Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 91

Edit & beta: Yan

Trong nửa phút bế tắc ấy, từ ánh mắt của mọi người, Lâm Vũ Sinh bắt được một thứ cảm xúc quen thuộc nhưng lại khiến người ta không nỡ nhìn thẳng — đó là sự thương xót và tiếc nuối dành cho người đã khuất.

Cơ thể vốn rã rời bỗng chốc như được một sức mạnh vô hình rót đầy, Lâm Vũ Sinh “vụt” một cái lao đi như tên bắn, lần này không một ai kịp ngăn lại.

Đôi chân cật lực thay phiên sải bước, mỗi bước đều dẫm mạnh xuống mặt đất, bắn tung bùn đất và nước mưa, tóc cậu tung loạn trong gió, Lâm Vũ Sinh liều mạng lao về phía trước.

Sạt lở đã chặn dòng nước lũ vốn rộng mênh mông, khiến nó hẹp lại không ít, lại còn chia thành mấy nhánh. Lâm Vũ Sinh nhảy xuống dòng nước, vùng vẫy vài bước là có thể bám lên đất, cứ thế lên xuống liên tục, cuối cùng cũng lao được đến nơi cần đến.

Không một giây suy nghĩ, Lâm Vũ Sinh quỳ sụp xuống, dùng tay trần bới từng tảng bùn đất, miệng gào khản cả giọng: “Mẹ ơi! Trọng Dương Hạ! Hai người có nghe thấy không? Trọng Dương Hạ! Mẹ ơi——”

Ngón tay bị đá sắc cứa rách, máu hòa vào bùn đất, đau buốt tận xương, nhưng cậu dường như chẳng hề hay biết, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất — còn sống thì phải thấy người…

Dương Bách cũng dẫn mọi người nhanh chóng đuổi kịp, tất cả im lặng không nói một lời, chỉ lặng lẽ bắt đầu đào bới, bầu không khí nặng nề đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng leng keng của xẻng cuốc và tay đào đá vọng lại.

Nửa tiếng trôi qua, mưa đã tạnh, bọn họ đã đào ra được mấy hố, moi lên được vài cột kèo, ngói gạch của linh miếu, nhưng tâm trạng của mọi người lại càng lúc càng trĩu nặng.

Phải tìm được hai người trong khu vực rộng và sâu thế này, khác nào mò kim đáy bể, mà giờ đây thứ quý giá nhất chính là thời gian, mỗi giây trôi qua đều là sinh mệnh của người bị vùi bên dưới.

Móng tay Lâm Vũ Sinh bị bật ra hai cái, máu tuôn không ngừng, nhưng cậu một giây cũng không nghỉ, cầm chiếc xẻng nhỏ không ngừng đào, chỗ nào xẻng không đào nổi thì cậu dùng tay bới.

Đến cả Dương Bách, người luôn điềm tĩnh đáng tin cậy, cũng đã cởi áo vest, chiếc sơ mi trắng dính bùn đất, môi mím chặt, cúi người dùng hết sức mà đào.

Trong tình huống thế này, trừ khi ngay lập tức biết chính xác vị trí bị vùi lấp, nếu không thì hoàn toàn không biết tìm từ đâu, mà phía dưới cũng không hề có động tĩnh gì, công tác cứu hộ càng khó hơn.

Một tiếng trôi qua, đã có người vừa đào vừa lắc đầu.

Đến cả Dương Bách cũng tuyệt vọng mà chửi thầm: “Mẹ nó…”

Chỉ có Lâm Vũ Sinh, gương mặt không biểu cảm, động tác trên tay lặp đi lặp lại, mỗi phát đều dồn hết sức lực.

Ánh mắt Dương Bách vô tình liếc qua phần da lộ ra khi Lâm Vũ Sinh cúi người, trong đầu đột nhiên như có thứ gì đó hiện lên trong đầu anh ta.

“Lâm Vũ Sinh!” Lần này Dương Bách thậm chí không kịp giữ phép tắc, lập tức nhào đến bên cậu: “Cậu mang điện thoại không?!”

Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu nhìn anh ta, nhưng tay vẫn không ngừng đào.

“Mang không! Tôi có pin dự phòng!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Trọng Dương Hạ không mang.” Lâm Vũ Sinh khản giọng, cổ họng chỉ còn phát ra thứ âm thanh khò khè như hơi thở.

“Không phải!” Dương Bách sốt ruột nói: “Cậu ta từng gắn chip định vị lên người cậu, có khi nào…”

Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng khựng lại, lập tức run rẩy đưa tay vào túi mò: “Nhưng… chỉ có cậu ấy mới định vị được tôi…”

May mà điện thoại chưa bị nước cuốn trôi, may mà Lâm Vũ Sinh vẫn chưa dùng đến, vẫn còn ba mươi phần trăm pin. Dương Bách nhận lấy điện thoại, giọng không còn vững nữa: “Chỉ có thể cược một lần.”

“Cược gì?”

Dương Bách liên lướt tìm, cuối cùng trong một thư mục chứa hơn chục ứng dụng ít dùng, anh ta tìm thấy một biểu tượng màu xanh lam rất kín đáo.

“Cược là cậu ta cũng đồng ý để cậu giám sát.”

Ứng dụng màu xanh mở ra, trên bản đồ nền sáng rối rắm xuất hiện một chấm đỏ tên “Sinh Sinh” đang nhấp nháy, khoảng cách hiển thị 0 mét. Lâm Vũ Sinh cũng chăm chăm nhìn chằm chằm màn hình, đây là lần đầu tiên cậu thấy phần mềm này, vừa chua xót vừa chấn động.

Tim hai người treo lơ lửng, ánh mắt đóng đinh trên điện thoại, một giây… hai giây…

Đột nhiên, ngay vị trí gần như trùng khít với chấm đỏ Sinh Sinh, một chấm đỏ khác đột ngột hiện ra.

Chấm đỏ hiển thị cách 11 mét, tên hiển thị là ZYX.

Hô hấp của Lâm Vũ Sinh nghẹn lại, cả người lập tức bị niềm vui sướng khổng lồ nhấn chìm: “Nhanh lên!”

“Nhanh! Nhanh! Nhanh lên!” Dương Bách cũng vội hô gọi mọi người: “Đào chỗ này!”

Có được toạ độ chính xác, mọi người lập tức dồn toàn lực đào bới về một hướng, ai nấy đều dốc sức, mồ hôi đầm đìa.

Mưa đã tạnh, nhưng trời cũng dần tối. Hà Hoa Đường chưa bao giờ có một buổi hoàng hôn thê lương đến thế, như vô số tờ giấy xám trắng bị nước thấm nhoè dán chằng chịt trên bầu trời, u ám, nặng nề.

Lâm Vũ Sinh đã quên mất khái niệm thời gian, cả người như mất hết cảm giác, vết thương không còn đau, não bộ trống rỗng.

Không biết ai đó vừa dùng cuốc đào trúng thứ gì, phát ra một tiếng “cộc” vang lên.

“Là tượng gỗ!”

Lâm Vũ Sinh lập tức chạy tới quỳ xuống, dùng tay không gạt lớp bùn đất đi, lộ ra đỉnh đầu của pho tượng — chính là tượng Quan Linh Thần.

Cộc –  cộc – cộc

Tiếng gõ yếu ớt vang lên từ pho tượng, ngắt quãng nhưng rất rõ ràng.

Lâm Vũ Sinh lập tức phủ người xuống, áp chặt tai vào đỉnh đầu tượng thần, xác nhận đó không phải là ảo giác của mình.

“Cộc.”

Tim Lâm Vũ Sinh lập tức đập loạn, cả da đầu tê rần, cổ họng cậu đã không còn hét lớn được nữa, chỉ có thể kích động vung tay ra hiệu cho mọi người.

