Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 90

Edit & beta: Yan

“Trọng Dương Hạ!!!”

Tiếng gào xé họng của Lâm Vũ Sinh hoà vào tiếng nước lũ cuồn cuộn, gần như muốn xé toạc màng nhĩ của mọi người xung quanh. Cậu như phát điên, bất chấp tất cả lao về phía trước, gào đến khản giọng: “Anh quay lại! Quay lại đi! Trọng Dương Hạ!”

Chú Lâm và Tỉnh Trang giữ chặt lấy Lâm Vũ Sinh, không cho cậu bước ra: “Đừng đi Vũ Sinh! Đừng đi nữa!”

Tất cả mọi người đều như nín thở, ánh mắt dán chặt vào bóng người chập chờn trồi lên hụp xuống giữa dòng lũ xiết.

“Để tôi đi! Anh ấy còn đang bị thương! Tay trái chưa lành hẳn, tay phải còn bị côn trùng cắn… để tôi đi đi! Tôi xin mọi người… tôi cầu xin mọi người mà… …” Giọng Lâm Vũ Sinh đã khản đặc, mắt trợn trừng như sắp nứt toạc ra.

“Vũ Sinh!” Chú Lâm gầm lên một tiếng, cố làm cậu tỉnh táo lại: “Nghe chú! Đừng kích động nữa!”

Lúc này mà có thêm một người lao ra… thì rất có thể sẽ có thêm một người “không về được”.

Lâm Vũ Sinh nắm chặt tóc mình, dậm chân loạn xạ, hơi thở đứt quãng, gấp gáp mà nặng nề. Nước mắt và nước mưa quyện lại, chảy thành dòng, tuôn ra từ đôi mắt đang hoảng sợ.

Dù tai đã ù đi vì nước tràn vào, tiếng ầm ầm vang vọng, Trọng Dương Hạ vẫn mơ hồ nghe được tiếng Lâm Vũ Sinh gào gọi, tim chợt nhói lên, nhưng hắn không quay đầu lại — cũng không thể quay đầu lại.

Nước chảy xiết đến mức chỉ lơ là một chút thôi cũng đủ nuốt chửng hắn hoàn toàn. May mà có áo phao, dưới nước lại có mấy tảng đá lớn bị cuốn theo, tuy bị nước đẩy lệch không ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố bám được, mượn lực để chỉnh lại hướng bơi.

Trọng Dương Hạ bơi vô cùng chật vật, chỗ xương tay trái từng gãy đau nhói từng cơn, tay phải thì tê rần, không còn chút cảm giác. Bùn cát tràn vào mắt, miệng, cả mũi, khắp người bị dòng lũ dội cho tê buốt, đau rát, nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể dừng lại. Hắn chỉ còn biết cắn răng gắng gượng, dồn hết sức quẫy tay, liều mạng lao về phía miếu Quan Linh Thần.

Chỉ hơn hai mươi mét thôi, vậy mà Trọng Dương Hạ phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó không biết bao lần bị nước lũ nhấn chìm, cuốn trôi, vậy mà hắn vẫn kỳ diệu trồi lên, tiếp tục ngoi ngóp bơi ngược dòng.

Thời gian như kẹt lại trong một khoảng trống nào đó — vừa nhanh đến nghẹt thở, lại vừa dài đến vô tận.

Lâm Vũ Sinh về sau đã không còn gào gọi nữa, cậu đã sợ đến nỗi không phát ra nổi tiếng, nhưng Tỉnh Trang và chú Lâm vẫn kìm chặt lấy cậu, không dám lơi tay nửa giây.

“Đến rồi!!!”

Chú Lâm bỗng hét to một tiếng, giọng run run: “Giỏi lắm!”

Lâm Vũ Sinh ngơ ngác nhìn sang bờ bên kia, đến lúc này mới như chợt tìm lại được hơi thở, thở dồn mấy nhịp, mặt đỏ bừng, cả người cứng đờ. Chú Lâm vội bấm huyệt nhân trung cho cậu: “Vũ Sinh, thả lỏng đi, hít sâu, hít sâu! Cậu ấy lên bờ rồi, không sao rồi!”

Trọng Dương Hạ bò được lên bờ, th* d*c mấy hơi, rồi mới gắng đứng dậy, quay đầu lại, mắt chạm mắt Lâm Vũ Sinh, cách nhau một khoảng không xa lắm.

