Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 92

Edit & beta: Yan

Trong một mảng hỗn loạn, giọng nói yếu ớt của mẹ Lâm kéo Lâm Vũ Sinh về lại thực tại.

“Đi xem nó đi, xem nó đi, Sinh Sinh…”

Lâm Vũ Sinh hít mạnh một hơi, nuốt hết mọi sợ hãi và bất an vào lồng ngực, rồi lảo đảo lao về phía trước. Nhân viên cứu hộ vẫn đang ấn lên ngực Trọng Dương Hạ.

Thì ra khi làm hô hấp tim phổi, lồng ngực lại có thể bị ép lõm sâu đến thế, như thể nghe thấy cả tiếng xương gãy răng rắc. Âm thanh ấy tựa lưỡi dao sắc lẹm, cứa vào trái tim Lâm Vũ Sinh, khiến cậu không dám nhìn lâu hơn, chỉ dám nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh toát của Trọng Dương Hạ.

Vừa mở miệng, giọng cậu khàn đặc….

“Trọng Dương Hạ, là em đây, giọng em hỏng rồi, anh nghe ra không?”

Lâm Vũ Sinh cúi đầu, ghé sát tai Trọng Dương Hạ, sợ gió sẽ cuốn mất giọng nói này, không truyền được đến hắn.

“Không phải anh nói sẽ đuổi theo em sao, sao có thể chết được?”

“Em lừa anh đấy!”

“Lúc mới rời khỏi anh, em sợ anh tìm đến, vậy mà anh thật sự không tìm… em lại thấy trống trải vô cùng. Anh thật sự không đến nữa? Nhưng rồi anh lại thật sự đến, em lại không muốn anh đến, anh đến hay không đến, em đều khổ sở.”

Ban đầu sợ anh đến, sợ nhìn thấy anh, mỗi ngày ra khỏi nhà đều tưởng tượng ở một góc phố nào đó, anh sẽ đứng đó nhìn em, giây tiếp theo sẽ lao tới trước mặt em.

Mấy tháng sau, em lại bắt đầu nghi ngờ vì sao anh chưa đến, có phải anh lại đang chuẩn bị một cái lồng khác để nhốt tôi không? Rồi thêm một thời gian nữa, tôi lại nghĩ, hình như anh thật sự không đến nữa, lời anh nói cũng chỉ là nói vậy thôi, thế này chẳng giống anh chút nào.

Nếu anh không đến thì thôi, em yên ổn cũng tốt. Em nghĩ chắc em đã không còn yêu anh nữa, cứ thế này, cả đời không gặp lại cũng được. Nhưng rồi tôi lại có chút hụt hẫng ‘Hóa ra cứ thế này mà kết thúc sao?’ Thỉnh thoảng lại suy nghĩ như vậy.

Nhưng một năm sau anh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt em, em giận lắm, anh lại thật sự dám đến, thật sự xuất hiện rồi…

Yêu thì không thể không dám, không thể không muốn yêu, còn hận thì lại chẳng thật, chẳng nặng, chẳng nỡ hận.

Cảm xúc của con người phức tạp và đau đớn đến vậy đấy.

“Anh tỉnh lại đi, em không bướng nữa, không ngang bướng với anh nữa.”

“Hoa đã nở rồi, em sẽ không đi nữa, mãi mãi không đi nữa…”

Lâm Vũ Sinh lẩm bẩm nói, vừa nói vừa khóc, từng chút một hôn lên những ngón tay dính đầy bùn đất của Trọng Dương Hạ: “Làm sao em có thể không thích anh được chứ, em chỉ đem tình yêu dành cho anh gói lại, cất vào một góc, để lâu thì phủ bụi, nhưng phủi sạch rồi thì nó vẫn nhiều như vậy, vẫn mới như vậy, vẫn sâu đậm như vậy.”

“Đừng bỏ em lại, em vốn không sợ cô đơn, em quen rồi, nhưng anh cũng đã đến rồi…”

Lâm Vũ Sinh khẽ chạm vào mắt Trọng Dương Hạ, rồi cúi xuống hôn lên yết hầu của hắn, môi vừa chạm phải một mảng lạnh toát, cậu run rẩy nói: “Em sợ lắm…”

“Em yêu anh, Trọng Dương Hạ… nên… đừng chết.”

Thình thịch, thình thịch.

Trời đã tối đen hẳn, nhưng thế giới của Lâm Vũ Sinh lại dần bừng lên chút ánh sáng yếu ớt.

“Có tiếng tim đập! Là tim đập!”

