Edit & beta: Yan
Đối với một người như Trọng Dương Hạ, việc bày tỏ tình cảm bằng lời rõ ràng là chuyện vô cùng khó khăn.
Nếu là vài năm trước, cho dù có thích đến mức không chịu nổi, Trọng Dương Hạ cũng chỉ thể hiện bằng cách càng mạnh bạo hơn trên giường, ngày thường thì giữ bộ mặt lạnh tanh mà mua cái này cái kia cho Lâm Vũ Sinh, còn phải tỏ ra như thể tiện tay mua thôi, tuyệt đối không để lộ ra dù chỉ một chút xíu yêu thích.
Trước đây hắn tuyệt đối không cho phép mình vấp ngã hai lần cùng một chỗ, nhưng người đó lại là Lâm Vũ Sinh, nên bây giờ Trọng Dương Hạ thấy mình tình nguyện ngã xuống, hết lần này đến lần khác cũng chẳng sao cả.
Nhưng kẻ keo kiệt Lâm Vũ Sinh đã thu lại hết tình yêu rồi.
“Anh bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy tôi còn không đồng ý quay lại, bây giờ chỉ bị côn trùng cắn thì càng không thể.” Lâm Vũ Sinh cố ra vẻ bình tĩnh nói xong, lấy ra một cái lọ thuỷ tinh, tay chân lóng ngóng xoay người, lại đội mũ trùm đầu, đi bắt thêm mấy con bọ cương thi bỏ vào lọ.
Trọng Dương Hạ tự ấn bàn tay mình lại, ánh mắt vẫn dõi chặt theo bóng lưng cậu, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Không sao cả, may mà thời gian vẫn còn dài, người vẫn còn bên cạnh.
Bác sĩ Chung đã chuẩn bị sẵn giấy tờ thủ tục, chiều hôm đó Lâm Vũ Sinh thuận lợi gửi bọn bọ cương thi đi. Cậu và Trọng Dương Hạ thì tạm thời ở lại, vì còn phải tìm thuốc chữa trị cho Trọng Dương Hạ.
“Cho anh thích ra vẻ.” Lâm Vũ Sinh ngồi bên mép giường, cầm một cái bát nhỏ giã thuốc, liếc Trọng Dương Hạ một cái rồi không nhịn được càm ràm: “Hết cởi áo rồi lại tự tay bắt côn trùng, giờ thì hay rồi, tay vừa đau lại còn sốt cao.”
Trọng Dương Hạ nằm dựa đầu vào gối, trên trán dán miếng hạ sốt màu xanh mà Lâm Vũ Sinh vừa mua, vì sốt nên môi càng đỏ hơn, nhưng nét mặt lại bình thản: “Tôi không sao.”
Bị bọ cương thi cắn thêm lần nữa, nhưng tâm trạng lần này đã khác hẳn lần đầu.
Bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào có thể rơi xuống người Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ đều ước gì có thể gánh hết thay cậu.
“Anh đừng có hứa linh tinh.” Lâm Vũ Sinh cầm tay hắn ra, bôi thuốc lên lòng bàn tay đã sưng đỏ.
“Thật sự linh nghiệm vậy sao?” Trọng Dương Hạ tâm trạng đang tốt, còn có tâm trí chọc Lâm Vũ Sinh: “Vậy tôi mong ông ta thực hiện điều ước lúc nãy của tôi.”
“Anh vừa rồi thật sự ước bừa đấy à?” Lâm Vũ Sinh nhướng cao mày, vội vàng nói: “Tôi thật chịu thua anh rồi, phì phì phì! Không tính đâu!”
Ánh đèn trong phòng hơi tối, chiếu lên người Lâm Vũ Sinh như phủ lên anh một lớp lụa mỏng, dịu dàng và ấm áp. Trọng Dương Hạ thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu lúc này đáng yêu vô cùng.
Ngày trước sao mà cứ mải mê kiếm cái đống tiền chết tiệt kia, để cậu một mình trông căn nhà trống?
Giờ nghĩ lại, bản thân hắn cũng chẳng thể nào đồng cảm nổi với con người mình của mấy năm trước nữa.