Một đoạn đường không tính là dài, vậy mà lần đối diện này lại gian nan và quý giá đến thế.

Cách nhau bởi dòng lũ ngập trời, vừa vượt qua ranh giới sinh tử, Lâm Vũ Sinh lúc này không còn có bất cứ biểu cảm gì, thậm chí không thể nhấc nổi tay lên, nếu không nhờ chú Lâm và Tỉnh Trang giữ, e là cậu đã không đứng nổi nữa.

Lâm Vũ Sinh chợt thấy bản thân mình thật yếu đuối và bất lực, cơ thể hoàn toàn không nghe lời, trước nỗi đau tột cùng, cậu thậm chí bước cũng không nổi, như một bệnh nhân mắc chứng nan y, không còn sức chống chọi.

Nhưng Trọng Dương Hạ đã bình an sang được bên kia, để cậu còn có thể bám lấy, còn có thể gắng gượng thở tiếp.

Không kịp dừng lại lâu, Trọng Dương Hạ hướng về phía họ vẫy tay, rồi nhanh chóng chui vào bên trong ngôi miếu Quan Linh Thần đổ nát.

Bên trong dòng nước đã nhỏ hơn nhiều, mấy cột gỗ gãy đổ chằng chịt chắn ngang, Trọng Dương Hạ dựa vào đó lách qua, nhanh chóng tiến sâu vào bên trong.

“Dì ơi?” Trọng Dương Hạ vừa đi vừa gọi lớn: “Dì có ở đây không?”

Miếu Quan Linh Thần rất lớn, phòng ốc chằng chịt, Trọng Dương Hạ hoàn toàn không biết mẹ Lâm Vũ Sinh đang ở đâu, chỉ có thể kiên nhẫn lục tìm từng gian một.

Thật ra hy vọng mong manh vô cùng — đã chừng ấy thời gian trôi qua rồi…

Nhưng khoảnh khắc này, Trọng Dương Hạ bỗng hy vọng thế gian này thật sự có thần linh, để Lâm Vũ Sinh không phải một lần nữa chịu cảnh sinh ly tử biệt.

“Dì ơi————”

Không biết giẫm phải thứ gì, dưới chân Trọng Dương Hạ chợt nhói đau, hắn lảo đảo nghiêng người, chống tay lên một cột gỗ mục đang rung, cúi xuống nhìn thì thấy chiếc giày đã không biết rơi đâu mất, một chiếc đinh nhỏ đâm sâu vào bàn chân, không dài lắm nhưng cơn đau như khoan thẳng vào xương.

Trọng Dương Hạ nghiến răng, đưa tay trái run run nắm lấy, gằn một tiếng rồi giật mạnh, chiếc đinh bật ra, máu lập tức ứa ra, đỏ thẫm lẫn trong dòng nước đục ngầu.

Trọng Dương Hạ nghiến chặt răng, dùng tay trái nắm lấy, rít lên một tiếng rồi mạnh tay rút chiếc đinh ra, máu lập tức túa ra, loang đỏ cả trong dòng nước đục ngầu. Nhưng hắn không kịp bận tâm, thời gian quá gấp, hắn không thể dừng lại.

Đột nhiên, hắn liếc thấy cánh cửa gỗ bị nước lũ xô lệch, nứt ra một khoảng, bên trong có một bàn tay nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Gian phòng đó đã mất hai bức tường, Trọng Dương Hạ lập tức vòng sang lối khác chui vào. Chỉ thấy một pho tượng thần bằng gỗ bị kẹt trong góc sau cánh cửa, chao đảo theo từng đợt sóng, mà trên đó, một người phụ nữ mặc áo trắng đang nằm sấp, đã ngất lịm, trên trán rách một đường, máu đã khô lại, loang ra nửa bên mặt.

Hẳn là lúc nước lũ ập đến, bà đang đứng trước tượng thần lau chùi, ngói trên mái sập xuống đập trúng đầu bà, may mà tượng thần đỡ được, lại kẹt đúng vị trí đó, nên không bị nước lũ cuốn đi, cũng không bị nhấn chìm hẳn dưới nước.

“Dì ơi, tỉnh lại đi!” Trọng Dương Hạ vội vàng bước đến, thăm mạch nơi cổ Lâm mẹ, may mà vẫn còn mạch đập, hắn lập tức khoác áo phao lên người bà trước.