“Tốt rồi!!” Dương Bách vỗ mạnh lên trán mình, thở phào một hơi thật dài, không kìm được mà bật ra một câu chửi: “Mẹ nó…”

Hai ngày sau.

Đến giờ thăm bệnh, Lâm Vũ Sinh mặc áo bảo hộ, bước vào phòng ICU.

Hôm đó miễn cưỡng giành lại được nửa cái mạng cho Trọng Dương Hạ, sau khi cấp cứu sơ bộ ở bệnh viện, Dương Bách lập tức thu xếp máy bay riêng đưa người chuyển thẳng đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố Z.

Lúc này Trọng Dương Hạ khắp người cắm đầy ống dẫn, lặng lẽ nằm ngủ, lồng ngực phập phồng nhẹ theo từng nhịp thở.

Lâm Vũ Sinh ngồi bên giường, nhẹ nhàng vươn tay v**t v* bàn tay trái chi chít sẹo của Trọng Dương Hạ, trên đó còn lưu lại ba vết bỏng do tàn thuốc. Nghe Dương Bách nói, đó là những lần hắn tự làm đau mình để kiềm chế bản thân không phát điên.

Đôi tay từng có thể làm mẫu, đẹp đẽ biết bao, Lâm Vũ Sinh khẽ chạm lên từng vết thương, khoé mắt cay xè.

Trọng Dương Hạ đã bệnh rồi, một người kiêu ngạo như vậy mà lại mắc chứng lo âu chia ly, thế nhưng hắn thật sự đã nghiêm túc điều trị.

Suốt một năm đó, hắn đã chịu bao cay đắng, một mình gắng gượng qua biết bao đêm dài, mới đủ điều kiện để cho phép bản thân xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Sinh.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Lâm Vũ Sinh chỉ lặng lẽ nhìn Trọng Dương Hạ, không nói một lời nào. Rời ICU, cậu bước sang phòng bệnh thường, mẹ cậu đang ngồi ăn cơm.

Lâm Vũ Sinh đứng ở cửa một lúc lâu, chăm chú nhìn mẹ mình — thì ra mái tóc mẹ đã xuất hiện vài sợi bạc, đuôi mắt cũng có thêm nếp nhăn.

“Mẹ.” — cậu khẽ gọi, rồi giơ tay chào.

“Sinh Sinh, lại đây.” — mẹ cậu gọi.

Lâm Vũ Sinh bước tới, mẹ cậu múc cho anh một bát cơm: “Ngồi ăn với mẹ đi, mấy ngày nay con có ăn uống đàng hoàng đâu.”

Lâm Vũ Sinh ngồi xuống, lắc đầu, giọng vẫn khàn khàn: “Con không nuốt nổi.”

“Ăn đi, mẹ kể cho con nghe những lời nó để lại lúc đó.” — mẹ Lâm vừa nói vừa đưa đũa cho cậu.

Chân mày khẽ giật, Lâm Vũ Sinh hít sâu một hơi, cầm đũa lên cố gắng ăn được mấy miếng — vẫn là hương vị quen thuộc của cô giúp việc ở nhà nấu.

Cùng lúc đó, mẹ cậu bắt đầu chậm rãi kể lại mấy tiếng đồng hồ bị chôn vùi hôm ấy.

“Một tiếng ‘rầm’ vang lên, không kịp chạy, nó bảo mẹ ngồi xuống ôm đầu, còn nó thì cố hết sức nhấc bức tượng Quan Linh Thần chặn lên tường.”

Chỉ mới hai giây sau, trời đất như sụp đổ, vô số đất đá từ trên ào ào đổ xuống, vùi chôn họ thật sâu.

Bức tượng chặn lại một khoảng trống rất nhỏ, ban đầu hai người vẫn còn miễn cưỡng nói chuyện được.

“Mẹ hỏi nó, nếu thật sự phải chết, còn điều gì nuối tiếc không.” — ánh mắt mẹ Lâm nhìn xa xăm, như vẫn đang tưởng tượng lại giây phút kinh hoàng ấy.

Xung quanh tối đen, lặng ngắt, cả người Trọng Dương Hạ bị đè đến mức không nhúc nhích nổi, nó nghĩ một lúc rồi nói: “Tất nhiên là có, dì à, con phạm sai lầm mà vẫn chưa được Sinh Sinh tha thứ.”

Thời gian như kéo dài vô tận, nhưng không khí lại cạn rất nhanh. Họ bắt đầu thấy đau đầu, cơ thể rã rời, các chức năng dần suy yếu khiến Trọng Dương Hạ ho khan mấy tiếng, mẹ Lâm cũng gần như lịm đi.