Giờ đây yêu đến mức thấy cả từng giây từng phút cũng cảm thấy quá ngắn ngủi.
Tắt đèn, hai người nằm lên giường, ở giữa cách nhau chừng hai nắm tay. Xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ còn tiếng hô hấp của cả hai, xen kẽ mà rõ rệt.
Có chút lúng túng.
Lâm Vũ Sinh chớp mắt, không ngờ qua bao nhiêu năm, cuối cùng bây giờ lại bình yên nằm cùng nhau trên một chiếc giường như thế này.
Lần cuối cùng hai người ngủ chung giường, xa xôi như thể chuyện kiếp trước.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Vũ Sinh nghe tiếng hô hấp của Trọng Dương Hạ dần dần trở nên đều đặn.
Hình như chỉ có mình cậu là chưa quen, Lâm Vũ Sinh bấm nhẹ đầu ngón tay mình, thở ra một hơi, trở mình ép bản thân phải ngủ.
Mơ mơ màng màng, Lâm Vũ Sinh cảm giác Trọng Dương Hạ cũng trở mình, quay mặt về phía lưng cậu, hơi thở ấm áp, đều đặn phả lên sau gáy.
Trong lòng vẫn canh cánh chuyện thuốc đắp trong lòng bàn tay Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh mơ hồ xoay người lại, lần tìm bàn tay phải của Trọng Dương Hạ, chắc chắn thuốc vẫn còn ngay ngắn rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Hôm nay đúng là mệt thật, Lâm Vũ Sinh chỉ vài giây sau đã chìm vào giấc ngủ sâu, nên không hề hay biết bàn tay cậu đặt dưới chăn đã bị người kia nhẹ nhàng nắm lấy.
Cùng lúc đó, Trọng Dương Hạ người vốn đã ngủ say từ lâu—lại mở mắt ra, lặng lẽ nhìn chăm chú vào bóng dáng gần trong gang tấc của Lâm Vũ Sinh trong bóng tối, rất lâu, rất lâu.
Nhiệm vụ trở về đã hoàn thành, thuốc đắp cũng đã chuẩn bị đủ dùng trong một tháng, bọn họ định đợi hai vợ chồng chú Lâm về rồi cùng ăn một bữa cơm, sau đó chào tạm biệt mà rời đi.
Nhưng sáng hôm sau, sấm sét ầm ầm, mưa lớn xối xả.
Lâm Vũ Sinh nhận được điện thoại của chú Lâm, nói mưa quá to không dám đi, phải trễ một hai ngày nữa mới về được.
Bầu trời u ám, chớp giật ngang dọc xé toạc màn đêm, rồi tiếng sấm inh tai nhức óc vang lên, làm mí mắt Lâm Vũ Sinh cứ giật liên hồi.
Cây hoa anh đào trước sân nhà bị gió mưa vùi dập, lá vốn chẳng còn nhiều nay lại rơi rụng tả tơi.
Lâm Vũ Sinh xác nhận tất cả cửa sổ đều đã đóng chặt, khi quay lại phòng thì thấy Trọng Dương Hạ vừa ngồi dậy.
Lâm Vũ Sinh vội cắm sạc điện thoại cho cả hai, màn hình sáng lên, anh nhìn thấy một tin nhắn—là bản tin dự báo thời tiết khẩn cấp, nói sẽ có mưa bão rất lớn, nhắc nhở người dân chuẩn bị đề phòng.
Tắt màn hình, Lâm Vũ Sinh bước đến nhìn lòng bàn tay Trọng Dương Hạ, rồi lại sờ trán hắn, lặng lẽ thở phào: “Hết sốt rồi, may mà bọn mình đã hái đủ lá Xích Viên, nếu không trời mưa lớn thế này thì làm sao ra ngoài kiếm lá làm thuốc cho anh được.”
Mưa đập vào cửa sổ lách tách không ngừng, trên mặt kính chằng chịt vệt nước, làm cảnh vật bên ngoài trở nên mờ mịt. Trọng Dương Hạ quay đầu nhìn một lúc, cứ cảm giác cửa sổ này sắp bị gió mưa bên ngoài đập vỡ mất.
