữa khu rừng nguyên sinh. Những thân cây cao sừng sững vươn thẳng lên tận mây xanh, dưới chân là lớp lá mục dày, tỏa ra mùi ẩm mốc, mỗi bước đi giống như giẫm lên một tấm thảm nhung mềm mại.

Họ đã đi hơn một tiếng đồng hồ, rừng sâu cuối mùa thu nhiệt độ thấp, Lâm Vũ Sinh kéo chặt áo khoác, ngẩng đầu xác định phương hướng.

Nhiều năm rồi chưa vào đây, con đường vốn quen thuộc giờ đã có phần xa lạ, cậu bước chậm và cẩn thận, phòng đi lạc.

Đột nhiên cậu cảm thấy bờ vai nặng xuống, Trọng Dương Hạ khoác áo khoác của mình lên người Lâm Vũ Sinh, ánh mắt cũng nhìn về phía trước: “Em mệt không, có muốn nghỉ chút không?”

Lâm Vũ Sinh lập tức muốn trả áo lại cho Trọng Dương Hạ: “Tôi không cần.”

“Tôi thấy hơi nóng.” Trọng Dương Hạ ấn vai Lâm Vũ Sinh, không để áo trượt xuống, cúi người ghé sát đầu lại gần Lâm Vũ Sinh:

“Nhìn đi, mồ hôi này.”

Đồng tử Lâm Vũ Sinh hơi giãn ra, khoảnh khắc Trọng Dương Hạ áp sát lại, mùi hương quen thuộc cũng ập đến, Lâm Vũ Sinh khẽ thở ra một hơi, thấy trên trán Trọng Dương Hạ quả thật đã lấm tấm mồ hôi, bèn bước qua một bên: “Được.”

Cậu khoác áo của Trọng Dương Hạ, cơ thể lập tức ấm lên: “Sắp đến rồi, qua cái dốc kia là tới.”

Thời tiết trên núi thay đổi thất thường, ban đầu trời còn rất sáng, nhưng đi thêm chừng hơn hai mươi phút, không biết sương mù từ đâu tràn về, đã phủ kín thung lũng, tầm nhìn chỉ còn chừng mười mét.

“Chết tiệt, sương mù lên rồi.” Lâm Vũ Sinh vội vàng gọi Trọng Dương Hạ bám sát mình:

“Mau, đi xuyên qua!”

Dây leo uốn lượn quấn quanh thân cây, tạo thành những chướng ngại tự nhiên, Lâm Vũ Sinh nhấc chân bước qua, nhưng khi hạ chân thì bất ngờ trượt, cả người ngã ngửa ra sau, Trọng Dương Hạ lập tức bước tới làm bức tường cậu, ôm chặt lấy cậu, cả hai ngã xuống đất, làm đám lá khô tung lên.

“Có bị đập vào đâu không?” Trọng Dương Hạ sờ cánh tay Lâm Vũ Sinh, lại muốn đưa tay sờ chân cậu.

“Anh đỡ tôi rồi, tôi va vào đâu được nữa.” Lâm Vũ Sinh lật người bò dậy, vành tai hơi đỏ, ánh mắt lướt vội qua Trọng Dương Hạ. Giữa làn sương mỏng, đối phương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo vì ngã mà lệch đi một chút, để lộ xương quai xanh trắng như tuyết.

Sao lại có người đàn ông da trắng như vậy, môi lại đỏ như thế? Lâm Vũ Sinh chợt nghĩ: Nếu năm xưa không quen biết Trọng Dương Hạ, chỉ cần nhìn thoáng qua như thế này, e rằng cậu sẽ tưởng đối phương là yêu tinh trên núi chuyên hút hồn người ta.

“Đứng dậy đi.” Lâm Vũ Sinh dời mắt: “Đi thôi.”

Nhưng Trọng Dương Hạ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dưới đất, chìa tay về phía Lâm Vũ Sinh, gọi khẽ: “Kéo tôi dậy đi, Sinh Sinh.”

Lâm Vũ Sinh “chậc” một tiếng, đưa tay kéo Trọng Dương Hạ dậy, miệng lầm bầm: “Đúng là yếu xìu!”

Yếu đuối hết sức!

Trọng Dương Hạ phủi bụi trên quần, tiện tay gỡ luôn chiếc lá khô dính trên vạt áo Lâm Vũ Sinh: “Em nói gì?”

“Không có gì.” Lâm Vũ Sinh sải bước đi trước:“Đi thôi.”

