Edit & beta: Yan
Trọng Dương Hạ thoát chết trong gang tấc, còn tai họa ở Hà Hoa Đường cũng vừa mới lắng xuống. Trận lũ này đã cướp đi sinh mạng của 32 người, còn 3 người mất tích, cả làng đều chìm trong bầu không khí tang thương u ám.
Các cơ quan chức năng đã tổ chức tái thiết sau thảm họa, thậm chí còn đề nghị toàn bộ dân làng ở Hà Hoa Đường di dời đến nơi khác. Thế nhưng, ý niệm ăn sâu trong máu khiến họ không nỡ rời bỏ mảnh đất mà tổ tiên bao đời đã sinh sống.
Nhưng quê hương giờ đã tan hoang, họ vốn sống dựa vào nông nghiệp qua nhiều thế hệ, đời sống vốn đã chẳng khá giả, huống hồ một số gia đình còn vừa mất đi trụ cột. Mọi người oán than khắp nơi, các vị trưởng lão lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Trọng Dương Hạ liền bảo Dương Bách lại bay sang, bàn bạc với ông trưởng thôn – người chỉ trong thời gian ngắn mà như già đi cả chục tuổi.
Trọng Dương Hạ dùng danh nghĩa của Lâm Vũ Sinh để trao cho mỗi hộ dân ở Hà Hoa Đường 50000 tệ tiền hỗ trợ, kèm theo một số nhu yếu phẩm, bỏ tiền ra xây lại miếu Quan Linh Thần đã bị tàn phá, đúc lại bức tượng Quan Linh Thần mới, còn quyên góp để xây một con đường nhựa nối thẳng từ trấn vào tận Hà Hoa Đường, giúp dân làng đi lại thuận tiện hơn.
Mọi điều khoản đều rõ ràng, suy tính chu toàn, số tiền chi ra cũng hào phóng đến mức khiến đôi mắt đã mờ của ông trưởng thôn cũng phải trợn to như chuông đồng.
Những vị trưởng lão khác đều đã đứng dậy, vẻ biết ơn hiện rõ trên gương mặt.
Ông trưởng làng giơ tay ra hiệu mọi người bình tĩnh, chậm rãi nhìn sang Dương Bạch, ông hiểu rõ, số tiền bỏ ra dưới cái tên Lâm Vũ Sinh tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là làm việc thiện.
Quả nhiên, Dương Bách chậm rãi nở nụ cười.
Anh ta truyền đạt lại yêu cầu của Trọng Dương Hạ: Đưa hài cốt của cha Lâm Vũ Sinh về an táng trong phần mộ tổ tiên, khôi phục thân phận dân làng bình thường cho Lâm Vũ Sinh, tôn trọng quyết định của mẹ cậu – bà muốn rời đi thì cứ rời đi, còn nếu đồng ý ở lại tiếp tục làm A Linh thì phải trao cho bà vị trí A Linh trưởng.
Năm xưa Lâm Vũ Sinh đã bị ép buộc, nhục nhã mà rời khỏi làng thế nào, thì giờ Trọng Dương Hạ muốn cậu được đường hoàng, ngẩng cao đầu quay trở lại đúng như thế.
Trưởng thôn và các vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bảy tám người chia làm hai phe: một phe cho rằng phải tuân theo quy củ tổ tiên để lại, A Linh đã phạm lỗi sao có thể được trả lại trong sạch? Người đã nhập miếu làm A Linh sao lại được rời khỏi? Người mất ngoài làng thì không thể được chôn trong mộ tổ!
Phe còn lại thì cho rằng, Hà Hoa Đường nên thay đổi theo thời cuộc, huống hồ bây giờ làng đang lúc cần được giúp đỡ nhất, mọi quy củ đều nên đặt lợi ích của người sống lên hàng đầu.
Xưa nay Hà Hoa Đường chưa từng gặp tình huống thế này, đôi bên tranh cãi mãi không xong, cuối cùng trưởng thôn quyết định xin ý chỉ từ thần Quan Linh Thần.