“Chắc sẽ mất điện.” Trọng Dương Hạ đứng dậy nói.
Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng chốc chìm vào bóng tối — đèn tắt phụt.
Một lúc sau, giọng Lâm Vũ Sinh khẽ vang lên: “Miệng quạ đen thật.”
May mà vẫn còn là ban ngày, vẫn có chút ánh sáng, hai người xuống bếp nhóm củi nấu mì ăn, rồi tìm sẵn nến để dành dùng cho buổi tối.
“Hy vọng mưa mau tạnh.” Lâm Vũ Sinh lo lắng nói: “Cuối thu rồi, bình thường làm gì có mưa lớn thế này.”
Ở đây chỉ có mùa hè là hay mưa, mà cũng hiếm khi mưa to đến vậy.
Việc gì bất thường đều có nguyên do.
Trọng Dương Hạ liếc nhìn sắc trời bên ngoài, không sao nói nổi lời dỗ dành, hắn cảm thấy trận mưa này e là không dễ tạnh nhanh như vậy.
Quả nhiên, cơn mưa ấy vẫn cứ ào ào trút xuống như thể có ai đổ nước từ trên trời xuống, không dứt. Nước trên mặt đất dần dần chảy thành sông, dòng nước mưa xiết quét qua, đổ dồn về chỗ trũng.
Điện thoại của Trọng Dương Hạ vì phải trả lời công việc nên đã hết pin tắt máy, còn Lâm Vũ Sinh thì để phòng bất trắc nên vẫn chưa đụng đến điện thoại. Hai người đã ở trong căn nhà này gần bốn mươi tiếng đồng hồ.
Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng gió mưa gào thét, như tận thế đã đến, còn căn nhà gỗ nhỏ này chính là nơi trú ẩn duy nhất của họ. Cả hai không nghĩ ngợi gì khác, phần lớn thời gian chỉ ngồi cạnh nhau, tán gẫu giết thời gian.
Nói chuyện hồi còn nhỏ, rồi lại kể chuyện khi hai người quen nhau.
“Hôm tôi tới, cây hoàng yến nở hoa rồi, chỉ có một bông thôi.” Trọng Dương Hạ tay phải quấn băng, từ cổ tay trở xuống không thể cử động, nên chỉ có thể dùng tay trái cầm tách trà, hơi trà bốc lên phủ mờ hàng mi, khóe mắt hắn.
“Vậy à.” Lâm Vũ Sinh ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhướn, nhất thời dở khóc dở cười: “Thật sự được anh nuôi sống rồi.”
Ban đầu cậu cứ nghĩ trong môi trường chẳng thích hợp thế này, cây hoàng yến kia sống chẳng nổi một tháng, nào ngờ Trọng Dương Hạ lại thật sự chăm sóc cẩn thận, không lâu trước đây trên một nhánh đã mọc ra mấy nụ hoa.
Lúc rời đi Lâm Vũ Sinh không để ý, hóa ra giờ nó đã nở rồi.
Trọng Dương Hạ cũng bật cười, bên ngoài vừa khéo lóe lên một tia sét, ánh chớp trắng xé ngang, Lâm Vũ Sinh nhìn hắn rõ mồn một — Trọng Dương Hạ môi đỏ răng trắng, đôi mắt thâm sâu, ngay cả khi hắt lên ánh chớp cũng đẹp đến quá quắt.
Thật ra Lâm Vũ Sinh hiểu hàm ý trong câu nói của Trọng Dương Hạ: ‘Hoa đã nở rồi, em ở lại đi.’
Nhưng cậu vẫn giả vờ như không hiểu, lại cúi đầu xuống uống trà.
May mà Trọng Dương Hạ bây giờ chưa từng làm khó cậu, thấy cậu không muốn nói tiếp thì cũng chỉ dừng lại ở đó, đổi sang chuyện khác.
Đêm hôm đó, mãi đến khuya, mưa mới chịu ngớt bớt phần nào.