Âm thanh nước lũ cuồn cuộn, ầm ào đến mức làm màng nhĩ người ta như muốn vỡ tung.

Mẹaam mơ màng tỉnh lại, trong cơn choáng váng cứ ngỡ mình đã xuống địa ngục, nhưng mở mắt ra lại thấy một gương mặt xa lạ mà phảng phất quen thuộc — một chàng trai trẻ, chỉ gặp đúng một lần, nhưng ấn tượng sâu như khắc vào tim.

“Là… cậu…”

Trọng Dương Hạ thở phào một hơi, cuối cùng cũng nở được một nụ cười mệt mỏi: “Là cháu. Cháu đưa dì ra ngoài, Sinh Sinh đang đợi dì.”

“Sinh Sinh!” Mẹ Lâm bừng tỉnh hẳn, nhận ra mình vẫn chưa chết, nơi này không phải địa ngục — nhưng vẫn cách địa ngục chẳng bao xa.

Cùng lúc đó, bên bờ đối diện.

Đằng sau bất ngờ xuất hiện một đội cứu hộ mười mấy người, dẫn đầu là Dương Bách — người toàn thân ướt sũng nhưng vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh, vững vàng.

Tuy Trọng Dương Hạ đã báo trước cho Dương Bách, nhưng anh ta vẫn cẩn thận, luôn bám sát tin tức bên này. Nhận thấy mưa lớn không hề có dấu hiệu dừng lại, anh ta lập tức quyết định từ thành phố Z chạy thẳng đến đây.

Vừa đặt chân xuống đã nghe tin đồn về trận lũ quét ở Hà Hoa Đường, mí mắt giật mạnh, Dương Bách liền lập tức liên hệ với đội cứu hộ tư nhân có kinh nghiệm nhất trong tỉnh, gọi họ tới phòng khi có chuyện bất trắc.

“Cậu Lâm!”

Lâm Vũ Sinh ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Dương Bách, bỗng như vớ được cọng rơm cứu mạng, gào lên: “Mau! Mau! Trọng Dương Hạ! Trọng Dương Hạ ở bên kia! Mau cứu anh ấy!”

Dương Bách lập tức quay lại ra lệnh cho đội cứu hộ chuẩn bị vượt nước sang bờ bên kia, nhưng chưa kịp xoay người thì từ cuối chân trời chợt vang lên một tràng âm thanh ầm ầm.

Như sấm rền — không, không phải sấm.

“Trời ơi!” Giữa tiếng gầm rền kinh hoàng ấy, tiếng gào thét tuyệt vọng của chú Lâm xé toạc không gian: “Núi lở rồi!!!”

Lâm Vũ Sinh trong khoảnh khắc như bị rút cạn hơi thở, con ngươi gần như vỡ nát phản chiếu cảnh tượng tuyệt vọng ngay trước mắt.

Tiếng nổ rung trời, phía sau ngôi miếu, cả sườn núi như bị một bàn tay khổng lồ vô hình xé toạc ra, đất đá nứt vỡ, ào ào đổ xuống. Bùn lẫn đá vụn cuộn thành dòng, ầm ầm trút xuống như núi lở trời long.

“Tất cả chạy mau! Chạy!”

Không biết ai hét lên câu đó đầu tiên, rồi tất cả mọi người bắt đầu liều mạng tháo chạy về phía sau, chỉ còn Lâm Vũ Sinh vẫn chết trân tại chỗ. Chú Lâm và Dương Bách túm chặt cậu, kéo cậu chạy, nhưng cậu chỉ muốn giãy ra.

“Để tôi chết chung với họ!”

Giọng Lâm Vũ Sinh đã khản đặc đến mức không ra hơi, đôi mắt đỏ ngầu, không biết sức lực ở đâu ra mà cậu bất ngờ thoát khỏi hai người, lao về hướng sạt lở đang cuồn cuộn trút xuống.

Những giọt mưa táp vào mặt, rát buốt như dao cứa — vài bước ngắn ngủi thôi mà như chạm rìa sinh tử.

Những giọt mưa quất vào mặt, rát buốt như dao cứa, chỉ mấy bước ngắn ngủi mà thời gian như bị kéo giãn ra vô tận. Trong đầu Lâm Vũ Sinh chớp lên vô số mảnh ký ức — về mẹ, về Trọng Dương Hạ.

“Sinh Sinh của mẹ phải lớn lên thật tốt, gặp được người con yêu, thì cứ dũng cảm mà tiến tới nhé!”