Vượt qua con dốc đó, cảnh tượng bên kia hoàn toàn khác hẳn, chẳng còn chút sương mù nào. Dưới đáy khe, con suối nhỏ róc rách chảy, phát ra âm thanh trong trẻo.

Từ xa đã có thể thấy mấy chục cây xích viên mọc ven suối, trông như những bông hoa lửa khổng lồ.

“Đến rồi!” Lâm Vũ Sinh có chút phấn khởi: “Hy vọng hôm nay có thể thuận lợi tìm được nó.”

Bọ cương thi có hình tam giác, phần lớn cơ thể trong suốt, chỉ có tuyến độc ở bụng là màu đỏ, vì thế khi nó bám dưới mặt lá xích viên thì bằng mắt thường rất khó phát hiện.

“Anh đứng đây đừng nhúc nhích, anh tìm không được đâu, để tôi. Anh ở đây canh chừng, lỡ có thú hoang thì nhắc tôi.” Lâm Vũ Sinh dặn dò, lấy mũ trùm và găng tay ra đeo vào, nhanh nhẹn bước đến, bắt đầu tỉ mỉ lật xem từng chiếc lá ở thấp.

Trọng Dương Hạ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, móc ra một điếu thuốc châm lửa, làn khói mỏng phả ra từ khóe môi, lơ lửng tan dần như một màn sương mờ chỉ riêng hắn nhìn thấy.

Không còn sự ồn ào của thành phố, bên tai chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua lá cây xào xạc, chim chóc thỉnh thoảng hót lên vài tiếng trong trẻo, khiến lòng người cũng bình yên lạ thường.

Ánh mắt Trọng Dương Hạ dịu dàng, nhẹ nhàng nhìn Lâm Vũ Sinh. Lâm Vũ Sinh giống như một chú ong chăm chỉ, cứ quanh quẩn tìm kiếm bên những gốc xích viên, chỉ là đã tìm đến cây thứ hai mà vẫn chưa có kết quả.

“Nghỉ một lát đi.” Trọng Dương Hạ gọi cậu: “Uống chút nước.”

Hai người tìm một tảng đá ngồi xuống, móc chai nước và bánh mì mang theo ra, chậm rãi ăn.

“Khó tìm quá.” Lâm Vũ Sinh có chút lo lắng: “Bảy năm trước đã hiếm lắm rồi, biết đâu bây giờ nó tuyệt chủng luôn.”

Trọng Dương Hạ hơi nhướng mày, tiếp lời: “Con năm đó cũng là bắt được sao?”

“Không phải.” Lâm Vũ Sinh uống một ngụm nước: “Đó là tôi nuôi một thời gian rồi, vốn định mang đi làm thuốc.”

Bất chợt nhắc lại chuyện năm xưa, Lâm Vũ Sinh nhất thời có chút xúc động: “Không ngờ có một ngày, hai chúng ta lại có thể bình tĩnh mà nói về mấy chuyện này.”

“Nuôi con này có khó không?” Trọng Dương Hạ lại hỏi.

“Nói khó thì cũng không khó.” Lâm Vũ Sinh cúi đầu nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, lẩm bẩm: “Nó ăn lá cây Xích Viên, một ngày cũng chẳng ăn hết một chiếc, tôi hái sẵn mang về cho nó ăn là được.”

Trọng Dương Hạ gật gật đầu: “Cũng may.”

“Hử?” Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu, khó hiểu, “Cái gì mà cũng may?”

“Cũng may con đó không chết.” Trọng Dương Hạ khẽ cười.

Nếu con bọ cương thi năm đó chết rồi, Trọng Dương Hạ không bị nó cắn, thoát khỏi được Hà Hoa Đường, thì hắn và Lâm Vũ Sinh đã chẳng có chuyện gì nữa.

Lâm Vũ Sinh cũng hiểu ra ý của Trọng Dương Hạ, nhất thời chỉ biết cạn lời: “Anh ngốc à? Bị con côn trùng cắn mà còn cười được? Hồi đó mà anh chạy thoát thật thì còn tốt, hai ta…”

Nói đến đây, Lâm Vũ Sinh bỗng dưng im bặt.

7 năm đã trôi qua, giờ nghĩ lại từ đầu, nếu thật sự khi ấy không như thế, thì số phận của bọn họ sẽ ra sao?