Nửa mơ nửa tỉnh, Lâm Vũ Sinh khẽ thở phào trong lòng, nghĩ bụng mưa cuối cùng cũng nhỏ lại rồi, chắc sắp có điện lại, vợ chồng chú Lâm chắc cũng sắp về, cậu và Trọng Dương Hạ cũng có thể rời đi.
Sáng hôm sau sáu giờ, mưa vẫn chưa dứt hẳn, chỉ là đã nhỏ đi nhiều, tí tách rả rích.
Lâm Vũ Sinh bất chợt bật ngồi dậy, Trọng Dương Hạ cũng thức dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, qua màn mưa, một bóng người loạng choạng đang chạy tới, tay cầm chiếc ô vàng cũ đã bị gió thổi lật nửa bên.
“Là chú Lâm!” Lâm Vũ Sinh vội vàng bật dậy mặc áo khoác, có chút mừng rỡ: “Họ đã về an toàn rồi.”
Hai người mở cửa ra, còn chưa kịp hỏi han gì, chú Lâm đã quăng chiếc ô sang một bên, chìa bàn tay ướt sũng ra nắm chặt lấy cánh tay Lâm Vũ Sinh, thở hổn hển, nói gấp gáp: “Hà… Hà Hoa Đường… lũ rồi!”
Một tiếng sấm ầm ầm vang lên, lăn qua như đè nặng lên tim mọi người.
Chú Lâm vốn dĩ giao hàng xong là định về nhà ngay, nhưng vì mưa quá lớn, đường xá nguy hiểm nên đành phải dừng lại nghỉ ở trạm nghỉ hai ngày, hôm nay thấy mưa nhỏ đi nhiều mới dám quay về.
Nhưng suốt dọc đường về, chú nhìn thấy rất nhiều xe cứu hộ bật đèn chạy cùng hướng, đến khi về tới trấn mới biết mấy hôm nay mưa lớn quá, con sông phía trên thôn Hà Hoa Đường đột ngột dâng nước, đêm qua đã vỡ đê, cuốn phăng nửa ngôi làng!
“Đội cứu hộ đã đến từ đêm qua, nhưng không cứu nổi, hôm nay lại điều thêm người, nghe nói… chết không ít người rồi!” Giọng chú Lâm vừa kinh hãi vừa run rẩy.
Những lời đó như sét đánh ngang tai, khiến hơi thở của Lâm Vũ Sinh chợt nghẹn lại, chân mềm nhũn, Trọng Dương Hạ lập tức đưa tay đỡ lấy cậu: “Sinh Sinh!”
Cằm Lâm Vũ Sinh bắt đầu run lên không kiểm soát nổi, cậu gắng gượng, run rẩy đứng dậy, giơ tay chỉ ra ngoài cửa hồi lâu mới bật ra được tiếng: “Mẹ… mẹ cháu!”
“Nhưng bên đó nguy hiểm lắm!” Chú Lâm cũng sốt ruột: “Biết làm sao bây giờ!”
Trọng Dương Hạ ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, lập tức nói: “Chú Lâm, cho cháu mượn xe máy.”
Chú Lâm vội vàng lôi chìa khoá ra đưa cho Trọng Dương Hạ: “Hai đứa định đi thật à?”
“Đi.” Trọng Dương Hạ nhận lấy chìa khoá, vòng tay ôm vai Lâm Vũ Sinh: “Sinh Sinh, đi thôi.”
Giọng Trọng Dương Hạ rất vững, mạnh mẽ, Lâm Vũ Sinh lúc này mới như bừng tỉnh, tìm lại được hơi thở, vội vã bước đi: “Đúng… đi! Đi! Mau lên!”
Không kịp lau khô yên xe máy, vừa ngồi lên quần đã ướt sũng. Tay Trọng Dương Hạ bị thương không thể lái xe, Lâm Vũ Sinh lau mặt, buộc mình phải bình tĩnh lại, chở Trọng Dương Hạ nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm nhỏ, bánh xe bắn nước tung toé.
Trên trấn có rất nhiều người, Lâm Vũ Sinh còn nhìn thấy không ít người quen ở Hà Hoa Đường, ai nấy mặt mày lấm lem, vẻ mệt mỏi, lục tục đi về phía điểm sơ tán.