Lời mẹ nói xuyên qua năm tháng, vang vọng lại trong đầu anh, ngay sau đó là giọng của Trọng Dương Hạ.

“Tôi yêu em, Sinh Sinh.”

Cậu đã không còn khóc nổi nữa, tầm nhìn trước mắt cũng nhòe đi vì nước mưa lẫn đất cát, Lâm Vũ Sinh chỉ biết dốc hết sức lao về phía trước.

Nếu hai người quan trọng nhất đời cậu đều không còn trên cõi đời này nữa, thì cậu sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Cậu đã chẳng còn muốn sống một mình nữa, cậu đã sợ hãi cái cảm giác cô độc ấy đến tột cùng rồi.

Đừng bỏ tôi lại…

Lâm Vũ Sinh tuyệt vọng cầu xin trong lòng: ‘Đừng bỏ tôi lại một mình.’

Dương Bách vốn là người từng luyện võ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ mất hai giây để ra quyết định. Anh ta ba bước gộp hai, lao lên, tay giơ lên đập xuống gáy Lâm Vũ Sinh

Lâm Vũ Sinh hoàn toàn không đề phòng, gáy tê dại, cả người lập tức mềm oặt ngã xuống.

Dương Bách lập tức vác cậu lên vai, gọi chú Lâm mau chóng rút lui theo.

Họ chạy thẳng đến một bãi đất an toàn, đứng lại thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía sau.

Ngọn núi giờ chỉ còn lại một nửa, đất đá đổ ập xuống như dựng thành một ngôi mộ khổng lồ.

Ngôi miếu Quan Linh Thần đã bị chôn vùi dưới lớp đất đá ấy, không còn thấy nổi một mảnh ngói nào.

Sắc mặt Dương Bách trầm như nước, còn chú Lâm thì nước mắt tuôn dài trên má. 

Người thanh niên tên Trọng Dương Hạ ấy, ông chỉ gặp đúng hai lần — một lần bảy năm trước, một lần sáng nay.

Không ngờ… lại là vĩnh biệt.

Lạnh lẽo.

Cơn mưa lúc này cũng quái lạ mà ngớt đi nhiều, rơi lả tả như những giọt lệ, nhỏ dần….. Cuối cùng, chú Lâm không đành lòng, vẫn đưa tay bấm nhân trung, lay Lâm Vũ Sinh tỉnh lại.

Mắt trái của Lâm Vũ Sinh đau nhức, tầm nhìn từ đen kịt dần chuyển sang trắng, khoảng sáng bé bằng hạt gạo rồi từ từ mở rộng ra. Cậu chớp mắt mơ hồ, đập vào mắt là gương mặt đẫm lệ và đầy bi thương của chú Lâm.

Anh ấy chưa chết.

Anh ấy vẫn còn sống.

Lâm Vũ Sinh bỗng ngồi bật dậy, đối diện thẳng với “ngôi mộ” kia vẫn đang chầm chậm trôi đi cùng dòng nước.

“Ha— ha—” Cậu há miệng ra, nhưng chỉ phát ra được âm thanh khàn đặc yếu ớt, đôi vai như mang gánh nặng ngàn cân, vô lực rũ xuống, cả người cong lại như một cụ già.

“Cứu———” Cuối cùng, Lâm Vũ Sinh cũng tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay bấu chặt lấy vạt áo Dương Bách, đốt ngón tay trắng bệch đáng sợ.

Dương Bách hiểu ngay, vỗ vỗ vai Lâm Vũ Sinh, thấp giọng nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.”

Mặc dù sạt lở núi đã tạm dừng, nhưng không ai dám chắc nửa ngọn núi còn lại sẽ không tiếp tục đổ xuống, đội cứu hộ bắt đầu do dự.

“Thêm tiền, trả gấp 10 lần!” Dương Bách vung tay dứt khoát: “Mau đào đi!”

Đội trưởng đội cứu hộ nhíu chặt mày, giá tiền đúng là quá hấp dẫn, nhưng hiểm nguy trước mắt cũng chẳng thể coi thường.

Người bên trong không biết đã bị vùi ở góc nào, lại không có điều kiện để dùng máy xúc, chỉ có thể đào bới cứu hộ bằng sức người, mà không biết sẽ phải tìm bao lâu — đến lúc đào được ra thì e là chỉ còn lại thi thể…

Bình Luận (0)
Comment