Rút ba quẻ, cả ba đều là đại cát.
Trưởng làng thay mặt cả làng cảm ơn khoản quyên góp, đồng thời đồng ý với tất cả các điều kiện mà Trọng Dương Hạ đưa ra.
*
“Trời ơi, vậy anh phải tốn bao nhiêu tiền chứ?!” Lâm Vũ Sinh vừa gọt táo hình con chó, vừa kinh ngạc thốt lên.
Tay trái Trọng Dương Hạ vẫn đang truyền dịch, tay phải thì còn đang đắp thuốc, phải mất một tháng nữa mới cử động được, chứ không thì hắn thật sự rất muốn đưa tay ra chạm vào mặt Lâm Vũ Sinh.
Trên đời sao lại có người mà ngay cả lúc trừng mắt cũng ngoan ngoãn thế này chứ.
“Tiền đúng là thứ tốt thật mà ——” Lâm Vũ Sinh thở dài cảm thán, thấy nét mặt Trọng Dương Hạ khựng lại, cậu vội bổ sung: “Không phải em châm chọc đâu, em nói thật đấy. Chỉ là… mẹ em vẫn không muốn ở lại thành phố với tụi mình.”
“Chỉ cần nhìn thấy hai đứa hạnh phúc là mẹ mãn nguyện rồi.”
Mẹ Lâm nhẹ nhàng nắm tay Lâm Vũ Sinh, nhìn kỹ gương mặt con trai: “A Linh trưởng có quyền quyết định, về làng rồi mẹ sẽ đề xuất với trưởng làmg cho phép tín đồ đến cúng Quan Linh Thần có thể gặp A Linh. Sau này hai đứa nhớ mẹ thì cứ về thăm.”
“Tiểu Trọng là đứa trẻ tốt, hai đứa phải sống cho thật tốt, biết nhường nhịn nhau, thấu hiểu nhau.”
“…Mẹ… con biết mà.” Lâm Vũ Sinh luyến tiếc, nhưng mẹ cậu nói bà không muốn rời khỏi nơi vẫn còn kỷ niệm với bố cậu — bà cam lòng tự giam mình ở đó, suốt đời ở bên cạnh chồng, mong chờ hết kiếp này sẽ được gặp lại nhau ở kiếp sau.
Nửa tháng sau Trọng Dương Hạ xuất viện.
Lâm Vũ Sinh đã dậy thật sớm, bận rộn trong bếp, nói là phải chuẩn bị hẳn một bàn tiệc lớn để mời Kha Đồ, Điêu Dung và cả Dương Bách đến nhà ăn cơm. Trong nồi đã hầm món gì đó, hơi nóng nghi ngút, Lâm Vũ Sinh chế biến nguyên liệu, dao thớt lách cách vang lên không ngớt.
Trọng Dương Hạ được dặn là phải ngồi ngoan ngoãn trên sofa xem tivi, Lâm Vũ Sinh vẫn coi hắn là bệnh nhân.
Trên tivi đang phát mấy chương trình tạp kỹ nhạt nhẽo, nhưng mắt Trọng Dương Hạ lại cứ dõi vào gian bếp, nhịn cả buổi mà cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nhẹ nhàng đi đến gần vòng tay ôm Lâm Vũ Sinh từ phía sau.
“Hoa tàn rồi.” Hắn hơi bực, cây hoàng yến kia nhân lúc bọn họ không có nhà, lén nở mấy chục bông hoa, giờ đều đã rụng hết.
Lâm Vũ Sinh suýt bật cười, rửa tay xong quay người lại, đối diện với Trọng Dương Hạ, dịu giọng dỗ dành: “Không sao đâu, sang xuân năm sau nó lại nở mà.”
“Còn tay của anh sao rồi?” Lâm Vũ Sinh nâng bàn tay phải của Trọng Dương Hạ lên: “Đã có cảm giác lại chưa?”