Mỗi lần gặp một người quen, cậu đều dừng xe lại, hỏi thăm tin tức của mẹ mình, nhưng không một ai có thể cho cậu câu trả lời.
Hai người tìm quanh một vòng ở điểm sơ tán, vẫn không thấy bóng dáng mẹ Lâm đâu, lại vội vã chạy về hướng Hà Hoa Đường.
Con đường dẫn vào Hà Hoa Đường giờ đã bị ngập chìm trong dòng nước đục vàng, không còn nhìn rõ mặt đường hay độ sâu cạn, may mà vẫn có người không ngừng chạy thoát ra từ trong làng, Lâm Vũ Sinh liền men theo lối họ vừa đi mà chạy xe theo.
Khi đến được đầu làng, cả hai người đã ướt sũng từ đầu đến chân, ống quần dính đầy bùn đất vàng.
Lâm Vũ Sinh trợn mắt đứng sững tại chỗ, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cây hoa quế ở đầu làng, từng dùng để trói Trọng Dương Hạ, giờ đã bị bật cả gốc, đổ xuống đất, cành lá ướt sũng ngập trong bùn đất.
Đằng xa, một dòng nước lũ rộng lớn, cuồn cuộn tràn qua giữa làng, nhấn chìm mọi thứ nó đi qua, nhà cửa hai bên đường đã sập quá nửa, những bức tường đổ nát, vách gạch loang lổ bùn đất, sụp đổ ngổn ngang, chỉ còn lại tường vỡ nửa chìm nửa nổi trong dòng nước đục.
Cành cây, tấm ván, đồ đạc vỡ vụn trôi dạt khắp nơi, có thứ theo dòng nước trôi đi, có thứ thì kẹt cứng trong bùn lầy, mọi thứ bừa bộn tan hoang.
Trước thảm hoạ tàn khốc, con người trở nên nhỏ bé biết bao nhiêu.
Đội cứu hộ dầm mình trong dòng lũ, liều mạng đi lại tìm kiếm người còn sống, có người được cứu ra ngoài an toàn, cũng có người chỉ còn biết đưa ra ngoài trong tư thế nằm ngang, cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Dù đã tăng cường thêm người, nhưng vẫn không đủ, mấy thanh niên trai tráng trong làng từ nhỏ đã biết bơi, tự nguyện lập thành đội, tham gia công tác cứu hộ.
Lâm Vũ Sinh và Trọng Dương Hạ lội nước, len qua đám đông, đi về hướng miếu làng, không khí phảng phất mùi ẩm ướt và mục rữa, hoà lẫn mùi tanh của bùn đất, khiến người ta ngột ngạt, khó chịu.
“Ê, hai cậu kia, đi đâu vậy? Phía trên nước ngập dữ lắm!” Có người trong đội cứu hộ chặn họ lại, lớn tiếng gọi: “Đi mau đi, mau rời khỏi đây!”
“Anh ơi, cho tôi hỏi với!” Lâm Vũ Sinh đảo mắt nhìn xung quanh, cũng gào lớn hỏi lại: “Miếu trên kia đã tìm kiếm cứu hộ chưa?”
“Miếu à? Trong đó người ta tự chạy ra hết rồi mà? Không có thương vong gì đâu, đồng đội tôi đã xem rồi, không còn ai cả.”
“Thật sao?!” Lâm Vũ Sinh kích động bước lên mấy bước: “Nhưng tôi chưa thấy mẹ tôi, mọi người đi đâu rồi?”
“Điểm sơ tán chứ đâu, ai ra được đều ở đó hết.” Người cứu hộ không còn thời gian đứng nói chuyện, phẩy tay ra hiệu cho họ mau rời đi: “Cũng có thể còn đang trên đường, cậu về tìm lại đi, tôi bận rồi!”
“Ê!” Lâm Vũ Sinh giơ tay định giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng làm chậm trễ công việc cứu hộ của đối phương. Cậu xoay người nhìn Trọng Dương Hạ, như muốn tìm một câu trả lời: “Trọng Dương Hạ, chúng ta đã tìm kỹ hai lượt rồi nhỉ, không thấy mẹ tôi, đúng không?”