“Để họ làm!” Dương Bách kéo cậu dậy, giải thích: “Họ chuyên nghiệp hơn, chúng ta đứng qua một bên chờ!”

Lâm Vũ Sinh mặc cho Dương Bách kéo mình ra chỗ khác, đứng cạnh chú Lâm và Tỉnh Trang, trong đầu cậu chỉ có ý nghĩ duy nhất — vẫn còn sống, vẫn còn sống.

Đội cứu hộ bắt đầu làm chậm lại, cẩn trọng hết mức để tránh gây thương tổn khi đưa người ra. Từng xẻng bùn đất được gạt sang bên, phần đầu của tượng thần dần lộ ra hoàn toàn.

“Có người!” Người ở gần nhất trong đội cứu hộ đột nhiên hét lớn: “Hai người!”

Tim Lâm Vũ Sinh lập tức thắt lại, bước chân cậu vô thức muốn lao tới nhưng bị Dương Bách kéo lại: “Đợi thêm chút nữa.”

Họ càng đào càng sâu, khi đào tới bả vai của tượng thần, đội cứu hộ mới phát hiện tượng thần bị kẹt xéo ở góc cửa, tạo thành một khoảng không hình tam giác, nhờ vậy mà không bị đất đá vùi lấp hoàn toàn.

“Một, hai, ba! Đẩy!”

Tượng thần cùng nửa khối đất ngang hông được đẩy sang một bên, tất cả mọi người lúc này mới nhìn rõ tư thế của hai người bị chôn vùi.

Người đàn ông trẻ chống hai tay lên tấm vách gỗ đã gãy một nửa, lưng tựa vào tượng thần, gắng sức chắn cho người phụ nữ trung niên trong lòng có thể có thêm chút không gian sống sót.

“Nhanh! Nhanh! Kéo ra ngoài!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Xuyên qua bờ vai của đội cứu hộ, Lâm Vũ Sinh nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này cậu không bao giờ quên được.

Trọng Dương Hạ, cơ thể cứng đờ, được bế ra ngoài, trong lòng hắn vẫn ôm chặt mẹ Lâm đang yếu ớt mở mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vũ Sinh, mẹ Lâm nước mắt như mưa, run run giơ tay chỉ vào Trọng Dương Hạ.

Ánh mắt Lâm Vũ Sinh chầm chậm rơi xuống người Trọng Dương Hạ, tai cậu ong ong, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.

Cậu chưa từng nhìn thấy một Trọng Dương Hạ như thế này, nếu không biết trước đó là hắn, có thể cậu sẽ không nhận ra nổi.

Đầu tóc hắn phủ đầy bùn đất, gần như không thể nhìn rõ ngũ quan, toàn bộ phần da lộ ra ngoài đều trắng bệch, sưng phù, lại dính bùn vàng đen, tay chân còn vương máu sẫm đỏ, vừa chói mắt vừa tanh nồng.

Nhân viên cứu hộ vội vàng lau sạch mũi miệng Trọng Dương Hạ rồi tiến hành cấp cứu, còn Lâm Vũ Sinh thì đứng chết lặng tại chỗ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không nhúc nhích nổi, cảnh tượng trước mắt chồng lên ký ức năm xưa về thi thể người cha.

Toàn thân Lâm Vũ Sinh lạnh toát, như thể bị quẳng vào hầm băng ngàn dặm, sống còn khổ hơn chết.

“Đồng tử giãn rồi!”

Có người hét lên như vậy.

Lâm Vũ Sinh nghe thấy giọng Dương Bách hoảng loạn: “Nhanh! Nhanh lên! Ấn tiếp! Ấn tiếp nữa!”

Ai đã chết rồi? Cơ thể Lâm Vũ Sinh lảo đảo hai cái.

Trọng Dương Hạ chết rồi.

Sao Trọng Dương Hạ có thể chết được chứ?

_________

Trọng Dương Hạ: Má ơi, hình như con ngỏm rồi. 

Đeo tai nghe và nghe DJ đập nhạc nhé!

Bình Luận (0)
Comment