Trọng Dương Hạ cụp mắt nhìn trán Lâm Vũ Sinh, khẽ nói: “Có một chút.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Vũ Sinh mỉm cười: “Chắc vài ngày nữa là hồi phục hẳn thôi.”
“Tôi thấy khó chịu.” Trọng Dương Hạ ghé sát mặt Lâm Vũ Sinh, nhẹ giọng nói.
Câu này làm Lâm Vũ Sinh giật nảy mình, lập tức đưa tay sờ khắp người Trọng Dương Hạ, giọng trở nên căng thẳng: “Khó chịu chỗ nào? Trời ơi đừng nói là lại bị thương nhé? Ngực à? Tay à?”
“Vũ Sinh, chúng ta đang yêu nhau đúng không?” Trọng Dương Hạ lại bất ngờ đổi chủ đề.
Lâm Vũ Sinh thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trọng Dương Hạ đầy khó hiểu: “Anh không muốn yêu nữa sao?”
“Muốn.”
“Vậy anh hỏi gì nữa? Không phải nghe thấy rồi sao?” Lâm Vũ Sinh lẩm bẩm.
“Nghe thấy gì?” Trọng Dương Hạ rõ ràng biết rồi còn cố hỏi lại.
Lỗ tai Lâm Vũ Sinh dần đỏ bừng. Trọng Dương Hạ bây giờ thật sự là… gần ba mươi tuổi đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy, cứ thích làm cậu bối rối. Cậu đâu phải kiểu người suốt ngày treo chữ yêu trên miệng.
“Tôi yêu em.” Trọng Dương Hạ đột nhiên nói.
Đúng lúc Lâm Vũ Sinh còn đang ngỡ ngàng ngẩng mắt lên, Trọng Dương Hạ đã cúi xuống, chuẩn xác chiếm lấy đôi môi mềm mại của cậu.
Lâm Vũ Sinh vẫn chưa quen, cả người cứ ngây ngốc ra, nhưng Trọng Dương Hạ biết giờ cậu sẽ không cắn nữa, thế là càng được đà, ép người kia lui về sau, nụ hôn cũng trở nên sâu hơn, lâu hơn.
Hơi thở dần gấp gáp, tim đập như trống, thế giới lúc này dường như chỉ còn lại hai người họ. Lâm Vũ Sinh khẽ nhắm mắt lại, cậu thích những nụ hôn, mỗi lần m*t nhẹ đều giống như những lời yêu thương không cách nào nói hết thành lời.
Trong nụ hôn ấy, tình yêu khó mà giấu được.
Hôn xong, Trọng Dương Hạ mới chậm rãi kéo tay Lâm Vũ Sinh xuống, khàn giọng nói rõ: “Chỗ này khó chịu.”
Lâm Vũ Sinh đỏ bừng cả mặt, vội vàng đẩy hắn ra khỏi bếp: “Anh ngồi yên cho em! Lớn tướng rồi mà không biết xấu hổ à!”
Trọng Dương Hạ bật cười thành tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn quay lại ngồi trên ghế sô pha, tiện tay lấy một chiếc lọ nhỏ đặt trên bàn trà mở ra, bên trong là những viên kẹo ngậm màu cam tròn tròn, vị chua chua ngọt ngọt, là Lâm Vũ Sinh tự làm để bắt hắn bỏ thuốc.
Bác sĩ khuyên Trọng Dương Hạ tốt nhất đừng hút thuốc nữa, thế là Lâm Vũ Sinh lập tức ra lệnh hắn phải cai.
“Anh mà không cai, em sẽ dọn sang phòng khách ngủ luôn.” Lâm Vũ Sinh đã đe dọa như thế.
Trọng Dương Hạ không nghĩ ngợi gì đã gật đầu đồng ý, không phải vì lời đe dọa này ghê gớm gì, mà vì hắn thật sự rất thích dáng vẻ hiện tại của Lâm Vũ Sinh — so với cách họ từng ở bên nhau trước kia, giữa hai người đã bớt đi sự dè dặt và lấy lòng, nhiều hơn một chút bướng bỉnh và thẳng thắn.