Trọng Dương Hạ nhìn Lâm Vũ Sinh thật lâu, không thể nói dối: “Không thấy.”
“Vũ Sinh!” Bất chợt một tiếng gọi đầy kinh ngạc vang lên từ phía xa, hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc.
“Đúng thật là cậu rồi!” Tienh Trang lao thẳng đến trước mặt Lâm Vũ Sinh, không thể tin được mà nhìn cậu từ đầu đến chân, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu là sự xúc động không sao kìm nén được: “Cậu về rồi!”
Thấy Tỉnh Trang càng lúc càng kích động, giơ tay lên không biết định làm gì, Trọng Dương Hạ liền nghiêng người bước lên một bước, chắn trước mặt Lâm Vũ Sinh, nói gọn gàng dứt khoát: “Giờ không phải lúc ôn chuyện. Anh có thấy dì Lâm không?”
Tầm mắt bị Trọng Dương Hạ chặn lại, Tỉnh Trang khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn kìm xuống không nổi cáu: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng miếu làng gần sông, A Linh chắc là những người phát hiện lũ đầu tiên, chạy ra được năm người…”
“Năm người?!” Lâm Vũ Sinh đẩy Trọng Dương Hạ ra, gấp gáp nói: “Miếu chẳng phải có sáu người A Linh sao? Sao chỉ chạy ra được năm người? Mẹ tôi đâu?!”
Tỉnh Trang mím môi, lắc đầu: “Đi Lâm sau khi đóng cửa bế quan năm năm, ra ngoài thì sống riêng một mình, không ở chung với bọn họ, bọn họ đều nói không thấy dì Lâm, cũng không biết là chạy ra ngoài rồi hay là…”
Miếu Quan đã bị nước lũ cuốn sập quá nửa, nếu mẹ Lâm không chạy lạc với bọn họ thì…
“Để phòng bất trắc, sáng nay đã có hai người cứu hộ đi qua rồi, nhưng nước bên đó xiết quá, họ lội được nửa chừng thì không đi tiếp được, chỉ có thể đứng đó gọi lớn, nếu mẹ Lâm vẫn còn ở đấy, chắc chắn sẽ nghe thấy, nhưng ở đó hoàn toàn không có ai.”
Tỉnh Trang đưa tay lau mắt: “Vũ Sinh, tôi cũng mong bà ấy đã chạy thoát ra ngoài, chỉ là không biết lạc đi đâu rồi.”
Mắt Lâm Vũ Sinh tối sầm lại, cảm thấy mọi thứ mất hết sắc màu, đầu óc choáng váng, Trọng Dương Hạ lập tức đỡ lấy vai cậu, thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ đi tìm, sẽ không sao đâu.”
Cổ họng như bị thứ gì đó chẹn lại, Lâm Vũ Sinh không nói nổi một lời, nước mắt như những hạt châu đứt dây, từng giọt, từng giọt lăn dài, không cách nào ngừng được.
Cậu như quay về nhiều năm trước, khi thi thể cha mình lạnh lẽo nằm bên vệ đường, còn cậu chỉ có thể vừa khóc vừa dập đầu, bất lực không làm được gì. Lâm Vũ Sinh run rẩy đưa tay đập nhẹ lên cánh tay Trọng Dương Hạ, rồi chỉ tay về phía trước.
— Dẫn tôi đi, tôi phải đi tìm mẹ tôi.
Trọng Dương Hạ hiểu ý Lâm Vũ Sinh, liền vòng tay ôm lấy cậu, dìu cậu đi về phía miếu làng.
Tỉnh Trang ở phía sau vội la lớn: “Đừng đi nữa, bên đó núi sắp sạt rồi! Ê, sao mấy người không chịu nghe!”
Không thể trơ mắt nhìn Lâm Vũ Sinh gặp chuyện, Tỉnh Trang sốt ruột vò đầu, rồi cũng vội vã chạy theo hai người.