“Chúng ta… sẽ ra được thôi.” Mẹ Lâm gắng sức nói ra câu đó, mong cổ vũ Trọng Dương Hạ cố gắng cầm cự, lúc ấy họ đã lờ mờ nghe thấy tiếng đào bới bên ngoài.

Nhưng rất lâu sau vẫn không nghe thấy Trọng Dương Hạ đáp lại.

“Lúc đó mẹ tưởng nó đã… Nhưng rất lâu sau, giọng nói yếu ớt của nó lại vang lên.”

Trong bóng tối vô tận, giọng Trọng Dương Hạ như một tiếng thở dài: “Chỉ mong em ấy đừng buồn quá, có lẽ con không kịp ôm em ấy rồi.”

Lâm Vũ Sinh vừa nhai cơm, nước mắt đã rơi lã chã vào bát.

Mẹ Lâm dang tay ra: “Lại đây với mẹ.”

Lâm Vũ Sinh không còn kìm được nữa, nhào vào lòng mẹ, vùi đầu vào ngực bà mà khóc không ra tiếng.

Mẹ Lâm chầm chậm vuốt mái tóc sau đầu con trai, khẽ cất giọng hát bài ru thuở bé thường dỗ con ngủ:

“Mây trắng bay bồng bềnh

Sao trên trời đã ngủ rồi

Con ngoan của mẹ…

Mặt trăng khẽ đong đưa

Hoa nở trong mơ

Hạnh phúc vây quanh.”

Lâm Vũ Sinh khóc đến mệt lả, thiếp đi trong vòng tay mẹ.

Trên thế gian này, từ ngữ khiến người ta xúc động nhất chính là ‘sống sót sau tai kiếp.’

Ngày thứ ba, bác sĩ nói Trọng Dương Hạ đã tỉnh lại hai lần, tình trạng ổn định, nên cuối cùng hắn được chuyển ra khỏi ICU, vào phòng bệnh thường.

Mẹ Lâm cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, Lâm Vũ Sinh liền ở lại bên giường Trọng Dương Hạ để trông chừng hắn.

Thành phố Z dạo này lạnh lắm, như thể mùa đông đã lặng lẽ đến.

Cửa sổ phòng bệnh hé một khe nhỏ, gió lùa làm chiếc rèm trắng khẽ bay lên rồi rũ xuống, lặp đi lặp lại.

Lâm Vũ Sinh nhìn ra ngoài một lúc, rồi đứng dậy khép cửa sổ lại, gió bị chặn ngoài kia, rèm cửa cuối cùng cũng ngừng bay.

Cậu quay người lại, chạm ngay vào một đôi mắt sâu thẳm, quen thuộc.

Lâm Vũ Sinh cảm thấy khoảnh khắc này mình đã đợi đủ lâu, đủ dài, tim trong lồng ngực dần dần nóng lên đập loạn.

Trọng Dương Hạ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt quấn quýt, dịu dàng.

Từ “dịu dàng” thật ra rất không hợp với Trọng Dương Hạ, nhưng lúc này Lâm Vũ Sinh lại cảm nhận được nó.

Cậu chậm rãi bước tới ngồi xuống, suốt cả quá trình hai người chưa từng rời mắt khỏi nhau.

Muốn nói quá nhiều, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, rồi lại thấy dường như chẳng cần nói gì cả, cứ lặng lẽ nhìn nhau thế này là đủ rồi.

“Tôi mơ một giấc mơ.” Trọng Dương Hạ mở miệng, giọng nói khàn đặc như cổ họng bị lấp đầy cát: “Mơ thấy em nói yêu tôi.”

Lâm Vũ Sinh bỗng bật cười, cười rồi nước mắt lại ứa ra, tuôn trào, lăn dài trên má, rơi xuống lòng bàn tay Trọng Dương Hạ, ấm nóng.

“Không phải mơ đâu.” Lâm Vũ Sinh nói: “Em yêu anh.”

_________

ICU tuy muộn nhưng vẫn kịp!

Tiểu Trọng (mò ra điếu thuốc trong túi) (lại bỏ xuống) phẩy tay nhẹ như gió: Không gì khác, tất cả là số mệnh mà thôi.

Lời tác giả: Haha, tôi vẫn luôn tin chìa khóa để theo đuổi vợ thành công chính là tình yêu, bất kể tình yêu ấy nhiều hay ít, có sinh ra oán giận hay dằn vặt, dù chỉ còn một chút xíu thôi chỉ cần vẫn còn.

Bình Luận (0)
Comment