“Thôi, tiếp tục tìm.” Lâm Vũ Sinh không nghĩ thêm nữa, tự mình đứng dậy, chắp tay hướng lên trời cầu nguyện: “Quan Linh Thần ơi, phù hộ cho con hôm nay tìm được bọ cương thi nhé nhé!”

Trọng Dương Hạ cũng đứng dậy theo, tay đút túi, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, hắn chẳng tin mấy chuyện Quan Linh Thần gì đó, toàn phong kiến mê tín.

“Anh không được nói xấu Quan Linh Thần.” Lâm Vũ Sinh như nghe được tiếng lòng của Trọng Dương Hạ, quay đầu cảnh cáo: “Sẽ bị trừng phạt đó!”

“Được rồi.” Trọng Dương Hạ lắc đầu, khóe môi khẽ cong, “Đi thôi.”

Tìm thêm mấy cây nữa, vẫn chẳng thấy bóng dáng gì, Lâm Vũ Sinh thở dài, trong lòng nghĩ hay là mai quay lại tiếp.

Thôi thì tìm nốt cái cây nhỏ cuối cùng này vậy.

Trọng Dương Hạ cũng bước lại gần, cây Xích Viên có một mùi rất lạ, nói không rõ là hôi hay chua, hắn hơi nhíu mày, nói với Lâm Vũ Sinh: “Hình như sắp mưa rồi, hay mai quay lại?”

Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu nhìn trời, giờ mới hơn ba giờ, nhưng trời đúng là trông hơi âm u.

Ngay lúc cậu ngẩng đầu, phần dưới của mũ trùm hơi hất lên, để lộ một khe hở, Trọng Dương Hạ thấy một con nhện đỏ — không đúng, là một con bọ cương thi đang bám trên cổ áo Lâm Vũ Sinh, chuẩn bị bò vào cổ cậu.

Trong nháy mắt, Trọng Dương Hạ không kịp nghĩ nhiều, lập tức giơ tay túm con bọ kia xuống.

Động tác này làm Lâm Vũ Sinh giật mình thót tim: “Anh làm gì vậy?!”

Trọng Dương Hạ hất tay, con bọ rơi xuống đất, đồng tử Lâm Vũ Sinh lập tức co lại, thốt lên: “Bọ cương thi!”

Giây tiếp theo cậu mới kịp phản ứng, vội cầm lấy tay Trọng Dương Hạ kiểm tra, quả nhiên thấy trong lòng bàn tay hắn có một chấm đỏ rất nhỏ.

“Anh ngốc à, sao lại dùng tay không mà bắt?” Lâm Vũ Sinh lập tức gỡ mũ trùm đầu xuống, nắm chặt tay Trọng Dương Hạ, ra sức bóp cho máu chảy ra, một lúc lâu mới nặn được một giọt máu nhỏ bằng đầu kim, cậu vội lấy tay áo lau sạch, rồi quay người hái hai lá cây Xích Viên nhét vào miệng nhai nát, đắp lên lòng bàn tay Trọng Dương Hạ.

“Chúng ta phải mau về thôi.” Giọng Lâm Vũ Sinh gấp gáp: “Mới kịp pha thuốc, không thì anh không có thuốc mà dùng.”

“Đừng lo, Sinh Sinh, tôi không sao.” Trọng Dương Hạ chăm chú nhìn gương mặt Lâm Vũ Sinh, lá Xích Viên rất đắng, mặt cậu nhăn lại, cau mày chặt, khóe miệng dính nước thuốc trông như máu.

Rõ ràng đây không phải lúc tốt nhất, cũng chẳng phải thời điểm tốt, nhưng Trọng Dương Hạ bỗng thấy khoảnh khắc này chính là lúc thích hợp nhất.

Hạt giống nảy mầm suốt bảy năm, giờ bất chợt nở hoa.

“Hình như tôi chưa bao giờ nói với em.”

“Tôi yêu em.”

Bàn tay Trọng Dương Hạ vẫn còn đang được Lâm Vũ Sinh nắm chặt, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang sững sờ kia, lặp lại: “Rất yêu em, Sinh Sinh.”

Lâm Vũ Sinh há miệng, ngẩn người một lúc lâu, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, nếu không thì…

“Chỉ là đột nhiên muốn nói thôi, em đừng áp lực.”

Ánh mắt Trọng Dương Hạ lướt qua vai Lâm Vũ Sinh, nói: “Trên nhánh cây phía sau, bên phải, phía trên em có mấy con nữa, mau bắt đi.”

Bình Luận (0)
Comment