Miếu tựa lưng vào núi, mà ngọn núi ấy chính là con đường nước lũ đổ xuống, phá tan thôn Hà Hoa Đường. Dù được núi che chắn nên miếu không bị cuốn trôi hoàn toàn, nhưng cũng đã sập mất hơn nửa, tiếng nước lũ ầm ầm rung chuyển cả trời đất.
Lâm Vũ Sinh đứng bên này dòng nước lũ, gào to khản giọng: “Mẹ ơi — !”
“Con là Sinh Sinh đây! Mẹ có nghe thấy không! Trả lời con đi!”
“Mẹ ơi ———!”
“Vũ Sinh!” Không biết từ lúc nào chú Lâm cũng đã chạy tới, ôm theo hai chiếc áo phao trong tay. “Chú cũng đã tìm dọc đường, hỏi khắp nơi rồi, vẫn không thấy mẹ cháu. Muốn gọi thêm người qua phụ, nhưng họ nói bên này đã tìm rồi, giờ phải ưu tiên chỗ đông người trước!”
“Không được!” Lâm Vũ Sinh mắt đỏ hoe, giật phắt lấy áo phao trong tay chú Lâm, vội mặc vào người: “Cháu phải qua bên đó xem! Lỡ như… lỡ như mẹ cháu vẫn còn ở trong đó, cháu phải đi cứu mẹ cháu!”
Thiên tai trước mắt, ai cũng lo giữ mạng mình trước, trong giờ phút này sẽ chẳng ai để tâm tới mẹ Lâm cả! Không ai cả! Mấy A Linh kia dù có chạy tản ra, thì rốt cuộc cũng chạy từ miếu ra, sao lại không ai nhìn thấy mẹ!
“Không được!” Tỉnh Trang bước lên chắn trước mặt Lâm Vũ Sinh: “Nguy hiểm lắm!”
“Không được!” Tỉnh Trang bước lên chặn Lâm Vũ Sinh lại: “Nguy hiểm lắm, nước vừa xiết mà núi bên đó cũng sắp sạt rồi! Cậu không thể qua đó được Vũ Sinh, chúng ta phải mau rời khỏi đây! Cậu đã gọi rồi, ở đây không còn ai nữa! Đợi đội cứu hộ đợt ba tới, chúng ta lại tìm tiếp!”
Đầu óc Lâm Vũ Sinh rối bời, hình bóng của mẹ vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu, cứ như mới vừa gặp hôm qua.
“Tôi không đi!” Lâm Vũ Sinh giãy giụa dữ dội, vừa gào vừa lao về phía dòng nước, hoàn toàn mất hết lý trí: “Mọi người đi đi! Tôi phải cứu mẹ tôi! Dù có chết cũng phải chết cùng bà! Buông ra!”
Chú Lâm cũng lao tới giữ chặt cậu: “Nhóc con hành động thiếu suy nghĩ!”
Trọng Dương Hạ nhìn sang bờ bên kia, cũng vươn tay kéo Lâm Vũ Sinh lại. Động tác này càng làm Lâm Vũ Sinh sụp đổ hơn: “Trọng Dương Hạ! Cả anh cũng ngăn tôi! Cả anh cũng ngăn tôi! Anh lấy quyền gì… anh lấy quyền gì…!! Buông tôi ra! Buông ra!”
Trọng Dương Hạ nâng mặt Lâm Vũ Sinh lên, áp trán mình sát trán anh, khẽ gọi anh bình tĩnh lại: “Sinh Sinh! Nghe tôi nói, sẽ không sao đâu, không sao đâu…”
Nhưng toàn thân Lâm Vũ Sinh vẫn run lên, làm sao cũng không thể bình tĩnh nổi. Trọng Dương Hạ nhìn cậu, đột nhiên cởi phắt áo phao của mình ra, đẩy Lâm Vũ Sinh vào lòng chú Lâm, đồng thời giật lấy chiếc áo phao còn lại.
“Giữ chặt cậu ấy!”
Trọng Dương Hạ để lại câu đó, rồi xoay người, bất ngờ lao thẳng xuống dòng lũ xiết cuộn cuộn.