Rất nhanh đã đến giờ hẹn, đúng lúc món ăn thứ mười được bày lên bàn thì Kha Đồ nhập mật khẩu mở cửa bước vào, theo sau là Điêu Dung và Dương Bách.
“Yo, bọn tôi đến chuẩn thật!” Kha Đồ cười lớn: “Dạo này ba đứa tôi tăng ca suốt ngày, Trọng Dương Hạ thì sướng nhé, ôm vợ mà hưởng phúc, hôm nay bọn tôi nhất định phải ăn cho bõ công!”
Trọng Dương Hạ nhướng mày, cười lạnh: “Lại béo ra rồi hả?”
Đang đau khổ vì chuyện giảm cân, Kha Đồ bị đâm trúng chỗ đau, nhảy dựng lên: “Mọi người nhìn đi! Thấy chưa! Ê Vũ Sinh, cậu quản anh ta giùm tôi cái!”
Điêu Dung cũng chen vào: “Đừng nhảy nữa, đồ dở hơi.”
“Ê Tiểu Dung, cậu phản bội tôi rồi!”
Kha Đồ giả vờ giận dỗi định bỏ đi, thấy chẳng ai níu lại, anh ta lại lủi thủi quay lại như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Vũ Sinh cười híp mắt mời mọi người ngồi vào bàn, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.
Buổi tối hôm đó.
Ban đầu Lâm Vũ Sinh còn định tiếp tục ngủ ở phòng khách, nhưng Trọng Dương Hạ lại nói tay mình còn chưa tiện, bắt Vũ Sinh phải giúp tắm rửa.
Trong lúc tắm rửa, miệng khát nước vì môi bị hôn đến mức tê dại, Trọng Dương Hạ bế thẳng người lên, đi thẳng về phòng ngủ chính. Lâm Vũ Sinh giơ tay định phản kháng, lại bị hôn đến mức chỉ biết nghiêng đầu tránh né.
Cuối cùng suốt cả đêm ấy cũng không rời khỏi phòng ngủ chính lần nào nữa.
Lâm Vũ Sinh ngủ rất ngon, thậm chí chẳng mơ gì, vậy mà không hiểu sao lại tỉnh rất sớm. Cậu mò lấy điện thoại nhìn, mới sáu giờ sáng.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên ngón tay, loé lên một vệt sáng lấp lánh.
Trên ngón áp út tay trái của Lâm Vũ Sinh đang đeo chiếc nhẫn cưới mà cậu đã mua từ rất lâu trước đây, là Trọng Dương Hạ đeo vào cho cậu trước khi ngủ.
Bây giờ cả hai người đều đeo nhẫn, đeo vòng tay, không ai có thể tách họ ra nữa.
Bầu trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, chỉ có một một màu xám xịt, trong lòng Lâm Vũ Sinh lại dâng lên một cảm giác thoả mãn vô cùng, cậu xoay người ôm lấy eo Trọng Dương Hạ.
“Sao thế?” Trọng Dương Hạ siết chặt người trong ngực, khẽ hỏi.
“Không sao.” Lâm Vũ Sinh hôn nhẹ lên xương quai xanh của Trọng Dương Hạ: Em thấy bây giờ hạnh phúc lắm.”
Trọng Dương Hạ lim dim mắt, hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc.”
“Ừm.” Lâm Vũ Sinh nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Anh mắng em một câu đồ ngốc đi.”
Trọng Dương Hạ mở mắt ra, cúi đầu nhìn cậu đầy khó hiểu, khẽ “Hửm?” một tiếng.
“Bởi vì trước đây anh mắng em là đồ ngốc, em nghe thế nào cũng cứ thấy giống như đang gọi em là ‘bảo bối’ vậy.” Lâm Vũ Sinh hơi ngại ngùng cười.
Trọng Dương Hạ cũng bật cười khẽ, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Lâm Vũ Sinh, rồi cúi xuống hôn lên môi cậu.
“Bảo bối.”